Nhìn đồng hồ, thấy không còn sớm nữa, Trương Khác đứng dậy nói với Tần Cương: - Phải rồi, mai trên tỉnh có cuộc họp, hiệu trưởng Lý cũng tham gia, anh có thời gian thì đi cùng tôi một chuyến.
- Đi thảo luận khoản trợ học năm nay của Cẩm Hồ phân phối thế nào à?
- Lúc này thì còn chuyện gì khác nữa? Trương Khác cười:
Trong kỳ nghỉ, chính là thời điểm nghiệp vụ bồi dưỡng của Sáng Vực Đông Đại bận rộn nhất, mặc dù nói sẽ đem trọng trách bên này giao cho Lệnh Tiểu Yến, nhưng cũng không thể nói buông là buông, thế nào cũng phải có khoảng thời gian quá độ.
Hơn nữa chuyện Tần Cương chính thức chuyển sang Thế Kỷ Hoa Âm cũng phải đợi Tôn Tĩnh Hương về Kiến Nghiệp mới được.
Sáng hôm sau Diệp Tiểu Đông gọi điện thông báo cho Tần Cương thời gian và địa điểm cuộc họp, buổi trưa Diệp Tiểu Đồng và Trương Khác ăn cơm cùng Lý Viễn Hồ, muốn buổi chiều hắn tới thẳng địa điểm họp.
Buổi chiều Tần Cương vừa mới chuẩn bị lái xe tới chính phủ tỉnh nhận được điện thoại của Thôi Quốc Hằng, bảo hắn tới đón, Tần Cương lái xe tới học viện thương mại, vừa xuống xe thì thấy Lý Hồng Minh và Thôi Quốc Hằng từ học viện đi ra.
Lý Hồng Minh giọng vang vang: - Tiểu Tần cũng đi tham gia cuộc họp có phải công tác sắp điều chỉnh rồi không?
- Vâng, mảng trường học tạm thời giao cho người khác tiếp nhận. Tần Cương mở cửa xe đáp: - Tiếp theo làm gì thì chưa có quyết định.
Lý Hông Minh kéo cả Tần Cương, Thôi Quốc Hằng vào xe của ông, hỏi: - Tiểu Thôi, cậu tiết lộ trước đi, lần này Cẩm Hồ khảng khái tới mức nào.
Thôi Úc Hằng cười: - Báo cáo của bên trung tâm chỉ có tính tham khảo, bên kia quyết định thế nào không trả lời cho phía trung tâm.
- Vậy Tiểu Tần có tin tức gì không?
- Chắc là không khác so với năm ngoái đâu ạ. Tần Cương nhớ hôm qua Trương Khác cũng nói như thế, bổ xung suy đoán của hắn: - Khả năng càng tập trung về phía trường ta thêm một chút.
Lực lượng nghiên cứu của các trường đại học luôn là một trong lực lượng mà hệ thống nghiên cứu Vườn Sồi nhờ cậy vào, huống hồ còn đảm bảo con đường xuất khẩu nhân tài vào Cẩm Hồ luôn thông suốt, mỗi năm luôn lấy một phần dự toán tài chính của Vườn Sồi cấp cho các trường học kiến thiết khoa học kỹ thuật.
Xưa nay Đh Đông Hải luôn là trọng điểm Cẩm Hồ trợ cấp, thậm chí Cẩm Hồ trực tiếp hỗ trợ thành lập học viện vi điện tử, năm ngoái tổng cộng tài trợ cho Đh Đông Hải 150 triệu, các trường khác cộng lại chưa được 50 triệu.
Chính phủ TW vì muốn kiến thiết trường đại học hàng đầu thế giới, Đh Đông Hải là một trong số trường được ưu đãi trọng điểm, năm nay tài chỉnh TW và tỉnh cấp cho ĐH Đông Hải 200 triệu, dự toán học phi cùng khoản đầu tư thêm 60 triệu nữa, nếu được Cẩm Hồ tài trợ 150 triệu, dù số tiền này chảy vào lĩnh vực khoa học và Cẩm Hồ chỉ định, nhưng làm giảm nhẹ áp lực tài vụ không ít.
Đh Đông Hải từ năm ngoái cũng đặt mục tiêu thành đại học hàng đầu thế giới, không có mục tiêu này còn đỡ, có rồi mới biết chênh lệch lớn cỡ nào.
Chưa nói điều gì khác mấy đại học danh tiếng của Mỹ mỗi năm đầu tư kinh phí tới 1 tỷ USD, cộng mọi khoản tiền mà ĐH Đông Hải có được còn chưa tới 1 tỷ tệ, cách mục tiêu còn xa tít mù tắp.
