Liễu Nguyệt Nguyệt hoảng hốt nhìn Thịnh Lê, Thịnh Lê lên tiếng bảo vệ: “Xin hỏi Nguyệt Nguyệt đã phạm tội gì?”
Hai cảnh sát nhìn nhau, bình tĩnh nói, “Chúng tôi hoài nghi cô Liễu đây có liên quan đến một âm mưu giết người bất thành, bây giờ cần cô Liễu đến để phối hợp điều tra.”
Nói là phối hợp điều tra nhưng thật ra là bị bắt, nói thế chỉ giữ thể diện cho cô ta mà thôi.
Dựa vào chứng cứ đã có, khó mà biết được khi nào cô ta mới được thả ra...
Liễu Nguyệt Nguyệt hỏi, “Có thể cho tôi biết vụ án nào không?”
Cô không hề có ý giết ai, dù sắc mặt cô ta có tái nhợt, thân hình mảnh mai tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Thịnh Lê đau lòng vuốt tóc cô, ôm cô ta vào lòng, “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Liễu Nguyệt Nguyệt cảm động nhìn anh ta, dựa sát vào lòng Thịnh Lê, vươn người ra hỏi, “Tôi nghĩ mình nên có quyền được biết chứ?”
Theo quy định pháp luật, người bị tình nghi cũng phải có quyền được biết rõ mọi chuyện.
Cảnh sát nhìn cô ta, “Trưa ba ngày trước, cô bị tình ý cố ý giết cô Qúy bất thành, bây giờ án đã được lập.”
“Cái gì?”
Hai cảnh sát không hiểu tại sao hai người này lại có vẻ mặt bất ngờ đến thế.
Thực tế, cô Liễu biết rõ nếu cô Qúy mà rơi xuống nước sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn kéo cô ấy xuống, thậm chí khiến cô ấy hôn mê, tình huống này được quy vào tội giết người không thành là chuyện bình thường mà?
“Buổi trưa ba ngày trước, cô Liễu bị tình nghi...”
Liễu Nguyệt Nguyệt không biết phải làm sao, thở dài nhẹ nhõm, “Đó chỉ là hiểu lầm.”
“Tôi không cố ý, lúc ấy không biết cô ấy sợ nước như thế, cô Qúy...”
Hàng mày nhíu chặt của Thịnh Lê cũng dãn ra.
Hai cảnh sát thờ ơ, nói, “Chuyện này đã được tòa án lập án.”
Cơ quan kiểm sát đã nộp chứng cứ là băng ghi hình bên phía luật sư nhà họ Qúy tìm được lên tòa án, cho rằng hành vi của Liễu Nguyệt Nguyệt chính là giết người bất thành, phải chịu sự trừng trị của pháp luật.
Không lâu nữa sẽ mở phiên tòa.
Bấy giờ Thịnh Lê mới cảm thấy có chuyện bất thường, tòa án đã nhận án này, mà tốc độ của nhà họ Qúy lại nhanh đến thế, căn bản không phải đùa cho vui.
Tuy anh ta không tin Qúy Tinh Nhan sẽ báo án, nhưng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho luật sư nhà mình.
E là phiên tòa sẽ sớm được mở.
Nhưng Liễu Nguyệt Nguyệt vẫn chưa ý thức được.
Cô ta vẫn còn đắm chìm trong chuyện tình địch tranh người yêu, hơn nữa bây giờ Tinh Nhan cũng không bị gì, có lẽ chỉ muốn trả thù mà thôi, không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến mức sẽ phải ngồi tù.
Thấy Tinh Nhan và Thịnh Ngự đứng bên cạnh, cô ta mở miệng, “Cô Qúy, cô giúp tôi giải thích đi.”
Vừa ra khỏi trung tâm đã có cảnh sát chặn lại, Tinh Nhan và Thịnh Ngự không thể ra ngoài bèn quay lại đây.
Tinh Nhan đang dựa vào lòng Thịnh Ngự nói gì đó với anh, nghe thấy thế thì quay đâu lại, nụ cười trên mặt dần biến mất, “Giúp cô giải thích cái gì?”
Buồn cười.
