Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Chương 5: Chương 5




Oa....Làn da màu lúa mạch, đàn hồi, bắp thịt rắn chắc, da dẻ trơn bóng, lưng hổ dày rộng, thắt lưng thon gầy, tinh tế khiến cho rất nhiều đàn ông thèm muốn, xuống tý nữa thì cô không có cách nào xuyên qua lớp quần áo để tận mắt thấy khe mông thon hẹp...(thật vã hết mồ hôi luôn!)

Mãnh nam hình thể xinh đẹp như vậy, chỉ cần là con gái đều sẽ thèm nhỏ dãi mà nhào tới....

“Ánh Nguyệt?” Bỗng nhiên, người đàn ông ngồi bên mép giường lộ ra nửa người trên, bởi vì đợi mãi vẫn không thấy cô gái phía sau có hành động gì liền lên tiếng.

“Hả?”

Giật mình tỉnh mộng, kinh sợ khi thấy mình đang nhìn chằm chằm cơ thể một người đàn ông đến chảy nước dãi, Đỗ Ánh Nguyệt đỏ mặt xấu hổ. Mỗi lần bôi thuốc giúp anh là một lần thất thần...Ô...Cô thật giống như một sắc nữ đói khát a! May mà người đang bị cô dùng ánh mắt tàn phá kia đến giờ vẫn chưa phát hiện ra cô vô lễ.

Vội vàng lau nước dãi, nhanh chóng bôi thuốc xong thì sẽ không bị hình thể của mãnh nam quyến rũ nữa....

“Không phải là muốn bôi thuốc sao?” Buồn bực xoay người lại nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của cô, một tia cười liền thoáng lướt qua trong mắt Mặc Khuê. Ừm...Anh hình như không cẩn thận đã thấy người nào đó lau nước dãi thì phải?

“Đúng, đúng là muốn bôi thuốc a! Anh mau quay người lại đi!” Đỏ mặt, kêu anh quay lưng lại, Đỗ Ánh Nguyệt vô cùng xấu hổ. Má ơi! Hành động lau nước dãi của cô không phải đã bị anh thấy rồi chứ? Ô...Thật muốn chết quá!

Từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ trầm thấp, Mặc Khuê liền thức thời không tìm hiểu thêm nữa, rất nghe lời xoay lưng lại để cô bôi thuốc giúp mình.

“Có đau không?” Cẩn thận tháo băng gạc cũ ra, lúc thấy mấy vết thương hồng hồng, cô lại không nhịn được muốn sám hối. Ô...Đệ tử Thiếu Lâm, thật xin lỗi nha! Những vết thương này là do tôi kéo anh trên mặt đất gồ ghề làm bị thương, nhưng tôi cũng chỉ vì muốn cứu anh thôi, anh ngàn vạn lần đừng trách tôi nha!

“Không sao.” Giống như lúc trước, khi cô lo lắng hỏi anh, anh cũng đều trả lời như thế.

Đáp án cũ rích, không có gì mới nhưng lại khiến cho mặc cảm tội lỗi của cô bớt xuống một chút. Đỗ Ánh Nguyệt nhanh chóng khử trùng, bôi thuốc rồi băng lại để tránh nhễm trùng.

Sau khi cố hết sức bôi thuốc xong thì bàn tay nhỏ bé, trắng nõn cũng không chịu nổi sức hấp dẫn của ‘kẹo mạch nha’ nữa, tự cho là thần không biết, quỷ không hay lén lút sờ dọc từ bả vai xuống tới thắt lưng.

Ha ha....Quá lời rồi! Quá lời rồi! Để sờ được mãnh nam tuấn tú thì cần phải đưa tiền nhưng người trước mắt này không những miễn phí mà dáng người còn đẹp hơn so với những mãnh nam khác nha! Đệ tử Thiếu Lâm sờ rất được a, so với tơ lụa thượng đẳng còn trơn bóng mê người hơn, cực phẩm a!

Đỗ Ánh Nguyệt cười trộm, vì mình chiếm được tiện nghi mà vui mừng.

Cô gái này....Đang ăn vụng đậu hũ của anh sao? Mặc Khuê nhạy bén lập tức phát hiện ra, lúc bàn tay nhỏ bé, mềm mại kia trượt xuống lưu lại sau lưng vết tích vừa nóng vừa lạnh thì anh không nhịn được cả người run lên, suýt chút nữa đã rên thành tiếng.

Chết tiệt! Cuối cùng là cô đang làm gì vậy? Loại đụng chạm mờ ám này đối với người đàn ông có bao nhiêu lực sát thương cô còn không biết hay sao?

“Đệ tử Thiếu Lâm?” Trừng mắt nhìn tấm lưng rộng lớn, rắn chắc, Đỗ Ánh Nguyệt bỗng nhiên hô to.

“Gì?” Kêu một tiếng, anh vì cố nén thân thể phản ứng mà toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt cứng ngắc khó coi, nói gì cũng không dám quay đầu lại nhìn cô.

“Anh đang sởn gai ốc kìa!” Ban ngày nóng bức mà lại sởn gai ốc, thật thần kỳ! (hết đỡ nổi với chị luôn rồi!)

