“Không ai dạy ngươi cách ăn nói hay sao?”
Làn váy đen thướt tha bước đến.
“Chi bằng để ta dạy ngươi nhé.”
Trên võ đài, máu huyết thấm dần từ năm này sang năm khác khiến cho sàn đá màu xanh biến thành một màu đỏ sẫm, mỗi khi nhìn vào đều mang theo một cảm giác bất an.
Người đàn ông âm nhu nở nụ cười lạnh lùng.
Hai người đối đầu với nhau trên không trung, khí thế bừng bừng.
Có vài ma tu bắt đầu run rẩy, không tự chủ lui về sau vài bước, có người nắm chặt tay đứng yên bất động.
Dường như đã đến đỉnh điểm, không gian bỗng dưng im lặng rồi bùng nổ.
Cùng lúc đó, luồng khí màu đỏ không những không biến mất mà còn mang theo sức mạnh cực lớn xông thẳng vào người đàn ông âm nhu kia.
Hắn ta khụy gối, mồ hôi đổ nhễ nhại.
“Khụ...” Đầu gối hắn ta đập xuống nền đá.
Làn sóng vô hình từ dưới gối tràn ra khắp nơi.
Sàn đấu võ lặng ngắt như tờ.
Đã là sàn đấu võ thì sẽ có không ít người, ma tu ngoại trừ những tâm phúc thì rất ít người tin phục. Vì thế vừa nghe mấy vị thiếu chủ muốn tỷ thí liền có rất nhiều người không biết tự lượng sức mình chạy đến,
Bọn họ sẽ không vì một vị trí thiếu chủ mà từ bỏ tranh giành, quy tắc ở Tinh Ma cung vô cùng tàn khốc. Giống như luyện cổ, bỏ tất cả côn trùng vào một chiếc hộp, con nào có thể sống sót đến cuối cùng thì có thể trở thành cổ, ở nơi đây cũng giống như thế.
Thiếu chủ không phải chỉ một người.
Nó chỉ là đại biểu cho một vị trí, là vị trí cho người có thể giành chiến thắng vào phút cuối cùng.
Dù không ai nói gì nhưng bọn họ đều hiểu rõ. Ai ai cũng khinh bỉ Tinh Nhan, chọn đối thủ cho bản thân, chính là nàng.
Nhưng lần va chạm này, khi nhìn thấy kết cục của một thiếu chủ khác khiến mọi người nuốt nước miếng âm thầm bỏ đi dự định của mình.
Bọn hắn tình nguyện chọn ba người khác.
“Đã biết phải nói gì chưa?”
Nam tử âm nhu coi như là người thức thời, “Ván này ta thua.”
Tinh Nhan không nói gì, thờ ơ với kết quả.
Bây giờ trong sàn đấu phân bố thành hình quát, tính luôn cả người đàn ông âm nhu thì còn lại 5 người.
Ngoại trừ 4 thiếu chủ thì còn có một “nữ đồng” không quá bả vai nàng, đang nghiêng đầu nháy mắt trông rất lanh lợi.
Năm người nhìn một hồi.
“Nguyên Nhất.”
“Bồ Tổ”
...
Cô bé kia giật giật cánh tay, vòng lục lạc trên cổ tay kêu “đing đang đing đang”, “Thu Ba.”
Tinh Nhan nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, “Tinh Nhan.”
Thái độ của người đàn ông âm nhu bỗng nhiên tốt lên, hắn lau đi vết máu bên khóe môi, “Ta thua rồi, các người bắt đầu đi.”
Đại hán cao to nãy giờ luôn đứng quan sát ở dưới đài đấu võ đột nhiên nhếch khóe miệng, “Danh sách này không cần đấu nữa, chọn Tinh Nhan.”
Tinh Nhan nhìn hắn gật đầu đồng ý.
Người đàn ông âm nhu trầm mặt, tiếng cười khiến người khác nổi da gà, đang định mở miệng nói thì bị người đàn ông lạnh lùng cắt ngang, “Hắn nói rất đúng.”
Hắn ta không phải người ngu ngốc, nhìn hai người kia nói thế thì chợt hiểu ra, có lẽ hắn đã bỏ qua chuyện gì rồi.
Hắn ta khẽ nheo mắt đánh giá nàng...Lúc này mới cảm nhận được có gì đó không đúng, khí thể của nàng, biến nặng thành nhẹ.
Mọi người đều biết Tinh Nhan Tinh Ma cung là Yandere.
Yandere* là gì, chính là giây trước còn mỉm cười, giây sau đã ra tay giết người, ngoài ra còn có bệnh.
*Yandere là thuật ngữ tiếng nhật được viết là – ヤンデレ. Chúng ta không có đnh nghĩa chính xác tuyệt đối, nhưng bạn đọc có thể hiểu Yandere là thuật ngữ dùng chỉ những nhân vật nữ trong Anime, manga với ngoại hình xinh đẹp, dễ thương. Tính cách nhân vật này thường rất ngượng ngùng, yếu đuối, nhút nhát và hay xấu hổ. Trong tình yêu, họ luôn là bậc thầy của sự chung thủy nhưng tâm lý lại bất ổn định. Với tính cách nhút nhát nhưng họ lại bất chấp, sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để bảo vệ, để giữ người họ yêu thậm chí bất chấp việc giết người. (Nguồn: http://marinteengirl.org)
Nàng đúng là có bệnh, vết máu bên khóe môi đã trở thành biểu tượng của nàng, chỉ cần vận dụng ba phần ma khí, gân mạch sẽ đứt đoạn.
