Chương 6.1
“Híc...Đệ tử Thiếu Lâm, tôi không phải cố ý...Anh mau tỉnh lại đi...”
Từng hồi kêu khóc mơ hồ không ngừng truyền đến, từ từ đánh thức thần chí Mặc Khuê đang lâm vào bóng tối. Anh chầm chậm chớp mắt, ánh mắt dần có tiêu cự....
“Ô....Đệ tử Thiếu Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh....” Trong bóng đêm, Đỗ Ánh Nguyệt mắt nhòa lệ gắt gao nhìn vào đôi mắt đã mở ra của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy lo lắng.
Năm phút trước, cô bởi vì nhất thời tức giận, không kịp suy nghĩ liền tiện tay cầm cái đĩa cứng hung hăng đập xuống gáy anh, không nghĩ đến lại lỡ tay đánh người ta bất tỉnh dọa cô sợ đến lục thần vô chủ (mất bình tĩnh), không dám đi tìm em gái cùng Y Phàm. Nghĩ rằng mình có thể đã phạm trọng tội giết người nên chỉ có thể ngồi bên cạnh anh mãnh liệt phun lệ.
Ô...Ba năm trước không cẩn thận làm anh mất trí nhớ, ba năm sau lại đánh anh hôn mê, nghiêm túc kiểm điểm, cô thật sự rất rất xin lỗi đệ tử Thiếu Lâm mà! Ô...Hy vọng anh đừng có ghi hận nha!
Chợt hồi thần, hồi hộp nhìn chăm chú gương mặt trang nhã đẫm lệ, hình ảnh trong một tháng mất trí nhớ kia liền hiện lên rõ mồn một trong đầu, Mặc Khuê vừa muốn cười to lại vừa muốn hung hăng ôm chặt lấy cô...
Ông trời! Tất cả, anh đã nhớ lại tất cả rồi! Cảm ơn thượng đế đã để anh nhớ lại toàn bộ ký ức của một tháng sống cùng với cô.....Song thượng đế cũng thật thích trêu chọc người, đầu tiên là cho anh quen cô khi anh mất trí nhớ rồi lại để anh khôi phục trí nhớ liền quên cô, đúng là trêu ngươi mà! Thật may là có cú đập hung ác đó, anh mới không giải thích được mà nhớ lại tất cả!
Nhưng là....Cô gái này thật sự rất đáng đánh! Sau khi anh khôi phục trí nhớ, ba năm trước đã không chịu thừa nhận anh, ba năm sau vẫn như cũ không muốn thừa nhận anh là vì sao chứ? Cố tình muốn hành hạ người sao?
Thật đáng giận! Cô hại anh mất đi cô ba năm,tim cũng trống rỗng ba năm, món nợ này nên tính thế nào đây?
“Anh...Anh không sao chứ?” Phát hiện ánh mắt âm trầm của anh cứ mãi nhìn mình, Đỗ Ánh Nguyệt chợt chột dạ, gò má phấn đầy lệ hỏi.
“Đầu có đau không? Tôi không cố ý....Anh đừng kiện tôi nha....Là anh làm loạn, tôi mới đánh anh...”
Ô...Cô như thế xem như là tự vệ đi? Hình phạt có thể tương đối nhẹ hay không?
Kiện cô? Cô đang nói linh tinh gì vậy? Mặc Khuê phát hiện cô nói chuyện vẫn không đầu không đuôi giống như ba năm trước đây, không nhịn được khẽ bật cười.
“Em khóc gì vậy? Tôi không sao!” Từ từ ngồi dậy, vươn tay lau đi những giọt lệ trên má phấn.
Ngơ ngác nhìn anh, Đỗ Ánh Nguyệt lắp bắp hỏi dò: “Anh...Anh còn nhớ rõ tên mình...Tên là gì sao?”
Thật sự sợ người đàn ông này lại bị cô đập cho mất trí nhớ quá!
Giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Mặc Khuê nhếch môi cười nghiền ngẫm.
“Tôi rất rõ ràng mình tên Mặc Khuê.”
