Nhìn hai tay lộ ra móng vuốt lóe lên hàn quang, trong lòng Nhạc Vũ không khỏi mờ mịt, thật sự bản thân hắn cũng không hiểu được vì sao Chân Long tinh huyết của mình lại tiến hóa lần nữa.
Hơn nữa chỉ vượt qua một bước đã đạt tới mức to lớn đến như thế.
Tiện tay lấy ra một thanh siêu phẩm phi kiếm đoạt được, Nhạc Vũ toàn lực chém thẳng lên người, chỉ nghe “khanh” một tiếng chói tai, thanh kiếm liền bắn ngược trở về, mà lân giáp của bản thân chỉ để lại một dấu vết thật cạn, hơn nữa còn lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng khép lại.
Hắn thu hồi móng vuốt, ngược lại từ những khớp xương trên mười ngón tay đều lộ ra những châm nhọn, sau đó thử dò xét cùng lưỡi kiếm kia giao kích. Dù không lập tức làm gãy, nhưng cũng làm thanh siêu phẩm huyền binh lưu lại một lỗ hổng nho nhỏ.
- Lại sắc bén tới trình độ này! Không khác gì tiên binh, một thân lân giáp cũng có thể kháng cự một thanh siêu phẩm huyền binh có một Chân Long lực, lại gần như hoàn hảo không chút tổn hao gì…
Hai mắt Nhạc Vũ híp lại, lâm vào trầm ngâm. Hiện tại hắn cũng chỉ có thể suy đoán đây ước chừng có liên quan tới việc mình thay đổi thể chất.
Ngưng tụ ngũ hành linh thể cũng khiến cho Chân Long thân thể lần thứ hai tiến hóa.
Bất quá sự thật như thế nào còn cần phải cẩn thận phân tích mới có thể biết được.
Thu hồi tử kim sắc lân phiến, loại cảm giác đau nhói mơ hồ lại tràn vào trong thân thể.
Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, thoáng lắc mình đã quay về Côn Luân Điện. Hoàn toàn nắm giữ Tử Vân tiên cung trong tay, hắn ở nơi này đã có thể ra vào tự nhiên, hơn nữa còn có thể tùy ý xuyên qua không gian.
Đợi khi thân ảnh Nhạc Vũ thoáng hiện bên trong Côn Luân Điện, chỉ thấy hai cỗ hóa thân vẫn đang ngồi xếp bằng như cũ.
Hắn biết được hai hóa thân còn đang chuyển hóa ngưng tụ ngũ hành linh thể, sau đó sinh ra nguyên lực khổng lồ tiếp tục đánh sâu vào tầng mười một của Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, Nhạc Vũ liền trực tiếp phẩy tay áo, dùng lực cuốn lấy thu vào bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ, lại đem Tụ Nguyên Châu đưa vào bên trong trận đồ.
Lần này hắn tới Tử Vân tiên cung chủ yếu là vì độ kiếp. Công pháp phía sau có thể tu hành bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ, công hiệu cũng tương tự như nhau.
Nhìn thấy chuyện nơi này đã chấm dứt, Chiến Tuyết mỉm cười thi lễ với hắn, rồi sau đó cả người phá không rời đi, rời khỏi thế giới này.
Nhạc Vũ mỉm cười, nhìn về phía nam, sau một khắc thần hồn của hắn liền cảm giác được sau khi Chiến Tuyết quay trở về thần quốc của mình, ngay lập tức sa vào trạng thái ngủ say. Nàng đang hết tốc lực thúc giục Đại Diễn linh trận tựa hồ đang thôi diễn gì đó.
- Thần cách cấp bảy sao?
Nhạc Vũ khẽ cau mày, mười năm nay Chiến Tuyết ngưng tụ tín ngưỡng đã đầy đủ, nhưng vẫn chậm chạp không thể đột phá cấp bảy.
Cũng không phải hoàn toàn bởi vì thần lực cấp bảy sẽ khiến cho thế giới này có bài xích dù cực nhỏ, càng nhiều chính là thần tinh cấp bảy thật khó có thể ngưng tụ.