Đám Tần Cương tới nơi hơi sớm, Trương Khác đang ở trong văn phòng Lục Văn Phu, liền mời bọn họ tới đó ngồi trước, đến nơi thấy Trương Khác và Lục Văn Phu ngồi ở ghế sô pha nói chuyện, Diệp Tiểu Đồng đứng trong góc chẳng biết đang nói chuyện với ai. Trường hợp như thế này Trần Phi Dung không xuất hiện, Diệp Tiểu Đồng là giám đốc phòng hành chính là trợ lý thứ nhất thực sự của Trương Khác, chức vụ này trước kia do Địch Đan Thanh đảm nhiệm.
Trương Khác và Lục Văn Phu cùng đứng dậy mời nhóm Lý Hồng Minh ngồi.
Diệp Tiểu Đồng gọi điện xong đi tới: - Giám đốc Trần phải 15 phút nữa mới tới.
Lục Văn Phu gật đầu: - Chúng ta đợi ông ấy, dù sao cuộc họp bên tỉnh trưởng Lý chưa kết thúc.
Tần Cương nghĩ, phó tỉnh trưởng Lý bị Trần Kỳ Bân liên lụy vẫn chủ trì công tác như bình thường, vậy Lục Văn Phu lấy thân phận gì tham dự cuộc họp hôm nay, phân quản của ông ta đâu có liên quan gì tới giáo dục.
Một lúc sau Trần Tín Sinh tới, hắn vừa bay từ Hong Kong sang, Tần Cương còn nghĩ cuộc họp hôm nay giống như mọi năm, tùy tiện phái ai đó tham gia là được, Trương Khác ở Kiến Nghiệp tham gia biểu thị tôn trọng tỉnh một chút không nói, thực sự không cần Trần Tín Sinh phải tới.
Tần Cương đang suy nghĩ thì lúc lày thư ký Tiết minh Lâu của Giang Mẫn Chi vào hỏi: - Tỉnh trưởng Lục, tỉnh trưởng Giang có thể bỏ thời gian tham dự cuộc họp buổi chiều, muốn hỏi cuộc họp bao giờ tiến hành.
Lục Văn Phu trả lời: - Tôi đang đợi tỉnh trưởng Lý thông báo, sở trưởng Mã đã ở phòng họp rồi, hay là chúng ta tới đó trước.
Lúc này Tần Cương mới biết cấp bậc cuộc họp hôm nay khá cao, trước đó không ngờ rằng Giang Mẫn Chi cũng tham gia, nhìn sắc mặt Lý Hồng Minh có vẻ cũng không biết.
Giang Mẫn Chi vốn không có kế hoạch tham gia cuộc họp này, chỉ là Lý Viễn Hồ đột xuất gọi điện mong ông ta tham gia, từ khi ông ta tới Đông Hải, Lý Viễn Hồ chưa bao giờ trực tiếp thông báo tham gia cuộc họp cụ thể nào, biết cuổi trưa Lý Viễn Hồ ăn cơm với Trương Khác, trong lòng ít nhiều có chút cảnh giác, nhưng không thể hiện ra.
Trước khi tham gia họp, Giang Mẫn Chi bảo Tiết Minh Lâu sưu tập chút tài liệu tiền tài trợ của Cẩm Hồ cho các trường đại học cao đẳng trong tỉnh, đặc biệt là với Đh Đông Hải.
Tiết Minh Lâu báo: - Theo phán đoán của sở trưởng sở giáo dục thì khoản quyên góp năm nay của Cẩm Hồ sẽ không ít hơn năm ngoái.
- Tức là không dưới 200 triệu, vậy cuộc họp này tôi phải tham gia một chút. Giang Mẫn Chi trầm ngâm:
Tiết Minh Lâu biết trong lòng Giang Mẫn Chi rất không muốn, nhưng ông ta không tham gia không hay, Cẩm Hồ mỗi năm tài trợ 200 triệu tiền giáo dục, cũng đủ khiến lãnh đạo quốc gia phải ra mặt rồi, đi sau lưng Giang Mẫn Chi vào phòng họp, âm thầm quan sát mọi người trong phòng.
Phó tỉnh trưởng Lý vẫn chủ trì công tác giáo dục, nhưng chưa hoàn toàn thoát thân từ vụ án Trần Kỳ Bân, sắc mặt rất tệ, cảm tưởng giờ trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới ông ta.