Phù—Hoàn hảo! Không tự chủ vỗ vỗ ngực, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà....”
“Hả?”
“Tôi thích người ta gọi tôi là đệ tử Thiếu Lâm hơn!” Không nhanh không chậm mà ném bom, anh cười đến ý vị sâu sa.
Gì? Anh, anh, anh đang nói cái gì? Hoảng hốt nhảy dựng lên, Đỗ Ánh Nguyệt nghẹn họng, nhìn chằm chằm người đàn ông đang cười kỳ quái trên giường.
Ô...Đêm qua anh nói câu kia là có ý gì a? Chẳng lẽ đã khôi phục trí nhớ? Thế nhưng sau đó anh cũng không nói gì liền rời đi mà! Hay là thật ra anh vốn chưa nói câu nói kia, là do cô có tật giật mình nên nghe nhầm? Ô...Ai tới nói cho cô biết đáp án đi? Cứ nơm nớp lo sợ như thế, thật khó chịu mà!
Cẩn thận trộm liếc sắc mặt người đàn ông đang ngồi phía bàn ăn đối diện, Đỗ Ánh Nguyệt trong lòng bất an, khẩn trương hề hề, hoàn toàn mất hết hứng thưởng thức đồ ăn sáng.
“Tiểu Nguyệt, em không thoải mái sao?” Nhìn trước mặt cô một mâm đầy đồ ăn vẫn chưa hao bớt, Y Phàm quan tâm hỏi.
“Không có, không có mà!”
“Vậy sao em không ăn? Muốn giảm cân à?” Khó hiểu nhìn cô, Y Phàm cười chế nhạo.
“Đâu, đâu có!” Đỏ mặt kháng nghị, cô giận quá mắng người.
“Em cần giảm cân sao? Em béo chỗ nào? Anh nói đi!”
Đáng ghét! Cái tên đại ngôi sao này không có mắt nhìn à? Vóc người của cô rõ ràng là nhỏ nhắn, xinh xắn người người hâm mộ nha....Ách...Có lẽ ngực không thể nào khiến người ta hâm mộ được!
“Cô ấy không béo! Vừa vặn như thế, tôi thích.” Không đợi Y Phàm đáp lại, Mặc Khuê vẫn yên lặng dùng cơm bỗng dưng mỉm cười lên tiếng.
Ai...Anh biết cô vẫn luôn trộm dò xét anh, cũng biết cô bị câu nói tối hôm qua quấy nhiễu...Nhưng là, hà hà, hiện tại anh còn chưa muốn cởi bỏ nghi ngờ trong lòng cô, cứ để cô tiếp tục hiểu lầm đi!
Dưới tình huống một cô gái đáng giận có đánh chết cũng không thừa nhận người ta, cố ý trêu chọc khiến cô lo sợ liền có thể tiêu tan chút oán khí nha!
“Tôi, tôi mới không cần anh thích!” Nghe anh nói thích, tim Đỗ Ánh Nguyệt không khỏi đập nhanh hơn, đỏ mặt phản bác lại.
Đáng ghét! Đệ tử Thiếu Lâm im lặng mà ăn bữa sáng của anh là được rồi, xen vào làm gì chứ? Ghét!
Sau này nhất định bảo Tiểu Tinh thêm một khoản nữa vào hợp đồng—vệ sĩ ở trên bàn ăn không được phép lắm mồm mới được!
Nghe vậy, Mặc Khuê khẽ nhếch môi cười, không nói thêm gì nữa, nhưng ngược lại Đỗ Ánh Tinh hơi nhíu mày nhìn thái độ khác thường của chị gái.
Ừm...Tuy Tiểu Nguyệt từ trước đến giờ vẫn cầu thả nhưng bất kể ở chung với ai cũng cực kỳ thân thiện, rất ít khi thấy cô nói chuyện với người khác lại hung dữ như thế! Nói hai người không có bất kỳ quan hệ gì thì đúng là đang gạt đứa trẻ ba tuổi mà.
