Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1213: Chương 1213: Mỹ nhân công sở.




Kết thúc thi cuối kỳ Trương Khác và Đỗ Phi bay sang Hong Kong, vì không để ảnh hưởng tới Tôn Tĩnh Hương dưỡng thai, hội nghị 29 người năm nay tổ chức ở Hong Kong, 10 giờ 30 phát sáng xuất phát, chuyến bay từ quốc tế từ Kiến Nghiệp tới Hong Kong hạ cánh đúng giờ, vài phút sau Trương Khác, Đỗ Phi và Phó Tuấn xuất hiện ở lối đi nhập cảnh, từ xa xa đã thấy Đường Thanh đứng trên cùng trong đám đông đón người, hưng phấn vẫy tay với mình.

Đường Thanh đã thực tập ở quỹ trợ học Ái Đạt được gần hai tháng, cô thay đổi trang phục thiếu nữ thanh xuân trước kia, mái tóc dài dợn sóng được quấn chỉnh tề sau đầu, lộ ra chiếc đầu nhỏ nhắn và chiếc cổ ngọc thon dài, lông mi được trang điểm tỉ mỉ, môi tô son, người mặc trang phục công sở màu xanh thẩm, trong là chiếc áo sơ mi trắng nổi bật đồi ngực nảy nở vun tròn khiến người ta mê đắm, ngoài là chiếc áo khoác xanh da trời dài tới gối, để lộ cặp chân nhỏ nhắn đi tất lụa đen, hoàn toàn thành mỹ nhân văn phòng rồi, không biết đã làm bao nhiêu anh chàng đồng nghiệp phải điên đảo thần hồn.

Đứng ở bên cạnh là Trần Phi Dung kiều diễm như hoa, cả hai mặc trang phục công sở cùng loại cùng màu, trông xa xa như một đôi hoa tỷ muội mọc từ một gốc.

Ở đằng sau hai cô gái là đám Diệp Kiến Bân, Dương Vân, cùng tới sân bay đón Trương Khác.

- Cô bé con cuối cùng đã thành nữ nhân thành thục rồi. Ôm Đường Thanh vào trong lòng, Trương Khác khẽ vuốt ve vòng eo mềm của cô, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng trên người, nhớ lại người thương mãi mãi mất đi kiếp trước, y đã bao giờ được nhìn cô trong trang phục thế này, đột nhiên vành mắt cay cay, hai tay ôm lấy khuôn mặt giai nhân, nhìn đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ làm y say mêm, vẻ thẹn thùng mang theo tình yêu sâu đậm, hôn nhẹ lên cánh môi hồng nhuận mỏng manh như cánh hoa.

Có lẽ là tâm linh tương thông giữa tình nhân, Đường Thanh cảm nhận được tâm tình lúc này của Trương Khác, không thẹn thùng vùng ra, mà ôm lấy cái lưng gầy của y, nhắm mắt lại cảm thụ ái tình truyền qua đôi môi.

"Khụ khụ ..." Diệp Kiến Bân ho khan vài tiếng rất không đúng thời điểm, làm đôi tình nhân đang chìm đắm trong thế giới riêng giật mình tỉnh dậy, so với Trương Khác coi Diệp Kiến Bân như không khí thì Đường Thanh lại xấu hổ gỡ tay Trương Khác ra, nấp sau lưng Trương Khác, ôm lấy một cánh tay y, che đi nửa khuôn mặt đỏ hồng.

- Chị Tĩnh Hương sắp tới kỳ sinh nở rồi, anh Diệp sao còn rảnh rỗi tới đón tôi thế này? Dương Vân xuất hiện ở đây thì Trương Khác còn hiểu, nhưng Diệp Kiến Bân tới đây khiến y lấy làm lạ.

- Sắp cũng gần một tháng nữa Tĩnh Hương mới sinh vậy mà mọi người đã cuống cả lên bắt cô ấy vào bệnh viện ở rồi, nói sinh con đầu lòng khả năng sớm hơn dự tính, cho nên cần chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào, có cả đống người vây quanh, tôi trông mà còn đau đầu thay cho cô ấy, nên ra ngoài cho thoáng khí. Diệp Kiến Bân nói thế nhưng miệng thì cười toe toét hạnh phúc, làm Trương Khác không khỏi nghĩ, hắn tới đây là để khoe với mình: Tôi sắp làm cha rồi.

Cảm giác làm cha thế nào? Trương Khác hai kiếp làm người cũng chưa được cảm thụ, nhưng nhận ra được niềm vui lúc này của Diệp Kiến Bân, tin rằng bất kể là sinh con trai hay con gái, hắn cũng coi đó như trâu báu.

Nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Diệp Kiến Bân không sao tắt nổi, Trương Khác chơi ác hỏi: - Chị Văn Di đang ở cùng chị Tôn à? Thấy nụ cười Diệp Kiến Bân cuối cùng cũng méo đi Trương Khác mới cười vui vẻ.

Diệp Kiến Bân trả lời: - Văn Di dù sao cũng không tiện ở bên này, cô ấy về Bắc Kinh rồi, đợi khi em bé sinh mới tới.

- Chỉ là lễ giới thiệu sản phẩm thôi, cần gì tôi góp ý chứ! Ngồi máy bay cả ngày đau đầu lắm rồi, đừng áp bức tôi như thế. Nhìn thấy Dương Vân đi tới mở miệng ra định nói, Trương Khác khoát tay chặn họng hắn, làm Dương Vân cười khổ, nhưng đành thôi.

