Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1128: Chương 1128: Cự tuyệt dụ hoặc




- Rất ít khi nghe gia gia khen người khác như thế đâu. Giang Mi kéo cánh tay Giang Tĩnh Hàm, thò đầu tới phía trước nhìn vào mắt gia gia: - Sao cháu cảm thấy anh ta lại rất bình thường. Gương mặt như trai bao đó, vì tiểu minh tinh mà tranh chấp mới là việc anh ta nên làm.

- Nhìn người chỉ dùng con mắt nhìn thì chưa đủ.

Giang Tĩnh Hàm nở nụ cười: - Đời này ta biết vô số người, gặp qua vô số gương mặt, nhìn người đánh giá người vẫn có chút tự tin. Cháu đấy, bây giờ còn quá trẻ. Ông ta lại nói với con trai Giang Mẫn Chi: - Sau này con gặp mặt cậu ta, sẽ biết là ta nói có đúng không.

- Con còn có thể không tin ánh mắt của cha sao? Giang Mẫn Chi cười nói: - Bên ngoài là một số tin đồn làm loạn ánh mắt, nhìn người phải nghe lời nói xem việc làm, lời đồn chung quy chỉ là lời đồn mà thôi. Con biết chọn lựa mà...

Hai người vừa đi vào trong nhà vừa nói chuyện, Giang Mẫn Chi còn nói thêm: - Hay đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm tới Kim Sơn ngồi máy bay về Bắc Kinh nữa?

Giang Mẫn Chi thấy con gái phía sau có chút không yên lòng, hình như có tâm sự gì mới hỏi nó: - Lúc nãy nói nhiều lắm mà, sao giờ lại im lặng rồi?

- Chúng ta cũng đâu có gấp. Con và gia gia cùng cha ngồi xe lửa về Bắc Kinh được không? Giang Mi kéo cánh tay Giang Tĩnh Hàm: - Khi còn bé ngồi máy bay của ông bay tới bay lui, nhưng chưa có ngồi xe lửa, ngày mai cũng không cần dậy sớm với ba.

- Con không cần đến trường, nhưng cần phải thực tập, con nói đây là mình đang thực tập đấy hả?

Giang Mẫn Chi nhíu mày, cảm thấy ở trước mắt cha già dạy dỗ con gái cũng không thích hợp, hắn lại dịu lại.

- Đi một dặm đường bằng đọc vạn quyển sách, ngồi máy bay một quyển cũng đọc không xong. Con làm thư ký cho gia gia, coi như là thực tập đi. - Giang Mi tranh luận.

Giang Mẫn Chi bất đắc dĩ lắc đầu: - Không đi cùng cha cũng được, con phải chăm sóc gia gia...

※ ※ ※ ※

- Không ngờ là Giang Mẫn Chi.

Khám Duy Đào và Đào Thư Nghệ đều ở trong TP.Tân Đình, Trương Khác cùng Thiệu Chí Cương ban đêm ở trong khách sạn Bắc Sơn. Tại giao lộ từ cảng Lữ Dương đi ra đã tách với nhóm Khám Duy Đào. Thiệu Chí Cương ngồi vào trong xe của Trương Khác, cảm khái nói: - Đêm nay Giang lão có vẻ như ôm cây đợi thỏ.

- Tôi chính là con thỏ đó sao? - Trương Khác cười hỏi.

- Có thể để cho tiền phó thủ tướng ôm gốc cây, tôi cũng vui lòng làm con thỏ đó. Thiệu Chí Cương vừa cười vừa nói: - Xem ra Giang Mẫn Chi có kiến giải riêng đối với phát triển sản nghiệp kinh tế của tỉnh Đông Hải, cậu thấy việc này thế nào?

- Tạm thời nhìn phía trước đi. Trương Khác thản nhiên nói: - Giang Tĩnh Hàm không có điểm thấu, luôn có ý tứ hòa hoãn ở bên trong, tạm thời nhìn phía trước, chẳng lẽ còn có thể dính dáng vào. Họ là lo lắng tôi trẻ tuổi khí thịnh thôi.

". . ." Thiệu Chí Cương cười cười, nghĩ thầm Trương Khác cũng thường gây sự, nếu như ai cho rằng trẻ tuổi khí thịnh, vậy là không lý giải y một chút nào rồi: - Giang lão có lo lắng như vậy cũng là bình thường, trước đây ông ấy cũng chưa tiếp xúc với cậu mà.

