Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 314: Chương 314: Phủ danh đại diễn




Lý Vô Đạo nghe vậy chỉ im lặng, Diệp Tri Thu tuy nói là không hận nhưng ý tứ trong đó rất rõ ràng.

Tựa hồ là nhớ lại chuyện năm đó, trong mắt của hắn lộ ra vẻ thương cảm. Yên lặng qua một hồi lâu thì giật mình thấy thần niệm của người trước mắt ngày càng điên cuồng.

- Diệp sư đệ, không biết những sư huynh đệ kia của Tiểu Quan Phong có khỏe không?

Lý Vô Đạo trong khi nói thì thêm vào chút Lôi Âm bí thuật để chấn nhiếp thần hồn. Diệp Tri Thu nghe vậy cũng chợt tỉnh, thần thức đang điên cuồng chợt thu lại, khí tức dần trở lại bình thản.

- Không phiền sư huynh quan tâm! Ngươi đã biết ta ở chỗ này thì sao không biết tình hình bọn họ? Chỉ có sư huynh, hiện giờ đã sáp tới lúc độ kiếp thành anh, phải cẩn thận nhiều hơn, đừng để cho sư đệ thất vọng!

- Độ kiếp sao? Cái này thì ta rất tự tin. Chẳng qua lúc xưa còn có thể áp chế Diệp sư đệ ngươi một bậc, không ngờ sáu mươi năm gặp mặt lại bị sư đệ vượt qua. Thật làm người khác xấu hổ! Còn có những sư huynh đệ của Tiểu Quan Phong, tiến bộ mấy năm này thật làm người khác chắc lưỡi hít hà. Sư phụ trước đó không lâu từng báo cho ta, trong vòng sáu mươi năm thì trong các ngươi có hơn mười chín người thành tựu Kim Đan, gần gấp đôi Duệ Vân Phong chúng ta, không hổ là nơi đứng đầu.

- Bất quá hiện giờ ta cũng chỉ biết chỗ ẩn thân của hơn mấy chục vị sư huynh đệ, miễn cưỡng coi như là an toàn mà thôi. Còn thêm mười chín người đã đột phá Kim Đan, đang chuyên tâm tu hành. Những người còn lại thì ngày sau cũng có hy vọng Kim Đan. Song tình hình gần đây thì không hề hay biết.

Nói đến đây, Lý Vô Đạo lại nhìn Diệp Tri Thu đang ngồi xếp bằng, thấy đối phương quả thật không hề có ý trả lời mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

- Bất kể nói thế nào, lần này ngươi trở về mang theo tin tức chư vị sư huynh đệ tất cả đều mạnh khỏe thì đã cảm thấy rất an ủi.

Vẻ vui mừng lộ rõ trong lời nói của hắn, tuy nhiên Diệp Tri Thu nghe vậy thì không hề cảm động mà càng toát lên vẻ đau lòng.

Lý Vô Đạo nói đến đây cảm giác không ổn liền vội vàng tránh đi, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn bã, biết giữa hai người đã không thể thoải mái như hồi còn trẻ.

- Thật ra thì gần đây sư tôn rất lo lắng cho các ngươi. Nhìn mấy hành động liên tiếp của các sư đệ ở phía nam, nếu như ta đoán không sai thì các ngươi chuẩn bị động thủ với Vân Mộng Tông?

- Thế thì làm sao?

Diệp Tri Thu vừa trả lời vừa rút thanh huyền binh trong vỏ kiếm ra, dùng tay áo khẽ lau nhẹ, thần thức đột nhiên lộ ra vẻ hung lệ.

- Cái chết thảm của sư tôn, còn có mấy vị sư huynh trước mắt ta ngày đó, Diệp Tri Thu cả đời không dám quên Nếu không phục được thù này, Diệp Tri Thu ta còn có mặt mũi nào sống trên nhân thế? Ngươi có từng biết, tư vị bị cừu hận hành hạ cả ngày lẫn đêm trong sáu mươi năm như thế nào không?

Nói đến đây, Diệp Tri Thu bỗng dưng đứng lên xoay người lại, thanh trường kiếm màu bạc nhắm thẳng vào cổ Lý Vô Đạo.

- Cho nên nếu ngươi muốn khuyên ta thì bỏ đi! Trong vòng hai mươi năm, Diệp Tri Thu ta tất sẽ khiến cho Vân Mộng Tông ở Dực châu tan thành mây khói!