Chuyện này dù ngay cả hắn cũng không cách nào trực tiếp nhúng tay giúp đỡ, trừ phi tìm được thần tinh cao cấp hơn cung cho nàng hấp thu.
Nếu không cách nào thăng lên thần cấp, cho dù tín đồ của Chiến Tuyết giờ phút này càng nhiều hơn nữa cũng là vô dụng. Ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của nàng, chiếm dụng thần lực của nàng. Chi có thể đem gần ngàn ức tín ngưỡng trong Hoàng Hôn Giới toàn bộ bỏ mặc không dùng tới.
Trong lòng hiện lên tia ưu sầu nhàn nhạt, Nhạc Vũ tiện tay chiêu ra, Tinh Nguyệt cũng rất biết điều liền bay tới trước người của hắn.
Ngay khi Nhạc Vũ vừa đứng lên lưng nó, cũng không cần hắn dùng ý niệm thúc giục, Tinh Nguyệt đã mở ra lôi sí hóa thành một đạo tinh quang bay lên trời, xuyên qua Tử Vân tiên phủ hướng phương nam cấp tốc bay đi.
Từ sau khi nhận được Huyết Hồn Càn Thiên Ngọc, tốc độ của Tinh Nguyệt càng tăng nhanh thêm mấy thành, cơ hồ đã đạt tới đỉnh cấp của thế giới này.
Sơ Tam cùng Đằng Huyền đều hóa hình bản thể theo sát phía sau chui ra khỏi Tử Vân tiên phủ, chỉ vài lần hô hấp đã bị bỏ rơi hơn mấy ngàn dặm.
Đi tới nơi này, Nhạc Vũ đã có thể rõ ràng cảm giác được trong mấy vạn dặm chung quanh còn có những khí tức vẫn luôn bồi hồi không chịu rời đi.
Thậm chí hắn còn có thể mơ hồ biết được từ sau khi mình thoát ra khỏi tiên phủ, cảm xúc ba động của những người kia lập tức biến thành hoảng sợ, không biết làm sao, còn có giận dữ, cũng không hề rời đi mà hỗn loạn chung một chỗ, còn có vài người mang theo ý vui mừng.
Nhạc Vũ lạnh lùng cười khan, trong lòng lại cảm thấy trầm xuống. Rốt cục căn cơ của Quảng Lăng Tông còn chưa đầy đủ, chẳng qua mình chỉ biến mất mười năm, đã làm thiên hạ chư tông dao động muốn xuất thủ. Nếu thời gian dài hơn một chút, chẳng phải bọn hắn đã giết thẳng lên Quảng Lăng sơn?
Quảng Lăng sơn cách nơi này bất quá xa hơn trăm vạn dặm, với độn quang của Tinh Nguyệt chỉ qua một khắc đồng hồ đã tới. Lần này trở về núi, những tuần sơn đệ tử cơ hồ chưa từng phát hiện, đã bị hắn trực tiếp đi vào bên trong Quảng Lăng sơn, bay vào bên trong Quan Vân Điện.
Chẳng qua nơi này không nhìn thấy một người nào, trong núi cũng không cảm giác được khí tức của Nông Dịch Sơn cùng mấy người Nhiễm Lực. Nhạc Vũ không chút nào ngoài ý muốn, chỉ có Thôn Tinh đang tiềm phục bên dưới lòng đất ngoài núi không xa. Hơi tiếp xúc với thần niệm của hắn trong chốc lát liền nhanh chóng lui về, sau đó cũng lâm vào trong ngủ say.
- Đã có thể hấp thu được viên hạt giống của ta rồi sao, thật nhanh!
Nhạc Vũ không khỏi lẩm bẩm tự nói, nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui mừng. Thôn Tinh phải áp chế bản năng cắn nuốt, chiến lực nhiều nhất chỉ cùng một cấp bậc với mười đại tu sĩ kia, hoặc có thể cao hơn một chút, nhưng không có quá nhiều chênh lệch.
