Tinh Nhan nghĩ nghĩ, đôi mắt cong cong nở nụ cười, “Hôm nay trong game có hoạt động.”
Dung Ngọc:...Đỡ trán.
Nhìn hắn vừa bất đắc dĩ lại chiều chuộng thương lượng với cô, chỉ cho chơi một tiếng, sau đó cẩn thận ôm eo đỡ cô đi ăn cơm.
Tinh Nhan bỗng nhiên cảm thấy muốn chơi thêm một tiếng nữa.
Lúc đến phòng khách, ngửi thấy mùi chua chua, Tinh Nhan đang định hỏi sao lại chua như thế, nhưng lúc mở miệng lại trở thành, “Mùi thơm quá.”
Người đàn ông không biết phải nói gì.
“Nếu không đủ chua thì nói với anh nhé.”
Dạo gần đây cô rất thích ăn chua, mỗi lần ăn cơm đều chê anh nấu đồ không có vị gì, thật ra ý cô chính là không đủ chua.
Tinh Nhan ừ một tiếng, “Anh ngồi đi, đứng không thấy mệt à.”
Người đàn ông đặt muỗng vào chén cho cô, giúp cô khuấy khuấy thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đẩy cái chén đến trước mặt cô, dịu dàng nói, “Ăn từ từ thôi.”
Tinh Nhan cầm muỗng múc một lên.
Không thể nói rõ đây là mùi vị gì.
Tinh Nhan tăng tốc, múc từng muỗng từng muỗng vào miệng, giống như đã hài lòng với hương vị mà mình mong nhớ đã lâu.
“Ăn chậm một chút...” Dung Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô. Lúc nhìn thấy đôi mắt của cô thì bỗng nhiên nóng nảy hỏi, “Sao vậy? Sao mắt em lại đỏ thế này?”
Anh và Tinh Nhan ở bên nhau lâu như thế, đến bây giờ vẫn chưa bao giờ thấy cô đỏ mắt.
Tinh Nhan ngơ ngác, “Mắt em...đỏ lắm hả?”
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, Dung Ngọc thở dài một hơi. Anh nhớ bác sĩ từng dặn dò, cảm xúc phụ nữ có thai rất dễ thay đổi nên anh cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Anh vờ tức giận vỗ vỗ lên bụng cô, nhưng lúc hạ tay xuống lại trở thành vuốt ve.
“Con đó.”
Anh vuốt ve bụng cô, ánh mắt tràn đầy chờ mong của một người lần đầu làm cha, “Mẹ mang thai con rất cực khổ, sau này con phải ngoan với mẹ đó có biết không?”
Trong lòng Tinh Nhan bỗng nhiên có một ý nghĩ khó hiểu, hóa ra cô mang thai.
Cô cong cong khóe môi, bắt chước chọt chọt vào bụng mình, “Con nó còn nhỏ, nghe hiểu anh nói gì ư...”
“Đương nhiên là hiểu rồi.” Người đàn ông mỉm cười dịu dàng, “Dung Tiểu Nhan là minh chứng cho tình yêu vạn năm của Dung Nhan. Nếu nghĩ như thế thì nó chính là ký sử rồi.”
Tinh Nhan liếc anh, “Tuổi nó có thể làm tổ tông của anh luôn.”
“Làm gì có, nó rất ham chơi, ra đời chưa bao lâu đã khiến anh đưa đón bao lần.” Dung Ngọc nhỏ nhẹ nói, ánh mắt thoáng lướt đến, “Đáng tiếc là Dung Tiểu Nhan vong ân phụ nghĩa, vừa mới chào đời đã không để anh đón nó.”
Tinh Nhan nhướn mày, bật cười.
“Muốn đón nó hả?”
Cô chọt chọt cái cằm của anh, ngang ngược nói, “Chờ xem.”
...
Cuộc sống cứ thế trôi qua.
Bụng của cô càng lúc càng lớn, sau đó được anh đưa vào bệnh viện chờ sinh.
Sáng sớm một ngày nọ.
“A a a a! Nữ thần của tôi sắp sinh rồi! Tôi đã tưởng tượng ra nhan sắc xinh đẹp của công chúa nhỏ và hoàng tử bé n lần rồi.”
“Kích động quá! Không khống chế nổi mà xuống nhà chạy vài vòng, tôi điên rồi, điên rồi!”
