Thứ mà cô ta đang nhìn thấy...có đúng là loài rồng duy ngã độc tôn trên thế giới này không vậy?
Lúc này cũng chả có ai quan tâm cô ta suy nghĩ gì.
Tiểu Hắc Long nhìn thì nhỏ nhưng sức ăn chẳng nhỏ tí nào.
Thức ăn của Tinh Nhan được làm dựa theo tiêu chuẩn của Nữ hoàng, một bàn đồ ăn với cô không thể nào ăn hết, nhưng Tiểu Hắc Long ăn xong rồi mà cái bụng vẫn phẳng lì, nhìn nó trông không có vẻ gì là no cả.
Cái đuôi đen nhánh vuốt ve bụng mình rồi kêu lên vài tiếng.
- -- Nó còn muốn ăn nữa.
Nó bị thương nên cần bổ sung năng lượng.
Tinh Nhan gọi người mang lên hai mâm nữa, nhìn nó ăn một hồi mới quay đầu nhìn Lý Nguyệt, “Hoàng muội có chuyện gì ả?”
Lý Nguyệt muốn đưa tay sờ mặt, biểu hiện cô ta rõ ràng lắm ư? “Không có gì...”
Cô ta thấp giọng hỏi, “Có...có phải em có một hôn phu không?”
Tinh Nhan nghĩ nghĩ, “...Đúng là có.”
Lý Nguyệt đúng là số nữ chính, chồng sắp cưới có mắt như mù sau khi từ hôn thì không hề thiếu mấy tình tiết bị nữ chính “vả mặt“.
Lý Nguyệt cắn môi hỏi, “...Em có thể từ hôn không?”
Cô ta biết đây là liên hôn, dưới góc nhìn của nữ hoàng thì Tinh Nhan sẽ không đồng ý với cô ta, nhưng Lý Nguyệt quyết định phải thử một lần.
Cô ta không chấp nhận một mối liên hôn không có tình cảm.
Dù cô ta tiếp nhận thân thể này, phải phụ trách trách nhiệm của nguyên thân, nhưng cô ta không muốn đánh đổi hạnh phúc của chính mình.
Tinh Nhan không hề từ chối, “Nếu hai người đồng ý thì có thể.”
Cô đương nhiên hiểu Lý Nguyệt nghĩ gì, theo quan điểm của cô, địa vị của hoàng gia không nhất thiết phải dựa vào liên hôn.
Nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ từ hôn, nếu hai người đồng ý thì dễ giải quyết rồi, nếu có một người không chấp nhận thì phải chịu khó thương lượng một tí.
Đôi mắt Lý Nguyệt bừng sáng, “Cám ơn hoàng tỷ!”
Cô ta rất thích vị hoàng tỷ này! Tuyệt quá đi!
Sau khi đã được giải quyết, mỗi khi rảnh rỗi Lý Nguyệt sẽ nấu món ngon đem qua cho Tinh Nhan nếm thử.
Tinh Nhan gật đầu, đây vốn là chuyện cô nên làm cho nên cũng không thấy chuyện mình làm lớn lao thế nào, cô quay đầu tiếp tục trêu Tiểu Hắc Long đã ăn no say đang nằm giả chết trên bàn.
Nó ăn hết ba đĩa thịt to, bây giờ bụng to như cái trống.
Tinh Nhan nhìn nhìn, sau đó chụp một tấm hình.
Không biết đây có phải là nguyên soái đầu tiên trong lịch sử hy sinh vì ăn quá no không nữa.
Tiểu Hắc Long có tính cảnh giác cao, rất mẫn cảm với ánh mắt thế này, nó ngẩng đầu lên nhìn cô, “Ngao ngao...”
- - Nhan Nhan, khó chịu quá!
Tinh Nhan gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng, “...Sao?”
Tiểu Hắc Long lấy đuôi cuốn lấy tay cô kéo đến bụng mình, “Ngao ngao!”
- - Xoa xoa.
Tinh Nhan thuận tay vuốt vuốt bụng nó, rồi chọt chọt cái bụng đang nhô cao lên kia, “Mày có bầu hả?”
“Có cần tao mua cho mày một cái máy ấp trứng không?”
Theo như cô nhớ, thế giới này đa số là người, nhưng đứa trẻ có thiên phú khi sinh ra đời trong một quả trứng hoặc một con thú nhỏ, phải dùng máy ấp trứng mới có thể nở ra.