Tất cả đều do cô gây ra thế mà còn ngạc nhiên được sao? Mặc Khuê thật muốn đem cô gái ngốc nghếch nào đó lắc qua lắc lại nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nuốt nghẹn, khàn giọng nói: “Đừng sờ nữa! Vết thương trên đầu tôi nên thay thuốc rồi!”

“Được rồi!”

Cười hì hì hưởng ứng, không phát hiện ra vẻ mặt anh khác thường, Đỗ Ánh Nguyệt nhanh chóng thay thuốc, vừa dọn dẹp, vừa thuận miệng nói: “Nhanh đi thu dọn một chút, tý nữa chúng ta cùng đi dạo chợ đêm.”

“Tối nay không buôn bán sao?” Anh hơi ngạc nhiên.

“Không bán! Ban ngày bị nhóm thiếu niên làm cho hoảng sợ, buổi tối đương nhiên cần nghỉ ngơi, an ủi tâm hồn đáng thương bị hù dọa của chúng ta nha!”

Nghe vậy, Mặc Khuê khẽ cười. Cô gái này muốn lười biếng thì cứ nói thẳng, còn viện cớ gì chứ?

Trong chợ đêm, biển người đông đúc, chen lấn giống như bầy cá mòi, mọi người rảnh rỗi đi dạo tới lui nên khó tránh được va chạm. Vậy mà thân hình cao lớn của Mặc Khuê vẫn luôn có biện pháp để bảo vệ cô gái hoạt bát kia không bị ai va chạm.

Sự thật thì trong tiềm thức anh rất ghét có người đụng vào cô, vô cùng, vô cùng chán ghét!

“Đệ tử Thiếu Lâm, anh có muốn ăn ngô nướng không?”

Hai chân cố định trước quầy ngô nướng, hai mắt Đỗ Ánh Nguyệt mở to nhìn chằm chằm ông chủ đang không ngừng quét nước sốt lên ngô, nướng đến thơm nức, suýt thì chảy nước dãi, hoàn toàn không chú ý đến bản thân vẫn đang được người ta cẩn thận bảo vệ trong ngực.

“Không ăn! Em cứ mua cho mình ăn là được rồi.” Lắc đầu, Mặc Khuê mỉm cười từ chối.

Vừa nãy hai người mới ở một quầy hàng ăn nhỏ, cô chỉ ăn một chút nói là muốn để bụng ăn cái khác nên tất cả món ăn gần như vào hết dạ dày của anh, hiện giờ thật sự đã rất no rồi.

“Được rồi!” Có hơi tiếc vì anh không ăn nhưng Đỗ Ánh Nguyệt vẫn rất vui sướng mua một xiên bắp nướng vừa đi dạo vừa ăn. Trong lúc đó, cô còn dừng lại trước quầy bán trang phục nam giúp anh chọn lựa vài bộ quần áo thích hợp.

“Đệ tử Thiếu Lâm, thật xin lỗi nhé! Khả năng kinh tế của tôi chỉ có thể đến chợ đêm này mua quần áo cho anh thôi....” Trả tiền xong, nhận lấy túi quần áo, cô chợt thấy rất áy náy.

Ô...Tuy cô chưa từng tìm hiểu về hàng hiệu nhưng cũng biết bộ quần áo mà đêm đó anh mặc bị mài rách do cô kéo lê trên đất chính là cùng nhãn hiệu với Y Phàm thường mặc nha! Mà Y Phàm là một ngôi sao, một bộ bất kỳ cũng đều rất đắt, vô cùng đắt, như vậy có thể suy luận bộ đồ đó của đệ tử Thiếu Lâm chắc chắn cũng không rẻ.

Ừm...Cứ thế mà suy luận tiếp thì trước khi mất trí nhớ năng lực kinh tế của anh hẳn là cũng không tồi?

“Em đang nói nhảm gì thế? Tôi bây giờ là ‘tiểu bạch kiểm’ được em nuôi, em không có đá tôi ra ngoài tôi còn thấy may mắn chứ đâu có tư cách mà ghét bỏ.” Mặc Khuê cảm thấy buồn cười không hiểu cô gái cao cao tại thượng này áy náy cùng với nô lệ tới báo ân như anh cái gì nữa?

“Tiểu bạch kiểm?” Bật cười trêu chọc, ánh mắt chế nhạo nhìn kỹ anh vài lần, cuối cùng không nhịn được lắc đầu.

“Đệ tử Thiếu Lâm, kiểu như anh không giống với tiểu bạch kiểm đâu! Tiểu bạch kiểm người ta trắng trẻo, thư sinh cơ.” Chưa từng thấy qua một ‘tiểu kiểm’ to như vậy nữa!

“Em thích kiểu trắng trẻo, thư sinh?” Bỗng dưng anh có chút khó chịu.

“Không có mà!” Không nhịn được cười to, vô tâm không chú ý tới tâm tư người bên cạnh đang thay đổi, cô còn cố ý ăn đậu hũ của anh.

