Quấn Lấy Không Buông

Chương 47: Chương 47




Tinh Nhan liên tiếp gặp được người quen.

Ví dụ như Bạch Nguyệt Sơ toàn thân bạch y bên phía Đạo tu.

Và, Vu Tà đứng bên Nguyệt Ma cung đang nhìn chằm chằm Bạch tiên tử.

Ánh mắt kia vô cùng nóng rực.

Bạch Nguyệt Sơ không nhịn được nhìn sang. Sau khi thấy hắn thì nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Vu Tà cười cười, duỗi ngón tay vẽ vào không khí miêu tả thân hình nàng ta một cách mờ ám, ánh mắt như muốn lột sạch y phục nàng ta.

Bạch Nguyệt Sơ nắm chặt tay.

Vu Tà...

Người đàn ông đứng trước thấy nàng ta có vẻ khó chịu nên quay đầu lại quan tâm hỏi vài câu.

Bạch Nguyệt Sơ thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu rồi trò chuyện với người kia một lát.

Ánh mắt Vu Tà toát lên vẻ lạnh lùng, nụ cười trên mặt càng thêm tà mị.

“Bạch đạo hữu ~” Hắn ta hô lên, “Từ biệt lần trước, trong lòng nhớ mong.”

Hắn ta vẫn cố gắng kiềm chế không gọi thẳng tên của Nguyệt Sơ.

Bên phía Đạo tu vô cùng phẫn nộ. Tiếc là đã có quy định không cho phép đánh nhau ở đây. Người đàn ông kia tức giận lên tiếng, “Vu Tà thiếu chủ đừng khua môi múa mép...”

“Sư huynh...” Bạch Nguyệt Sơ kéo hắn lại, hắn đành cắn răng im lặng.

Đáng tiếc là cảnh này lại càng kích thích Vu Tà.

Tiếng bàn luận đang xôn xao ầm ĩ bỗng nhiên an tĩnh lại. Có vài người thích hóng chuyện, liên tục bàn tán mối quan hệ giữa ba người này. Mà chuyện ở đây lại không liên quan đến mình.

Đến khi một tiếng nổ vang vọng ra.

Mọi người cảm thấy có một sức mạnh to lớn đang ập tới đây, chỉ cần một giây thôi sẽ mất mạng.

Trước mặt xuất hiện hàng nghìn hàng vạn kim quang như muốn xé rách cả bầu trời, ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến người ta không tài nào mở mắt nổi.

Tinh Nhan nhắm chặt mắt, nàng cảm nhận có một luồng khí mát lạnh bao quanh lấy mình, ngăn chặn sức mạnh bức người kia.

Đợi kim quang dần biết mất, Tinh Nhan mới mở mắt ra. Một tòa tháp đã sừng sững xuất hiện trước mặt.

Cả tòa tháp lấp lánh ánh vàng, tràn đầy thần bí. Rõ ràng nó hiện ngay trước mắt nhưng lại cứ như đang ngắm hoa trong sương, trông mờ ảo vô cùng.

Chưa kịp quan sát kỹ thì từ đâu xuất hiện hàng trăm tia sáng rơi xuống từng người một.

Tinh Nhan chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng của Giới Sân thì cảm thấy hoa mắt, vị trí trước mắt đã thay đổi.

...

Đây là một căn phòng tối om.

Sau khi có bóng người rơi xuống, ngọn nến trong phòng đột nhiên bừng sáng.

Tinh Nhan nâng cao tinh thần cảnh giác, làn sương mù màu đỏ vẫn vây quanh bên người nàng.

Âm thanh ầm ầm ngày càng đến gần, cơ thể Tinh Nhan bỗng chốc kéo căng.

Đến khi có một bóng người xuất hiện.

-- Là một thạch nhân giống nàng như đúc.

Cùng lúc đó, cách qua cửa dần xuất hiện trong đầu nàng.

Đánh bại thạch nhân 3 lần sẽ được đến tầng hai.

Thạch nhân có thể ra chiêu thức giống nàng, nhưng vài chiêu thức thì chưa chắc có sức mạnh bí mật.

Cửa thứ nhất chỉ có một thạch nhân. Cửa thứ hai cũng chỉ có một nhưng tu vi cao hơn bản thân một giai đoạn. Cửa thứ ba gồm có 3 thạch nhân cùng cấp độ tu vi.

Dù sao thạch nhân cũng không phải người, nàng vượt qua cửa đầu tiên một cách dễ dàng.

Cấp độ ở cửa thứ hai đối với những người như nàng cũng không tính là quá khó. Mỗi một lần đánh thắng thạch nhân sẽ xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ bay về phía nàng, sau khi nhập vào cơ thể thì tu vi càng cao thêm một bậc.

Chỉ có cửa thứ ba, lượng thay đổi dẫn đến chất cũng thay đổi. Ba đánh một nên vì thế mà có hai thí sinh rớt khỏi tháp.