Cái đuôi đang phe phẩy bỗng chốc dừng lại, nó lại ngao ngao hai tiếng.
Nó là con đực, sao lại mang thai!
- - Anh là con đực, con của anh là do Nhan Nhan sinh ~
Tinh Nhan nhướn mày, dừng tay lại, khóe môi cong lên, “Không được.”
Cô nói, “Tao là tộc Thiên Hồ, chỉ có thể sinh con cho tộc Thiên Hồ mà thôi.”
Shit...
Lúc trước đúng là có cách li sinh sản*, nhưng ở thế giới không khoa học như thế này, cách li sinh sản là chuyện cười.
*Cách li sinh sản: Các cá thể không giao phối với nhau, hoặc giao phối nhưng sinh con ra bất thụ. Chỉ áp dụng được với các loài sinh sản hữu tính. Ví dụ: Lừa đực X ngựa cái => con la. (Sinh học lớp 12)
Nhưng...
Tiểu Hắc Long như bị tán cho một cú choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Nó ngẩn ngơ hồi lâu.
“Ngao ngao!”
- - Vợ ơi, em đang lừa anh đúng không!
Sao không sinh được! Nó rõ ràng thấy có thể, nó còn định để cô sinh cho nó một đội bóng kìa!
Tinh Nhan, “Mày biết hay tao biết?”
Tiểu Hắc Long hoảng sợ nằm xuống, nó không thể nào chấp nhận sự thật đau lòng này, bỗng nhiên nó ngẩng đầu dậy kêu lên, “Anh là tộc Hắc Hồ nè!”
Anh có thể sinh con với vợ rồi (khẳng định luôn) -- chỉ có tộc Thiên Hồ mới có thể sinh con với vợ -- cho nên hắn chính là Hồ tộc!
Màu đen -- nên hắn là tộc Hắc Hồ!
Tiểu Hắc Long ve vẩy cái đuôi rồng, rất logic! Không có bệnh!
Tinh Nhan:...Nhìn dáng vẻ đắc ý của nó mà bật cười.
Tốt lắm! Còn biết đổi màu cơ đấy, được!
Tinh Nhan che mặt nở một nụ cười.
Tiểu Hắc Long ngơ ngác nhìn cô, thấy cô vui vẻ nên nó cũng vui theo.
...
Lý Nguyệt cảm thấy hoàng tỷ thật thân thiện, ăn cơm xong đang định nán lại nói chuyện:...
Nhìn người trước mặt đang cười, rồi lại nhìn Tiểu Hắc Long đang nhìn Tinh Nhan cười...
# Làm sao đây, cảm thấy hoàng tỷ không cần cô ta nữa#
#Bùm...ngươi đã trúng thuật biến thành không khí của đối phương #
#Sao cô ta lại cảm nhận được không khí yêu đương ở đây #
#Chắc chắn là do cô ta nhìn nhầm rồi #
Nữ chính choáng váng, lặng yên vẫy tay, “Hoàng tỷ, em ăn xong rồi, đi trước đây...”
Tinh Nhan quay đầu nhìn cô ta gật đầu.
Nữ chính im lặng lui xuống.
***
Là Nữ hoàng của Đế Quốc, dù đây không phải là chế độ phong kiến tập quyền*, quyền lợi chia làm ba, nên việc cần phải làm đã giảm đi rất nhiều. nhưng không hề rảnh rổi như trong tiểu thuyết miêu tả.
*Phong kiến tập quyền là chế độ phong kiến ở giai đoạn đã có một chính quyền tập trung ở trung ương do nhà vua nắm giữ. Chế độ phong kiến tập quyền là chế độ phong kiến đã phát triển hơn chế độ phong kiến phân quyền. Cơ sở của chế độ này là nền kinh tế hàng hóa - tiền tệ đã phát triển một bước, các thị dân ủng hộ nhà vua xây dựng nên chính quyền tập trung, xóa bỏ tình trạng cát cứ địa phương để hàng hóa giao lưu thuận lợi. Dưới vua là các quan lại có chức vụ thấp dần.
Sau khi ăn sáng xong, Tinh Nhan đưa Tiểu Hắc Long đến nơi làm việc.
Nó rất ngoan, bò vào ngực cô rồi ló cái đầu ra.
Thực ra, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra Tiểu Hắc Long đang ngơ ngẩn, toàn thân nhộn nhạo, thân thể lơ đãng cọ qua cọ lại.
Tinh Nhan không thèm để ý đến nó, cách một lớp quần áo, cô chẳng có cảm giác gì.