“Tôi thích kiểu như anh nha!” Ha ha...Vóc người mãnh nam, dẻo dai, sức khỏe tốt, giỏi đánh đấm lại còn hữu dụng, việc gì nặng có thể công khai kêu anh đi làm, thật tốt!

Biết rõ là cô đang chế nhạo không có mấy phần thật lòng nhưng tâm tình Mặc Khuê vẫn rất tốt.

“A—Đại long miêu*!”

Đang vui vẻ đi dạo, Đỗ Ánh Nguyệt đột nhiên hưng phấn hét ầm lên không để ý đến người bên cạnh đang kinh ngạc, vội kéo Mặc Khuê chạy như bay đến trước quầy hàng bắn súng hơi, bỏ lại tiền lẻ hướng về chủ quầy kêu to: “Ông chủ, chúng cháu muốn chơi!”

Dứt lời liền cầm súng lên bắt đầu ‘loạn súng bắn chim’, cho đến phát cuối cùng vẫn không bắn trúng một quả bóng nào.

“Á—” Kêu lên đầy bi thương, biết mình lại không có duyên với nó rồi.

“Cô bé, cô lại tới nữa!” Ông chủ tầm trung niên mặc áo cộc tay vừa thấy khách quen liền ha hả cười.

“Không phải đã sớm nói với cô, nếu muốn con đại long miêu kia thì tôi sẽ tặng cô mà!”

Cô bé đáng yêu này, đã liên tục chơi trò này của ông trong hai năm rồi, số tiền đấy cũng có thể mua được vài con đại long miêu rồi.

Năm ngoái, thấy cô nhiệt tình chiếu cố, đơn giản chỉ muốn cảm ơn nên có ý đưa cô con đại long miêu kia nhưng không nghĩ tới cô không chấp nhận, còn nói muốn thắng bằng thực lực nhận mới có ý nghĩa.

“Không muốn nữa!” Đỗ Ánh Nguyệt kiên quyết từ chối, quay đầu vỗ vỗ người bên cạnh.

“Đệ tử Thiếu Lâm, anh thử đi!”

“Em muốn con thú bông kia?” Mặc Khuê cười hỏi, cảm thấy cô đúng là một cô bé con.

“Đúng vậy a! Nhưng vẫn không thắng được, tức chết đi được!” Giọng điệu có chút oán hận.

“Hiện tại phải dựa vào anh rồi!”

“Tôi không chắc....” Mặc Khuê hơi do dự, sợ cô hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.

“Ôi dào! Chơi vui thôi mà nghĩ nhiều làm gì chứ? Dù sao tôi cũng không hy vọng gì nhiều nữa rồi!”

Trước đây có một cựu chiến binh – người được xưng là ‘Thần thương thủ’ (tay súng thần) nói phải giúp cô thắng được con đại long miêu kia, kết quả thì sao? Nó vẫn hoàn toàn nằm ngay ngắn ở trên quầy hàng của ông chủ đó thôi! Hây...Không phải là cô muốn nói chứ hiện tại tố chất quân đội của quốc gia thật là....Đỗ Ánh Nguyệt không nhịn được lắc đầu thở dài.

* Đại long miêu - 大龙猫 là phát âm tiếng trung của Totoro một con mèo hoạt hình trong phim hoạt hình となりのトトロ/Tonari no totoro (tạm dịch Hàng xóm của tôi là Totoro) do hãng Ghibli sản xuất năm 1988 rất được yêu thích.

Rất muốn giúp cô giành được phần thưởng yêu thích càng hy vọng thấy được nụ cười vui vẻ trên gương mặt của cô, Mặc Khuê cho dù không nắm chắc cũng vẫn muốn cố gắng hết sức. Sau đó chỉ thấy anh vững vàng cầm súng, nhắm trúng bóng bay—

“Bụp!” Quả bóng thứ nhất bị nổ!

“Bụp!” Quả bóng thứ hai cũng bị nổ!

“Bụp!” Quả thứ ba.

“Bụp, bụp, bụp...”

Càng về sau, anh gần như ngay cả ngắm cũng không cần, di động tay, bóp cò, từng quả bóng liền nổ vang, tốc độ nhanh như cảnh sát càn quét kẻ cướp, cho đến cuối cùng, anh hoàn toàn không có bất kỳ một sơ suất gì khiến cho Đỗ Ánh Nguyệt cùng ông chủ sững sờ tại chỗ.

Chậm rãi đặt súng xuống, Mặc Khuê dường như cũng bị biểu hiện của chính mình làm cho sợ hãi.

“Oa—Thần tượng! Thiên thần!” Đỗ Ánh Nguyệt chợt hồi thần, thét chói tai nhào vào trong ngực anh.

“Đệ tử Thiếu Lâm, anh quá đẹp trai! Thần thương thủ Olympic cũng không thần bằng anh...” Vui sướng cực độ đến hồ ngôn loạn ngữ (nói lung tung).

Nhanh chóng ổn định thân thể nhỏ xinh của cô, Mặc Khuê rất vui sướng vì cô vui vẻ nhưng....Sao anh lại thiện xạ như vậy?

“Ông chủ, mang đại long miêu tới đây!” Rời khỏi lồng ngực dày rộng, cô đắc ý vươn tay về phía ông chủ, vội vàng đòi phần thưởng.

