Chủ quán và cô gái họ Điền mới đầu nhìn thấy Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông, nam điển trai phong độ, nữ thanh thuần xinh đẹp, vốn rất có thiện cảm, chỉ là đột nhiên Trương Khác nói giới thiệu việc làm, trong lòng sinh ra đề phòng, lúc này có Hà Kỳ Vân đảm bảo, không còn hoài nghi gì nữa.
Chủ quán là người thấy qua chuyện đời rồi, nhìn Hà Kỳ Vân chẳng ngại nhận lấy bát cơm cùng đám Trương Khác ăn thức ăn thừa còn lại, trong lòng suy nghĩ, thanh niên này rốt cuộc là ai? Hà Kỳ Vân mặc dù là một phó cục trưởng, nhưng cũng là nhân vật có quyền thế trong khu cao tân, người thanh niên này chỉ gọi một cú điện thoại kéo Hà Kỳ Vân đang ăn cơm tới xử lý chuyện vụn vặn, có thể thấy địa vị của y hơn xa Hà Kỳ Vân, không chỉ đơn giản là trong nhà có tiền thôi là đủ. Ông ta biết thời buổi này người người giàu có vô số, trong thành phố Kiến Nghiệp triệu phú thậm chí tỷ phú không hiếm hoi gì nữa, những chiếc xe giá trị cả triệu đồng cũng có, nhưng những quan viên hoặc nhà doanh nghiệp đó thường có thói quen kín đáo, có thể mời nhân vật như Hà Kỳ Vân tới là thể diện to lắm rồi, nói gì tới tùy tiện bảo người ta ăn cơm thừa canh nguội?
Chủ quán đem tích góp cả đời ném vào quán cơm này, cũng muốn có chút quan hệ, giảm bớt rắc rối ở địa phương, thường ngày ăn ăn uống uống kết giao được một số người bạn, chỉ là những kẻ đó chỉ quen ép dầu ép mỡ của người ta, người có năng lực, lúc cần có thể giúp đỡ chẳng được mấy.
Chủ quán có thiếu tầm nhìn tới đâu cũng biết lúc này nhiệt tình sán tới cũng chẳng được những đại nhân vật này để ý, gọi Tiểu Điền theo ông ta vào gian trong nói chuyện: - Tiểu Điền, chú đưa cháu từ quê ra đây thì phải có trách nhiệm với cháu. Cháu vừa tới Kiến Nghiệp, chưa hiểu cuộc đời, sợ cháu không biết bên ngoài lòng người hiểm ác, nên giữ cháu ở lại giúp chú thím. Có điều hiện là cơ hội hiếm có, người ta thấy cháu giống bạn mình nên mới mời cháu tới giúp, lại có cục trưởng Hà đảm bảo, không có gì phải lo..
- Nhưng cháu không làm được thì sao? Cô gái vừa động lòng lại vừa lo lắng.
- Chuyện này không phải lo, cứ đi thử trước, không làm được thì quay về chỗ chú, chú có thể cho cháu bát cơm, nếu bỏ qua cơ hội này, cháu không thấy tiếc sao?
Bọn họ ở bên trong thương lượng, còn đám Trương Khác ở ngoài ăn cơm, Hà Kỳ Vân mặc dù cấp bậc không cao, nhưng ở trong khu hắn và Diêu Văn Thịnh luôn được Vương Duy Quân coi là tâm phúc, hắn là bạn học của Thiệu Tâm Văn quan hệ trước giờ rất thân thiết, năm nay mới 32, tuyệt đối được tình vào lớp trẻ có tiền đồ, cho dù người ngoài không nhìn thấy quân hệ giữa hắn và Cẩm Hồ, cũng biết hắn theo Vương Duy Quân tiền đồ vô hạn, dù có ghen ghét cũng chẳng được. Điều duy nhất hắn kém là không có Cố gia chống lưng như Diêu Văn Thịnh, tất nhiên tầng quan hệ này không thể tùy tiện tiết lộ , có điều luôn có những người thích tìm hiểu người khác, nhìn ra được vài manh mối, nên có không ít tin đồn lưu truyền.
