Quấn Lấy Không Buông

Chương 62: Chương 62




Sau khi Hoa Trạch hành lễ với Tinh Nhan xong thì lui ra ngoài, cậu không muốn nói gì thêm với cái “thứ” tự xưng là hồ ly trụi lông này nữa.

- -- Là tộc hồ chiến chính tông, cậu ta sợ sau này mỗi lần nhắc đến tổ tiên nhà mình...sẽ nghĩ đến lớp vẩy trơn nhẵn này mất.

Tổ tiên nằm trong quan tài chắc sẽ bật dậy mất thôi.

***

Sau khi ra ngoài, Hoa Trạch nhanh chóng biến mất.

Cậu ta xem hết cuốn sách này tới cuốn sách khác, rốt cục thì mình đã nhìn thấy loại linh thú này ở đâu vậy chứ?

Hoa Trạch báo tin cho vài người, quẹo trái rẽ phái, sau đó đi đến một địa điểm bí mật của quân đội.

Nhìn mấy người đã đợi sẵn ở bên trong, ai nấy đều đang cau chặt mày nhìn chằm chằm vào lên bàn làm việc, cậu ta cũng không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.

“Cho người điều tra xem linh thú màu đen bên người nữ hoàng đã xuất hiện từ khi nào.”

“Được...”

Sau khi chỉ còn vài người ở lại.

Cậu ta mở máy tính lên, nhanh chóng vẽ ra một loài vật màu đen, tơ vàng, thân rắn, chân thằn lằn, vuốt chim, sừng hươu, vảy cá, khóe miệng có râu, đuôi rắn...

Những người được xem này đều là tâm phúc của nguyên soái, cho nên bọn họ sẽ không dám phản bội.

“Mọi người có biết đây là loại linh thú gì không?”

Cậu ta xoa trán, “Tôi thấy rất quen mắt, nhưng không nhớ rõ là đã gặp ở đâu.”

Mấy người kia tiến lại xem, Tang Cát nhíu mày, “Đây là...”

Ở đây đều không phải người ngốc, nhớ lại những lời cậu ta nói, liền hiểu ra, “Đây là linh thú bên người nữ hoàng ư?”

“Cậu nghĩ đây là nguyên soái ư?”

Hoa Trạch không giấu diếm, gật đầu nhẹ, chậm rãi nói, “Có khả năng là thế.”

“Thời gian Nguyên soái biến mất và sự xuất hiện của linh thú này quá trùng hợp, mấy ngày trước lúc tham gia hội nghị, nó vẫn chưa xuất hiện bên người nữ hoàng.”

“Trước một ngày nguyên soái biến mất, hôm nay lúc tôi đi gặp nữ hoàng thì phát hiện ra nó.”

“Dĩ nhiên bấy nhiêu đây thì không thể khẳng định.” Hoa Trạch trầm ngâm, “Dù sao chúng ta cũng không xác định được thời gian linh thú xuất hiện, có lẽ đã có từ trước, chỉ là nữ hoàng không lấy ra mà thôi.”

“Nhưng mà...” Cậu ta nhìn mấy người đang trầm mặc, “Tôi có thể cảm giác được, linh thú này mạnh hơn tôi rất nhiều.”

Bọn họ sững sờ, nhíu chặt chân mày.

Hồ tộc nổi tiếng về mưu kế, nhưng Hoa Trạch là chiến hồ, nhiều năm ở tiền tuyến, người vượt mặt cậu không nhiều huống chi là kẻ được chính miệng cậu ta thừa nhận mạnh hơn mình.

Trong mắt họ lóe lên một tia sáng, như có điều phải suy nghĩ, “Đúng vậy, cần phải chú ý hơn.”

Hoa Trạch thấy bọn họ bắt đầu quan tâm hơn cũng không nói gì, chuyện này bọn họ có thể suy nghĩ kỹ hơn, cậu ta gõ lên bàn, “Vậy mọi người có ai biết đây là linh thú gì không?”

Liệu có phải là...nguyên soái đã lên cấp hay không?

Mấy người sáp lại, bắt đầu suy nghĩ.

Bọn họ đã thuộc lòng nhưng bọn họ có thể khẳng định, chưa từng nhìn thấy loại này trong sách.

Hoa Trạch nhìn một hồi, đôi mắt bỗng chốc bừng sáng, “Tôi nhớ ra rồi!”

Cậu đã nhớ ra mình thấy thứ này ở đâu.

Hoa Trạch vỗ bàn, “Mọi người có nhớ trong một lần chúng ta đi làm nhiệm vụ, ở trong hang động...”

“Hình vẽ này giống hệt bức phù điêu trên vách động!”

Lúc đó cậu nhìn rất lâu cho nên vẫn nhớ rất rõ, bên cạnh còn có mấy dòng chữ, nhưng đều là cổ tự nên cậu không thể hiểu nó viết gì, sau đó phái chuyên gia đến thì bọn họ cũng không còn quan tâm vấn đề này nữa.

Mấy người trong phòng được cậu nhắc thì trong đầu cũng ngờ ngợ nhớ ra, bọn họ đứng dậy, quyết định đến viện nghiên cứu khảo cổ một chuyến.

Hy vọng, đoạn cổ văn đó có thể hóa giải nghi ngờ của bọn họ.

***

Về phía Tinh Nhan.

Tinh Nhan nhìn Hoa Trạch rời khỏi, cô nở nụ cười vuốt ve Tiểu Hắc Long dưới tay.

Tiểu Hắc Long rất ngoan, chỉ cần ở bên cạnh cô là nó cuộn người lại ngủ say.

Nó bị thương rất nặng, cần phải ngủ để hồi phục.

Một người một rồng, người đi làm việc, rồng thì ngủ, không ai quấy rầy ai.

Đến đêm khuya, mùi thơm của thức ăn bay tới dụ dỗ Tiểu Hắc Long đang nằm trong ngực cô tỉnh lại, trườn xuống tay cô, trong đầu chỉ nghĩ đến món thịt thơm ngon.

Đói quá...

Một người một rồng ăn hết bốn mâm thịt, sau khi tập luyện một chút thì quay về phòng.

“Ở ngoài đây đợi.” Tinh Nhan gỡ con rồng khỏi cổ mình ném lên trên bàn, sau đó cầm đồ đi vào phòng tắm.

Tiểu Hắc Long ngơ ngác, vẫy đuôi bò theo.

Muốn đi theo vợ...

Ngay lập tức bị quăng ra ngoài.

Tiểu Hắc Long yên lặng nhìn cánh cửa không biết làm từ chất liệu gì, trong đầu nó bỗng nhiên lóe lên suy nghĩ, loại này...nó có thể phá hủy.

Con thú màu đen len lén bò đến cửa phòng tắm, ngẩng đầu lên.

Nghe thấy tiếng nước tí tách bên trong, không hiểu sao Tiểu Hắc Long cảm thấy trong người nóng rực, cái vuốt nhỏ nôn nóng cào lên cửa.

Cái đuôi phía sau vung vẩy, nó nhẹ nhàng đánh lên cánh cửa, trong lòng kích động, muốn đập mạnh thêm tí nữa...

Thấy bên trong không có phản ứng gì, con rồng nhỏ nuốt nước miếng, cái đuôi theo bản năng đưa về phía sau...

Hay là...thử một chút?

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Nhan: A, cưng muốn chết hả??

***

Mấy bạn muốn thêm 1 chương nữa không??:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.