Trương Khác cũng không lo lắng sau khi Giang Mẫn Chi nhậm chức sẽ xảy ra xung đột trực tiếp với Cẩm Hồ.

Cho dù Giang Mẫn Chi nhậm chức muốn điều chỉnh chính sách kinh tế sản nghiệp của tỉnh Đông Hải, cũng sẽ không có biến hóa nghiêng trời lệch đất, đầu tiên Lý Viễn Hồ sẽ không đáp ứng hắn, trung ương cũng sẽ không hy vọng thấy được tỉnh Đông Hải đang có tình hình kinh tế tốt đẹp bị mâu thuẫn hóa. Giang Mẫn Chi phải trước tiên xử lý tốt quan hệ cùng Lý Viễn Hồ và các thành viên Tỉnh ủy khác, kế tiếp mới đến phiên Cẩm Hồ.

Trương Khác biết tối hôm nay Giang Tĩnh Hàm không có điểm thấu, ý tứ giấu ở phía sau: Phong cách chấp chính của Giang Mẫn Chi tại Bộ uỷ TW hết sức rõ ràng, hắn đến Đông Hải muốn thúc đẩy lý niệm đó của hắn. Cho dù không tận lực nhằm vào Cẩm Hồ, nhưng sẽ tiến hành điều chỉnh chính sách kinh tế sản nghiệp của tỉnh Đông Hải, cũng sẽ khiến ưu thế của Cẩm Hồ giành được trước đó tại Đông Hải yếu đi. Giang Tĩnh Hàm là lo lắng trước khi Giang Mẫn Chi đến nhận chức Cẩm Hồ sẽ bí mật liên hợp kế hoạch giá không hắn...

----------------------- Đầu xuân mưa mới, màu xanh như mỡ. Tân Đình đêm khuya lại đổ mưa.

Công trình xây cảng đảo Đông Sơn vì bắt kịp kỳ hạn có thể nói ngày đêm không nghỉ, trời mưa lớn có lẽ là khí trời không được hoan nghênh nhất. Trong lòng Trương Khác thì nghĩ trì hoãn cũng không sao, mặc dù lúc nào cũng có cảm giác nguy cơ thấm sâu tận xương cốt, đầu óc luôn căng thẳng cũng không phải chuyện tốt gì.

Cửa sổ mở toang, gió nhẹ ùa vào thổi rèm cửa tung bay, bên ngoài có tiếng mưa bụi và tiếng cành lá va vào nhau rì rào.

Trương Khác bưng ly cafe ngồi ở bệ cửa sổ, ngóng nhìn cảnh mưa bụi bên ngoài. Ngoài cửa sổ ánh đèn sáng sủa, bóng đêm bị làm loãng đến không còn diện mạo, mưa bụi phẩy qua trước mặt phản quang lại, nhìn như những sợi tơ màu bạc.

Ở trong điện thoại, Trương Khác đã liên hệ với Từ Học Bình, Đường Học Khiêm, Hứa Hồng Bá, Diệp Kiến Bân về việc Giang Mẫn Chi, con trai của trước thủ tướng Giang Tĩnh Hàm khả năng sẽ đảm nhiệm phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Đông Hải, việc của tỉnh trưởng, ý kiến của mọi người đều là "tạm thời chờ đợi".

Trương Khác hoài nghi Giang Mẫn Chi đang ở Tân Đình, quan viên cấp tỉnh bộ hành động không tự do như vậy, muốn nghe được hành tung của Giang Mẫn Chi cũng rất dễ. Chỉ là lúc này không phải là cơ hội tốt để gặp mặt. Giang Mẫn Chi có ở Tân Đình hay không đều không quan trọng.

Sáng sớm tỉnh lại, cơn mưa phùn rả rích đã tạnh, sắc trời quang đãng, ánh bình minh đang thỏa sức chạy nhảy ở chân trời đằng xa. Lúc này ra biển hưởng cơn gió biển không lạnh phả vào mặt, thì thật là một sự hưởng thụ rất tốt. Chẳng qua bãi bùn phía đông trấn Đông Sơn đã biến thành công trường rộng rãi mà bận rộn. Muốn lẳng lặng ngắm biển, thì phải đến khe núi phía nam. Trương Khác nghĩ chưa hẳn có thời gian rỗi này, y cũng thôi.