Vụ án Trần Kỳ Bân phát sinh, sở trưởng Mã Uân sở giáo dục dù bị bệnh vẫn phải kiên trì công tác, Lục Văn Phu tạm thời chủ trì cục diện giáo dục tỉnh đứng cùng Trương Khác, chẳng hề kỵ húy quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, Tiết Minh Lâu còn nghe nói con trai Lục Văn Phu là bạn cùng lớp với Trương Khác.
Tiết Minh Lâu không nhận ra Tần Cương, nghĩ theo Trương Khác tham gia cuộc họp thế này chắc không tầm thường.
Lại nhìn sang Diệp Tiểu Đông, hắn biết cô là con gái Diệp Chúc Dân, tổng giám đốc, bí thư đảng ủy tập đoàn vũ khí quốc phòng, Diệp Tiểu Đồng đang nói chuyện với Lý Hồng Minh, nhìn sắc mặt ông ta có vẻ vẻ đang nghe một chuyện chấn động.
Giang Mẫn Chi đi vào, mọi người đứng dậy, ông ta xua tay nói: - Tôi tới đây chỉ để dự thính thôi, đồng thời đại biểu tỉnh cám ơn sự khảng khái của Cẩm Hồ, mọi người ngồi cả đi.
Phó tỉnh trưởng Lý chẳng còn chút tinh thần nào, nên Mã Uân chủ trì cuộc họp, tỉnh ra quyết định cố gắng tập trung nguồn lực ngả về phía Đh Đông Hải hết mức có thể, đương nhiên vẫn phải đảm bảo sự phát triển của các trường học khác trong tỉnh.
Cẩm Hồ biểu thị rõ ràng sẽ tiếp tục hỗ trợ khoản tài chính lớn cho hệ thống giáo dục tỉnh, cuộc họp này biểu thị sự tôn trọng với Cẩm Hồ, Mã Uân cũng biết tổ chức cuộc họp thế này sẽ bị các trường khác rỉa rói sau lưng, nhưng ai bảo tỉnh không thể bỏ thêm nhiều nguồn lực hơn nữa hỗ trợ cho Đh Đông Hải, lại kỳ vọng quá cao vào Đh Đông hải.
Không phải là cuộc họp chính quy, Giang Mẫn Chi cũng phát biểu vài câu, đợi Trương Khác báo cáo con số lên tỉnh.
Trương Khác không nói gì, nhìn sang Trần Tín Sinh, bảo hẳn tỏ thái độ thay Cẩm Hồ.
- Bởi vì phương án còn chưa được Cẩm Hồ thảo luận thông qua, cho nên trước đó người khác thăm dò, tôi chỉ có thể nói là không khác so với năm ngoái, hiện có thể báo với mọi người con số chuẩn xác, chỉ cao hơn năm ngoái một chút, phương thức hơi khác biệt. Trần Tín Sinh cầm giấy nói:
- Phương thức có gì khác? Mã Uân hỏi ngay:
- Chúng tôi thiết lập một quỹ xúc tiến kiến thiết khoa học kỹ thuật, về sau khoản quyên góp giáo dục của Cẩm Hồ chủ yếu chảy vào quỹ này, các trường trong tỉnh đều có thể nộp đơn xin nghiên cứu với quỹ ... Đương nhiên chúc tôi thành lập quỹ này vì xúc tiến nghiên cứu khoa học trong trường đại học, sẽ mời học giả danh tiếng các trường lập thành hội nghị đánh giá, phân phối tỉ lệ tài chính.
Giang Mẫn Chi hiểu Cẩm Hồ cuối cùng vẫn muốn khống chế khoản quyên góp trong tay mình, thậm chí các giáo sư hoặc học giả trường nào muốn có được hỗ trợ tài chính của quỹ thì đơn xin phép phải có lợi cho Cẩm Hồ. Đại khái đây là nguyên nhân Lý Viễn Hồ muốn ông ta tham giá cuộc họp, là muốn ông ta mở kim khẩu ủng hộ Cẩm Hồ, ông ta cũng chẳng có lập trường để phản đối.
Giang Mẫn Chi không vội tỏ thái độ, quan sát sắc mặt những người khác hỏi: - Vậy Cẩm Hồ có thể bỏ bao nhiêu tiền về quỹ.
Trần Tín Sinh trả lời: - Chúng tôi bổ xung dự toàn giữa năm, khoản 80 triệu USD, dự toán năm sau sẽ không ít hơn 100 triệu USD.