“Ách! Bách phát bách trúng, có thể nhận giải nhất—một chai Johnnie Walker nha! Cái này tương đối đáng giá đó!” Ông chủ khâm phục giơ ngón tay cái, rất có đạo đức buôn bán muốn đem giải nhất ra đưa.

“Không muốn, không muốn! Tôi chỉ muốn đại long miêu!” Đỗ Anh Nguyệt rất kiên trì, không phải đại long miêu thì không nhận.

“Ách! Lần đầu tiên thấy có người muốn lấy phần thưởng thấp a....” Ông chủ lắc đầu chịu thua, vẫn lấy đại long miêu đưa cô.

Trên đường về, chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn, mảnh mai ôm một con thú bông khổng lồ bước đi trên phố, khuôn mặt vui sướng đến ửng hồng, đôi mắt cười cong lên thành hình trăng khuyết, cực kỳ đáng yêu.

“Đệ tử Thiếu Lâm, tôi sẽ rất trân trọng con đại long miêu anh giúp tôi thắng được này.” Bước, bước, cô đột nhiên nghiêng đầu trộm dò xét người đàn ông đi bên cạnh, đôi mắt híp lại một độ cong xinh đẹp.

Bất chợt bắt gặp nụ cười dịu dàng đáng yêu, trong lòng Mặc Khuê nổi lên một cơn sóng triều cuồn cuộn, ngơ ngẩn, không có cách nào dời mắt khỏi cô....

Ông trời! Anh động tâm đối với đôi mắt cười như vầng trăng khuyết của con gái.

Buổi đầu chiều, ánh nắng dìu dịu xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong gian phòng ấm áp. Trên giường lớn, cô gái vẫn say sưa ngủ, bên trong phòng một bầu tĩnh lặng, yên bình...

Bỗng nhiên, hai tiếng gõ cửa ‘cốc, cốc’ khẽ vang lên nhưng vẫn không quấy nhiễu được giấc ngủ của người trên giường, người ngoài cửa đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh bèn lặng lẽ mở cửa tiến vào.

Vừa vào phòng, ánh mắt Mặc Khuê vô tình bị pho tượng đại long miêu bằng bông đặt ở bên giường đang nở một nụ cười thật to thu hút, khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên, sau đó ánh mắt liền rơi xuống trên người đang ngủ say kia.

Khẽ bước đến gần, anh từ từ ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn say ngủ, trong mắt liền tràn đầy dịu dàng.

“Ánh Nguyệt...Ánh Nguyệt...Đừng ngủ nữa...Dậy ăn một chút gì đi...” Khẽ gọi, hiện tại Mặc Khuê không có biện pháp quản cô.

Mấy ngày nay, cô gái này liên tục thức đêm xem một đống phim bố đại hí khiến cho bản thân mỗi ngày đều không dậy nổi, mỗi lần đều phải ngủ đến quá trưa. Anh không muốn thấy cô ngược đãi thân thể của mình nên tự động đảm nhận công việc đánh thức sâu lười dậy ăn cơm.

Nghĩ đến cũng thật buồn cười! Ông chủ hiệu sách thật sự thì lười biếng, ỷ lại còn anh ngược lại là ‘tiểu bạch kiểm’ được bao dưỡng thì hằng ngày lại phải đúng giờ mở cửa buôn bán. Ai....Xem ra là nghĩ anh sống nhờ cô cho nên mới có thể yên tâm đem tất cả mọi việc trong tiệm giao hết cho anh thì phải?

Dở khóc dở cười nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thà chết cũng không tỉnh dậy, khóe môi cương nghị không nhịn được mỉm cười...

Trời biết, những ngày qua cũng không tính là không có thu hoạch! Ít nhất mấy ngày qua cùng cô liên tục xem bố đại hí, anh cuối cùng đã hiểu rõ ‘Tố hoàn chân, loạn thế cuồng đao’ trong miệng cô là thứ gì rồi!

Bật cười, lắc đầu thấy cô vẫn liều chết ôm lấy gối đầu say sưa ngủ, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, đáng yêu đến nỗi khiến người ta không nhịn được muốn ‘nhúng chàm’.

Mặc Khuê gian xảo thuận theo ‘tà niệm’ trong lòng, đem ngón tay thon dài đầy vết chai nhẹ vuốt qua gò má non mịn, thân thể tráng kiện từ từ nghiêng xuống, hết sức nhẹ nhàng mà hôn lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn...

“Ưm...Đệ tử Thiếu Lâm, anh đừng phá rối nữa....” Bỗng nhiên, trên cánh môi lại cảm thấy như có chiếc lông vũ nhẹ lướt qua giống mấy ngày trước, có chút tê ngứa, Đỗ Ánh Nguyệt mí mắt chưa mở, giọng nói oán trách nhưng lại mang theo ý cười.

