Nhớ tới một năm trước, khi ta nhìn thấy Đằng Hiên cũng chỉ có thể liều mạng bỏ chạy. Không ngờ sau một năm, cho dù bị Tỏa Long Cô ước thúc bảy thành pháp lực, nhưng vẫn có thể dễ dàng giết hắn…
Nhẹ nhàng trấn áp cả Linh Đài sơn, tâm thần Nhạc Vũ không khỏi hoảng hốt. Khi nhìn thấy những tu sĩ Linh Hư cùng Kim Đan không cách nào thúc giục đạo pháp huyền binh rối rít rơi xuống đất, lại càng cảm thấy bản thân mình như đang lâm vào trong mộng. Toàn bộ trụ cột mấu chốt của hộ sơn đại trận đều đã bị hủy diệt hoàn toàn.
Sau khi đại trận mất đi hiệu lực, nếu còn tu sĩ Nguyên Anh đến ngăn cản hắn khống chế thiên địa linh khí, những người này đối với hắn mà nói chẳng khác gì gà đất chó kiểng!
Một lúc lâu sau, Nhạc Vũ chợt cười tự giễu, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu chính là cách sinh tồn của tu chân giới. Hơn nữa thế giới này to lớn tới mức vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Nếu đã có thể cho hắn trong vòng một năm thành tựu Nguyên Anh cùng Đại Thừa Kim Thân, như vậy ở nơi khác, hoặc trong hồng hoang chủ giới cũng sẽ có người có cơ duyên tương tự như hắn.
Nếu giờ phút này đã bắt đầu thả lỏng tự mãn, không biết tinh tiến, chỉ sợ sẽ có một ngày cũng giống như Linh Đài Tông, bị giẫm nát dưới chân!
Trong chốc lát, Nhạc Vũ chợt thấy tâm cảnh của mình được rèn luyện trong sáng, mà đúng lúc này, thuật Luyện Phách Sưu Hồn cũng đã đạt tới cuối cùng.
Đằng Hiên tâm chí kiên nghị, thần hồn mạnh mẽ. Nhạc Vũ tìm tòi trí nhớ của hắn cũng đoạt được thật ít, còn bị người này kiên cường chống cự suốt nửa khắc thời gian Nguyên Anh mới bạo liệt bỏ mình bên trong Thanh Lam Huyễn Nguyệt kiếm trận.
Thì ra là những người này đã giết toàn tộc Tịch gia!
Nhạc Vũ mở hai mắt, lệ khí chợt lóe lên. Tam Diệu Như Ý Lôi Châm trong nháy mắt liền phân giải, hóa thành vô số phi châm xoắn giết khắp mọi nơi. Trong nháy mắt, liền đem mười mấy người bên dưới dùng lôi quang điện thành phấn vụn.
Ở trong trí nhớ của Đằng Hiên không ghi chép lại chuyện tự mình xuất thủ tiêu diệt Tịch gia, nhưng vẫn nhớ được tên của chút ít đệ tử chịu trách nhiệm bắt giữ cùng canh giữ người của Tịch gia, tóm lại tất nhiên có liên quan tới những người hắn vừa giết chết.
Về phần là ai ra tay, Nhạc Vũ cũng không muốn hỏi rõ. Những tu sĩ còn chưa đạt tới Linh Hư cảnh kia, không chịu đựng nổi Luyện Phách Sưu Hồn của hắn dù chỉ chốc lát, ước chừng cũng không lục soát được tin tức gì.
Chẳng qua cảm thấy đáng tiếc, mười mấy người trong trí nhớ của Đằng Hiên cũng không có mặt tại đây. Hiện tại hắn cũng không thể ở lâu trong Kinh Châu, chỉ đành tạm gác lại ngày sau nhờ Thông Văn Điện cùng Chức Phương Điện trong tông môn giải quyết chuyện sưu tầm tin tức của bọn họ. Chỉ cần giải quyết mười mấy tu sĩ Trúc Cơ cảnh bên ngoài, nghĩ tới đối với các sư huynh đệ cũng không có chuyện gì khó khăn.