Giờ Tiết Minh Lâu hoàn toàn hiểu vì sao vừa nãy Lý Hồng Minh chấn động rồi, Đh Đông Hải là nơi hưởng lợi lớn nhất từ quỹ này, đúng là con số kinh người! Vậy kinh phí nghiên cứu khoa học của Vườn Sồi là bao nhiêu? Tuyệt đối không phải là 400 triệu USD như công bố với bên ngoài.
Cuộc họp chỉ mang tính thông báo, kết thúc rất nhanh Tiết Minh Lâu theo Giang Mẫn Chi rời phòng họp, tích tắc ra khỏi cửa, trên mặt Giang Mẫn Chi vốn mang nụ cười, vừa quay đi ho khẽ một cái, nụ cười tự hồ bay đi theo cái ho đó, mặt trở nên âm trầm, Tiết Minh Lâu cũng không nói gì, im lặng bước đi.
Lý Viễn Hồ gần đây mới chịu nhượng bộ ở vấn đề điều động Lưu Văn Đào, với công tác chính phủ không ám thị cũng không can thiệp nhiều, Giang Mẫn Chi tưởng rằng vụ án Trần Kỳ Bân và áp lực từ Chứng khoán Vân Lâm khiếp Lý Viễn Hồ loạn thế trận, tưởng đây là chiến thắng đầu tiên của mình sau khi tới Đông Hải. Trước đó Giang Mẫn Chi yêu cầu Lục Văn Phu tham gia cuộc họp ngày hôm nay chủ yếu là vì muốn trải đường để sau này điều chỉnh Lục Văn Phu sang phân quản công tác giáo dục.
Giang Mẫn Chi vốn nghĩ mình đã nắm được thế chủ động nhất định ở Đông Hải, nhưng hôm nay Cẩm Hồ khảng khái mở hầu bao, lại làm ông ta cảm giác thất bại, đặc biệt lại còn do Lý Viễn Hồ đích thân gọi điện muốn ông ta tham dự cuộc họp này.
Tới văn phòng, Giang Mẫn Chi cầm nắm đầm cửa, do dự một lúc mới bảo Tiết Minh Lâu: - Chiều nếu không có chuyện gì gấp thì hủy hết đi.
- Vâng. Tiết Minh Lâu gật đầu, về bàn làm việc, mở tư liệu về Cẩm Hồ trong máy vi tính.
80 triệu USD tương đương 650 triệu tệ.
Tài chính cấp cho trường cao đẳng đại học toàn tỉnh cả năm còn chưa được 1.6 tỷ, riêng quy xúc tiến kiến thiết khoa học mà Cẩm Hồ lập ra đã có hơn 600 triệu, năm sau dự toán còn lên tới 800 triệu, riêng bằng điều này đủ bịt miệng tất cả oán trách, bất mãn với Cẩm Hồ.
Không ai có thể từ chối sự khảng khái của Cẩm Hồ, Cẩm Hồ cũng đã thể hiện sự hùng mạnh vượt qua bất kỳ sự tưởng tượng nào, ít nhất trong nhiệm kỳ tỉnh trưởng của mình, Giang Mẫn Chi đừng nghĩ tới việc đả kích Cẩm Hồ, cho dù điều Lưu Văn Đào lên tỉnh thay thế vị trí của Lục Văn Phu thì thực tế tác dụng kiềm chế Cẩm Hồ rất có hạn.
Cú điện thoại buổi trưa của Lý Viễn Hồ chắc chắn là cảnh cáo Giang Mẫn Chi, ở Đông Hải có giới tuyết không thể vượt qua.
Tiết Minh Lâu xem tài liệu trên màn hình phải day huyệt thái dương.
Đầu năm báo chí cho đăng phát biểu của Đinh Hòe tổng phụ trách kỹ thuật của tập đoàn Ái Đạt, nói dự toán nghiên cứu khoa học của Vườn Sồi năm nay là 400 triệu USD, khi đó gây xôn xao kinh ngạc lớn.
Căn cứ con số bộ thông tin thu thập được, doanh thu của Ái Đạt năm 99 gần 20 tỷ, đứng thứ 2 trên bảng xếp hạng 100 doanh nghiệp hàng đầu, lãi ròng 4 tỷ, lấy 3/4 ra đầu tư vào nghiên cứu kỹ thuật khoa học, thậm chí có bài báo nói việc nghiên cứu của Cẩm Hồ đã đi vào ngõ cụt rồi.