Đến một nơi, mấy người phía sau đứng trước một cánh cửa, bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt, dù cho bốn phía đều là người mặc đồng phục.
Dạo này biên giới có động tĩnh, thượng tướng ở biên cảnh truyền tin về.
Tuy nói hoàng thất không thể nhúng tay vào quân đội, nhưng dù gì cũng là hoàng thất, có hộ vệ hoàng gia, nên khi có tin tức cũng sẽ gửi đến cho nữ hoàng, dù không chi tiết bằng của nguyên soái.
Theo như trong ký ức, chính là quân đội Liên Bang tập kết.
Cô nhíu mày, tin tức truyền về khiến mọi người đề phòng như thế có khả năng là tin về quân đội Liên Bang.
Về chuyện làm sao cô biết tin này, là nữ hoàng cho nên không ai dám hỏi cô.
Mãi mê suy nghĩ cho khiến cô quên bẵng cả thời gian.
Tích tắc tích tắc...
Âm thanh từ quang não* truyền đến, báo thiếu tướng Hoa Trạch muốn gặp cô.
*Máy tính lượng tử
Tinh Nhan nhìn Tiểu Hắc Long đang mơ màng trong ngực mình, Hoa Trạch là thiếu tướng quân bộ, là thuộc hạ thân cận của Lam Vực, nhà họ Hoa là phái trung thành của nhà họ Lam, bây giờ đến tìm cô, đoán chắc là có liên quan đến chuyện Lam Vực bị mất tích.
Cô vuốt ve con rồng trong ngực, bảo người tiến vào.
Có lẽ nó còn nhỏ, vảy rồng lại nhẵn nhụi cho nên sờ vào rất thích, cô lại vuốt ve thêm lần nữa.
Lát sau, một chàng trai bước vào.
Cậu ta mặc quân phục, thân hình thẳng tắp, trên mặt lại hiện lên một nụ cười.
Đúng như cô dự đoán, cậu ta đến đây để báo chuyện này, nhưng từ miệng của cậu ta thì Lam Vực không mất tích, chỉ là bận việc mà thôi.
“Ồ?” Dường như cô không tin vào lí do này.
Chàng trai cúi đầu, đáp, “Nguyên soái cũng rất lấy làm tiếc.”
“Nhưng chúng ta đều lấy đại cục làm trọng, nguyên soái khi nhận tin này cũng không biết là thật hay giả cho nên không kịp báo cho ngài thì đã xuất phát rồi, đấy là do nguyên soái tin tưởng vào sự cơ trí của bệ hạ.”
Tinh Nhan nhìn người trước mặt, -- gương mặt ôn hòa, nhưng lời nói không hề có kẽ hở.
Nguyên soái biến mất là có chuyện quan trọng, nếu cô không đồng ý chính là không biết suy xét đại cục, không anh minh cơ trí, còn tin tức không biết thật giả, nếu sau khi anh trở về không có tin gì thì có thể báo lại là tin giả.
Quan trọng nhất chính là, cậu ta rất bình tĩnh, tựa như Lam Vực không hề mất tích.
Tinh Nhan chọc chọc Tiểu Hắc Long đang bò từ tay áo ra cô tay, nheo mắt. Nể tình cậu ta là tâm phúc của anh nên cô sẽ không làm khó.
Tinh Nhan gật đầu với cậu ta, “Được rồi.”
“Mấy người làm việc thật tốt là được.”
Tiểu Hắc Long càng lúc càng quấn chặt, cứ bò tới bò lui trên cổ tay cô, không biết Tinh Nhan chọt vào đâu mà khiến nó hưng phấn kêu lên một tiếng, sau đó càng cử động dữ dội hơn.
Nghe thấy tiếng động lạ, Hoa Trạch đang định lui xuống bỗng dừng lại, nhìn sang cổ tay cô.
Ngay khi nhìn thấy sợi dây màu đen đang quấn lấy cổ tay cô, ánh mắt cậu ta co rút lại.
Có phải là...
Cậu ta yên lặng rút chân lại, tựa như không để ý nói đùa một câu, “Bệ hạ, vòng tay của ngài thật giống Thiên Huyền, nhìn rất đẹp, nếu không biết nguyên soái đã đi ra ngoài ta còn tưởng đó là ngài ấy nữa chứ.”
Đôi khi, càng bình tĩnh càng khó để người khác nghi ngờ.