Mấy ngày qua Đệ tử Thiếu Lâm thật đáng ghét, mỗi lần đều nhân lúc cô ngủ cầm lông vũ đến đánh thức cô nhưng đáng giận nhất chính là cho dù có nhanh chóng mở mắt thế nào thì vẫn không thấy anh cầm bất cứ thứ gì trong tay cả. Chất vấn anh, anh lại không nói gì cứ nhìn chằm chằm cô, còn cười đến rất vui vẻ, thật không biết rốt cuộc là đang cười cái gì?

Hừ, thần bí như thế, ai thèm chứ!

“Mau dậy đi, đừng nằm nữa!” Một khi cô đã gần tỉnh, Mặc Khuê liền rất thông minh không tiếp tục ăn vụng đậu hũ nữa, cánh tay rắn chắc kéo thân thể uể oải của cô dậy.

“Nhanh đi đánh răng, rửa mặt, tôi còn phải đi xuống trông tiệm nữa!” Hiện tại, cửa tiệm dưới tầng đang không ai trông đó!

“Được rồi!” Khẽ lẩm bẩm, cô tâm không cam lòng không nguyện đi vào phòng tắm.

Xác nhận cô đã thực sự tỉnh táo, sẽ không quay lại giường ngủ tiếp, Mặc Khuê liền nhanh chóng xuống tầng trông coi tiệm sách. Thế nhưng mới chưa tới hai phút liền thấy đám côn đồ mà mấy hôm trước còn mạnh miệng đòi thu phí bảo kê nhưng bị anh đánh cho tơi tả giờ lại đến nữa!

“Có chuyện gì?” Đi xuống tiệm, thân hình cao lớn bước đến trước mặt bọn côn đồ, anh trầm giọng quát hỏi, dáng vẻ lạnh lẽo dọa người.

“Tao, chúng tao....Chúng tao....” Một tên trong số đó có lẽ vẫn còn khắc sâu ký ức dạy dỗ thê thảm lần trước, trong lòng lập tức nổi lên sợ hãi, lắp bắp không nói nên lời.

“Mẹ, mẹ kiếp, chúng ta sợ hắn cái gì? Hôm nay chúng ta còn có cái này!” Một tên côn đồ to con khác quát lên, tay vội vàng thò vào trong áo khoác tìm kiếm, một khẩu súng lục màu bạc đã nhắm ngay ngực anh đe dọa.

“Biết điều thì ngoan ngoãn nộp tiền, súng đạn không có mắt đâu!”

Chẳng biết tại sao, khi thấy đối phương rút súng ra Mặc Khuê không những không thấy sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy buồn cười.

“Mày đã quên kéo búa cò vào vị trí kìa!” Thản nhiên liếc mắt một cái, anh có lòng tốt nhắc nhở. Không kéo búa cò xuống, coi như có bóp cò thì đạn cũng không ra!

“Không, không cần mày nói, tao cũng biết!” Thẹn quá hóa giận, vội vàng kéo búa cò xuống, nòng súng ép sát ngực anh.

“Mau, mau nộp tiền, nếu không đừng trách tao không khách khí!” Khẩu súng này chính là bọn chúng vất vả mượn được từ mấy anh em, chỉ vì muốn trả mối thù mấy ngày trước!

“A? Mày thử xem!” Mày rậm nhếch lên, Mặc Khuê một chút cũng không lo lắng nòng súng ép sát lồng ngực, bọn côn đồ còn chưa kịp phản ứng liền nhanh chóng xuất thủ vững vàng nắm đầu súng đồng thời còn kẹp giữa cò súng cùng búa cò.

“Mày, mày không muốn sống nữa sao?” Tên côn đồ cầm súng kinh sợ, khẩn trương đến không thể suy nghĩ, trong lúc hốt hoảng thật sự đã bóp cò....

Hả? Sao không có tiếng động? Tên đó trợn mắt kinh sợ, theo phản xạ không ngừng bóp cò thế nhưng tiếng súng mãi vẫn không vang lên.

“Khốn! Khẩu súng này là giả!” Trong đám côn đồ, có tên kinh hãi kêu lên, liên tục mắng cái tên khốn cho bọn chúng mượn súng còn đắc ý vỗ ngực đảm bảo nữa.

Không thèm để ý đến bọn chúng đang tức giận mắng người, Mặc Khuê tay xoay một cái, chân đạp một phát đem đám côn đồ đá bay ra ngoài, dễ dàng đoạt lấy vũ khí.

Chỉ thấy anh chậm rãi gỡ búa súng, hủy bỏ trạng thái chờ bắn sau đó liền linh hoạt tháo băng đạn ra khỏi súng.

“Nói cho bọn mày biết, súng này là thật!” Lạnh lẽo trừng mắt nhìn đám côn đồ bị động tác gọn gàng của anh hù dọa, anh trầm giọng tiếp tục khóa học bồi dưỡng cho chúng.

“Ngoài ra, nhắc nhở bọn mày một chút, tốc độ không nhanh bằng người ta thì đừng có mà nhắm sát vào kẻ địch nếu không sẽ bị người ta bắt được búa cò, không có cách nào phóng lửa để nổ đạn đâu, cho dù mày có bóp cò súng hơn trăm lần thì cũng vẫn vô dụng thôi!”