Hiện giờ xem ra con số này còn qua xử lý làm nhẹ đi không ít, không chỉ con số dự toán nghiên cứu làm ít đi, mà cả doanh thu lẫn lợi nhuận của Ái Đạt cũng thế. Có lẽ bộ thông tin cũng biết Cẩm Hồ báo con số giả, có lẽ bọn họ cũng muốn Cẩm Hồ báo con số giả, vì bọn họ phải giữ thể diện, giữ cho Hoa Hạ đứng đầu bảng.
Giang Mẫn Chi nếu muốn tra tiền thuế của Cẩm Hồ tất nhiên là được ngay, đáng tiếc trong hệ thống xí nghiệp phức tạp của Cẩm Hồ, có quả nửa là đăng kỳ ở nước ngoài, muốn biết được con số tài vụ của những công ty hải ngoại đó cực kỳ khó khăn.
Tiền thuế của Cẩm Hồ trong nước khớp với con số tài vụ Cẩm Hồ công khai, mang tới cho người khác ấn tượng sai lầm, đó là các công ty nước ngoài của Cẩm Hồ chỉ là thứ công cụ thuận tiện việc nắm cổ phần chéo, giờ xem ra đó không phải là những cái xác rỗng, chỉ là vì nhiều nguyên nhân nên đều ẩn trong chỗ tối.
Tiết Minh Lâu nghĩ tới một loại khả năng, nếu như thủ đoạn trấn áp ở trong nước với Cẩm Hồ quá mạnh, khiến Cẩm Hồ phản kháng, như thế liệu có tác dụng khiến công ty hải ngoại kia phải trồi lên khỏi mặt nước.
Ai cũng nói Ái Đạt là xí nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ, nhưng xem ra nhìn ở tầng cấp khác, thương vụ Cẩm Hồ mới là hạch tâm của Cẩm Hồ, trước kia Cẩm Hồ đặt Thương vụ Cẩm Hồ ở Hong Kong, đại khái là muốn dựa vào hệ thống luật pháp khác với nội địa của Hong Kong.
Ngay từ đầu sáng lập Vườn Sồi, đã xác định phương hướng nghiên cứu nhất thể hóa với sản nghiệp, Cẩm Hồ không thể chiêu mộ nhân tài cao cấp từ nước ngoài một cách thoải mái, bồi dưỡng nhân tài bản địa mới là cái gốc, hơn nữa phải để các lực lượng nghiên cứu của các trường đại học cao đẳng phát huy tác dụng nên có.
Chính vì thế mới quyết định thành lập quỹ xúc tiến kiết thiết khoa học kỹ thuật, tiền trong quỹ chủ yếu dùng để giúp Đh Đông Hải nhanh chóng trở thành đại học thuộc loại hình nghiên cứu hàng đầu thế giới, biến Đh Đông Hải Thành căn cơ chỗ dựa thực sự của Cẩm Hồ trong tương lai.
Lý Hồng Minh trước khi tham dự cuộc họp cũng chỉ hi vọng khoản tài trợ của Cẩm Hồ duy trì với mức độ năm ngoái là được, như thế tài chính của trường năm sau thoải mái một chút để làm và việc, ai ngờ nửa cuối năm Cẩm Hồ lập quỹ có dự toán bằng tổng thu nhập cả năm ngoái của Đh Đông Hải.
Ông đã cùng Trần Tín Sinh đã trao đổi sơ bộ, thành lập qỹ xúc tiến khoa học là giúp dỡ Đh Đông Hải mau chóng phát triển thành đại học hàng đều thế giới, ủy ban đánh giá cũng chọn đa phần từ giáo sư Đh Đông Hải.
Trần Tín Sinh và Trương Khác, Diệp Tiểu Đồng buổi chiều phải tham gia cuộc họp nội bộ Vườn Sồi nên ngồi xe đi trước.
Lý Hồng Minh phải qua rất lâu mới bình tĩnh được trở lại, vào xe oán trách Thôi Quốc Hằng và Tần Cương: - Hai cậu đúng là, trước khi tới còn lập lờ với tôi.
Tần Cương giang tay: - Em cũng nghe nói thay đổi so với năm ngoái không nhiều thôi chứ có biết gì đâu ạ.
- Tôi cũng không biết thật. Thôi Quốc Hằng cười lớn:
- Hiện giờ đầu tư kinh phí trường học của chúng ta cũng chỉ bằng một nửa Đh Thanh Hoa. Lý Hồng Minh vui mừng nói: - Có bổ xung của quỹ xúc tiến khoa học này, chênh lệch sẽ được san bằng.