Thịnh Lê vỗ vỗ tay Liễu Nguyệt Nguyệt, ý bảo cô ta không cần nói nữa.
Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn sắc mặt Thịnh Lê, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nỗi bất an trong lòng đã dần an tĩnh lại.
Thịnh Lê nhìn Qúy Tinh Nhan, khí thế áp bức, “Cô Qúy, làm người thì nên có lòng độ lượng.”
Chuyện này xét đến cùng là do Qúy Tinh Nhan, chỉ cần cô bãi nại thì sẽ không sao hết.
Tinh Nhan chưa kịp trả lời anh ta.
Thịnh Ngự bỗng nhiên giương mắt nhìn, giọng nói trầm xuống, “Không được bỏ qua.”
Dựa vào cái gì mà bỏ qua, Nhan Nhan đã phải chịu đựng bao nhiêu uất ức.
Mấy lời châm chọc Tinh Nhan định nói ra vội nuốt trở vào, cô nhích lại gần anh hơn, gương mặt đầy dịu dàng.
Nụ cười trên mặt Thịnh Lê tắt ngấm.
Hai người đàn ông trừng mắt nhìn nhau.
Bài hát được trung tâm thương mại phát ra đã kết thúc, không khí dần im lặng đến đáng sợ.
Giống như chỉ cần một tiếng động lớn thôi sẽ kinh động đến một thứ vô cùng đáng sợ.
Hai cảnh sát yên lặng kéo mũ xuống.
Nhà giàu thật phức tạp.
Rõ ràng hai người không hề làm gì, nhưng không khí ngày càng nguy hiểm, giống như sợi dây đàn đang căng chặt sẽ bị đứt bất cứ lúc nào.
Trái tim nhảy xuống tận chân.
Hai cảnh sát nắm chắt tay, chuẩn bị khi hai người kia ra tay sẽ ngăn lại...
Đột nhiên, bài hát lại được vang lên.
Bầu không khí đầy mùi thuốc súng bỗng chốc biến mất.
Hai người vờ như không có gì, gương mặt không thay đổi khó mà nhận ra họ đang nghĩ gì.
Thịnh Lê đi thúc giục luật sư.
Ánh mắt Thịnh Ngự dời đến hai anh cảnh sát.
“Bắt người đi.”
Anh trầm giọng.
Hai cảnh sát không thấy có gì sai, chậm trễ nãy giờ rồi nên vươn tay ra, “Phiền cô Liễu phối hợp với chúng tôi.
Lời của Thịnh Ngự hơi có cảm giác ra lệnh, nhưng con người là thế, có người trời sinh có quyền lực trong tay, bọn họ chỉ có thể vô thức làm theo lời anh.
Tinh Nhan nhìn cái cằm góc cạnh của anh, bất giác rướn người lên hôn một cái.
--- Ngầu quá đi.
Bấy giờ Liễu Nguyệt Nguyệt mới biết chuyện gì đang xảy ra, vô thức tránh tay hai anh cảnh sát, “Cô Qúy, sao cô có thể làm thế?”
Tinh Nhan bật cười, “Sao nào?”
Liễu Nguyệt Nguyệt nhíu mày, “Cô biết rõ tôi không cố ý, sao lại tố cáo tôi giết người bất thành?”
“Không cố ý?”
Tinh Nhan cong khóe môi đỏ mọng, lời nói mang theo sự châm chọc.
“Tôi không nói với cô tôi không xuống nước được à?”
Cô đang dựa vào lòng Thịnh Ngự, khí thế càng bức người.
“Tôi không hề từ chối hả?”
“Hay là cô không có đem mấy điều kiện kia ra để dụ tôi xuống nước?”
Cô đứng thẳng người, khẽ hất cằm, đôi mắt đầy lạnh lùng.
“Dựa vào cái gì mà tôi không thể tố cáo!”
“Không phục thì tôi chống mắt lên xem mấy người kháng án!”
“Nếu không phục thì khiến tôi im đi!”
Nói xong, cô nhìn hai anh cảnh sát, “Tôi nghi ngờ cô ta có ý định tổn thương tôi, phiền hai anh bắt cô ta lại.”