“Lầu trên chú ý chút! Đừng kích động quá, học theo tôi hít sâu vào, chúng ta không nên kích động.”
“Lầu 1 nhắc nhở làm tôi nhớ đến, tôi bị Weibo của Dung ca dọa cho hết hồn.”
“Yên lặng bắt đầu giao dịch, tôi cược 5 đồng. Mấy ngày nữa Dung ca sẽ hỏi, mọi người thấy tôi và con trai ai đẹp hơn?”
“Không, với lòng dạ hẹp hòi của anh nhà tôi...tôi cược một đồng.”
“Dứt khoát đặt 5 hào!”
...
“Lướt Weibo anh nhà lần nữa, yên lặng móc tiền trong ví ra ^-^”
...
“Đối với vụ cá cược lần này, tôi muốn hỏi...cô gái à, có áp dụng thẻ tín dụng hay không?”
Dung Ngọc đọc mấy bình luận chúc phúc của fans hâm mộ cho Tinh Nhan nghe, cô cười không dứt, “Đúng là fans ruột có khác!”
Phong cách của fans hâm mộ ngày ấy và bây giờ khác nhau hoàn toàn.
Dung Ngọc bất đắc dĩ, “Em đã cười...”
Đúng lúc này, Tinh Nhan đột nhiên nhíu mày, che bụng mình, “Dung Ngọc!”
“Em sắp sinh rồi.”
“Bác sĩ...bác sĩ!” Dung Ngọc sững sờ, ngón tay run run nhấn chuông báo ở đầu giường, sau đó chạy ra ngoài kêu bác sĩ.
Tiếng bước chân không ngừng vang lên, mấy bác sĩ nhanh chóng đẩy Tinh Nhan vào phòng sinh. Dung Ngọc xông lên phía trước, vẻ mặt dịu dàng giờ đây vô cùng căng thẳng, anh nắm chặt tay cô, “Đừng sợ, Nhan Nhan đừng sợ em nhé.”
Anh thay đồ vô khuẩn, đưa tay đến bên môi cô.
Lần sinh này không được thuận lợi cho lắm.
Em bé hơi lớn, đến cuối cùng, Tinh Nhan mất sức chỉ nhớ người bên cạnh nắm chặt tay cô, bên môi có vị máu tươi và cảm giác lành lạnh ở cổ.
Lúc tỉnh lại lần nữa.
“Em tỉnh rồi?” Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai cô.
Tinh Nhan quay đầu nhìn về phía Dung Ngọc nở một nụ cười, cố sức mở miệng, “Em tưởng rằng sẽ không còn gặp anh nữa.”
“Không có khả năng ấy đâu.”
Ánh mắt anh mềm mại khiếng người ta tự nguyện đắm chìm trong đó, lời nói lại vô cùng chắc chắn.
Anh dịu dàng nói, “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh nhau.”
Tinh Nhan nhíu mày, “Sinh lão bệnh tử thì sao?”
Dung Ngọc mỉm cười, cầm cái chén lên thổi thổi, “Chết cùng ngày cùng tháng cùng năm cũng là chuyện tốt.”
Tinh Nhan nuốt canh xuống, nhìn người đàn ông lại dịu dàng thổi nguội cho cô.
Như ma xui quỷ khiến, cô lại hỏi, “Vậy nếu như em sang thế giới khác thì sao?”
Người đàn ông dừng lại, nhẹ giọng nói, “Anh sẽ đi tìm em.”
Anh quay đầu, ánh mắt đen lay láy chăm chú nhìn cô. Giống như một lời hứa, anh cười lặp lại lần nữa, “Anh sẽ đi tìm em.”
“-- Em đừng sợ, anh sẽ tìm em.”
Tinh Nhan nhìn anh một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
Cô nói, “Em tin.”
Cô tin hắn.
Tinh Nhan không hỏi anh có hiểu ý cô nói hay không, không nghi ngờ anh có đến hay không. Cô tin tưởng, tin anh có thể vượt qua tất cả để đến bên cô.
Cô vừa dứt lời thì thế giới trước mặt bỗng nhiên như một tấm gương, vỡ vụn thành từng mảnh.
**
Tinh Nhan mở mắt ra lần nữa, trước mặt vẫn là cánh cửa màu vàng kia.
Nàng không ngờ, khảo nghiệm ở tầng này chính là ở đây.
