Nhìn thấy Điền Văn Kiến đã rời khỏi, Diệp Khai mới nhìn vào phía bình phong nói:
- Lão Hùng, ra đây đi!
Hùng Nghị Vũ từ sau bình phong đi ra, cười nói với Diệp Khai:
- Nhị thiếu gia, lần này thật sự chỉ cần vòng vòng chuyển chuyển dùng một tách trà lớn đùa nghịch ba người, công lực tay không bắt lang của nhị
thiếu gia thật sự không gì sánh kịp!
- Loại chuyện này giống như
đứng trên mấy quả trứng gà khiêu vũ, phải bảo trì sự cân bằng tuyệt đối, không thể giẫm vỡ bất cứ quả trứng nào, bằng không mà nói thế cục Liêu
Đông sẽ phát sinh biến đổi lớn, ngược lại bất lợi với việc động thủ bắt
Ngưu Lam Sơn của chúng ta.
Diệp Khai nói.
Đối với công tác tiến triển hai ngày nay, Diệp Khai cũng cảm thấy tương đối hài lòng.
Bởi vì chuyện cô bé Chu Sắc bị bắt cóc, Diệp Khai ngoài ý muốn tham dự vào
vòng luẩn quẩn của lão đại Hắc Thất cầm đầu xã hội đen tại thành phố An
Bình, sau khi hắn phát hiện Hắc Thất có liên hệ với quân khu, lập tức
nảy sinh một ý nghĩ vô cùng can đảm, muốn thông qua chuyện này đem thế
lực quân đội Liêu Đông đánh vỡ cân đối, một lần nữa xây dựng một tình
huống mới, tận khả năng làm giảm bớt lực ảnh hưởng khống chế của tư lệnh Ngưu Lam Sơn đối với quân khu Liêu Đông, đánh tốt trụ cột cho kế hoạch
tiếp theo sau của mình.
Biệt thự của Hắc Thất chính là thùng
thuốc súng, toàn bộ An Bình thậm chí là thế lực quân chính Liêu Đông đều bị vây quanh ngôi biệt thự bốn tầng nho nhỏ này mà chuyển động, đối phó với bên chính phủ địa phương, Diệp Khai tự nhiên có thể dùng chiêu bài
của Cục cảnh vệ trung ương dọa lui, nhưng đối phó với thế lực quân đội
Liêu Đông, tất nhiên là không dễ đối phó.
Dù sao người ta nắm giữ súng ống, muốn hù dọa bọn hắn cũng chỉ vô ích, nếu như muốn dùng cứng
đối cứng thì lực lượng trong tay Diệp Khai lại không đủ dùng, cho nên
chỉ có thể động động đầu óc, mượn lực đả lực rồi.
Cũng may con
trai của Ngưu Lam Sơn là Ngưu Mãn Thương cùng con trai của Bạch Lệnh
Minh là Bạch Quang Lãng đều bị bắt giữ trong tay của hắn, bọn hắn ngược
lại sẽ không dám làm xằng bậy, càng làm Diệp Khai cảm thấy chấn động là
sự xuất hiện của chính ủy Điền Văn Kiến của quân khu Liêu Đông.
Theo thiện ý mà Điền Văn Kiến biểu hiện bên ngoài mà xem, Diệp Khai cảm thấy dưới tình huống Diệp gia chiếm cứ ưu thế hắn sẽ không đối nghịch với
mình, cho nên Diệp Khai liền đánh chủ ý lên người Điền Văn Kiến, mượn
tách trà lớn của hắn mang ra làm tan rã ý chí chiến đấu của Bạch Lệnh
Minh, quả nhiên là dùng được phi thường hiệu quả.
Hôm nay có thể
nói là một hòn đá hạ ba con chim, khuất phục Bạch Lệnh Minh, suy yếu
Ngưu Lam Sơn, tranh thủ Điền Văn Kiến, xác thực bút tích như thần, khó
trách Hùng Nghị Vũ bái phục hắn như thế, quả nhiên là rất có đạo lý.
- Kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?
Hùng Nghị Vũ hỏi.
- Kế tiếp đương nhiên là phải chờ đợi.
Diệp Khai hồi đáp.
Mặc dù nói hiện tại trong tay Diệp Khai đã nắm giữ một ít bằng chứng, nhưng muốn triệt để giải quyết Ngưu Lam Sơn vẫn cần một cơ hội.
Đối với cao tầng mà nói, muốn thu thập một tư lệnh quân khu lớn cũng không phải dễ dàng liền quyết định.
