Có đôi khi, người ta càng vội vã muốn làm việc gì thì lại càng gặp nhiều tình huống bất ngờ.
Chẳng hạn như bây giờ.
Lúc Thịnh Ngự đuổi kịp Tinh Nhan, khi hai người chuẩn bị về nhà thì gặp Thịnh Lê và Liễu Nguyệt Nguyệt cũng đang dạo phố.
Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn Thịnh Lê, “Anh sao thế, mua thật ư...”
Âm cuối còn mang theo chút làm nũng, “Em đã nói em không thích cái váy đó mà.”
Thịnh Lê gõ lên trán cô ta, ôm eo cô, vẻ mặt cưng chiều, “Em đó!”
Hôm trước nhà họ Qúy tiền trảm hậu tấu khiến nhà họ Thịnh luống cuống tay chân, là do ông Qúy không làm theo lẽ thường, chuyện này lẽ ra phải để hai nhà cùng nhau giải quyết, nhưng nhà họ Qúy không cần mặt mũi, chuyện gì cũng nói ra hết, bọn họ có muốn tìm đường thoát cũng khó.
Chỉ có thể làm sáng tỏ chuyện anh ta vứt bỏ vợ sắp cưới mắc chứng sợ nước khiến cư dân mạng bất bình. Tuy không có nhiều người tin tưởng nhưng cuối cùng cũng thành công ép chuyện đó xuống.
Nhưng chuyện Liễu Nguyệt Nguyệt đẩy Tinh Nhan xuống nước, bây giờ ánh mắt nhân viên trong công ty mỗi khi nhìn cô ta, tuy không ai nói gì nhưng đều kín đáo đánh giá, anh ta biết dạo này cô ta không vui, tâm trạng không được tốt.
Đã vậy còn tự mình chịu đựng mà không thèm nói với anh ta, đúng là đồ ngốc mà.
Nhà họ Thịnh tuy không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng cũng không hề nhỏ, dạo này anh ta cũng bận tối tăm mặt mày, khó lắm mới được rảnh như hôm nay.
“ Anh còn gõ trán em...” Liễu Nguyệt Nguyệt sờ trán mình, bĩu môi, nhăn mũi nói.
“Anh làm em đau hả?” Thịnh Lê sợ cô ta đau thật, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng hôn lên, nhẹ giọng dỗ dành, “Còn đau không em?”
“Anh tránh ra!” Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ mặt, đẩy anh ta ra, quay đầu sang chỗ khác, rõ ràng là lời từ chối, nhưng âm cuối lại mang theo chút làm nũng phối hợp với động tác cắn môi khiến người đối diện không thể nào tức giận.
Tinh Nhan cũng không rảnh đứng xem người ta anh anh em em.
Đánh rắn thì phải đánh bảy tấc, bây giờ cô có khiến hai người đó á khẩu không đáp trả được thì cũng chỉ xấu hổ trong chốc lát, thế thì có ích lợi gì?
Tinh Nhan thừa nhận, lý do lớn nhất khiến cô nghĩ thế chính là không muốn lãng phí thời gian “học bơi” của mình...
Nếu là ngày thường cô sẽ tùy ý làm càng, nhìn bọn họ khó chịu là cô đã thấy vui.
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn kéo Thịnh Ngự nhanh nhanh rời khỏi đây thôi.
Liễu Nguyệt Nguyệt vừa quay sang liền thấy Tinh Nhan và Thịnh Ngự thân mật nắm tay nhau.
Mắt cô ta trợn trừng to.
“Cô Qúy? Hai người?”
Dáng vẻ cô ta vô cùng kinh ngạc khi phát hiện quan hệ của hai người.
“Không phải cô là vợ chưa cưới của Thịnh Lê sao? Sao lại đi cùng với Thịnh Ngự thế?”
Cô ta vừa la lên, mọi người xung quanh bỗng chốc dừng bước. Ai cũng nghĩ xem ra sắp có phim hay để xem rồi.
Thịnh Ngự nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, “Là chồng sắp cưới cũ.”