Dáng vẻ dịu dàng của Dung Ngọc vẫn hiện rõ trong đầu nàng, chân thực lại vô cùng quen thuộc. Hai gương mặt giống nhau như đúc cứ lẩn quẩn trong đầu nàng.
Nàng im lặng một hồi, khóe môi khẽ cong lên.
Tinh Nhan quyết định đẩy cánh cửa trước mặt bước vào.
Cánh cửa màu vàng di chuyển, phía trên có một vật tỏa sáng lung linh rơi xuống truyền thẳng vào cơ thể nàng.
Thềm đá ở phía sau Tinh Nhan dần chìm vào bóng tối, sau đó hóa thành tro tàn biến mất không thấy tăm hơi.
Cánh cửa màu vàng khiến người ta không thể hít thở cuối cùng cũng không cam lòng lui về sau.
**
Tinh Nhan bước vào tầng thứ tư, ngay lập tức xuất hiện một phiến đá.
Nàng cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể của mình. Chỉ cần thêm hai lần chuyển nữa sẽ được lên trung kỳ, từ tiền kỳ đến trung kỳ phải mất ít nhất hai mươi năm tu luyện. Nàng nghĩ đến kế hoạch của mình...có lẽ sẽ sớm thôi.
Tinh Nhan nhếch môi, từ đầu nàng đã nghĩ tầng ba luyện tâm chính là chỉ ý chí. Đến khi bước đến bậc cuối cùng nàng mới vỡ lẽ.
Con người luôn có một thói quen. Lúc sự việc sắp thành công cũng chính là lúc phòng bị dễ dàng phá vỡ nhất. Lúc tinh thần mất cảnh giác, tâm hồn càng dễ bị thăm dò.
Bậc cuối cùng bố trí ảo cảnh... Đó chính là cách tốt nhất, không có ai có thể lường trước được. Tầng này e là có nhiều người không qua nổi.
Nhưng, tư liệu liên quan đến Cửu trọng tháp sao lại không nhắc đến...
Vừa nghĩ đến vấn đề này, Tinh Nhan đột nhiên phát hiện ra, chuyện này dần dần biến mất ở trong đầu nàng.
Linh hồn của nàng đã luyện qua công pháp Phượng Niết, dù chỉ mới luyện được tầng thứ nhất nhưng vẫn mạnh hơn gấp mấy lần so với người thường. Muốn thay đổi trí nhớ của nàng cũng sẽ khó hơn. Lẽ ra việc thay đổi ký ức phải diễn ra trong im lặng, nhưng vì không đủ sức mà khiến nàng nhận ra vết tích thay đổi của ký ức.
Đó chỉ là vấn đề nhỏ, sau khi Tinh Nhan kiểm tra liền bỏ qua nó mà quan sát tảng đá dưới chân.
Tảng đá nhìn có vẻ đã rất lâu đời, cỏ dại mọc khắp nơi. Bầu trời như mênh mông vô tận. Từ xa xa có thể thấy ánh mặt trời phía chân trời xa xôi đang tỏa ra nắng ấm.
Hử? Tinh Nhan nghĩ nghĩ rồi bay về hướng mặt trời.
...
Nàng bay một lúc bỗng cảm giác có gì đó không đúng.
Tinh Nhan đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn về hướng tảng đá thì phát hiện nó đã biến mất.
Xung quanh vô cũng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua, khiến làn tóc nàng lay động.
Bỗng nhiên, trên tay nàng xuất hiện một cây cung, cây cung đỏ càng có linh tính hơn so với lúc nàng ở kỳ Kim Đan. Ánh sáng lấp lánh, ngọn lửa ở đầu mũi tên lập lòe như đang chào hỏi nàng.
Cung tiễn vừa xuất hiện đã khiến không khí xung quanh như bị đè nén. Dường như có một đám mây màu đen xuất hiện ở phía sau nó.
Tinh Nhan sờ sờ sau đó kéo căng dây cung, mũi tên màu đen bỗng nhiên xuất hiện mang theo cảm giác đe dọa, hướng thẳng về phía mặt trời xa xa không thể với tới kia.
Mũi tên vừa bắn ra, có thứ gì đó bỗng chốc hoảng hốt.
Muốn trốn! Muốn trốn!