Thời gian qua trong tình có dấu hiệu phong vân biển ảo, thành phố Kiến Nghiệp lại rất bình tĩnh, nhân sự của Kiến Nghiệp thuộc quản hạt của tỉnh, nhưng đa phần quyền chủ động ở TW, cho nên những tin đồn trên tỉnh không làm Kiến Nghiệp rúng động. Chỉ sổ Nasdaq lại liên tục sụt giảm trong 3 ngày liền, cổ phiếu internet trong nước tất nhiên là bị ảnh hưởng, nhưng Hoành Tín lại không vứt của giữ lấy người, mà vẫn còn ôm ảo tưởng, mấy ngày qua luôn thao tác nâng giá, Trương Khác biết chuyện này làm Hải Túc ngày càng lún sâu, đợi tới khi vấn đề của Hải Túc không che dấu được nữa, có kẻ phải giơ đầu ra chịu tội.
Thời buổi này không sợ người ta bới móc, chỉ sợ làm việc nghiêm túc, một khi nghiêm túc, những quan viên trước kia ủng hộ hạng mục khu sản nghiệp phần mềm đều phải gánh trách nhiệm, Trương Khác còn hoài nghi Hồ Tôn Khánh kiếm chác được lợi lộc trong đó. Liệu có khiến quan trường Kiến Nghiệp chân động hay không thì lúc này khó đoán trước, song bất kế là Hồ Tôn Khánh hay Tiêu Minh Kiến hiện không thể ngang nhiên đả kích lợi ích của Cẩm Hồ được nữa, Trương Khác càng muốn duy trì cục diện hiện tại, ít nhất có thể đỡ tốn chút tế bào não.
Ăn cơm xong, chủ quán và cô gái đi tới nói muốn thử một lần, lúc này Trương Khác mới biết cô gái tên Điền Hà, một cái tên rất phổ thông, con gái Trung Quốc không tên Yến thì tên Hà, không Tiểu Yến thì Tiểu Hà, y cho Điền Hà một địa chỉ, tới tìm Tô Nhất Đình tới nay vẫn kiên trì ở lại Kiến Nghiệp, Trương Khác hiếm khi được rảnh rỗi, y muốn lái xe đưa Tôn Tĩnh Mông đi hóng mát.
Tới bữa cơm tối, chẳng biết có phải Đỗ Phi cố ý chơi xấu hay không, Chu Hiểu Lộ bám dính bên Tôn Tĩnh Mông.
Tôn Tĩnh Mông lại rất thích cô bé cá tính như vậy, biết cô bé bị đám Đỗ Phi, Thời Học Bân kéo đi làm đại sứ game, liền đề nghị Chu Hiểu Lộ vào công ty phát triển.
Mới đầu Tôn Tĩnh Hương lập Thế Kỷ Hoa Âm còn mang tính chất chơi đùa, vừa là công ty quản lý lại vừa là công ty chế tác, tất cả chuyển động xung quanh Giang Đại Nhi, chẳng hề có hoạt động gì lớn. Năm ngoái, Thế Kỷ Hoa Âm chính thức nạp vào hệ thống Cẩm Hồ, Cẩm Hồ lấy đó làm bàn đạp chính thức đầu tư vào sản nghiệp giải trí, thành lập Thế Ký Hoa Âm, Thế Kỷ Hoa Ảnh, Thế Kỷ Hoa Nghệ .. Tiến vào nghiệp vụ nhỏ của sản nghiệp.
Nửa năm qua, tập đoàn Thế Kỷ Hoa Âm chỉ tiến hành bố cục thị trường, chiêu mộ một số nghệ sĩ có tiềm lực, có ảnh hưởng tới dưới cờ, lập kế hoạch tạo nên hệ thống bồi dưỡng hữu hiệu, thay đổi cục diện nghệ sĩ trong nước bị coi là máy in tiền mà chẳng hề được bồi dưỡng nghiệp vụ.
Rất nhiều công tác vừa mới tiến hành, còn chưa có chút thành tựu làm người ta phấn chấn nào thì Tôn Tĩnh Hương có thai, lúc này trong mắt rất nhiều người, đứa bé trong bụng Tôn Tĩnh Hương còn quan trọng hơn cả tập đoàn Thế Kỷ Hoa Âm, phía Cẩm Hồ cũng không tỏ ra quá cấp bách, dù sao thì đầu tư tài chính vào Thế Kỷ Hoa Âm cũng có giới hạn, lại không phải sản nghiệp trọng tâm của Cẩm Hồ. Ngược lại Tôn Tĩnh Hương cảm thấy rất áy náy, cả công ty đang nỗ lực chuẩn bị cho công tác nửa cuối năm, cô không muốn vì mình làm tiết tấu cả công ty chậm lại, lần này cô về Hong Kong yêu cầu rõ ràng em gái nghỉ học tới công ty giúp mình.