Sau khi hai người kia đáp xuống, vừa xấu hổ, vừa hối hận không thôi. Nhưng chả có ai quan tâm đến bọn họ, ai nấy đều đang tập trung nhìn lên trên tháp.

Một lát sau, tầng tháp thứ ba đã sáng lên, chứng tỏ đã có người lên được tầng ba.

Tinh Nhan không thành thạo về phương diện đấu pháp thuật cho lắm, nàng chỉ luyện có hai năm nên sẽ có điểm không bằng người khác. Vì thế lúc này nàng chỉ mới đến tầng tháp thứ hai.

Tầng hai với mục đích rèn cốt, có thể loại trừ tạp chất trong xương tủy, để tốc độ tu luyện có thể tăng nhanh.

Rèn cốt chỉ cần chịu đựng trong vòng 10 nhịp thở là được.

Mười nhịp thở, một khoảng thời gian không khó, Tinh Nhan cũng dễ dàng vượt qua vì nàng đã từng chịu đựng cơn đau như thế này, xương cốt đã không còn tạp chất.

Nhưng ở tầng này lại có năm người không vượt qua được.

Bây giờ Tinh Nhan đang chuẩn bị bước vào tầng thứ ba.

Tầng thứ ba chỉ có một cầu thang bằng mây, dưới bầu trời trong suốt, thềm đá màu bạch ngọc, bên cạnh cầu thang thỉnh thoảng mọc lên vài đóa hoa, ngọn cỏ. Khung cảnh ở đây trông rất yên tĩnh.

Nàng cụp mắt, cất bước vào trong.

Tinh Nhan ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa màu vàng gần trong gang tấc.

“...”

Mồ hôi rơi vào mắt nàng, vừa cay lại vừa rát.

Thân thể mảnh mai lung lay như sắp ngã, hai chân nàng run mãi không thôi, càng bước lên cao, áp lực càng nặng, có nhiều lúc suýt nữa đã ép nàng ngã xuống.

Tinh Nhan liếm vết máu bên môi, dưới chân như rơi vào đầm lầy, cố dùng sức cỡ nào cũng không thể nhấc chân lên, gân mạch không chịu được sức ép, đang bên bờ sụp đổ.

Nàng nở một nụ cười quỷ dị. Mặc kệ gân mạch đứt đoạn, nàng cố bước lên. Chỉ cần một bước nữa thôi...nàng cố gắng đặt chân lên bậc cuối cùng.

Áp lực đè nặng trên cơ thể bỗng chốc tan biến, ma khí quay lại vận chuyển một vòng, bắp thịt đau nhức đã không còn đau nữa. Ma khí vận chuyển nhanh nhưng mắt thường khó có thể nhìn thấy lại tăng thêm một chút.

Tinh Nhan liếm môi, đưa tay đỡ lấy cánh cửa trước mắt. Vừa chạm đến, trước mắt nàng tối sầm lại, như long trời lở đất.

Cùng lúc đó, thềm đá màu bạch ngọc phía sau nàng hóa thành tro tàn, chậm rãi tràn lên, lội ra không gian tối đen bên dưới.

Nàng cảm giác như có vài cái miệng lớn như chậu máu lặng yên tiến đến gần.

“ Em còn ngủ nữa hả?”

Giọng nói đầy gợi cảm phảng phất bên tai nàng, một người đàn ông tì lên trán nàng, thân mật cọ cọ, “Dạo này em mau đói, ăn chút rồi ngủ tiếp được không?”

Tinh Nhan hoảng hốt mở mắt ra thì nhìn thấy một căn phòng đầy xa lạ, nàng đang nằm trên một cái giường mềm mại cùng với một người đàn ông dịu dàng. Một cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện.

Tựa như nàng không nên ở đây.

Người đàn ông thấy nàng đang mơ màng, không hối nafg nữa. Anh nhanh chóng lấy quần áo mặc vào cho nàng rồi để nàng tựa vào ngực của hắn, tay hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng.

“Miệng còn chua không?” Hắn hỏi.

Tinh Nhan nhìn hắn, như chưa kịp lấy lại tinh thần, chậm chạp đáp lại, “...Vẫn ổn.”

Người đàn ông đặt tay lên bụng nàng, bất đắc dĩ hôn nàng một cái rồi dỗ dành, “Hôm nay anh làm món canh dưa chua mà em thích nhất đấy, ăn một tí nhé?”

Hắn dịu dàng dỗ dàng khiến nàng hốt hoảng nhận ra, tựa như mọi chuyện phải được diễn ra như thế.

Nàng mở miệng, thốt lên, “Dung Ngọc.”

“Hả?” Dung Ngọc nhìn sang, ánh mắt vô cùng dịu dàng, “Sao thế em?”

Tinh Nhan nghĩ nghĩ, khóe mắt chua xót, “Hôm nay trong game có hoạt động.”

Dung Ngọc:...đỡ trán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.