Trong mắt Tinh Nhan, mặt trời giống như một con người. Bỗng nhiên nó co rụt vào, bên trên như đang giấu một thứ nào đó...
Nhưng đã chậm mất rồi.
Tinh Nhan đã ra tay thì sao có thể để cho nó chạy thoát.
Mũi tên bỗng nhiên xoay tròn, đầu mũi tên bắt đầu hình thành lốc xoáy. Ngay lập tức, nó tăng tốc tiếng về phía trước.
Mang theo một sức mạnh khủng khiếp, mũi tên đâm thẳng vào đôi mắt vẫn chưa kịp khép lại kia.
“Gừ!” Vòng xoáy trên mũi tên bắt đầu xoáy sâu vào khiến vết thương to hơn. Có cái gì đó gào lên vô cùng thê thảm, tiếng gào ngày càng thê lương.
Một lát sau, vòng xoáy màu đen càng lúc càng lớn, bao vây cả mặt trời sau đó gom không khí xung quanh rồi bỗng chốc nổ tung.
Âm thanh thê lương bỗng nhiên biến mất.
Tinh Nhan nở nụ cười chân thật, làn gió lay động mái tóc nàng. Tiếng gió bắt đầu thay đổi, bãi cỏ dưới chân vẫn đứng yên bất động.
Tiếng gió là thật, vậy thì bãi cỏ có lẽ là giả.
Nàng mở mắt ra, thảo nguyên mênh mông trước mặt đã thay đổi.
Đúng là có một tảng đá. Nó nằm ngay sau nàng, cũng không khác gì so với lúc nàng thấy trong ảo cảnh.
Xung quanh ngoại trừ đá thì chính là đầm lầy. Chỉ cần sơ ý một chút sẽ rơi vào đầm lầy ngay.
Cách Tinh Nhan khoảng hai bước có một cái đầm lầy. Bên trong nó có một cái cây màu đen.
Cây kia rất kỳ quái, cây cao không đến một mét, toàn thân màu đen. Trên ngọn cây cao nhất có một con mắt màu đỏ, còn có rất nhiều xúc tu màu đen xung quanh nó. Lúc này bọn chúng đã rời khỏi đầm lầy cố gắng vươn về phía nàng...
Chỉ cần nàng bước lên một bước thôi sẽ chạm trán với những cái xúc tu gớm ghiếc ấy.
Tinh Nhan nhíu mày.
--- Là cây ác mộng.
Cây ác mộng dù bề ngoài kinh dị nhưng là một vật rất quý giá. Có thể nói toàn thân nó đều là hàng trân quý. Con mắt màu đỏ của nó có thể dùng để gia tăng thị lực hoặc có thể luyện thành pháp bảo. Pháp bảo đó tạo ra ảo cảnh khiến người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
Chỉ với một giọt chất lỏng trong xúc tu có thể khống chế linh lực trong cơ thể, vấn để chỉ là thời gian dài hay ngắn. Thậm chí người ở kỳ Nguyên Anh cũng sẽ bị đứng yên trong vòng một giây.
Đừng xem thường thời gian một giây này. Đối với bọn họ mà nói, một giây này cũng đủ để tiến lại gần đối thủ, làm chủ cuộc chiến.
Toàn thân đều là báu vật.
Tinh Nhan không phải là người già mồm cãi láo. Nàng sẽ không vì nó xấu hay gớm ghiếc mà không thèm chạm vào.
Nàng nhanh chống nhổ cây ác mộng này lên.
Sau đó bay về hướng đám mây màu đỏ ở phía chân trời.
Nơi đó chắc chắn là lối vào của tầng thứ năm...
***
Không biết nên nói nàng may mắn hay xui xẻo. Cây ác mộng là bá chủ của đầm lầy, tảng đá mà nàng rơi xuống chính là địa bàn của nó. Xung quanh không có sinh vật nào khác, tuy sạch sẽ nhưng cũng rất vắng vẻ.
Nàng bay rất lâu mới gần đến lối vào.
Đúng lúc này, đám mây ở phía chân trời bỗng phát ra hào quang rực rỡ, giống như có linh vật chuẩn bị xuất thế.
Tinh Nhan nhíu mày, bắt đầu tăng tốc.
Đột nhiên nàng lại dừng bước, lấy lá bùa ẩn thân ra rồi lách mình nấp vào phía sau một thân cây.