Đúng vào lúc này, thần thức Nhạc Vũ cảm giác được hai đạo đao kiếm đang nhanh chóng bay đến động phủ của hắn, một người trong đó không ngờ lại là Lý Nại Lạc.
Sau lần so đấu ở tông môn, Lý Nại Lạc cũng không bởi vì nguyên nhân không tham dự mà mờ nhạt đi, ngược lại thanh danh càng thêm lừng lẫy. Quảng Lăng Tông từ trên xuống dưới, phàm là những tu sĩ có chút danh tiếng đều bị hắn khiêu chiến qua một lần, ngay cả một vài vị sư thúc tổ thành danh nhiều năm cũng không trốn thoát, xem như ác danh vang xa.
Người này đến đây tìm hắn, ngoại trừ để khiêu chiến thì Nhạc Vũ cũng nghĩ không ra nguyên nhân gì khác.
Bất quá làm hắn do dự là người đi sau Lý Nại Lạc, hắn rất quen thuộc kiếm quang màu lam kia, chẳng phải chính là Trầm Như Tân?
- Sao hai người này lại có thể tụ cùng một chỗ?
Nhạc Vũ kỳ quái, bất quá vẫn là cầm Bi Âm đao lên chuẩn bị thôi diễn. Ba thức Quảng Lăng tuyệt kiếm tuy mạnh mẽ nhưng để giải quyết nhanh gọn địch thủ thì lại không thể bằng một thức Bi tuyệt thất hận thất sát diệt âm đao của hắn sáng chế.
Nếu hắn thật sự muốn tìm người tôi luyện đấu pháp thì cũng chỉ tìm đánh với những nhân vật như Đoan Mộc Hàn cùng Nghiêm Hạo. Kiểu đối thủ đã rơi xuống một cấp như Lý Nại Lạc không làm hắn nổi hứng thú.
Bất quá khi hắn vừa chạm đến chuôi đao thì Lý Nại Lạc bên kia đã lúng túng lên tiếng.
- Uống rượu tán gẫu?
Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, nghĩ thầm với phong cách hành sự hai năm qua của Lý Nại Lạc thì điều này sao có thể?
- Đúng vậy! đã sớm muốn tụ tập với Vũ sư huynh, chỉ là chưa có dịp, nhân tiện có Trầm sư huynh tới đây tìm ngươi, ta liền mặt dày theo tới.
Lý Nại Lạc vừa nói thì kiếm quang đã đến trước mặt Nhạc Vũ, sau đó cười hì hì đưa ra hai chai Quảng Lăng tửu, nói vẻ lấy lòng: - Tư và sư huynh đệ ngươi tuy không cùng một núi nhưng vẫn là nhất mạch của chưởng giáo chân nhân, phải nên gần gũi mới đúng, đánh đánh giết giết nhiều cũng không tốt. Sư tổ biết lại không vui!
Nhạc Vũ chỉ cười không trả lời, quay sang Trầm Như Tân thi lễ, sau đó mới mở miệng hỏi:
- Mấy tháng trước chẳng phải Lý sư đệ đã nói, lần sau sẽ tới tìm ta lãnh giáo sao? Ta còn tưởng rằng sư đệ tới đây vì ước hẹn.
- Hắc hắc! Chỉ nói đại thôi, Vũ sư huynh đừng chú ý.
Lý Nại Lạc trả lời qua quýt rồi đột nhiên thi lễ thật sâu với Nhạc Vũ:
- Mấy tháng trước Vũ sư huynh đã có thể đơn thân đánh chết Công Dương Anh, ta đến giờ vẫn không nắm chắc nửa điểm, chênh lệch với sư huynh đã như một trời một vực. Tìm đối thủ thực lực tương đương hoặc là hơn một chút thì còn gọi là tỷ thí tôi luyện, nhưng nếu đối thủ vượt xa thì chính là tự rước lấy nhục rồi.
Nhạc Vũ vừa kinh ngạc nhìn hắn một cái, liền nghe Lý Nại Lạc cười hắc hắc nói:
- Nếu ngày sau Nạc Lạc có may mắn, tu vi tiến thêm một bước, tự hỏi đủ tự tin thì lại tìm sư huynh tỷ thí một phen .
Nhạc Vũ nghe vậy cười một tiếng, cũng có mấy phần thích thú với người sư đệ này, sau đó ra lệnh cho mấy đạo đồng trong phủ dọn ra một cái bàn trong tiểu đình của động phủ, dâng lên chút linh quả và thức ăn rồi dẫn hai người ngồi xuống.
Mới vừa ngồi vào chỗ của mình, Trầm Như Tân liền cười nói:
- Còn chưa chúc mừng sư đệ, gần đây tu vi tiến nhanh, nhất cử tiến vào Dung Hợp Kỳ đỉnh phong, chuẩn bị kết đan.