- Ta xem ngươi điên rồi! Vân Mộng Tông hùng cứ Dực châu mấy vạn năm, cơ nghiệp thâm hậu còn trên Quảng Lăng Tông ta, tu sĩ Nguyên Anh có chín người, làm sao có thể để sư huynh đệ các ngươi dao động? Ta biết tu vi sư đệ ngươi hôm nay cao tuyệt, kiếm pháp cái thế . Nhưng nếu có thể đăng nhập cảnh giới Nguyên Anh, có ai không có thiên tư hãn thế? Huống chi bọn họ còn có mấy chục tu sĩ Kim Đan, có thể dùng bí pháp tạm thời thăng lên cảnh giới Nguyên Anh! Lui thêm bước nữa mà nói, mặc dù sư huynh đệ các ngươi thật có thể báo thù thành công thì có mấy người còn sống sót? Ngươi thật sự nhẫn tâm?

Thấy vẻ băng hàn trong mắt Diệp Tri Thu càng đậm, Lý Vô Đạo thở ra một hơi, trầm giọng:

- Không phải ta khuyên ngươi buông bỏ, chỉ là chờ thêm một chút mà thôi. Chuyện năm đó, có ai trong tông môn không muốn đuổi tận giết tuyệt Vân Mộng Tông? Chẳng qua tình thế lúc ấy không được mà thôi, nhưng hiện giờ tình thế bất đồng, nếu Diệp sư đệ còn coi ta là sư huynh vậy thì nghe ta một câu.

Đợi thêm ba mươi năm nữa! Ba mươi năm sau, Lý Vô Đạo ta cùng chư vị đồng môn, nhất định sẽ cùng Diệp Tri Thu sóng vai mà chiến

- Cùng ta sóng vai mà chiến? Chỉ bằng các ngươi, ngay cả đám tôm tép bắc hoang cũng chưa làm được gì còn muốn giúp ta?

Diệp Tri Thu cười lạnh, không giấu vẻ giễu cợt trong mắt:

- Ta biết ba năm trước các ngươi khi đánh chết tối thiểu ba Yêu Suất đã bị trọng thương. Gần đây lại càng ở trì hoãn thời gian, chờ chực Phong Vân cùng Vu Duy sư thúc cùng với ngươi độ kiếp. Nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng, Thái Huyền tông cùng La Phù Tông sẽ để yên cho các ngươi? Muốn nhất cử bình định Bắc hoang là tính toán của sư tôn ngươi đúng không, chưởng giáo chân nhân các ngươi thực sự đã làm thành được việc gì?.

Vẻ giận dữ lóe lên trên mặt Lý Vô Đạo, bất quá một lát sau sau thì dịu lại:

- Sư tôn ta thế nào thì không phải là ngươi có thể đánh giá! Cuối cùng ta vẫn còn muốn khuyên ngươi một câu nữa, tình hình hiện giờ đã khác với bốn tháng trước. Ngươi có biết người hậu sinh của Tiểu Quan Phong các ngươi, chỉ trong một năm đã thành tựu Linh Hư thần tịch.

- Nhân tài mới xuất hiện của Tiểu Quan Phong chúng ta? Ngươi đang nói hài tử ba năm trước đã giúp các ngươi tham ngộ ra ba thức Quảng Lăng tuyệt kiếm.

Diệp Tri Thu kinh ngạc, kiếm trong tay cũng thả lỏng:

- Lời ấy thật không?

- Chuyện này ngươi điều tra thêm là biết! Vào hôm so đấu, hắn lấy một thức vừa mới sáng tạo áp chế ba đồng bối không phải là chuyện giả. Cho nên nói chỉ một nhân tài Tiểu Quan Phong cường thịnh, chỉ một mình hắn đã hơn ngàn vạn đám La Mộng Phách Phong.

Ngươi cũng không cần lo lắng Tiểu Quan Phong xuống dốc.

- Lắm điều .

Nghe thấy Diệp Tri Thu hừ lạnh một tiếng. Lý Vô Đạo liền biết đối phương đã sớm không kiên nhẫn, lập tức cười lúng túng, thần sắc chuyển nghiêm nghị:

- Ngày đó sư tôn và mấy vị trưởng lão sau khi giám định căn cốt thì đã kết luận da thịt huyết nhục cho tới căn cốt tủy nguyên của hắn hiện giờ đã có thể sánh với Kim Đan, hồn lực thậm chí còn lớn hơn mấy lầy tu sĩ giả đan! Ngươi có biết ý nghĩa là sao không? Mấy năm nữa hài tử kia cũng sẽ kết đan! Chẳng lẽ sư đệ còn không đợi được ba mươi năm?