Nhưng bây giờ, hắn bị nàng đánh đến thổ huyết, còn nàng vẫn không tổn hại một cọng tóc nào.
Nhìn biểu hiện của hai người kia thì chỉ có một lời giải thích, đó là tu vi của nàng quá cao, cao đến mức một người ở kỳ Kim Đan mà nàng chỉ cần dùng 3 phần lực đã nhẹ nhàng vượt qua.
Người đàn ông âm nhu hoảng hốt.
-- Nàng là Nguyên Anh.
Khoảng cách giữa Nguyên Anh và Kim Đan cách nhau một trời một vực.
Hắn ta kinh hãi ngậm chặt miệng.
Không bàn chuyện vì sao nàng còn trẻ mà đạt được Kim Anh! Chỉ nói đến việc nếu hắn mà đạt được Nguyên Anh, ai dám đụng đến hắn ta thì người đó chẳng còn cơ hội sống sót. Mà thái độ của hắn ta đã đủ để nàng chém giết vài lần...
...Mặc kệ lí do vì sao nàng tha cho hắn ta, hắn sẽ không ngu mà đi nhắc nàng.
Thiếu chủ đã đồng ý, cô nhóc kia lại càng không dám nhiều lời, có thể tu đến trình độ này thì không phải là kẻ ngu.
Lần này Tinh Ma cung đã chọn được một ứng viên.
***
Mấy ngày tiếp theo, Tinh Nhan vội vàng đổi dược liệu cần thiết, điểm tài nguyên tuy rất quý, muốn thu hoạch trong thời gian ngắn thì hơi khó. Nàng lấy toàn bộ điểm tài nguyên từ khi làm thiếu chủ mấy năm nay ra đổi, cũng như chín trâu mất một sợi lông.
May là điểm tài nguyên có thể giao dịch.
Nàng lấy vài đồ vật quý giá mà mình không cần dùng ra để trao đổi, không hề chừa lại bất cứ thứ gì. Tinh Nhan là thiếu chủ nên có không ít đồ tốt cũng đổi lấy đầy đủ.
Lúc danh sách dự thi được công bố, có một con rối đưa một vài tài liệu về Cửu Trọng Tháp cho nàng. Cửu Trọng Tháp thay đổi không ngừng, bản đồ khó mà phát huy hết tác dụng của nó. Nhưng nhìn chung cũng không đến nỗi xấu, nói không chừng số mệnh đã an bài cả.
Những tài liệu cơ bản như tầng một luyện thân, tầng hai đoán cốt, tầng ba xem tâm đều có đầy đủ.
Ngày xuất phát.
Tinh Nhan đang tu luyện thì bỗng nhiên có một bàn tay quét tới. Nàng run bật, chưa kịp lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc phi thuyền, người ngồi bên cạnh là thiếu chủ cao to Bồ Tổ.
“Tự mình tu luyện.” Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Tinh Nhan suy nghĩ liền hiểu ra, đây là trưởng lão của Tinh Ma cung, hắn đến để bảo vệ bọn họ.
Bồ Tổ nhếch miệng cười cười, cơ thể căng cứng dần thả lỏng.
Hai người không nói gì, tự tìm một căn phòng bên trong để tu luyện.
Bọn họ tu luyện quên cả thời gian, đến lúc mở mắt ra thì đã đến nơi.
Bên dưới phi thuyền có vài người tụ tập.
Một ông lão gầy trơ và một người mặc áo đen từ trên xuống xông lên dẫn hai người xuống.
“Huyết Hà lão quái, lâu rồi không gặp.” Bên Nguyệt Ma cung có một ông lão dáng vẻ hiền lành cất tiếng chào hỏi, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm giác không được thoải mái.
“Qủy Âm, ngươi chưa chết ư?” Người mặc áo bào đen cất lời.
Hai người này rõ ràng là có thù với nhau.
Nhưng chưa được vài câu đã dừng lại tìm vị trí của mình. Đạo tu và Ma tu có ước định với nhau, ở chỗ này phân ra hai bên trái phải, im lặng chờ Cửu Trọng Tháp mở cửa.
Tinh Nhan giật mình, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
-- Xa xa trong đám người, Giới Sân lẳng lặng nhìn nàng nở một nụ cười dịu dàng.
Cả thế giới chợt yên tĩnh, Tinh Nhan cong khóe môi đáp lại.
Minh Phi ở bên cạnh nhìn theo tầm mắt của Giới Sân chỉ thấy toàn người là người.
“Sư thúc, ngài đang nhìn gì thế?”
“A di đà phật.”
Giới Sân thu tầm mắt, chắp tay trước ngực, ánh mắt mềm mại hẳn ra khiến người khác không tự chủ mà sa vào.
Hắn cười, “Đang nhìn chúng sinh.”
**