“Vị tiên sinh này, anh bị ghét bỏ rồi!” Y Phàm ánh mắt đầy thông cảm nhưng trên mặt lại cười đến như kẻ trộm. Vệ sĩ đại nhân, muốn ôm Tiểu Nguyệt về thì phải thêm sức lực đi! Người ta không cần anh thích đấy!
Sau khi Mặc Khuê nghe xong liền cười nhạt không nói, biết anh ta đang cố ý gây sóng gió.
“Em, em nào có ghét bỏ anh ấy, anh đừng nói linh tinh nữa!” Đỏ mặt không chịu bị vu oan, cô chỉ nói là không cần đệ tử Thiếu Lâm thích cũng không có nói ghét bỏ anh, hai cái này có sự khác biệt rất lớn đó.
“Không có ghét bỏ? Thì là thích sao?” Nhướn mày cười tà, cố ý trêu chọc cô.
“Mới, mới không phải!” Vừa xấu hổ vừa giận dữ, mạnh lắc đầu phủ nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn thở hổn hển, thật sự là hài hước.
“Anh đừng cố tình trêu chọc Tiểu Nguyệt nữa, cẩn thận em báo thù thay chị ấy đó!”
Trừng mắt liếc người bên gối một cái, Đỗ Ánh Tinh không nhịn được nhảy ra chủ trì chính nghĩa. Hừ! Đại ngôi sao nếu như dám bắt nạt Tiểu Nguyệt thêm nữa, cô em gái này rất sẵn lòng ‘tiêu diệt’ ông xã.
Ô...Vẫn là Tiểu Tinh đối tốt với cô nhất, không hổ là chị em mà! Đỗ Ánh Nguyệt cảm động nhìn em gái, vành mắt thoáng quang lệ quang lấp lánh.
“Tiểu Tinh, đừng vậy mà—” khoa trương bi ai gọi, Y Phàm không dám trợn trắng mắt, đành phải đáng thương mà đối với Mặc Khuê đang yên lặng xem trò vui nói: “Người anh em, tôi không giúp được anh, tất cả nhờ vào vận may của anh thôi!”
“Đa tạ tương trợ, cảm kích khôn cùng.” Mặc Khuê nhếch môi cười, nhàn nhạt hưởng ứng. Ây....Vị đại ca sĩ này thật đúng là ‘nhiệt tâm tương trợ’ nha!
“Y Phàm!”
Đỗ Ánh Nguyệt buồn bực gọi, không hiểu là anh vô tình hay cố ý mà cứ gán ghép cô cùng đệ tử Thiếu Lâm vậy? Kỳ lạ nhất là đệ tử Thiếu Lâm vẫn thản nhiên đón nhận, dường như thật sự đối với cô...Đối với cô...A—Không nghĩ, không nghĩ nữa! Nghĩ tiếp sẽ rất xấu hổ nha!
“Không nói, không nói nữa!” Lập tức giả bộ sám hối, Y Phàm cười cười, tự mình pha cà phê, thuận mồm hỏi Mặc Khuê.
“Có muốn uống một tách không?”
“Cà phê anh pha ai dám uống chứ? Cũng đâu phải là không có vị giác chứ.” Bắt được cơ hội, Đỗ Ánh Nguyệt lập tức phản công còn buột miệng thay Mặc Khuê từ chối.
“Anh ấy không uống cà phê đâu!”
Nhớ lại trước kia có lần pha cà phê mời anh uống, anh uống một hớp liền chưng ra vẻ mặt chán ghét rồi tuyên bố trước khi mình mất trí nhớ nhất định là không uống cà phê.
“Sao em biết anh ấy không uống.” Liếc mắt một cái, Y Phàm cười đến gian xảo. Hiểu rõ người ta như thế, rốt cuộc là có quan hệ ‘không minh bạch’ gì đây?
“Đúng vậy! Sao chị biết?” Đỗ Ánh Tinh cũng nghi ngờ, chất vấn.
“Chị...Chị...” Phát hiện mình chưa đánh đã khai, để lộ bí mật, lắp bắp hồi lâu, cuối cùng lại lôi ra lý do cũ nát nhất.