Một đám côn đồ nghe xong mặt liền biến sắc, hai chân run rẩy. Mẹ ơi! Tên này rốt cuộc là làm nghề gì vậy? Công phu lợi hại như cao thủ võ lâm, ngay cả kiến thức về súng cũng hoàn toàn hiểu rõ như chuyên gia về vũ khí vậy! Không phải bọn họ đã đụng tới một nhân vật khủng bố không đơn giản đó chứ?

“Đừng để tao nhìn thấy bọn mày lại đến hiệu sách này lần nữa, cút!” Trầm giọng quát, uy thế mười phần.

Bọn côn đồ bị dọa đến suýt tè ra quần, chỉ sợ không thoát ra được. Nếu hôm nay anh đã buông tay đuổi người thì đương nhiên chúng sẽ cuống cuồng chạy như bay ra khỏi cửa hàng, nháy mắt một cái đã không thấy bóng dáng, xem ra sau này cũng sẽ không còn can đảm đến thu phí nữa.

“Một đám nhóc nghiệp dư....” Mặc Khuê lẩm bẩm, lắc đầu. Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, vẻ mặt liền cứng nhắc nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay....

Ông trời! Vì sao anh có thể không cần suy nghĩ mà nói ra những điều đó, thậm chí lúc tháo băng đạn cũng gọn gàng, quen thuộc giống như đã làm vô số lần rồi. Mà mấy thứ này đối với anh mà nói đều tự nhiên như ăn cơm, hít thở vậy?

Chết tiệt! Rốt cuộc trước khi mất trí anh đã từng làm gì? Mà đáng ghét nhất là—anh nên đem khẩu súng này ‘hủy thi diệt tích’ thế nào đây? Đài Loan cũng chưa có thông qua luật cho phép người dân được tự do cất giữ súng ống đạn dược nha!

Đáng giận! Xem ra phải tìm một ngày nào đó đi ra ven sông mới được!

Kể từ hôm đó, bọn côn đồ không còn quay lại làm phiền, vết thương trên người cũng dần khép miệng, trừ bỏ thỉnh thoảng có chút đau đầu kịch liệt, chưa khôi phục trí nhớ thì ngày lại ngày trôi qua cực nhanh, rất nhanh đã qua một tháng.

“Tại sao lại muốn ra ngoài tìm việc?”

Bên trong hiệu sách, Đỗ Ánh Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu vì lý do gì mà người đàn ông trước mặt này đột nhiên nghĩ đi làm.

“Tôi cũng không thể cứ làm ‘tiểu bạch kiểm’ để em nuôi mãi được.” Mặc Khuê mỉm cười, trong lòng đã có tính toán.

Thích cô, muốn cùng cô lập một gia đình, một ngày so với một ngày càng mãnh liệt hơn nhưng hiện tại thân phận của anh vẫn chưa rõ ràng, không có bất kỳ nguồn kinh tế nào, thậm chí còn phải dựa vào sự ‘nuôi dưỡng’ của cô mới có thể vượt qua một tháng này.

Anh hiện tại, vốn không có cách nào bảo đảm một tương lai vững chắc cho cô thì sao có tư cách để theo đuổi cô?

Hơn nữa, anh cũng có tự trọng của một người đàn ông, không thể cứ mãi để phụ nữ ‘nuôi dưỡng’ mà không làm gì. Trong khoảng thời gian dưỡng thương, anh đã suy nghĩ rất nhiều cũng lập ra rất nhiều mục tiêu: mà bây giờ điều đầu tiên phải làm chính là tìm một công việc để hỗ trợ nuôi sống gia đình, dù sao khi có nguồn kinh tế thì anh mới có can đảm để theo đuổi cô!

“Nhưng, nhưng mà anh không có bất cứ giấy tờ gì để chứng minh nha! Sẽ có công ty nhận người không rõ lai lịch sao?” Đỗ Ánh Nguyệt có chút lo lắng nhìn anh.

“Không, nếu không tôi nhận anh làm nhân viên trông tiệm là được, chỉ có điều tiền lương có thể sẽ không cao...”

Cửa hàng sách nhỏ thu nhập không nhiều lắm, thế này đã rất miễn cưỡng lắm rồi.

“Cái này với để cho em nuôi có gì khác nhau sao?” Mặc Khuê khẽ cười.

“Em không cần lo nhiều như thế, nếu không có công ty nào nhận người không rõ lai lịch thì tôi có thể tới công trường làm tạm, nghe nói có vài công việc nặng tiền lương cũng không tệ.” Những băn khoăn này, anh sớm đã nghĩ đến.

“Ừm...Sức khỏe của anh cũng gần như hồi phục rồi, nhưng....Anh chắc chắn chứ? Làm việc nặng rất cực khổ!”

“Tôi chịu được, không sao!” Mặc Khuê rất tin tưởng nghị lực của mình.

“Vậy, vậy anh định lúc nào thì bắt đầu tìm việc? Có cần tôi giúp gì không?” Suy nghĩ một chút, cảm thấy anh đúng là nên tính toán cho tương lai, Đỗ Ánh Nguyệt gật đầu đồng ý, thậm chí còn hăng hái bừng bừng muốn giúp anh một tay.