Ngay sau đó Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn xuống bên dưới, trong mắt hiện ra sát cơ, hắn phải tận lực khống chế bản thân mới có thể trấn áp được sát ý trong lòng mình.
Những người này cũng không phải người vô tội, đều là hạng người tay nhuộm đầy máu tươi. Mặc dù ta không muốn tạo nhiều sát nghiệt, nhưng một ngày hậu hoạn chưa trừ diệt, sẽ lưu lại mầm họa, nên làm chút ít tay chân! Từ hôm nay Linh Đài Tông xóa tên trong Trung Nguyên!
Bi Âm đao chợt chấn động, lập tức vang lên Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao.
Theo âm ba càn quét, tấu tới ngũ chuyển, cả ngọn núi ngoại trừ vài tu sĩ Kim Đan tu vi tương đối thâm hậu còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, cơ hồ toàn bộ tu sĩ đều hộc máu ngất xỉu. Đợi đến lục chuyển, cả ngọn núi không còn ai đứng thẳng, cơ hồ sắc mặt tím đen, thất khiếu chảy máu.
Đả thương nặng thần hồn những người này, Nhạc Vũ vẫn không bỏ qua, lại dùng pháp lực đánh nát đan điền của họ.
Không phải Nhạc Vũ đột nhiên sinh lòng từ bi, chẳng qua cũng không muốn tạo nhiều sát nghiệt mà thôi. Mặc dù hắn không sợ thiên kiếp, nhưng cũng không cần thiết vì chuyện này mà gia tăng cường độ lôi kiếp cùng nhân quả nghiệp lực của mình.
Lại nói giờ phút này, với thực lực mạnh mẽ của Quảng Lăng Tông, mặc dù không cần hắn xuất thủ Nhạc gia cũng không cần sợ bị người khác trả thù. Tính tình Nhạc Vũ thích giết chóc, nhưng vẫn còn phân tấc. Ban đầu với Thừa Vân Môn cùng chuyện xảy ra tại Lâm Cốc Độ, nếu hắn còn lựa chọn cũng sẽ không chọn cách diệt khẩu cực đoan đến như thế.
Mặc dù ta không lấy tính mạng những người này, nhưng thần hồn đã bị thương nặng, mất đi trí nhớ, tu vi hủy diệt. Tương lai của bọn hắn chỉ sợ còn sống khó khăn hơn cái chết.
Dùng hồn thức cảm giác, phát hiện quả thật không còn cá lọt lưới, Nhạc Vũ hài lòng thu hồi các pháp bảo, chỉ để Biểu Lí Càn Khôn Đồ bên ngoài cơ thể.
Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia có thể chống đỡ bên trong kiếm trận được lâu nhất, thực lực mạnh mẽ tựa hồ chỉ dưới Đằng Hiên. Lúc trước cũng giống như Phong Bạch, chưa từng nghe nói qua về hắn. Nhưng giờ phút này Nhạc Vũ chỉ vỗ một chiêu, liền đem người này phách thành phấn vụn.
Sau đó hắn hút nhiếp toàn bộ giới chỉ bên dưới, lấy hết những vật hữu dụng, sau đó bất kể những vật khác bên trong mấy ngàn giới chỉ, toàn lực đánh nát bấy. Lại dùng Biểu Lí Càn Khôn Đồ hấp thu vào, chợt thấy không gian bên trong tăng thêm phương viên bảy trăm trượng.
Nhạc Vũ cũng không ôm hi vọng nào khác, nhưng đến hiện tại đành cười khổ. Hắn biết muốn chữa trị Biểu Lí Càn Khôn Đồ, hao tổn vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Điều duy nhất làm cho hắn vui mừng chính là khí linh của vật này rốt cục có chút ít động tĩnh, không giống như trước đó hoàn toàn tĩnh mịch.