Nghe được tiếng nói chuyện của Mông Học Khánh cùng Phó Tuấn ở dưới lầu, Trương Khác nghĩ muốn ăn cơm cùng Mông Học Khánh rồi mới rời khỏi Tân Đình. Rửa mặt rồi xuống lầu, Trương Khác không ngờ Trương Mai cùng một vị khách không mời mà đến đang chờ ở phòng khách dưới lầu.

Giang Mi rất hứng thú nhìn quanh phòng khách, trên tường phía sau ghế sofa treo bức tranh tĩnh vật. Trên bức tranh có một lọ cổ dài như nghiêng như không, nước đổ đầy trong bình sắp tràn ra, hình như càng làm cho người cảm thấy cái lọ tùy thời sẽ đổ vỡ -- thực sự là không rõ trong khách sạn sao lại lựa chọn một bức tranh tĩnh vật như thế để trang trí trong phòng khách. Giang Mi nghe được tiếng Trương Khác xuống cầu thang, hình như cô càng có hăng hái nhìn thần sắc kinh ngạc trên mặt Trương Khác hơn. Cô chờ Trương Mai giải thích nguyên do qua đây cho mình.

- Giang lão tạm thời muốn đến Văn Châu thăm bạn, buổi sáng Giang tiểu thư sẽ đến Kim Sơn ngồi máy bay về Bắc Kinh, không muốn làm phiền trong thành phố phái xe đưa đón cô ấy. Hôm qua nghe Trương tiên sinh nói buổi sáng hôm nay phải về Kim Sơn.

Trương Mai giải thích nguyên nhân cô dẫn Giang Mi qua đây, cô đưa ánh mắt trưng cầu nhìn Trương Khác: - Cô ấy muốn ngồi xe của Trương tiên sinh cùng đi Kim Sơn...

- Không biết có tiện không? - Giang Mi tiếp lời của Trương Mai hỏi Trương Khác.

- Ngày hôm qua tôi đã muốn hỏi có vinh hạnh này không rồi, lại sợ quá mạo muội.

Nhìn va li hành lý màu đỏ dưới chân ghế sofa, Trương Khác nghĩ thầm cô đã kéo cả vali vào đây rồi, còn có thể đuổi cô ra ngoài sao?

Ngày hôm qua Giang Mi mặc áo gió màu đỏ cùng y phục chỉ thêu màu cà phê bên trong, cùng váy ngắn, váy ngắn bị vạt áo gió che khuất, nhìn qua tựa như một cô gái thành thị rạng rỡ. Ngày hôm nay Giang Mi thay bằng quần jean và áo thun bó sát người, làm nổi bật đường cong bắt mắt và đôi chân thon dài, mái tóc dài mượt mà. Trông cô dạt dào khí tức thanh xuân.

Dân chúng trong nước rất ít người biết diễn viên điện ảnh Lâm Cẩn nổi tiếng với vai diễn miêu tả hình tượng nữ địa hạ đảng viên là vợ của Giang Mẫn Chi. Giang Mi cũng kế thừa mỹ mạo của mẹ cô, ban đêm hôm qua đặt lực chú ý trên người Giang Tĩnh Hàm, lúc này mới cảm giác được trên người Giang Mi có một loại vẻ đẹp áp bách nhân tâm.

Đẹp là một chuyện, nếu như che khuất đi khuôn mặt xinh đẹp của Giang Mi, nhìn qua càng giống như một đống phiền phức khiến người đau đầu.

Trương Khác mời Giang Mi cùng nhau dùng bữa sáng, rồi cùng chạy tới vội vã gặp mặt Đào Thư Nghệ một lần mới chuẩn bị ngồi xe đến Đông Sơn. Mới ra khỏi trấn Đông Sơn, Trương Khác nhận được một cuộc điện thoại, y liền xin lỗi nói với Giang Mi: - Thực sự là xin lỗi, không thể đích thân đưa Giang tiểu thư đến sân bay Kim Sơn được. Tôi tạm thời có việc phải về Hải Châu xử lý một chút, tôi sẽ bảo viên đưa Giang tiểu thư đến cửa an ninh sân bay. Nếu Giang tiểu thư có yêu cầu gì thì cứ việc phân phó họ đi làm là được. . .