- Còn phải chúc mừng sư huynh mới đúng chứ?
Nhạc Vũ cười khẽ, nhìn hai người một cái: - Hôm nay sư huynh cũng đột phá đến Dung Hợp Kỳ, ngay cả Lý sư đệ cũng có đột phá, ta so ra thật không bằng, chẳng qua chỉ nhờ vào lực lượng của trưởng bối.
- Cùng vui cùng vui! Bất quá ta có thể có thành tựu hôm nay còn phải cảm ơn ân huệ của Vũ sư đệ, Như Tân này khắc sâu trong lòng.
Không tiện nhiều lời trước mặt Lý Nại Lạc, Trầm Như Tân cười ha ha một tiếng sau đó nghiêm mặt nói:
- Lần này tới tìm sư đệ thật ra là để báo cho ngươi một đại sự! Không biết sư đệ đã nghe nói qua Tử Vân Tiên Phủ?
Nhạc Vũ suy ngẫm chỉ chốc lát, được sự trợ giúp của hệ thống phụ trợ trí năng tìm ra cái tên này thì chăm chú nhìn lại Trầm Như Tân:
- Tử Vân Tiên Phủ? Là động phủ của Tử Vân Đạo Nhân lưu lại từ thời hồng hoang?
Cũng may là do hắn đọc thông vạn quyển, đổi lại là đệ tử khác của Quảng Lăng Tông nhất định sẽ mờ mịt không biết.
Tử Vân Đạo Nhân ở thời đại hồng hoang, cũng chỉ là một Thái Ất chân tiên nho nhỏ không đáng kể, song hiện giờ khi hồng hoang vỡ nát cũng khiến rất nhiều người nhìn lên.
Theo như những gì mà Nhạc Vũ đọc trong tạp thư thì năm đó Tử Vân Đạo Nhân trước lúc hồng hoang đổ vỡ đã chọn Bắc hoang làm chỗ đặt đạo trường. Rất nhiều tu sĩ Quảng Lăng Tông đều suy đoán Tử Vân Tiên Phủ này nằm trong bắc hoang, dĩ nhiên cũng chưa từng có bằng chứng.
- Nhạc sư đệ quả nhiên bác học, chính là này động phủ Tử Vân Đạo Nhân lưu lại .
Trầm Như Tân vẫn ngưng trọng:
- Ước chừng nửa tháng trước, có mấy tán tu phát hiện ở bên dãy núi Thương Duyên phía bắc hình như có lối vào Tử Vân Tiên Phủ, chẳng qua đến nay vẫn còn chưa chứng thực.
Lý Nại Lạc nghe vậy nhất thời sẩy tay, thiếu chút nữa đánh rơi chén rượu. Nhạc Vũ cũng không để ý, chỉ cảm thấy kỳ quái sao Thượng Ngạn và Lệ Duy không báo tin này cho hắn, đến lúc này chắc tin tức đã chấn động cả tu chân giới.
Bất quá sau đó chỉ nhìn tình hình Lý Nại Lạc, Nhạc Vũ cũng biết tin tức này chắc chưa truyền ra, trong lòng kinh ngạc:
- Dãy núi Thương Duyên hình như là địa bàn của Thái Huyền tông?
- Đúng là như thế! Cho nên nói chuyện này kỳ lạ.
Trầm Như Tân gật đầu nói:
- Mấy tán tu sau khi phát hiện thì bị Thái Huyền tông phong tỏa tin tức, trong tông ta có tin tức từ chỗ khác.
Hôm nay tuy là tạm thời đè ép không động, bất quá sẽ có hành động. Nếu là giả thì thôi, nhưng nếu thật sự là Tử Vân Tiên Phủ, tông ta vốn không thể nào để cho Thái Huyền tông độc chiếm chỗ tốt.
Nhạc Vũ nghe vậy cũng không bất ngờ, Lý Nại Lạc ngạc nhiên nói:
- Đây là đương nhiên! Bất quá ta nghe nói cấm chế do tiên nhân bậc này thiết kế phần lớn vượt qua phẩm cấp của bất kỳ linh trận nào đương thời. Thường thường có thể duy trì ngàn vạn năm, với thực lực của chư tông ta chắc không phá nổi.
- Vậy cũng chưa chắc! Trận pháp do Thái Ất chân tiên thiết kế, đừng nói bắc hoang mà ngay cả chư phái Đông Thắng Thần Châu hợp lực, cũng chưa chắc có thể phá giải. Vô số tu sĩ Đại Thừa đã bỏ thời gian mấy ngàn năm cũng chưa được.