“Chị, chị có giác quan thứ sáu!”
“Giác quan thứ sáu?” Nghe vậy, Mặc Khuê hứng thú cười một tiếng, giả vờ lộ ra vẻ mặt kính nể.
“Vậy tôi thật không thể không nói, Đỗ tiểu thư, giác quan thứ sáu của em thật đúng là linh đó!”
A—Đáng ghét! Cho dù lý do của cô cũ rích thì đệ tử Thiếu Lâm có thể đừng ‘đào hố’ cô nữa hay không? Trước kia anh rõ ràng không phải là người không thức thời khiến người ta ghét như vậy nha!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Đỗ Ánh Nguyệt oán giận nhìn chằm chằm anh, đồng thời cũng hiểu ra nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai!
Ô...Vẫn là cổ nhân (người xưa) dạy phải a, im lặng là vàng!
“Hollywood is a place where they’ll pay you a thousand dollars for a kiss and fifty cents for you soul.”
Đang đi trên đại lộ Hollywood đông đúc, Đỗ Ánh Tinh nhìn cảnh tượng phồn vinh trước mắt chợt thốt ra một chuỗi tiếng anh.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Đỗ Ánh Nguyệt như vịt nghe sấm—mù mịt. Thật muốn chết mà, Tiểu Nguyệt đâu phải không biết cô dốt tiếng anh, sao vẫn còn tuôn ra một tràng dài, cố ý bắt nạt người ta hả?
“Ở Hollywood, người ta sẵn lòng dùng một ngàn đô đổi lấy nụ hôn của bạn nhưng chỉ bằng lòng chi 50 cent mua linh hồn của bạn.”
Mặc Khuê sau lưng cười nhàn nhạt giải thích, còn chú thích xuất xứ.
“Danh ngôn của Marilyn Monroe.”
“Ách, hiểu rồi!” Gật đầu xem như đã hiểu, bỗng nhiên, Đỗ Ánh Nguyệt như nhớ ra cái gì liền hung dữ liếc một cái.
“Anh làm tốt nhiệm vụ bảo vệ của anh là được rồi, ai nhờ anh làm phiên dịch viên chứ? Gà mẹ!” Hừ! Mối thù ‘đào hố’ lúc sáng, cô vẫn còn ghi hận đó!
Nghe vậy, Mặc Khuê không nói gì chỉ khẽ cười. Dọc đường đi, anh giống như đang ung dung nhưng thực ra vẫn rất cẩn thận, không dấu vết quan sát xung quanh, tận lực vì hai giai nhân này chú ý nguy hiểm ngầm. Ai ngờ dáng vẻ nhàn nhã kia ngược lại khiến cho người ngoài nghề như Đỗ Ánh Nguyệt không dưới một lần dùng ánh mắt nghi ngờ chất vấn, rốt cuộc anh có tận lực bảo vệ không?
“Ai bảo chị kém tiếng anh!” Cố ý trêu chọc chị gái, tầm mắt Đỗ Ánh Tinh rơi lên khuôn mặt cương nghị đang nhàn nhạt cười, vô tình lại hữu ý hừ nhẹ một tiếng, dùng tiếng anh chất vấn.
“Còn anh? Nguyện trả giá bao nhiêu để mua ‘linh hồn’ cô ấy?”
Đây là đang thăm dò sao?
Nghe ra ẩn ý trong lời nói, vẻ mặt Mặc Khuê lướt qua một tia ôn nhu, liếc nhanh qua Đỗ Ánh Nguyệt đang không hiểu gì, giọng nói trầm thấp nhưng đầy tình cảm.
“Cô ấy đối với tôi là vô giá.” Cũng dùng tiếng anh trả lời.
“Vô giá sao?” Đỗ Ánh Tinh gật đầu, xem như là hài lòng với đáp án này.
“Anh cố lên nhé! Có vài người không chỉ chậm chạp mà đôi khi còn tự đắc khiến người khác bực mình đó.”