“Hôm nay! Em không cần lo cho tôi.” Mỉm cười, chợt giở tờ báo ra, chỉ thấy mấy mục thông báo tuyển dụng đã bị anh khoanh bút đỏ chi chít.

“Thì ra đã sớm có âm mưu!” Khẽ nhếch môi cười, nhìn anh đang chuẩn bị ra ngoài, thật vui vẻ tặng anh một nụ hôn gió.

“Chúc anh may mắn!”

Thấy thế, trong lòng Mặc Khuê khẽ động, giả vờ đưa tay bắt lấy chiếc hôn gió vô hình, đưa tới bên môi nhẹ hôn xuống, đôi con ngươi trầm tĩnh nóng rực nhìn cô chăm chú sau đó mới khẽ cười rồi rời đi.

Ơ...Này, đây giống như là hôn gián tiếp vậy!

Không ngờ anh lại hành động như thế, dõi mắt nhìn theo thân hình tráng kiện vừa rời đi, Đỗ Ánh Nguyệt hai má ửng hồng. Thế nhưng chưa quá hai phút, tiếng phanh xe chói tai từ ngoài phố chợt vang lên, cô khó hiểu chạy ra khỏi tiệm hướng tới chỗ phát ra âm thanh nhìn qua, sắc mặt lập tức tái mét, hoảng sợ thét chói tai—

“Đệ tử Thiếu Lâm—”

Chiếc hôn gió của cô khiến tinh thần anh quá phấn chấn! Chỉ có điều nếu là hôn trực tiếp thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Thong thả đi trên đường, Mặc Khuê nhàn nhạt cười, trong lòng thầm nghĩ xem nên đi công ty nào báo danh trước, đuôi mắt chợt liếc thấy một bé trai ba tuổi đang chơi bóng ở phía trước.

Tại sao lại chơi đùa bên vệ đường chứ? Người thân của đứa bé này đi đâu rồi, tại sao lại không ngăn cấm?

Nhíu mày, anh vẫn còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên, quả bóng da nhỏ chợt rơi xuống, ‘bịch bịch bịch’ lăn xuống lối đi bộ, bé trai vội vàng đuổi theo, hoàn toàn không chú ý đến những chiếc xe tải to đang lao vun vút. Cho đến khi một tài xế xe tải phát hiện có một đứa bé giữa đường, sau đó tiếng còi cùng tiếng phanh gấp đồng thời vang lên...

“Chạy mau!” Mặc Khuê thấy thế liền kinh hãi, không kịp suy nghĩ vội lao đến chỗ bé trai đang bị dọa sợ đến không nhúc nhích kia.

Những tiếng phanh xe liên tiếp chui vào tai, anh gắt gao ôm lấy đứa bé không ngừng lăn lộn, cố gắng tránh ra khỏi phạm vi va chạm của xe tải, lập tức ‘cốp’ một tiếng vang lên, anh cảm thấy đầu mình đã đụng phải vỉa hè cứng rắn, gáy một hồi đau nhức, ngay sau đó trước mắt tối sầm, mất đi ý thức....

Không biết qua bao lâu, khi anh khôi phục lại ý thức, chỉ cảm thấy bên tai có người không ngừng kêu lên—

“Đệ tử Thiếu Lâm...Đệ tử Thiếu Lâm....Anh tỉnh, tỉnh a....” Đỗ Ánh Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trong mắt tràn đầy sợ hãi, gọi người đàn ông đang bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Làm sao bây giờ? Anh đã bất tỉnh năm phút rồi, có nên goi xe cấp cứu hay không?

Nhưng mà ngoại trừ cục u trên đầu do đụng phải vỉa hè thì hoàn toàn không có ngoại thương, hơn nữa tài xế xe tải cứ khăng khăng là không có đụng trúng anh!

Rốt cuộc cô gái kia đang gọi người nào vậy? Vì sao cứ không ngừng ầm ỹ bên tai anh thế?

Khẽ nhíu mày, Mặc Khuê từ từ mở mắt ra, chỉ thấy bầu trời trong xanh cùng vài khuôn mặt nam nữ đập vào mắt.

“Tốt quá rồi! Đệ tử Thiếu Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh lại!” Vừa thấy anh tỉnh lại, Đỗ Ánh Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm, tâm cuối cùng cũng buông xuống.

“Cô...Là ai?” Từ trên đất chậm rãi đứng lên, trong mắt Mặc Khuê thoáng qua một tia mê man. Cô gái này là ai? Vì sao mặt lại tái nhợt, lo lắng nhìn anh chứ? Bọn họ quen biết sao?

Nghe vậy, Đỗ Ánh Nguyệt kinh ngạc đến sững sờ .

“Kia...Anh không biết tôi?”

Không thể nào! Chẳng lẽ đệ tử Thiếu Lâm trải qua va chạm lần này đã quên hết ký ức trong một tháng qua sao? Chẳng lẽ toàn bộ trí nhớ trước kia của anh đã trở lại?

“Chúng ta...Nên biết nhau sao?” Do dự nhìn cô, trong lòng thoáng qua một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

“Vậy...Anh biết mình là ai không?” Cô dè dặt hỏi.