Trước khi ăn tối, Trương Khác nhận được điện thoại của Tô Nhất Đình, nói Điền Hải Hà đã tới tìm mình rồi, mặc dù thời gian ngắn khó xác nhận được Điền Hải Hà có khả năng tiếp nhận công việc không, dù sao chẳng lo quán bar bị sập.
Ăn tối xong, Tôn Tĩnh Mông kéo mọi người tới quán bar, nói là để giới thiệu Điền Hà cho mọi người, tới nơi mới biết đám Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa sớm hay tin tới đó đang vây quanh Điền Hà nói chuyện, làm cô gái lúng túng, thi thoảng bị trêu chọc một câu mặt đỏ mất nửa ngày trời.
Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm cũng bị mọi người trêu chọc.
Nhìn thấy đám Trương Khác đi vào, Thời Học Bân nhảy cẫng lên hỏi: - Cậu tìm đâu ra tiểu cô nương này thế, làm chúng tôi hết hồn, thế này chẳng phải ép lão Mông về sau không dám tới 1978 nữa à? Đám thầm yêu Tịch sư tỷ vốn tuyệt vọng giờ lại khôi phục sinh khí rồi.
- Mông Nhạc vì sao không dám tới, hôm nay tôi sẽ nhận Tiểu Hà làm em gái, đám thối tha các cậu bắt nạt nó thì phải qua cửa của tôi trước. Tịch Nhược Lâm đanh đá nói:
Trương Khác chỉ cười, những chuyện chưa từng xảy ra hãy coi như nó chưa xảy ra là được, y chen tới quầy bar, bảo Điền Hà lấy cho một chai bia, nói: - Nơi này tuy mở cửa với bên ngoài, nhưng đa phần là bạn bè, nếu ai nói tên tôi ra thì ghi sổ, quy củ quán bar kiểu Anh, mua rượu phải tới quầy bar trả tiền, ai không trả, cô cứ bấm còi gọi ảnh sát luôn ...
Mông Nhạc bị mọi người trêu một trận, thấy Trương Khác tới, liền kiếm cơ bàn việc theo y chui vào một góc, Chu Hiểu Lộ là cô bé mới lớn, chuyện gì cũng tò mò, chạy ra sau sau quầy bar cùng Điền Hà học pha rượu từ Tô Nhất Đinh.
- Có phải sau này muốn dụ dỗ tiểu minh tính thì phải lấy lòng cô trước không? Thời Học Bân không thay đổi được thói mồm mép, ngồi xuống một cái lấy chuyện Tôn Minh Mông gia nhập Thế Kỷ Hoa Âm ra đùa.
Tôn Tĩnh Mông nhìn hắn một cái với vẻ khinh bỉ, không thèm trả lời.
- Thế Kỷ Hoa Âm mặc dù chưa có động tác gì lớn, nhưng có điều tôi muốn làm lớn mảng này. Trương Khác nhàn nhã ngồi xuống nói:
- Mục tiêu phát triển của Thế Kỷ Hoa Âm là gì, đừng nói xa quá, chỉ nói mười năm tới thôi. Mông Nhạc hứng thú hỏi:
- Đương nhiên với môi trường internet miễn phí là hàng đầu như hiện này, còn lâu mới tới lúc nói chuyện bản quyền, nếu dự toán thương vụ Cẩm Hồ có dư, tôi luôn tính có nên thành lập một phim trường ở Tân Vu hay không? Trừ phát triển điện ảnh, âm nhạc còn có thể bồi dưỡng nghệ sĩ. Trương Khác nói qua nói một số kỳ vọng của y với Thế Kỷ Hoa Âm.
- Nếu xây một thành phố điện ảnh cỡ lớn, chẳng phải để Thế Kỷ Cẩm Hồ làm thỉ tốt hơn à? Đỗ Phi thắc mắc:
- Phim ảnh làm tốt hay không, không phải một công ty điện ảnh có thể đảm bảo, tao muốn đốt ít tiền, để Thế Kỷ Hoa Âm dẫn đầu, còn Thế Kỷ Cẩm Hồ chỉ phối hợp thôi. Trương Khác nhún vai.