Diệp Tri Thu thất thần, con ngươi không ngừng lóe lên rồi cuối cùng phất tay.

- Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, để ta xem lại rồi mới nói! Ai biết bên ngoài hắn đẹp đẽ, bên trong thối rữa thì sao?

- Điều này là dĩ nhiên!

Lý Vô Đạo nghe vậy cũng không để ý, cười dài:

- Hài tử kia tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thất vọng. Ba mươi năm sau, ta dám đảm bảo Quảng Lăng Tông ta có đủ sức lật úp Vân Mộng Tông.

Diệp Tri Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không lên tiếng, chẳng qua là trong tâm niệm đã nhớ được cái tên Nhạc Vũ.

Thật sự ngộ tính người này kiệt xuất như thế? Còn có chắt trai của sư tôn nghe nói có giao tình với hắn rất tốt, không biết tình hình hiện giờ thế nào?

Trong động phủ, Trầm Như Tân sau khi lưu lại linh bài cấm chế thì một mình rời đi. Nhạc Vũ còn lại vẫn kinh ngạc nhìn sững vào những vết kiếm trên vách. Hắn xem từ trong ra ngoài, càng về sau càng kinh dị.

- Người này, đúng là lợi hại! Một trăm kiếm thức này mình chưa bao giờ thấy qua ở trong Kinh Sóc Các và Tiểu Quan Phong, tương tự cũng không, hơn nữa không một thức nào lặp lại. Chắc là toàn bộ do người kia tự nghĩ ra! Đáng tiếc nơi đây không tiện diễn luyện kiếm pháp, nếu không cũng muốn xem uy lực kiếm chiêu trên vách đá thế nào.

Lấy tâm niệm khống chế Minh Dương kiếm tùy ý xuất ra mấy kiếm thức, Nhạc Vũ nhất thời chau mày.

- Chỉ từ pháp tắc mà xem thì có thể thấy uy lực kiếm chiêu này liền lạc như ý, rất ít sơ hở, hơn phân nửa là đã được thôi diễn thành thục! Theo như dấu tích thì lưu lại vào khoảng tám mươi năm trước. Khi đó Diệp Tri Thu tối đa cũng mới chỉ hai mươi mấy tuổi mà thôi, đây chính là thực lực của ông ấy sao? Uy danh của Lý Vô Đạo sư thúc năm đó còn vượt lên, không biết tình hình còn ra sao? Ngoài ra những nhân vật như vậy lúc đó không biết có bao nhiêu?

Trong nội tâm dâng lên từng đợt hưng phấn, Nhạc Vũ miễn cưỡng đè nén rồi nhớ lại câu mà Trầm Như Tân lúc gần đi nói.

- Ngộ tính của Diệp Tri Thu cố nhiên không tệ nhưng so với Vũ sư đệ thì còn kém xa, chỉ cần sau một hai giáp là thắng được ông ấy!

Đối với câu cuối cùng, Nhạc Vũ cũng không có ý kiến gì, bất quá những gì chứng kiến khiến hắn không khỏi xấu hổ.

Thật là như thế sao? Sợ rằng chưa chắc!

Hắn tìm hiểu Quảng Lăng tuyệt kiếm, cố nhiên là chỉ dùng một tháng,hưng lại có đồ án thần thú gợi ý lẫn hệ thống phụ trợ trí năng hỗ trợ. Còn Diệp Tri Thu chỉ dựa vào những đoạn ngắn phân giải ra trong điện vẫn có thể hoàn thành hơn phân nửa ba thức kiếm.

Mức độ khó khăn trong này dĩ nhiên không nói cũng biết.

Tài năng người này vượt Nhạc Vũ gấp trăm lần!

Tự giễu cười một tiếng, Nhạc Vũ cầm chiếc đồng bài đi tới ngoài cửa động, suy tư một lát rồi viết ba chữ “Đại diễn phủ” trên tấm biển phía trên, hàm ý luôn phải cố gắng.

Sau đó hắn mới bắt đầu lấy linh thạch, sửa đổi linh trận cấm chế trong biệt phủ. Pháp trận ở đây mặc dù đã năm mươi năm chưa từng tu sửa nhưng tình trạng nhìn chung vẫn không tệ, linh lực vận chuyển liền lạc.

Bất quá so với yêu cầu của Nhạc Vũ thì vẫn kém rất nhiều. Sau khi tu sửa một phen, qua mấy canh giờ thì Nhạc Vũ mới hồi phục hoàn toàn linh trận hộ phủ. Sau đó hắn tiếp tục bố trí thêm ba linh trận trong động phủ nữa mới chịu nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.