Chỉ khi nào hắn luyện hóa được viên hạt giống kia, có thể đủ khả năng sánh vai với Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ mười của hắn lúc trước.
Sau một khắc, ánh mắt của hắn chạm tới đỉnh Tiểu Quan Phong, thân hình Nhạc Vũ nhất thời chấn động, chỉ cảm thấy trong lòng như đang rỉ máu.
Hắn cũng không dừng lâu ở chỗ này, chỉ liếc nhìn thân ảnh bên đỉnh núi, liền sai khiến Tinh Nguyệt lại bay lên không.
Hắn tiếp tục bay về phía nam chừng mấy trăm vạn dặm, khi đi tới nơi này trong lòng của hắn chợt có cảm ứng, dưới chân nhẹ nhàng giẫm xuống để Tinh Nguyệt dừng lại, ngay sau đó cau mày nhìn về hướng nam xa xa.
Dùng Vọn Khí Thuật chỉ thấy được vài đạo sát phạt khí nồng đậm phóng lên cao.
Sơ Tam cùng Đằng Huyền bị hắn bỏ rơi phía sau cũng đã đuổi theo, đặc biệt dừng lại bên cạnh hắn. Sơ Tam đầu tiên nghi hoặc nhìn nhìn Nhạc Vũ, tiếp theo lại lần nữa biến ảo hình người, hỏi:
- Lão gia, ngài không có ý định đi Hoài Châu sao?
Hoài Châu nằm phía nam Thanh Châu, chính là phạm vi thế lực Huyễn Tâm Tông, cũng là nơi ở của Vấn Hà Tông.
Nhạc Vũ thu hồi Huyền Thiên Tịnh Thủy trong mắt, khẽ suy ngẫm, tiếp theo liền cười lắc đầu:
- Người này cũng thật giỏi tính toán! Cũng không biết có phải xuất từ tay Lan Vô Ưu hay không, ta không đi Hoài Châu. Hai người các ngươi đi Ký Châu một chuyến, nghe mệnh lệnh chưởng giáo tổ sư.
Nói xong câu này hắn cũng không đợi Sơ Tam cùng Đằng Huyền trả lời, liền thúc giục Tinh Nguyệt đi về phía nam. Còn thúc giục pháp lực sử dụng Súc Địa Pháp khiến tốc độ độn quang của Tinh Nguyệt càng tăng lên gấp bội.
Lần này một đường viễn độn, trên đường không hề dừng lại. Cho dù đi qua tứ châu, lướt qua phụ cận Thính Vân Thiên Cung cũng chỉ tùy ý quét mắt nhìn về hướng kia một thoáng.
Con ngươi của hắn giờ phút này đã hóa thành kim sắc thụ đồng. Dùng Chân Long Nhãn trực tiếp xuyên thủng không gian mấy vạn dặm, trông thấy Thính Vân Thiên Cung lơ lửng trên bầu trời.
Bình thường Thính Vân Thiên Cung cực kỳ yên tĩnh, mà giờ khắc này không biết vì sao lại làm cho người ta cảm giác càng thêm u lãnh, còn có vài tia khí tức bất tường.
- Quả thế! Nếu chuyện không thành thì ngọc đá cùng vỡ sao? Làm gì được dễ dàng như vậy?
Nhạc Vũ lạnh lùng cười, cũng không do dự liền thả ra hai cỗ hóa thân của mình bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ.
Tiếp theo hắn lấy ra hai mảnh Hồng Ngọc Phù Tang Diệp, dùng máu huyết bản tahan vẽ ra mấy chục trương phù, toàn bộ đánh vào bên trong hai cỗ hóa thân của mình, ngay sau đó cũng không hề ngừng lại, đem hóa thân của mình lưu lại tại chỗ, tiếp tục bay nhanh về hướng nam.
Cho tới mấy canh giờ sau đã đi tới trên Nam Hải, Tinh Nguyệt dừng lại thân hình, cặp lôi sí đã lờ mờ ảm đạm, vẻ mặt lộ ra vài phần suy yếu, hiển nhiên đã cực kỳ mỏi mệt.
