Tôn Tĩnh Mông không ăn cay được, nhưng về việc gạt cô gái của nhà hàng Xuyên Du đến 1978 làm việc thì cảm thấy rất hứng thú. Trương Khác chỉ muốn ngăn cản một số bi kịch có thể sẽ tái diễn, Tôn Tĩnh Mông lại tìm được sự thú vị trong đó. Cô đưa cho cô nhân viên một tờ giấy ghi địa chỉ cùng cách liên lạc với 1978. Nhìn cô gái thu dọn đồ trở lại phòng bếp, Tôn Tĩnh Mông nhỏ giọng hỏi Trương Khác: - Nói là giới thiệu công việc giúp cô ấy, có thể quá đột nhiên hay không, đừng bị người ta coi thành lừa đảo.
- Trên người tôi có chỗ nào giống lừa đảo không?
Trương Khác giơ hai cánh tay đặt lên ghế dựa, y cũng hiểu có hơi đường đột, tuy nhiên cũng không có gì lo lắng, cùng lắm thì hôm nào bảo người khác qua đây nói chuyện.
Tô Nhất Đình qua tháng tám là về Hải Châu vào ngân hàng thương nghiệp thành phố công tác, cần phải tìm một người khác tới tiếp nhận 1978.
Cũng là tâm tư muốn an bài Chu Hiểu Lộ vào Thế Kỷ Hoa Âm của Đỗ Phi đã khiến Trương Khác nhớ tới rất nhiều chuyện cũ chưa từng phát sinh, cũng không phải vì Mông Nhạc —— Mông Nhạc căn bản không có cùng xuất hiện với cô gái này —— Trương Khác chỉ là không muốn thấy được thứ đồ tốt bị thế tục này mai một hết. Đặc biệt là lúc y còn có thể làm chút việc gì, y vẫn đều nhớ kỹ cô gái này họ Điền, còn không biết tên của cô là gì.
- Điểm nào của anh không giống lừa đảo. Tôn Tĩnh Mông có vẻ xem thường, cầm giấy ăn trải lên mặt bàn hơi dính mỡ, rồi chống khuỷu tay lên đó, nâng cằm, như cười như không ngưng mắt nhìn Trương Khác: - Sao tôi cảm thấy trên dưới anh đều đáng để hoài nghi?
- Xin lỗi, Tiểu Điền ở chỗ này làm rất tốt, không cần nhị vị tốn công giới thiệu công việc tiểu thư tiếp rượu gì cho nó...
Một phụ nữ trung niên tuổi chừng 40 từ đầu kia phòng bếp đi ra, ném tờ giấy viết cách liên lạc với 1978 vào trước mặt Trương Khác.
Nhìn ánh mắt cảnh giác mà kiềm chế của bà chủ nhà hàng, biết là bà ta hiểu lầm rồi. Trương Khác lắc đầu cười khổ, các quán bar trong nước thường sẽ được liên hệ với những hộp đêm không đứng đắn, nếu không phải vừa rồi họ không nói thêm những lời quá phận, có lẽ bà ta sẽ trực tiếp đuổi họ ra ngoài rồi. Cho dù biết sẽ rất vô lực, Trương Khác vẫn giải thích qua một chút: - Tôi nghĩ chắc chị hiểu lầm rồi, quán bar này là nơi bạn bè chúng tôi gặp gỡ, không màng doanh thu, bởi người phụ trách trước muốn rời khỏi Kiến Nghiệp, cho nên cần có một người tiếp nhận mới. Tiểu Điền rất giống với một người bạn của chúng tôi, cho nên cảm thấy mời cổ qua hỗ trợ sẽ cảm thấy rất thú vị. . .
Bà chủ nửa ngờ nửa tin nhìn Trương Khác, vẫn kiên trì nói: - Tiểu Điền không cần tìm công việc khác, cảm ơn hai người... Ném lại câu như thế rồi bỏ đi.
Kế tiếp bên này cũng là các nhân viên khác đưa thức ăn lên. Cô gái họ Điền đi phục vụ các bàn khác, chắc hẳn cũng muốn tách khỏi hai kẻ lừa đảo "áo mũ gọn gàng" này.