“Tôi hiểu được rất rõ!” Nghe vậy, bất đắc dĩ gượng cười, thở dài. May mắn chính là, Mặc Khuê biết mình đã thông qua cửa ải đầu tiên.
“Này! Hai người đang nói gì vậy?”
Hai người này thì thầm cái gì thế? Thật sự là đang khinh thường cô dốt tiếng anh à nha! Đỗ Ánh Nguyệt oang oang kháng nghị, kiên quyết từ chối bị ‘chèn ép’.
“Đang vì câu danh ngôn thê lương của Marylin Monroe mà cảm thán!” Buồn cười nhìn chị gái ngang ngược, Đỗ Ánh Tinh tùy ý tìm một lý do.
“Thật không?” Nghi ngờ nhìn Mặc Khuê, Đỗ Ánh Nguyệt cứ cảm thấy cái nhìn vừa rồi của anh rất....Rất không bình thường!
“Đúng vậy, tôi thật sự rất cảm thán.” Người đàn ông cao lớn lắc đầu thở dài, trong lòng đúng là vạn lần cảm thán — vì một cô gái chậm chạp!
“Khi nào thì hai người lại dễ đa sầu đa cảm như vậy?” Phủi phủi da gà đầy người, cô gái cẩu thả cảm thấy có hơi lành lạnh.
“Chị nói nhiều quá!” Trừng mắt khẽ cười, Đỗ Ánh Tinh nói sang chuyện khác.
“Có muốn đến nhà sách Larry Edmunds không? Bên trong có đủ loại tạp chí điện ảnh, sách kịch, poster. Mặc dù nhìn bên ngoài bình thường nhưng lại là nhà sách có lịch sử lâu đời và nổi tiếng nhất Hollywood!”
“Nhưng mà chị đói bụng rồi...” Chột dạ cười một tiếng, cảm thấy bụng đang ùng ục kêu.
“Đi Roasters đi! Tại giao lộ giữa đại lộ Hollywood với Highland Avenue có một nhà hàng, là một trong những chuỗi nhà hàng do ca sĩ nhạc đồng quê nổi tiếng Kenny Rogers mở, gà nướng rất thơm, thật sự rất ngon!” Vừa nghe cô nói đói bụng, Mặc Khuê lập tức đề nghị.
“Woa! Nghe giống như ăn rất ngon....” Nước bọt trong miệng tràn đầy trong nháy mắt suýt chút nữa thì rơi xuống.
“Cũng được! Cũng nên cho anh bạn nhỏ này ăn rồi.” Vỗ nhẹ cái bụng như cái trống, Đỗ Ánh Tinh cười đồng ý.
“Vậy còn chờ gì nữa? Mau đi thôi!” Đỗ Ánh Nguyệt vẻ mặt tham ăn hô to, cười mỉm thúc dục.
“Nhanh, nhanh, nhanh! Mỹ thực đang chờ chúng ta....”
Nhìn cô vội vã lôi kéo Đỗ Ánh Tinh nhanh chóng chạy đi, khóe miệng Mặc Khuê mỉm cười theo sát phía sau, một đôi mắt sắc bén vẫn như cũ quan sát xung quanh đề phòng đột xuất.
Bỗng nhiên, ánh mắt của anh dõi theo một cô gái đang trà trộn trong đám đông liên tục đi đến bên này, vẻ mặt lén lút, không biết là cất giấu cái gì trong ngực...
Có vấn đề!
Kinh nghiệm vệ sĩ nhiều năm, trực giác Mặc Khuê cho biết cô gái kia hành động rất kỳ lạ, lập tức không dấu vết bước tới bên cạnh hai chị em Đỗ gia đang cười nói vui vẻ, lấy thân mình bảo vệ các cô, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái kỳ lạ.
Phát hiện hành động bất ngờ của anh, Đỗ Ánh Nguyệt cảm thấy buồn bực, đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên một cô gái cao to, tóc tai bù xù đột nhiên tức giận xông thẳng đến đây, từ trong áo khoác lấy ra một chai không biết chứa chất lỏng gì hất về phía các cô.