Trong lòng Nhạc Vũ thương tiếc, đút cho nó vài viên tiên đan khôi phục tinh khí thần, sau đó thu vào bên trong linh thú đại.
Hắn cũng đành như thế, tuy nói pháp lực tu vi hôm nay đã tăng nhiều, nhưng tiêu hao khi xuyên qua không gian tỷ lệ chưa từng giảm bớt.
Hắn đã cảm giác được sự bài xích của thế giới này đối với hắn cũng đã gia tăng. Muốn đánh xuyên bích lũy không gian càng lúc càng khó, pháp lực ngược lại đã gia tăng thêm mấy lần.
Đây cũng là lý do vì sao ban đầu một trận đánh tại Thanh Châu, sau khi hắn bắt được Tinh Nguyệt liền hạ thủ lưu tình. Nguyên nhân chính là vì điểm này, mới nghĩ tới thu nó làm tọa kỵ cho mình.
Thế gian này nếu bàn về lực lượng tự nhiên là nói về Vu Thần. Nhưng nếu nói về tốc độ thật không người nào có thể so sánh được với thần thú huyết hệ am hiểu phi hành.
Tinh Nguyệt tổng hợp huyết mạch hai thần thú, năng lực về phương diện này hơn xa Côn Bằng cùng Tam Túc Kim Ô, gần như không phân cao thấp.
Nhìn thấy tiểu tử tiềm lực vô cùng kia, Nhạc Vũ tự nhiên là bị động tâm.
Một mình lơ lửng trên bầu trời Nam Hải, Nhạc Vũ nhìn quanh khắp nơi một lần, cho dù đem Huyền Thiên Tịnh Thủy dẫn vào trong mắt nhìn xem lần nữa, cũng hoàn toàn không có thu hoạch.
Hắn chỉ có thể toàn lực thúc giục Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn thôi diễn chuyện mình đang gấp rút muốn biết được.
Thiên cơ thế giới này càng thêm hỗn độn mơ hồ, ngàn đầu vạn tự lại loạn thành một đoàn, thật khó thể làm rõ. Còn có một cỗ lực lượng khổng lồ tựa hồ đang áp chế thôi diễn cùng cảm ứng của hắn.
Nhưng trong vòng mười năm nay, hắn khổ tâm nghiên cứu trận đạo rốt cục là không uổng phí thời gian tinh lực tiêu hao. Chỉ một lát sau Nhạc Vũ đã có kết quả. Mấy lần lắc mình, chuyển chuyển càn khôn hắn đã đi về phía đông hơn hai mươi vạn dặm.
Nơi này có thể nhìn xuyên thấu bên trong mặt biển không sót chút gì, còn chưa thấy được dấu hiệu nào khác, trong lòng Nhạc Vũ âm thầm thả lỏng một hơi, trực tiếp dùng lực hướng nơi xa áp bách tới.
Phiến không gian kia nhất thời bị ngưng tụ, ngay sau đó Chướng Nhãn Pháp bị Nhạc Vũ mạnh mẽ đập vỡ.
Chỉ thấy trước mắt chợt xuất hiện một hải đảo cô linh linh, bên trong vài chục dặm quanh thân hiện đầy trận kỳ dày đặc.
Mấy linh trận kết hợp thành một thể cũng được xem như tinh diệu. Mà nơi trung ương đang có một bóng người ngồi, chính là Đông Hoa Tán Nhân. Chẳng qua hai mắt hắn nhắm nghiền, trên mặt lại tái nhợt như tờ giấy.
Vẻ mặt Nhạc Vũ khẽ động, sải bước đi tới. Bước vào trong trận tựa như bước vào hậu hoa viên. Đông Hoa Tán Nhân cũng mở hai mắt, nhìn thấy Nhạc Vũ đi đến, đầu tiên thở ra một hơi nhẹ nhàng, trong mắt hiện vẻ vui mừng, ngay sau đó lại chợt thở dài:
- Thật ra ngươi vốn không nên tới…