Hơn nữa, nữ hoàng và Lam Vực vốn không ưa gì nhau, cậu ta nói thế giống như Tinh Nhan đang có ý đồ với Lam Vực, theo quan hệ của bọn họ, Tinh Nhan sẽ khó chịu mà vứt vòng tay cho cậu ta.
Tinh Nhan nhíu mày nhìn Hoa Trạch.
Đúng là một nhân tài.
Nếu cô không biết rõ mọi chuyện, theo tính tình của nguyên chủ, đúng là có khả năng sẽ ném vòng tay cho cậu ta.
Nhưng Tinh Nhan chưa lên tiếng, Tiểu Hắc Long đã ra tay trước.
Nó hung ác nhìn Hoa Trạch, rống lên để thị uy.
Giống nguyên soái cái gì? Vợ nó sẽ không vì nguyên soái mà mang nó theo đâu!
Tiếng rống ngân vang, vừa uy nghiêm, lại vang vọng khiến người khác cảm thấy run sợ.
Lông tơ Hoa Trạch dựng đứng, giống như gặp mãnh thú, hắn sợ đến nỗi mém tí nữa đã biến thân.
Sau khi phản ứng lại, cậu ta che giấu ánh mắt nghi ngờ cất lời xin lỗi.
“Vị...đại nhân này, đã mạo phạm rồi.”
Đây không giống với Huyền Thiên trong tưởng tượng của cậu ta. Ít nhất là móng vuốt không thể giả, nhìn kỹ, vảy của nó cũng không phải màu vàng mà là nổi lên những sợi tơ vàng, nhìn rất quen mắt, cậu ta không thể nhận rõ đây là loài gì.
Nhưng cậu ta biết, linh thú có đẳng cấp trên hắn ở Đế Quốc này chỉ có mấy người, nhưng không có linh thú nào giống rắn đen như thế, chỉ có nguyên soái mà thôi, không lẽ...nguyên soái là lên cấp thành công?
Không lẽ...là đòn sát thủ của nữ hoàng?
Mặc dù trong đầu không ngừng suy đoán, nhưng Hoa Trạch lại tỏ ra rất bình tĩnh.
“Không biết linh thú của đại nhân là gì?”
Cậu ta vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
Tiểu Hắc Long quấn chặt cổ tay Tinh Nhan, kiêu ngạo ngẩng đầu, “Ngao ngao.”
- - Tộc Hắc Hồ.
Hết hi vọng đi! Nguyên soái của mấy người không phải tộc hắc hồ! Chỉ có nó mới có thể sinh con với vợ thôi!
Chàng trai không hiểu gì, Tinh Nhan buồn cười giúp cậu phiên dịch, “Nó bảo nó là tộc Hắc Hồ.”
...Hồ tộc?
Người khẩu phật tâm xà như Hoa Trạch cũng ngơ ngác.
Toàn thân trơn trượt, người đầy vẩy thế này mà là...hồ tộc?
Nhìn Tiểu Hắc Long vẫy vẫy đuôi, kiêu ngạo gật đầu khiến Hoa Trạch choáng váng mặt mày, nở một nụ cười gượng gạo, “Hồ tộc...hình như không giống thế này, nếu tôi nhớ không lầm, hồ tộc có bộ lông rất mềm mượt...”
Cho nên...nó không phải hồ tộc.
Tiểu Hắc Long ngơ ngác, cúi đầu nhìn thân mình toàn vẩy là vẩy, đột nhiên khóc lên, “Ngao! Vợ ơi, anh bị biến thành hồ ly trụi lông rồi!”
Tiểu Hắc Long luôn nghĩ mình là hắc hồ, vì như thế mới có thể cùng vợ sinh con.
Hồ ly đều có lông --- vậy nên nó bị trụi hết lông rồi.
Nó liếm liếm ngón tay cô, nước mắt lưng tròng, “Anh trụi lông rồi, vợ có còn yêu anh không!”
Tinh Nhan dở khóc dở mếu.
...Sao lại đáng yêu thế chứ.
Cô vuốt ve trấn an nó, “Không đâu, hồ ly trụi lông cũng đẹp mà.”
Nghe Tinh Nhan nói thế, Hoa Trạch chỉ thấy trời đất quay cuồng.
Nếu đây là Nguyên soái nhà cậu, thì cậu...
Anh lại nghĩ mình bị trụi lông! Lúc này đáng lẽ phải biết anh không phải là hồ ly. Trụi lông cái khỉ gì chứ!