Trương Khác cũng chỉ có thể cười khổ, nghĩ có lẽ là tìm người quen thuộc địa phương qua đây nói thì người ta mới tin hơn.
Tôn Tĩnh Mông không ăn cay được, món ăn đều phải chần qua một lần trong nước khoáng mới dám ăn, vậy nên tốc độ ăn không nhanh được. Trương Khác cũng vui vẻ cùng cô đốt chút thời gian trong nhà hàng, chỉ là cô gái họ Điền vẫn chưa hết cảnh giác, vẫn đều cách xa họ.
Khi họ ăn cơm, lại có bốn năm thanh niên đi vào, vừa ngồi xuống liền la lối: - Mau đưa menu ra đây, đói muốn chết rồi. Nếu đói xảy ra vấn đề, nhà hàng các người có chịu trách nhiệm nổi không? Hả...
Lúc này họ mới chú ý tới Tôn Tĩnh Mông ngồi bên cạnh, nhịn không được cợt nhã huýt sáo qua.
Trương Khác nắm lấy tay Tôn Tĩnh Mông, để cho cô nàng này biết được, mình cũng không phải siêu nhân gì, nếu như cô không kiềm chế được hắt bát nước trên bàn vào mặt người ta, trước khi bảo tiêu của họ chạy tới, rất khả năng y sẽ bị người ta đánh cho thành đầu heo.
Tôn Tĩnh Mông lườm Trương Khác một cái, mình cũng không phải đại tiểu thư cái gì cũng không hiểu, chỉ biết phát giận lung tung. Chỉ là có đôi khi đối với một số việc thật sự ngứa mắt mà thôi —— cô cũng không có thói quen đợi bảo tiêu qua đây rồi mới ỷ thế hiếp người, chỉ nghiêng người đi không để ý tới những tiếng huýt sáo khiêu khích cùng với ánh mắt không kiêng nể gì cả, chậm rãi ăn đồ của mình.
Có lẽ là mấy thanh niên này thấy xe của Trương Khác đậu ở ngoài, thấy Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông như đà điểu không nói năng gì, họ cũng không có khiêu khích quá phận. Cô gái họ Điền cầm menu qua đưa chọ họ gọi đồ ăn, họ sẽ không thành thật như vậy nữa. có người gọi món ăn, có một số cợt nhã đến gần, còn có một thanh niên một tay lặng lẽ duỗi đến sau mông cô gái, muốn chờ cô lui về phía sau sẽ tự động dán mông lên tay gã. Cô gái họ Điền cũng cơ linh, nén giận viết thực đơn xong rồi đi. Đợi khi đưa lên món ăn thì trốn ở bàn khác, để người khác đưa lên.
Mấy thanh niên cũng không cam tâm tình nguyện bỏ qua, cầm đũa gõ bát ầm lên. Có một thanh niên vỗ bàn đứng lên hùng hổ trừng mắt với nhân viên: - Khinh thường chúng tôi có phải không? Chúng tôi đi ra kiếm ăn cần mặt mũi, cũng không phải thiếu tiền mấy người, cô phục vụ kia sao chạy đến bàn khác rồi?
Trương Khác còn muốn xem mấy thanh niên này sẽ giở trò gì, ngay sau đó lại thấy một thanh niên vỗ bàn đứng lên: - Trong món ăn này có mảnh vỡ thủy tinh, các người muốn hại chết chúng tôi hả?
Y vừa mới thấy thanh niên này thò tay vào túi quần móc ra cái gì rắc vào đĩa, không nghĩ tới là thủy tinh vỡ.
- Xin lỗi. . . Ông chủ nhà hàng là một trung niên nhân ngoài 40, hắn vội vàng chạy đến hoà giải, vừa rồi bà chủ đứng trong góc, có vẻ ứng phó không kịp trường hợp như vậy. Hắn ra cười làm lành nói: - Thực sự là xin lỗi, có thể là làm đồ ăn không cẩn thận, để tôi bảo nhà bếp làm lại một đĩa khác cho các vị?