“Dĩ nhiên!” Kỳ quái liếc cô một cái, không hiểu cô vì sao lại hỏi như thế. Tôi hôm qua anh bị người dùng trường côn đánh trúng đầu, nhưng thế không có nghĩa là anh bị mất trí nhớ. Trí nhớ dừng lại ở một tháng trước, Mặc Khuê theo bản năng đưa tay sờ sau gáy, quả nhiên sờ đúng vào chỗ sưng lên.

Đáng chết! Không ngờ anh lại bị thua trong tay một đám thiếu niên hư hỏng, nếu để cho Alex biết, không cười rụng răng mới là lạ! Nhưng...Trí nhớ cuối cùng là tối hôm qua còn ở trong ngõ nhỏ, sao hiện tại mở mắt ra lại là bên vệ đường chứ? Chẳng lẽ là trong lúc mơ hồ anh chạy trốn đến đây mới hôn mê, tới tận ban ngày đám người này mới phát hiện nên tò mò vây quanh đây?

Quả nhiên anh đã khôi phục trí nhớ! Nghi ngờ trong lòng đã được chứng thực, Đỗ Ánh Nguyệt chột dạ, cười gượng.

“Ách...Tôi nhận nhầm người, thật ra, chúng ta vốn không quen biết! Tạm biệt!” Tiếng còn chưa dứt, người đã nhanh chóng trốn thoát.

Má ơi! Chạy mau, chạy mau! Nếu để anh nhớ ra cô đã từng làm anh bị thương, giận dữ báo cảnh sát thì cô đi tong luôn!

“Cô...” Mắt thấy bóng dáng nhỏ nhắn chạy trốn giống như có người ở phía sau đuổi giết, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, Mặc Khuê chợt cảm thấy một tia mất mác.....

Kỳ quái! Vì sao anh lại có cảm giác mất mác chứ?

“Vị tiên sinh này, anh thật sự không có việc gì chứ?” Tài xế xe tải rất có lương tâm mà xác định lại một chút tình trạng của anh. Đó! Đừng nói bọn họ lái xe tải lớn khi đụng người thì đều không có trách nhiệm nữa nha! Người ta cũng không phải kẻ táng tận lương tâm a!

“Tiên sinh, anh có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không....” Một người phụ nữ ôm đứa bé trai ‘gây họa’, mặt tràn đầy lo lắng đề nghị.

“Không cần! Tôi không sao.” Lắc đầu một cái, đè xuống tâm tư khác lạ, từ chối sự quan tâm của người lạ, anh xoay người đi về hướng khách sạn, trong lòng lại không nhịn được âm thầm cười khổ—

Thật là gay to rồi! Anh đặt vé máy bay sáng sớm, chuẩn bị hôm nay bay khỏi Đài Loan, xem ra đã lỡ mất rồi!

Một hướng khác, Đỗ Ánh Nguyệt chạy trốn đến bên trong một ngõ nhỏ, lén lút thò đầu ra nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần khuất xa, tận sâu trong lòng dâng lên một cảm giác đau khổ, nỗi buồn ngập đầy trong mắt, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm—

“Đệ tử Thiếu Lâm, lần sau gặp lại...Anh mãi mãi sẽ không nhận ra tôi....” Ô....Làm sao bây giờ? Thật là khổ sở, thật sự muốn khóc quá...

Trước quầy tiếp tân.

“Tôi mất tích một tháng?”

Nhìn chằm chằm nhân viên tiếp tân, Mặc Khuê vô cùng khiếp sợ. Làm sao có thể chứ? Anh rõ ràng nhớ là bị đánh bất tỉnh, tại sao mới tỉnh lại mà đã qua một tháng rồi?

“Đúng vậy! Có vị phu nhân tự xưng là mẹ của ngài, trong khoảng thời gian này không ngừng gọi đến hỏi thăm tin tức của ngài, giọng điệu dường như rất lo lắng. Bà ấy còn chuyển tiền đến muốn chúng tôi giữ phòng cho ngài, cho nên tiên sinh, hành lý của ngài vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu ở trên phòng.” Nhân viên tiếp tân duy trì mỉm cười giải thích, vậy mà trong mắt lại đầy vẻ tò mò.

Vị Mặc tiên sinh này thật quá kỳ lạ, sau khi tự dưng biến mất lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa biểu hiện còn giống như không biết bản thân đã rời khỏi một tháng. Ai...Khách trọ bây giờ thật sự là đa dạng, một đám kỳ quái, thật sự là khó phục vụ nha!

Tại sao lại có thể như vậy?

Trí nhớ của anh vậy mà chỉ dừng lại ở một tháng trước! Như vậy, mấy ngày qua, anh rốt cuộc là đã đi đâu, làm gì? Vì sao hoàn toàn không có ký ức!

Cổ họng một trận khô khốc, Mặc Khuê theo bản năng cúi đầu nhìn mình, lại kinh ngạc phát hiện—

Chết tiệt! Quần áo của anh cùng với trước khi bị đánh bất tỉnh đúng là không giống nhau!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.