- Vậy cậu muốn đầu tư bao nhiêu tiền? Đám Thời Học Bân nghe Trương Khác nói mắt sáng cả lên, dù sao tài sản của Trương Khác đã nhiều tới mức có thể tùy tiện "đốt tiền", kỳ vọng y có thể làm nên tác phẩm hoành tráng.
- Cái này phải xem dự toán bên phía thương vụ Cẩm Hồ đã. Trương Khác trầm ngâm: - Cho dù mở đầu có mục tiêu xa rộng thì cơm phải ăn từng miếng một, tiền kỳ đầu tư chỉ vào hạng mục cơ sở, nếu có kịch bản hay, nay nay cũng có khả năng chế tác phim thương nghiệp.
Trình độ chế tác phim ảnh trong nước thô sơ là vì đầu tư hữu hạn, nước ngoài hơi chút là bộ phim bom tấn trăm triệu, trong nước còn chưa có phim điện ảnh nào đầu tư quá 100 triệu tệ. Đầu tư xây dựng thành phố điện ảnh cũng có thể tăng cường tài nguyên du lịch cho Tân Vu, nếu thực sự có thể biến Tân Vu thành Hollywood của Trung Quốc, ý nghĩa với Tân Vu càng không tầm thường.
Tuy nói giao thành phố điện ảnh cho Thế Kỷ Hoa Âm phụ trách, nhưng dù sao bên đó thiếu người lèo lái, Tôn Tĩnh Hương hiện giờ dù có tinh lực thì cũng chỉ đủ để quản lý nghiệp vụ thường nhật, giao cho Thiệu Chí Cương phụ trách thì không sợ thành phố điện ảnh không đủ xinh đẹp, nhưng nếu muốn chế tác bộ phim trình độ cao, phải có đội ngũ chuyên nghiệp trình độ cao.
Thế Kỷ Hoa Âm nhân thủ có hạn, đội ngũ mới dù thuê bên ngoài thì cũng phải có thành viên cốt cán làm khung trước, Trương Khác suy nghĩ nói: - Phía bọn mày cũng phái vài người tới hỗ trợ chút chứ?
- Mày đúng là lòi mặt chuột rồi. Đỗ Phi gãi đầu, Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm trở về, áp lực của Sáng Vực Đông Đại bớt đi một chút, hắn thực sự không muốn rút mất một ai, chỉ lả không có sự lưu động tầng quản lý chiều ngang này, các xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ không thể gắn kết mật thiết với nhau: - Mày nhìn trúng ai thì nói phứt ra đi.
- Hai ngày nữa tao tới Tân Vu, để Tần Cương theo tao một chuyến. Bởi vì chuyện liên quan tới Tân Vu, công tác tiền kỳ Trương Khác không thể không đích thân tham dự.
- Được. Đỗ Phi đồng ý nhanh gọn: - Lão Tần đi rồi, vậy phụ trách phía trường học để Lệnh Tiểu Yến phụ trách nhé.
- Ừ. Trường học mặc dù hiện là nguồn thu nhập chủ yếu của Sáng Vực Đông Đại, nhưng mảng này tiềm lực thị trường có hạn, Tần Cương lại là nhân tài mặt kỹ thuật, hắn muốn có tiến triển lớn về mặt quản lý, Sáng Vực Đông Đại là nơi đậm tính kỹ thuật không hợp với hắn, để hắn sớm ngày nhảy ra ngoài cũng tốt.
Đa phần học sinh đã rời trường, buổi tối ngõ Học Phủ vẫn tấp nhập, phồn hoa thể hiện ở cả góc tối ánh đèn không chiếu tới.
Tôn Tĩnh Mông buối sáng xuất phát từ Hong Kong, tới tối đã hơi mệt, về nghỉ cùng Trần Phi Dung, Chu Hiểu Lộ. Trương Khác chẳng thể nói căn hộ tầng thượng luôn giữ phòng cho hai cô, ở lại uống rượu tiếp với đám Đỗ Phi, Mông Nhạc, còn gọi điện thoại bảo Tần Cương tới.
Hai năm qua Tần Cương đặt tinh lực vào việc khai thác thị trường dạy máy vi tính trong tỉnh, không còn đảm nhận bất kỳ chức vụ nào trong trường nữa, Đh Đông Hải không muốn quá rạch ròi với Cẩm Hồ, không điều quan hệ nhân sự của Tần Cương ra khỏi trường, thậm chí một số phúc lợi còn không quên hắn, chí ít trên danh nghĩa Tần Cương là tổng giám đốc do ĐH Đông Hải phái sang Sáng Vực Đông Đại. Đương nhiên không có nhân tố này cũng chẳng sao, chưa nói Thôi Quốc Hằng cùng một nhóm học giả của học viện thương mại được trợ cấp từ TT nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ, mỗi năm khoản quyên góp xây dựng cho ĐH Đông Hải cũng khiến các trường học khác thèm thuồng.