- Phù! Đây là thịt gì, mùi vị gì thế này? Một thanh niên đang ngồi đột nhiên nhổ ra đồ ăn đang nhai trong miệng lên bàn: - Mấy người mở hắc điếm hả. Đây là thịt gì?
- Có thể là tủ lạnh làm mất vị, tôi sẽ đi đổi một đĩa khác.
Ông chủ tự nhận không may, không ngừng cười bồi, cái gì sai cũng nhận, hy vọng đám người này không bắt bí quá đáng.
- Thịt rõ ràng là mua sáng sớm hôm nay, tôi mới thấy thủy tinh vỡ là họ bỏ vào...
Cô gái họ Điền nhìn ngứa mắt, đi tới nói với ông chủ.
- Cô nói cái gì, cô nói chúng tôi là tới bắt bí? - Một thanh niên trừng mắt lên.
Cô gái họ Điền bị mấy thanh niên hung ác nhìn chằm chằm, nhịn không được cũng thấy sợ, chóp mũi cũng thấm ra mồ hôi.
- Con mắt của cô thấy thủy tinh vỡ là chúng tôi bỏ vào?
Lại một nam thanh niên đứng lên, dữ dằn dụi ngón tay vào trán cô gái họ Điền, đẩy cô lui về phía sau. Ông chủ vội vàng đi qua cười làm lành. Nam thanh niên cũng không bỏ qua, làm ầm lên: - Thịt mất mùi, trong món ăn có thủy tinh vỡ, còn không cho người ta nói? Con mắt của cô thấy chúng tôi bắt bí? Các người đi báo cảnh sát đi! Nếu các người không báo cảnh sát, ngày hôm nay bọn ông sẽ phá nát cái nhà hàng này!
Thanh niên thấy cô gái họ Điền cùng ông chủ và các nhân viên khác trong nhà hàng tỏ vẻ sợ hãi, càng tỏ ra khí thế hơn, còn muốn đập mấy cái đĩa dằn mặt họ. Cũng không ngờ bên cạnh có một giọng nói thong thả bay tới: - Ờm, cảnh sát 3 phút nữa mới tới, chúng ta cứ kiên trì đợi một lát đi ha?
Đám thanh niên sững sờ quay đầu lại, nhìn đôi nam nữ ngồi bàn bên cạnh, nam đang buông đũa mắt nhìn về bên này, nữ thì ẩn tình cười nhìn nam, có một thanh niên không nhịn được, khiêu khích nói: - Huynh đệ, không phải chuyện của mình, đừng có xía vào!
- Tiểu Điền và ông chủ Cố là bạn của tôi, mấy người sau này đừng có mà qua đây gây phiền phức cho họ, sự tình hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Trương Khác duỗi tay lộ ra đồng hồ cho đám thanh niên nhìn: - Còn có hai phút, các người có thể rời khỏi trước khi cảnh sát tới.
- Mẹ nó, bọn tao đi kiếm ăn còn sợ cảnh sát hả? Thằng nhóc cẩn thận một chút, đừng để cái miệng hại cái thân.
Thanh niên đó dữ dằn nhìn Trương Khác chằm chằm, nhất thời nhìn không thấu hư thực của y, cũng không dám lao tới động thủ dạy bảo cho y một trận. Họ vừa mới ngồi xuống xoi mói, còn không có thực hiện xảo trá, tự nhiên không sợ cảnh sát tới. Nếu như bị người khác nói dăm ba câu hù dọa bỏ đi, đó mới gọi là mất mặt.
Đám thanh niên liền ngồi đó đợi cảnh sát tới. Sắc mặt ông chủ càng khó coi hơn, những người này là rất giảo hoạt, gọi cảnh sát tới cùng lắm là tạm thời đánh đuổi họ đi, cho dù bắt họ vào trong cục cảnh sát nhốt mấy ngày, khi họ trở lại sẽ khiêu khích gấp bội, còn không bằng ngay từ đầu dùng tiền cho qua việc.