“Cô Liễu ăn nói cho cẩn thận.”
Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Ngự, che miệng lại, nhìn Thịnh Lê cầu cứu.
Thịnh Lê lấy lại tinh thần, vỗ vỗ đầu Liễu Nguyệt Nguyệt rồi đẩy cô ta ra sau mình che chở, “Anh cả đừng so đo với cô ấy, Nguyệt Nguyệt chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.”
Anh ta không hề phủ nhận lời Liễu Nguyệt Nguyệt vừa nói.
Thịnh Ngự định nói nhưng lại bị Tinh Nhan ngăn lại, cô cười mỉa.
Khóe mắt cô cong lên, mỉa mai hỏi, “Có ý gì?”
“Nói chuyện ấp a ấp úng thế này là có ý gì?”
“Chuyện giữa nhà họ Qúy và nhà họ Thịnh có ai còn không biết hả?”
Nói thật, ba Qúy là một người nóng tính, tất cả các báo và các trang mạng đều đưa tin này, hơn nữa mọi người đều có hứng thú với những ân oán giữa các gia tộc, huống chi mấy nhân vật này đều có thân phận, không cần biết là thật hay giả.
Dù bọn họ chưa thấy người thật, nhưng vừa nghe thấy tên nhà họ Thịnh và nhà họ Qúy thì biết ngay chuyện gì xảy ra.
Mặc dù bọn họ e ngại thân phận không dám chỉ trỏ nhưng cảm xúc trong đáy mắt đều biểu hiện rõ ràng.
“Còn Thịnh Ngự.”
Tinh Nhan bật cười, đôi môi đỏ mọng cong lên.
“Trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi thích anh ấy thì sao hả?”
Người đàn ông bên cạnh bỗng nắm chặt tay cô, ánh mắt nhìn cô vô cùng dịu dàng.
“Còn nữa...” Tinh Nhan nắm tay Thịnh Ngự, nhìn hai người kia, giận tái mặt, “Đừng giả vờ nữa!”
“Tôi không rảnh để giả tạo với mấy người.”
“Quan hệ xấu đến mức làm lơ, còn giả vờ quan tâm, nếu không ngu thì chính là có âm mưu.”
Mọi người xung quanh:...
Chửi...chửi hay quá!
“Tôi không có!”
Liễu Nguyệt Nguyệt hít vào một hơi, làm như oan ức lắm, dáng vẻ yếu đuối nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ bước về phía trước.
“Cô Qúy, người ta nói muốn gì cũng phải có chứng cứ, tôi biết cô hận tôi cướp đi...”
Tinh Nhan vô cảm nhìn hai người kia, sau đó nắm tay Thịnh Ngự rời khỏi.
Cả người toát lên vẻ coi thường.
Xem cô ta như là không khí.
“...”
Mọi người xung quanh:...phắc!
Bỗng nhiên bọn họ thấy cô bé nhà họ Qúy ngầu quá đi mất.
Liễu Nguyệt Nguyệt ngơ ngác, hàm răng cắn chặt môi.
...
Nhưng ông trời không muốn để bọn họ rời đi dễ dàng như thế.
Lúc bọn họ đang định rời khỏi.
--- Thịnh Lê đang an ủi Liễu Nguyệt Nguyệt, có hai cảnh sát không biết đã đến từ lúc nào bước lại gần Liễu Nguyệt Nguyệt, xuất ra lệnh bắt người.
“Phiền cô Liễu đi theo phối hợp với chúng tôi.”
Giọng nhân viên cảnh sát rất khách khí, thái độ không thể nghi ngờ.
Thế lực nhà họ Thịnh tuy không nhỏ, nhưng lại có nhà họ Qúy đứng sau, hơn nữa bọn họ đang chấp hành pháp luật.
Liễu Nguyệt Nguyệt kinh hoảng nhìn Thịnh Lê, Thịnh Lê lên tiếng bảo vệ cô ta, “Không biết Nguyệt Nguyệt đã phạm tội gì?”