Một năm học đã kết thúc, năm học mới sắp bắt đầu, một đợi tài trợ mới của Cẩm Hồ với Đh Đông Hải lại bắt đầu, Tần Cương vừa nhìn thấy Trương Khác câu đầu tiên là: - Phương án tài trợ năm nay có chưa? Rất nhiều người tìm tôi thăm dò, tôi chả biết nói gì với bọn họ.
- Phương án vừa thảo luận xong. Trương Khác đáp: - Không khác mấy so với năm ngoái.
Tần Cương không hỏi thêm, quay sang Đỗ Phi: - Muộn thế này còn gọi điện thoại bảo tôi tới không phải vì mời tôi uống rượu chứ?
Trương Khác nói chuyện điều hắn sang Thế Kỳ Hoa Âm: - Thế Kỷ Hoa Âm muốn làm lớn, dựa theo cách làm nhất quán của chúng ta, theo hướng công tác nhân tài. Phương án tài trợ lần này mặc dù không tính mấy trường nghệ thuật như Học viện Âm nhạc bên trong, có điều bên Thế Kỷ Hoa Âm còn có dự toán thêm, năm nay có thể làm chút cơ sở.
Thời Học Bân hâm mộ nói: - Oa, nếu sớm biết có việc sướng như thế tôi đã quy thuận Tôn nhị tiểu thư rồi, tới Học viện Âm nhạc phát tiền vinh quang nhường nào, lãnh đạo trường thế nào chẳng phái mấy hoa khôi mời cơm để bày tỏ lòng thành.
- Nếu lãnh đạo Học viện Âm nhạc trọn trúng Tả Tiểu Thanh thì sao? Đỗ Phi lấy bạn gái Thời Học Bân ra trêu.
- Vậy thị phải phái thêm ba mỹ nữ cấp hoa khôi nữa, Tả Tiểu Thanh tính là người của chúng ta rồi.
Tần Cương chẳng để ý Thời Học Bân ở bên chen ngang đùa cợt, hỏi Trương Khác dự toàn ước chừng bao nhiêu.
- Bên Học viện Âm nhạc có chừng 20 triệu, hiện Hoa Âm không có nhiều tài chính lắm, có điều ít tiền quá chưa chắc làm người ta coi trọng. Ngoài ra trên tỉnh đang có ý sát nhập Học viện Âm nhạc và Học viện nghệ thuật, có điều vấn đề là ai sát nhập vào ai, cả hai đều không chịu nhượng bộ, nên thành bế tắc. Tôi đang tính, hay là cố ý bỏ quên Học viện nghệ thuật, nâng tiền tài trợ cho Học viện Âm nhạc lên 30 triệu. Trương Khác gõ bàn nói:
- Chiêu này của cậu quá hiểm. Mông Nhạc cười lớn: - Thế chẳng phải ép Học viện Nghệ thuật nhượng bộ à?
Đh Đông Hải là đại học tổng hợp hàng đầu trong nước, mỗi năm được TW và tỉnh cấp cho khoảng 200 triệu, còn trường nghệ thuật cấp tỉnh được hỗ trợ tài chính rất ít. Học viện Âm nhạc năm ngoái vì xây tòa nhà mà phải đi cầu hết ông nọ bà kia, tỉnh cấp cho 12 triệu, làm bọn họ phải bán đi mạnh đất gần tường mới gom đủ 40 triệu xây dựng. Mỗi năm Học viện Âm Nhạc thu các loại học phí được chưa tới 80 triệu, nếu Cẩm Hồ một lần tài trợ cho 30 triệu, dứt khoát làm lãnh đạo trong trường sướng tới mất ngủ vài ngày. Học viện nghệ thuật cũng thiếu tiền, thấy Học viện Âm nhạc có được tài nguyên lớn bên ngoài như thế, việc sát nhập sẽ ít lực cản hơn nhiều.
Trương Khác chẳng bận tâm ai sát nhập vào ai, chỉ muốn diệt chủ nghĩa bè phái, để công tác tiến hành thuận lợi thôi.