Trương Khác cũng không quản Giang Mi bị bỏ lại trong xe có tức giận đến giậm chân hay không, y cùng Phó Tuấn ngồi vào xe thương vụ phía sau rồi quay đầu xe lại chạy về hướng bến đò.

※※※※

Trương Khác trở lại Hải Châu liền đến tìm Vãn Tình trước, lại cầm ĐTDĐ của Vãn Tình nhắn tin cho Hứa Tư, gạt cô đến căn nhà trong hẻm Đan Tỉnh cùng nhau ăn cơm trưa. Ba người ở trên lầu hai uống rượu đỏ, ăn thịt quay tự chế, và nói đến việc xảy ra tại Tân Đình.

- Giang Mi thật giống Lâm Cẩn lúc còn trẻ như đúc. Đúng là đẹp thật, ba chị cũng là fan của Lâm Cẩn.

Hứa Tư tay nâng cầm mỉm cười nhìn Trương Khác.

- Giang tiểu thư người ta chủ động như thế, em tùy tiện bỏ người ta trên xe đến Kim Sơn, có phải hơi đáng tiếc rồi không? - Vãn Tình trêu ghẹo.

- Đáng tiếc gì chứ, chị không thể nghĩ em hiên ngang lẫm liệt một chút sao? Trương Khác đưa tay khẽ gõ lên trán Vãn Tình: - Lẽ nào cứ phải thỏa mãn tâm hiếu kỳ của thiếu nữ, phải chán nản đồng hành cùng đến Kim Sơn?

- Đó cũng không cần phải thay đổi hành trình mà.

Ở trước mặt Hứa Tư bị Trương Khác gõ một cái, Vãn Tình hơi ngại ngùng. Cô chung quy muốn biểu hiện càng thận trọng hơn, cùng Trương Khác yêu đương vụng trộm đã rất khó xử rồi, còn phải trở thành tiểu cô nương để y "khi dễ". Vãn Tình chuyển đề tài lại chính sự: - Em không phải là muốn đến Kim Sơn mời một số người ăn cơm trưa sao?

- Đó càng không được, đã điện thoại liên hệ qua đó, sửa lại nhật trình rồi.

Trương Khác nói: - Gặp mặt Giang Tĩnh Hàm có thể xem như là không hẹn mà gặp, nghĩ lảng tránh cũng tránh không được, cũng không cần phải lảng tránh, nhưng tạm thời vẫn không cần phải tiến thêm một bước có tiếp xúc cá nhân với Giang Mẫn Chi, hoặc là nói người của Giang gia. Trên đời này sẽ không có bức tường không lọt gió, bằng không thì sự tình truyền tới tai Lý Viễn Hồ, trong lòng ông ta sẽ nghĩ sao?

- Mỗi ngày Kim Sơn chỉ có hai chuyến bay đến Bắc Kinh, hoặc là là buổi sáng, hoặc là xế chiều. Chắc là không bắt kịp chuyến bay buổi sáng rồi. Trương Khác đồng hành cùng Giang đại tiểu thư thật thì cũng không thể đến được Kim Sơn, sau đó lại bỏ người ta lại trong sân bay.

Hứa Tư không để ý tới Trương Khác, đang phân tích cho Vãn Tình: - Em thấy Trương Khác là lo lắng chuyện khác...

- Ừm, ừm, chị cũng nghĩ như vậy. Tâm tư của tiểu tử này còn phức tạp hơn so với chúng ta phỏng đoán cả trăm lần...

Vãn Tình phụ họa nở nụ cười, "châm chọc khiêu khích" Trương Khác một trận, mới nghiêm chỉnh đí nói chuyện chính sự, hỏi Trương Khác: - Lẽ nào sau khi Giang Mẫn Chi đến Đông Hải nhậm chức, Cẩm Hồ phải phòng ngừa hắn sao?

- Không thể trêu vào mình còn tránh được mà.

Trương Khác ngáp một cái: - Ngày hôm qua nói điện thoại đến 2 giờ sáng mới đi ngủ... Sự tình phải phức tạp hơn so với tưởng tượng, cho dù vợ chồng tân hôn sống cũng phải có thời kỳ làm quen mà. Cẩm Hồ tạm thời cứ an phận thủ thường, cũng không phải khiến người khác khó có thể chịu được.