“Á—” Đỗ Ánh Nguyệt sợ hãi ôm đầu, hét chói tai.
“A—” Đỗ Ánh Tinh thở gấp kinh hô.
“Ánh Nguyệt, chăm sóc em gái em!”
May mà Mặc Khuê đã sớm đề phòng, nhanh một bước đẩy hai chị em ra, tránh khỏi chất lỏng không rõ kia. Vừa rống to ra lệnh đồng thời thân thủ đã nhanh nhẹn phi về hướng cô gái kỳ quái đang muốn lẩn vào trong đám đông. Bàn tay nhanh nhạy bắt người phát hiện cô vẫn còn kêu la, không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi gọng kìm, tay lập tức bổ xuống gáy cô gái không chút khách khí, khiến cô bất tỉnh ngã xuống.
Một hồi rối loạn, trên đường lớn Hollywood tất cả du khách sợ đến không ngừng hét chói tai, rối rít chạy trốn, cho đến khi Mặc Khuê chế trụ người, mọi người mới ầm ỹ thảo luận, tò mò xúm lại đây, ngay cả hai chị em Đỗ gia suýt chút nữa bị tập kích cũng tiến đến.
“Này, người này là ai vậy?” Đỗ Ánh Nguyệt tâm hữu dư quý* (lòng đầy kinh sợ) nhìn cô gái hôn mê trên đất không hiểu gì cả.
“Cô ấy hình như vừa mới cầm chai nước tiểu định hắt chúng ta!” Vừa mới đi tới chỗ chai nước rơi xuống bắn tung tóe đã ngửi thấy một mùi hôi thối, quá ghê tởm!
“Không phải là fan cuồng gởi thư đe dọa đó chứ?” Bị kinh sợ, Đỗ Ánh Tinh sắc mặt có chút tái nhợt, nghĩ đến lá thư đe dọa kia.
“Có thể! Cứ đưa cô ta cho cảnh sát điều tra, chắc rất nhanh là có thể biết được đáp án...”
Câu nói chợt ngừng, trong đám người huyên náo, đông đúc, đuôi mắt Mặc Khuê chợt lướt qua một tia ngân quang rét lạnh, anh kinh sợ rống to—
“Nằm xuống!” Lấy tốc độ sét đánh đem hai chị em che dưới thân hình cao lớn của mình, trong nháy mắt một tiếng súng nổ nặng nề vang lên.
“Vút—” Viên đạn xé gió lao đến trượt mục tiêu bắn trúng cửa kính thủy tinh của cửa hàng phía sau, chỉ nghe ‘keng, keng’, thủy tinh trong nháy mắt vỡ vụn rơi đầy đất.
“Á—Có người nổ súng!”
“Mọi người mau nằm xuống....”
“Cứu mạng a....”
Chỉ một thoáng, mọi người hoảng hốt, sợ hãi hét chói tai, hiện trường một mảnh rối loạn.
Thừa lúc rối loạn, Mặc Khuê nhanh chóng đưa hai chị em đến một góc đủ để che chắn thân hình hai người.
“Trốn kỹ! Trước khi tôi trở lại, nhất định không được ra ngoài!”
Cấp tốc dặn dò, tay rút súng lục giấu ở thắt lưng, thân thể linh hoạt nhanh chóng lao ra, nhấc chân mạnh mẽ đuổi theo bóng lưng khả nghi đang điên cuồng chạy trốn trong đám đông hỗn loạn.
Trong đám người rối loạn, Mặc Khuê không ngừng đuối theo kẻ khả nghi kia, thế nhưng người nọ hiểu rất rõ anh không thể nào mạo hiểm gây tổn thương người vô tội mà tùy tiện nổ súng, cứ chui về phía dòng người, chỉ một lúc đã biến mất trong biển người mênh mông.
Nơi khác, phía sau góc tường.
“Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đỗ Ánh Nguyệt lo cho an toàn của Mặc Khuê, vốn định thò đầu ra nhìn một chút, nhưng nghĩ đến anh nghiêm khắc ra lệnh đành phải ngoan ngoãn rút cổ về.