Không tới hai phút, cảnh sát liền chạy tới. Đám thanh niên muốn cáo trạng trước. Cảnh sát dẫn đội đi vào hỏi: - Vừa rồi là ai báo cảnh sát? Chúng đi tới: - Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đến đây ăn cơm, thịt mất mùi, còn có thủy tinh vỡ, chúng tôi vừa nhắc tới việc này thì bị họ cắn ngược lại nói chúng ta bắt bí. . .
Vừa nói mắt vừa nhìn sang ông chủ nhà hàng, lộ ra ý uy hiếp.
Có cảnh sát qua đây, ông chủ nhà hàng cũng an tâm hơn, cho dù có phiền phức cũng là việc về sau, nhưng đừng đắc tội quá phận với những người này, hy vọng có thể việc nhỏ hóa không. Mặt ông ta tươi cười muốn chủ động giải thích cho đám thanh niên.
- Bớt nói nhảm đi. Cảnh sát nhếch mày lên, trông có vẻ không thích đám thanh niên lắm: - Nếu không phải các cậu báo cảnh sát thì lăn ra một bên đứng đi, không đến phiên các cậu lên tiếng.
- Là tôi báo cảnh sát, quả thật họ còn chưa kịp doạ dẫm tiền, song tôi tận mắt nhìn thấy họ bỏ thủy tinh vỡ vào đĩa rồi mới bới móc.
Trương Khác đứng lên nói, lại hỏi cảnh sát dẫn đội: - Cục trưởng Hà của các anh đâu? Ông ấy nói sẽ qua đây mà.
- Cục trưởng Hà nhận được điện thoại của cậu thì đang chạy tới đây rồi, lúc này vừa qua cầu số 2, có phải đợi cục trưởng Hà qua đây rồi mới xử lý mấy tên lưu manh này không?
Viên cảnh sát dẫn đội đang do dự có nên cúi chào hay không, dù sao thanh niên trước mắt này là người làm cho cục phó Hà phải bỏ đũa trên bàn rượu vội chạy tới Giang Bắc.
- Vậy đợi Hà Kỷ Vân qua đây rồi tính. Trương Khác cũng không muốn lúng túng tiếp thu cảnh sát cúi chào, xoay người lại chậm rãi ngồi xuống: - Tôi còn mấy miếng nữa mới ăn xong. ..
Tôn Tĩnh Mông nằm úp sấp trên máy nhịn cười nhưng nhịn không được cầm mũi giày đá cẳng chân Trương Khác. Chỉ được cái ra oai.
Đám thanh niên thì mắt choáng váng, vừa rồi họ còn có lòng tin nói lần này chưa bắt đầu xảo trá, không sợ ai có thể cắn họ cái nào, lúc này lại hốt hoảng. Mời Bồ Tát dễ tiễn Bồ Tát mới khó, người ta có thể vì loại việc nhỏ này mà gọi điện thoại cho một cục trưởng cục Công an khu vực xuất mã (có lẽ là cục phó), họ muốn không bị lột một lớp da cũng khó. Muốn qua nói xoa dịu một chút, nhưng còn chưa đợi họ có hành động, cảnh sát dẫn đội liền trầm giọng phân phó thủ hạ: - Còng hết họ lại, đưa ra bên ngoài ngồi chồm hổm.
Nhiệt độ không khí bên ngoài cao tới 40 độ, lúc này bị còng tay đưa ra phơi nắng dưới ánh mặt trời, thực sự là hưởng thụ.
Mặc dù ông chủ nhà hàng biết chiếc xe của Trương Khác đậu ở trước nhà hàng rất có giá trị, cũng không nghĩ đến y là một nhân vật có thể tùy tiện sai khiến cục phó Cục Công an khu vực, hắn tại Tân Phổ đương nhiên nghe nói qua Hà Kỷ Vân, không nghĩ tới Hà Kỷ Vân sẽ bởi vì chút việc nhỏ này mà sai thủ hạ đến còn chưa đủ, còn phải đích thân tới một chuyến. Hắn nghĩ đi tới làm chút quan hệ, lại không biết nói cái gì, vừa rồi còn hoài nghi lòng hảo tâm của người ta giới thiệu công việc không tốt cho tiểu Điền. Vợ hắn đi qua, đẩy vai hắn: - Trong bát khách hết cơm rồi...