- Vấn đề không nghiêm trọng như thế chứ? Em cũng không biết yêu quý danh dự của mình, việc mới không lâu, em còn ở Bắc Kinh vì nữ minh tinh mà tranh giành với đám công tử ca. Bọn chị biết em ở bên ngoài gây sự đều là rất có chừng mực. Nhưng việc này truyền tới tai người ngoài, tự nhiên là một chuyện khác. Giang Tĩnh Hàm không phải là sợ em trẻ tuổi khí thịnh sẽ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt mà không thể vãn hồi mới chạy đến dùng châm dự phòng sao? Nếu có thể có chút ăn ý, sau đó hẳn là không có vấn đề lớn chứ?

- Khó nói. Trương Khác lắc đầu: - Đại nhân vật trời sinh sẽ có một loại dục vọng muốn nắm trong tay tất cả. Giang Mẫn Chi cũng sẽ không ngoại lệ, nếu hắn muốn tại Đông Hải dựng căn cơ vững chắc, sẽ phải làm sự tình rối lên, có thể cuốn Cẩm Hồ vào trong hay không, lúc này quả thật không dễ phán đoán —— em thà rằng trước tiên bi quan một chút.

- Có thể, nam nhân xoay quanh quyền lực sẽ sản sinh tâm tư thế nào, có đôi khi, chúng ta không thể nào đoán ra được. - Vãn Tình nói.

Từ nhỏ Tạ Vãn Tình đã lớn lên trong hoàn cảnh đó, lại là con dâu của Từ gia, quy tắc ngầm trên quan trường cô vẫn tương đối lý giải. Lính nhảy dù cùng thế lực địa phương chung quy sẽ không dễ dàng hài hòa ở chung được.

- Có đôi khi, không ngẫm nghĩ không được, nghĩ nhiều cũng không được. Trương Khác nói: - Ngày hôm qua thiếu ngủ quá, em phải ngủ một giấc mới suy nghĩ những việc đau đầu này, hai chị có muốn cùng ngủ trưa hay không?

- Chị về trường học còn có chuyện phải xử lý. Vãn Tình trốn mất dạng còn không kịp, đâu thể bị mắc lừa của Trương Khác: - Buổi chiều Hứa Tư không có chuyện gì, rủ Hứa Tư đi...

Vãn Tình cầm lấy điện thoại liền thông tri cho trợ thủ lái xe đến con hẻm Đan Tỉnh đón mình.

Hứa Tư muốn chạy đã không kịp, ỡm ờ bị Trương Khác tóm vào trong phòng ngủ cùng nhau ngủ trưa. Hứa Tư nằm trên khuỷu tay của Trương Khác, hơi nghiêng đầu, nhìn ánh mắt thâm thúy của Trương Khác hỏi: - Phụ nữ thế nào mới có lực hấp dẫn với cậu?

- Có một số phụ nữ cho dù rất đẹp, nhưng không hấp dẫn!

Trương Khác xoay người lại, nhẹ tay ôm lấy eo Hứa Tư, để cô dán sát người vào mình, cảm thụ được cảm giác mềm mại đặc hữu, thâm tình nhìn vào mắt cô. Vẻ đẹp của Hứa Tư có một loại trong suốt cực hạn, khiến người khác mê say: - Chị không biết mình hấp dẫn thế nào đâu...

※※※※

Trương Khác ở Hải Châu ba ngày mới về Kiến Nghiệp, y cũng không lo lắng Giang Mi sẽ đến Kiến Nghiệp đón đầu mình. Trong thời gian ba ngày này, Lưỡng hội TW cũng thuận lợi tổ chức tại Bắc Kinh.

Trên kỳ họp Quốc hội, Đào Tấn đảm nhiệm Phó Ủy viên trưởng Uỷ ban Quốc hội, nhưng hắn tạm thời sẽ tiếp tục kiêm nhiệm hai chức bí thư Tỉnh ủy Đông Hải, chủ nhiệm Hội đồng nhân dân tỉnh, mãi đến khi thuận lợi hoàn thành quyền lực quá độ, sau đó mới có thể triệt để rời khỏi tỉnh Đông Hải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.