Bên trong vô số giới chỉ, Nhạc Vũ chỉ để lại giới chỉ của bốn tu sĩ Nguyên Anh sử dụng, những giới chỉ khác cũng không có vật gì tốt. Chỉ từ vật tùy thân của Đằng Hiên tìm được hai Tử Sắc Ngọc Giản, một trong hai chính là phương pháp tu hành phong hệ thần thông mà Đằng Hiên cùng Phong Bạch sử dụng.
Đại Phách Phong Thần Quyết?
Nhạc Vũ dùng thần niệm quét qua, chỉ cảm thấy bộ công pháp này quả nhiên vô cùng tinh diệu. Hơn nữa còn ghi rõ từng bước tu luyện tới tầng hai mươi mốt, toàn bộ phương pháp tu luyện đều không thiếu thốn, chỉ tiếc hiện tại ngũ hành trong cơ thể Nhạc Vũ đã nằm ở tình trạng chênh lệch nguy hiểm, tuy hắn rất muốn tu luyện, nhưng chỉ đành ghi nhớ lại, không dám tưới dầu vào lửa. Một ngọc giản khác ghi chép một loại huyền công làm Nhạc Vũ có chút vui mừng.
Nhạc Vũ chăm chú đọc kỹ ngọc giản, từ ban đầu mừng rỡ cuối cùng chuyển thành thất vọng. Bộ huyền công này hắn cũng từng nghe nói qua. Chính là phương pháp luyện thể hàng đầu ít có trên thế gian, có thể xem là một môn đại thần thông. Tu luyện tới tuyệt đỉnh có thể biến đổi pháp tướng của bảy mươi hai thần thú, không kém hơn Ngũ Sắc Thần Quang, chỉ đáng tiếc ghi chép bên trong không được hoàn toàn, dù bộ phận trụ cột cũng có tổn hại. Nhưng có thể dùng làm tham khảo rèn luyện thân thể của chính mình.
Thu hồi hai đồ vật này, Nhạc Vũ đi thẳng tới trong kho cất chứa của Linh Đài sơn. Linh Đài Tông truyền thừa đã lâu, chưa từng trải qua cuộc đại chiến nào, hơn nữa còn lập phái ở địa phương có linh mạch thịnh vượng, dược thảo cao phẩm cùng tài luyện luyện khí còn nhiều hơn Quảng Lăng Tông gấp bốn lần. Hơn nữa còn luyện chế ra mấy ngàn pháp bảo đủ loại phẩm cấp đặt bên trong, không có chủ nhân.
Ngoài ra cũng không thiếu linh đan, cùng mười ức linh thạch. Chỉ tiếc là tam phẩm trở lên thì cực kỳ thưa thớt, mặc dù ở Trung Nguyên cũng chính là vật khó tìm. Linh Đài Tông giấu diếm thực lực cường hãn, nhưng ở Kinh Châu cũng chỉ liệt vào nhị lưu tông môn, vì thế cũng không lấy được quá nhiều thứ tốt.
Ngay khi Nhạc Vũ muốn đi tới dược viên lấy hết linh dược, đột nhiên tâm sinh cảnh triệu, cơ hồ không chút do dự dùng Ngũ Phương Môn lập tức di chuyển ra ngoài mấy trăm dặm.
Trong nháy mắt, liền thấy trên bầu trời Linh Đài Tông không gian như sụp đổ. Phảng phất giống như bên trên mở ra thiên nhã, một bảo tháp bảy tầng lóe sáng kim quang đánh thẳng xuống. Liền đem cả ngọn Linh Đài sơn trực tiếp đánh thành nát bấy.
Một cỗ âm ba mênh mông từ bên trong thiên nhãn truyền ra, vài ngọn núi nhỏ chung quanh dưới âm ba chấn động, cũng lập tức sụp đổ, nơi nơi đi qua, toàn bộ sinh linh đều bị băng liệt.