Trầm Như Tân dừng lại, nhìn hai người một cái:
-Vào thời hồng hoang, những linh trận của tiên nhân trong động phủ thường thường cũng sẽ lưu lại chút ít sơ hở. Những trưởng bối cảnh giới Nguyên Anh trong tông môn khó có thể đi vào nhưng với chúng ta mà nói, cũng là chưa chắc .
Nhạc Vũ chau mày, hắn nhớ trong sách có nói đúng là những tán tu thời thượng cổ thường dùng cách này để thu đồ đệ. Nếu có thể thông qua linh trận, đó chính là có tiên duyên. Khi đó linh dược dư thừa, lại không có tâm ma quấy nhiễu, cánh cửa tu chân coi như mở rộng, hết thảy đều trông vào một chữ duyên. Bất quá chuyện này không liên quan với hắn, trong một năm rưỡi nữa, Nhạc Vũ chỉ chú trọng vào chuyện kết đan.
Hắn đang còn suy nghĩ thì nghe Trầm Như Tân lại nói:
- Chúng ta cũng đừng nghĩ tới chỗ tốt bên trong Tử Vân Tiên Phủ. Bất quá chỉ cần một phần vạn dược viên bên ngoài thì cũng đủ để khiến thanh thế tông môn đại chấn.
Trầm Như Tân còn chưa dứt lời, Lý Nại Lạc liền cười nói:
- Không trách được Trầm sư huynh bảo ta tới. Nếu có quá nhiều người vào Tử Vân Tiên Phủ sợ rằng dẫn phát linh trận cấm chế, các tông chỉ có thể chọn lựa đệ tử tinh anh đi trước. Đệ tử tinh anh đời thứ tư trong tông môn cũng chỉ có ba người chúng ta mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thêm Trưởng Tôn Tử Vận là ta hơi để mắt. Thật ra thì ta hôm nay cũng có chút mong đợi, nếu có thể lấy từ đó chút ít tài liệu cho Diên thọ đan cùng Huyền Hạo đan thì có thể khiến cho sư tổ mơ tưởng trường sinh!
Nhạc Vũ vốn không hăng hái nhưng nghe hai người nói vậy thì lại khẽ chấn động nhìn sang. Những thứ khác có thể không khiến hắn để ý nhưng sao không ngó tới Diên thọ đan cùng Huyền Hạo đan.
Ngay sau đó nghe Trầm Như Tân cười lạnh:
- Đừng cao hứng quá sớm! Chuyện này không sớm không muộn mà khiến chư tông cùng động thủ, nếu bảo trong đó không có gì thì ta quả quyết không tin!
Nhạc Vũ nhấp một ngụm rượu, yên lặng không nói. Thầm nghĩ vô luận chuyện này rốt cuộc là Thái Huyền tông ném đi ra cây cỏ cứu mạng hay không thì Tử Vân Tiên Phủ hẳn cũng có chút đồ. Nông Dịch Sơn cùng mấy vị chưởng bối là nhân vật tinh minh bậc nào, nếu là Thái Huyền tông làm bộ, bọn họ sao có thể nhìn chưa ra?
Sau đó mấy người tiếp tục bàn về một số điểm khó khăn trong tu hành và ngự kiếm thuật. Qua một canh giờ, hảo cảm của Nhạc Vũ đối với Lý Nại Lạc cũng tăng nhiều. Người này ăn nói không có tàng tư, rất nhiều ngự kiếm quyết đối với Nhạc Vũ cũng rất có khêu gợi mà phương thức dạy dỗ thực chiến của Đoan Mộc Hàn không tới. Hắn cũng cảm động nên tận lực giải thích những vấn đề mà đối phương lĩnh giáo.
Đến khi sắc trời dần tối thì hai người mới cáo biệt, Nhạc Vũ nhìn vào thân ảnh của Trầm Như Tân ngẩn người.
Lý Nại Lạc có tiến cảnh hôm nay, Nhạc Vũ tuyệt không ngoài ý muốn . Nhưng Trầm sư huynh hôm nay cũng có thể qua một năm đang lúc tiến vào đến Dung Hợp Kỳ trung đoạn thì thật sự khiến hắn ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ nói, Trầm sư huynh thật là cơ duyên xảo hợp, đã luyện hóa được một loại Đinh âm hỏa?.
Lúc trước đưa cho Trầm Như Tân một lượng lớn Tam Chuyển Trúc Cơ Đan thì Nhạc Vũ chỉ cho là Trầm Như Tân sẽ dùng vào việc khác hay bán đi. Hôm nay xem ra hắn đã lầm lẫn, những thứ có thể giúp tu sĩ loại bỏ độc tính và cặn bã của đan dược ngoại trừ Tam Muội Chân Hỏa còn có mười mấy loại hỏa diễm hiếm có của thế gian.