“Không rõ lắm! Chỉ biết là có người nổ súng tại nơi đông người.” Đỗ Ánh Tinh cười khổ, giọng yếu ớt, tay nhỏ bé ôm bụng, trán toát mồ hôi lạnh.
“Tiểu Tinh, an ninh ở Mỹ thật không tốt, súng tràn lan khắp nơi, tỷ lệ tội phạm lại cao, thật sự rất gay go....” Không phát hiện ra sự khác thường của cô, Đỗ Ánh Nguyệt lẩm bẩm oán trách.
Miễn cưỡng cười cười, Đỗ Ánh Tinh không lên tiếng, đôi môi trắng bệch.
“Hay là quay về Đài Loan sống đi? Mặc dù an ninh Đài Loan mấy năm nay cũng dần xuống cấp, súng đạn phi pháp ngày càng tăng nhưng dù sao cũng có điều luật quản lý súng ống đạn dược, không giống Mỹ....” Bỗng nhiên, dừng lại phát hiện em gái khác thường, thanh âm trong nháy mắt chuyển thành hoảng sợ.
“Tiểu Tinh, em sao vậy? Đừng dọa chị!” Hoảng loạn ôm lấy thân thể của cô không ngừng lau đi mồ hôi trên mặt cô, Đỗ Ánh Nguyệt sợ đến sắp khóc.
Làm sao bây giờ? Tiểu Tinh sắc mặt thật khó coi, không phải là xảy ra chuyện chứ?
“Em....” Cắn môi, Đỗ Ánh Tinh cố gắng nặn ra nói.
“Bụng em đau quá....”
“Bụng đau?” Đỗ Ánh Nguyệt kinh hãi, nhẹ nhàng để cô dựa vào tường cũng không để ý đến lời Mặc Khuê dặn dò.
“Em chờ chị! Chị lập tức đi tìm người đến giúp!”
Dứt lời, cô mau chóng đứng dậy chạy ra ngoài, ai ngờ mới vừa chạy ra muốn tìm người giúp thì một bàn tay chợt bắt được cô—
“Sao em lại ra đây? Không phải tôi đã bảo em trốn kỹ sao?” Mặc Khuê kinh sợ gầm thét, không thể tin được cô lại xem lời anh như gió thoảng qua tai.
“Mặc Khuê!” Quay đầu nhìn thấy là anh, Đỗ Ánh Nguyệt vui mừng kêu to.
“Thật tốt quá, anh trở lại rồi!”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Tại sao chạy ra?” Tiếng sấm đùng đoàng, tiếp tục rống người.
“Bởi vì Tiểu Tinh đau bụng, tôi phải tìm người đến giúp a!” Cô sợ hãi kêu, vẻ mặt tái nhợt lôi kéo anh quay về góc tường.
Chết tiệt! Thấy Đỗ Ánh Tinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dáng vẻ yếu ớt, Mặc Khuê thầm rủa, trong lòng biết không ổn.
“Tôi nghĩ....Hai người phải đưa tôi....Đưa tôi đi bệnh viện...” Gượng cười, Đỗ Ánh Tinh vừa nói xong liền lâm vào hôn mê.
“Đi theo tôi!” Quyết đoán ôm lấy người, Mặc Khuê lệnh cho Đỗ Ánh Nguyệt theo sát anh, ba bước thành hai, bằng tốc độ nhanh nhất chạy về phía xe đỗ cách đó không xa.
Sau khi lên xe, đạp chân ga lấy tốc độ khủng bố cấp tốc chạy đến bệnh viện đồng thời gọi điện thoại cho bạn tốt—
“Alex, trên đại lộ Hollywood có một cô gái bị tôi đánh bất tỉnh, lập tức báo cho cảnh sát đưa người đến bắt giữ để bọn họ điều tra xem cô ta có phải là fan cuồng của Ivan Linx đã gửi thư đe dọa hay không. Còn nữa, hỏi cô ta có đồng phạm hay không? Có tin gì mới lập tức báo cho tôi biết...”