Ngươi là người phương nào? Dám diệt đạo thống của ta?
Nhạc Vũ hừ một tiếng, miệng mũi phun ra máu tươi, nhưng hắn cũng không hề dời đi nửa bước, đứng yên chỗ cũ.
Chủ nhân của âm ba kia pháp lực tuyệt đối mạnh mẽ, trực tiếp xé mở không gian nơi này, dù là tổ sư của Quảng Lăng Tông cũng không làm như thế.
Nhưng hình như lại bị lực lượng nào đó trong thiên địa này tước nhược đi lực lượng, khi âm ba truyền tới tai hắn, đã yếu ớt vô cùng, vừa vặn hắn có thể chịu đựng được.
Chỉ chốc lát sau, trên bầu trời mây đen hội tụ, vô số lôi quang thật lớn tụ tập bên trong. Bên trong bao gồm lôi lực khổng lồ, dường như mạnh tới mức cả tòa kim tháp khổng lồ kia cũng không cách nào thừa nhận. Chỉ đành dần dần co rút lại, mà thiên nhãn trên bầu trời cũng từ từ khép lại, đến cuối cùng thanh âm của người nọ lại mang theo vẻ không chút cam lòng truyền ra.
Hắc! Hay cho người nơi này, ta biết ngươi đang ở gần đây, ta đã ghi nhớ. Ngày khác ngươi đừng nên tới thế giới hồng hoang, nếu không ta sẽ làm cho ngươi cầu chết không được! Sớm muộn ta sẽ biết ngươi là thần thánh phương nào…
Tiếng gầm kia dần dần nhỏ lại, những ngọn núi chung quanh, thảo mộc sinh linh đều hóa thành tro bụi.
Sau đó kim sắc bảo tháp liền bay trở về trên thiên nhãn, cái khe nứt khổng lồ kia dần dần lấp đầy.
Nhạc Vũ sờ sờ mũi, nhìn máu tươi trong tay, cười lạnh một tiếng, ngự giá Cực Quang kiếm rời đi. Chỉ bằng một lời hôm nay, cuối cùng sẽ có một ngày hắn cùng người kia cần kết thúc nhân quả.
Phi hành ra ngoài vạn dặm, Nhạc Vũ vẫn không sử dụng phương pháp “xuyên qua không gian”. Lực lượng của chủ nhân bảo tháp tuy bị trục xuất khỏi thế giới này, nhưng thời không loạn lưu ở bên ngoài không chút an toàn, nên cẩn thận mới tốt.
Nhưng Nhạc Vũ vẫn có thể cảm giác được ở bên ngoài hàng rào thời không đang có mấy người xuyên qua không gian bay về hướng Linh Đài sơn.
Không cần đoán cũng có thể biết được những người này nhất định là vì giật mình động tĩnh khổng lồ kia nên chạy tới xem xét. Nhạc Vũ vẫn không để ý tới, tiếp tục phi hành về hướng bắc.
Dùng gần một tháng, đi qua địa giới ba châu, phi hành hơn ngàn vạn dặm, Nhạc Vũ mới dùng Ngũ Phương Môn phá vỡ hàng rào không gian. Chủ nhân bảo tháp kia quả nhiên cũng không tiếp tục truy tìm hắn, cho dù là những nhân vật có đại thần thông, không phải chuyện gì cũng có thể làm được.
Tiếp theo lại đi thêm mấy ngày, Nhạc Vũ mới về tới Quảng Lăng sơn, sau đó liền nhìn thấy dưới núi người người tấp nập.
Nhìn dáng vẻ rầm rộ kia, Nhạc Vũ thầm giật mình. Hắn biết tình huống này thật giống như khai sơn đại tuyển được cử hành. Nhưng khoảng cách lần này so với lần trước chỉ mới bất quá bốn năm mà thôi. Nhưng đám người tụ tập lại nhiều hơn trước gấp mấy lần.