Ông chủ được nhắc nhở, vội vàng đi tới múc thêm cơm cho Trương Khác.
- Nửa bát là được, hâm lại nước thịt ăn với cơm, nhưng cũng không thể ăn nhiều. - Trương Khác nói.
Một lát sau Hà Kỷ Vân mới chạy tới, Trương Khác đá ra một cái ghế mời hắn ngồi xuống rồi hỏi: - Ăn cơm chưa?
- Mới ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của cậu. Hà Kỷ Vân nói, lại hỏi Tôn Tĩnh Mông: - Tôn tiểu thư về Kiến Nghiệp lúc nào vậy?
- Đến Kiến Nghiệp mới ăn chực được của Trương Khác một bữa cơm. - Tôn Tĩnh Mông cười nói.
- Vậy ăn cùng tôi chút đi. Trương Khác xoay người muốn với tới bàn bên cạnh lấy cho Hà Kỷ Vân bộ chén đũa sạch sẽ, Hà Kỷ Vân vội vàng đứng lên nhận lấy, Trương Khác kéo hắn ngồi xuống, lại đưa bát không cho ông chủ: - Ông chủ Cố xới cho cục trưởng Hà chén cơm này. . .
Ông chủ thầm khó hiểu: sao thanh niên này biết mình họ Cố? Khó hiểu thì khó hiểu, tay chân vẫn không chậm trễ chút nào. Nhà hàng của hắn quy mô tầm trung thế này, có thể hoàn toàn không có tư cách để nhân vật như Hà Kỷ Vân tới ăn cơm.
Ông chủ bưng cơm qua, Trương Khác nói với Hà Kỷ Vân: - Trùng hợp thật, trong nhà hàng này tôi gặp được một người, anh xem cô ấy giống ai?
Y chỉ tay vào cô gái họ Điền đứng chung với bốn nữ nhân viên khác.
- A. . .
Trương Khác không chỉ, Hà Kỷ Vân vẫn chưa nhìn ra. Vừa nhìn, hắn còn tưởng rằng là Tịch Nhược Lâm cải trang nữa chứ. Hắn tấm tắc ngạc nhiên: - Giống thật, cậu xác định cô ấy không phải là em gái của Tịch Nhược Lâm chứ?
- Tôi cũng hoài nghi như thế, nhưng cô ấy lại không phải. Tôn Tịnh Mông muốn mời cô ấy đến 1978 hỗ trợ, cảm thấy thiên hạ có hai người giống thế này cũng rất thú vị, mà 1978 cũng thiếu người, lại sợ đột nhiên đề xuất bị hoài nghi có ý đồ khác, mới làm phiền lão Hà anh qua đây một chuyến, làm minh chứng cho chúng tôi. . .
Trương Khác nói như vậy, cẳng chân lại bị Tôn Tịnh Mông đá cho một cái.
Hà Kỷ Vân cười ha ha. Hắn không cảm thấy Trương Khác có tâm tư gì khác, cũng là hứng thú lạ thôi. Cô gái này tuy đẹp, nhưng còn kém một chút so với mấy yêu nghiệt bên cạnh Trương Khác, hắn cười nói với ông chủ nhà hàng: - Ông chủ Cố hả? Ngõ Học Phủ là khu vực trọng điểm trị an của khu chúng ta, 1978 là quán bar bằng hữu tụ hội, không phải là nơi không đứng đắn gì đâu. Nếu cô gái đó muốn đổi một công việc khác tốt hơn, tôi cũng đề cử đến 1978 làm... Nếu không ông bảo cô ấy tới tìm hiểu, đừng vội vàng cự tuyệt.
- Phải tìm hiểu, phải tìm hiểu. . .
Ông chủ vội vàng gật đầu đáp ứng.