Ánh mắt Trương Khác lúc này lại chuyển sang Trần Phi Dung đứng ở bên cạnh, mái tóc thẳng cũng quấn gọn gàng ra phía sau, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ, chiếc áo sơ mi mặc dù chỉ cởi chiếc cúc trên cùng, để lộ ra một chút xíu làn da trắng min, nhưng đủ làm người ta tơ tưởng liên miên, áo trắng phập hồng nổi bật bầu ngực tròn tròn, vòng eo nhỏ nhắn. Mặc dù không nhìn thấy bóng lưng của cô, nhưng có thể tưởng tượng ra chiếc váy bó dài tới gối đó bọc lấy bờ mông tròn trịa, tôn lên đường cong hoàn mỹ đầy đặn làm khiến những thiếu niên hơi kém định lực chút thôi là phải mê muội.

Trương Khác nhìn như thế, làm Trần Phi Dung đỏ mặt trừng mắt nhìn y trấn áp, đi tới trước mặt Phó Tuấn, nhận lấy cặp tài liệu trong tay hắn, thân là trợ lý riêng, cầm cặp cho ông chủ cũng là công tác trong chức phận của Trần Phi Dung.

- Trong tay anh có máy mẫu của lần này không, lấy ra để cho tôi khoe khoang trước mặt mỹ nữ một chút nào. Rời khỏi sân bay, đi tới đội xe đỗ bên đường, Trương Khác quay đầu lại hỏi Dương Vân.

- Vừa vặn chỗ tôi có một cái. Dương Vân lấy từ trong túi ra một cái hộp tinh xảo, mở ra đưa cho Trương Khác.

Trương Khác lấy trong hộp ra chiếc điện thoại nắp gập, ấn vài nút rồi đưa cho Đường Thanh nép mình bên cạnh.

- Oa. Nhận lấy chiếc di động, Đường Thanh nhìn màn hình thốt lên: - Phi Dung, mau xem này, di động còn làm được việc này nữa.

- Chiếc di động này cho bạn và Phi Dung chơi đấy. Trương Khác khẽ vỗ gò má hồng hào vì hưng phấn của Đường Thanh.

- Tạm tha cho bạn đó, tối kể cho mình chuyện đại náo Hàn Quốc, anh hùng cứu mỹ nhân cho mình nghe, mình rất hứng thú muốn biết đấy. Đường Thanh khẽ thổi một hơi vào tai y, nói:

Nhìn Đường Thanh nắm tay Trần Phi Dung chạy sang cô xe khác, Trương Khác run run sờ tai, lo lắng tối nay ở đó sẽ mất đi một ít thịt.

- Sau ba ngày nghỉ năm mới, tân bí thư thành ủy Đổng Giản Niên sẽ tới nhậm chức, ông ta cấp bách thật đấy. Ngồi lên xe, Diệp Kiến Bân nói ra mục đích thực sự hắn tới đây: - Cậu ở trên máy bay nên Diêu Văn Thịnh không liên lạc được, liền gọi tới chỗ tôi.

Lúc này La Quân đã rời Kiến Nghiệp, theo trình tự thông thường, phải đợi Tiêu Minh Kiến rời nhiệm sở, Vương Duy Quân làm phó bí thư thành ủy kiêm thị trưởng trước, sau đó bí thư thành ủy mới tới nhậm chức, hiện Tiêu Minh Kiến còn chưa đi, tân bí thư lại tới nhậm chức nhanh như thế, đúng là quá vội vã.

- Chuyện này chẳng thể nào tránh được, chúng ta không thể ngăn được, cứ mặc ông ta. Trương Khác thoải mái dựa lưng vào ghế, tựa hồ ngồi máy bay mệt thật rồi, nhắm mắt lại day huyệt thái dương: - So với chuyện này tôi càng lo nghị quyết liên quan tới địa ốc đưa ra mấy ngày trước, sẽ khiến giá địa ốc các nơi tăng vọt, các nơi khác chúng ta mặc kệ, nhưng xây dựng thành phố cảng Đông Sơn phải nhanh lên, tôi thấy hiện giờ có thể công bố giá bán trước đi.

- Tôi dự liệu được cậu sẽ có yêu cầu thế này nên đã gọi điện cho chú cậu rồi, chỉ cần hiệp thương với phía cơ quan chức năng hữu quan bên Tân Đình là có thể công bố giá bán. Diệp Kiến Bân trầm ngâm: - Chỉ có điều chúng ta làm thế sợ khiến cho rất nhiều kẻ bất mãn đấy.

- Mặc kệ chúng, những kẻ ngứa mắt với Cẩm Hồ nhiều lắm, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, phải rồi, anh chọn tên cho con chưa? Trương Khác tựa hồ muốn gạt bỏ chuyện phiền lòng ra sau đầu, chuyển đề tài.

- Vốn định để lão gia tử đặt tên, về sau chị Tĩnh Hương cậu chọn một cái tên, tôi thấy rất hay, lão gia tử cũng công nhận chỉ có cái cái tên này là thích hợp nhất. Tính bất kể nam hay nữ đều sẽ dùng cái tên này. Nhắc tới con sắp ra đời, làm tâm tình Diệp Kiến Bân rất tốt.

- Ồ, tên gì mà làm mọi người cùng nhất trí thông qua thế. Trương Khác biết càng ở trong gia tộc lớn, đặt tên cho sinh mệnh mới càng khó khăn, thông thường chọn một cái tên phải lật xem hết cả cuốn tử điển, có khi mời mấy thầy tướng số tới tư vấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.