Bên trong này liên lụy tới lợi ích của rất nhiều người, các phương diện
thậm chí đều cần được cân nhắc đến, đồng thời còn phải cân nhắc tới vấn
đề ảnh hưởng chính trị, dù sao đây là một vị thượng tướng, không phải là một thượng tá.
Hùng Nghị Vũ đương nhiên là không hiểu rõ vấn đề bên trong, vì vậy hỏi Diệp Khai:
- Chẳng lẽ hiện tại bằng chứng mà chúng ta lấy được còn chưa đầy đủ hay sao?
- Anh cho rằng cao tầng đối với một tư lệnh đại quân khu mà nói xem trọng hắn nhất là cái gì?
Diệp Khai không đáp mà hỏi ngược lại:
- Là vì hắn có thể tham ô hay không, hay là hắn không thể đánh nhau?
- Theo lý mà nói tôi cảm thấy càng nhiều khả năng là cân nhắc trình độ quân sự của hắn đi?
Hùng Nghị Vũ có chút không xác định nói.
Tuy Hùng Nghị Vũ không thể xác định cao tầng có ý nghĩ thế nào, nhưng cũng
không trở ngại hắn cân nhắc vấn đề theo lập trường của riêng mình, nếu
mình là một cấp dưới, có chút tật xấu nho nhỏ như vậy chẳng hạn như tham ô nhận hối lộ, nhưng năng lực cá nhân của hắn không tệ, có thể hoàn
thành nhiệm vụ của thượng cấp giao phó thật tốt đẹp, thì người như thế
vẫn còn có thể sử dụng.
Trái lại nếu như cấp dưới đã thanh liêm
mà còn có năng lực, đó chính là ác mộng của lãnh đạo, chẳng những không
thể đề bạt, còn phải không ngừng chèn ép, nếu không sơ ý một chút hắn sẽ lẻn lên ngồi trên đầu mình.
Hùng Nghị Vũ cảm thấy ý nghĩ của cao tầng cũng không khác biệt với mình bao nhiêu, cho nên trên người Ngưu
Lam Sơn có chút tật xấu tham nhũng cũng không đáng là gì, nếu như ngươi
thật sự thanh như nước sáng như gương, uy vọng trong dân gian quá cao,
vậy ngươi có ý định làm gì đây? Có ý định soán đảng đoạt quyền sao?
Trừ phi giống như Diệp gia đại tộc, người ta có riêng sản nghiệp của chính
mình, cũng có chỗ dựa của riêng mình, không cần dựa vào người khác, như
vậy có thể tùy ý xoát xoát danh vọng, tạo thế cho chính mình thượng vị,
ngược lại mới không có vấn đề.
Nhưng con cháu thế gia hào môn như vậy dù sao chỉ là số ít mà thôi, không thể xem là pháp tắc thông hành đối đãi.
Vì nghĩ như thế, Hùng Nghị Vũ mới nghĩ dựa vào chút vấn đề tham nhũng
không thể bắt giữ được Ngưu Lam Sơn, nhưng bỏ dở nửa chừng cũng không
phải phong cách của Diệp nhị thiếu, cho nên hắn mới thủ tại chỗ này chờ
đợi một cơ hội tốt, một cơ hội có thể làm cho Ngưu Lam Sơn rơi đài, tiến lui khó khăn.
Một khi Ngưu Lam Sơn bộc lộ khả năng vô dụng trong quân sự, cao tầng sẽ không tiếp tục có ý nghĩ bảo vệ hắn nữa rồi.
Đến thời điểm đó, mới xem như là cơ hội tốt cho Diệp Khai toàn diện phát động.
Theo biểu hiện của Diệp Khai bây giờ mà xem, hắn nhất định là đã biết sẽ có
một cơ hội như vậy, nếu không hắn không khả năng ở lại nơi này chờ đợi.
- Bất kể nói như thế nào, tôi đối với mưu lược của nhị thiếu gia thật sự
là sùng bái sát đất, diễn viên quần chúng mà cũng có thể được cậu sử
dụng xuất thần nhập hóa đến như thế, có thể nói là thiên hạ vô song rồi!
Hùng Nghị Vũ nghĩ tới sự tình hôm nay, không khỏi tán thưởng Diệp Khai.
- Hắc hắc, anh thật cho rằng những người kia là diễn viên quần chúng sao?
Diệp Khai cười hăng hắc nói.
- Chẳng lẽ không phải sao?
Lần này tới lượt Hùng Nghị Vũ cảm thấy chấn kinh.
Nếu những người kia không phải là diễn viên quần chúng, mà không phải do
Ngưu Lam Sơn hay Điền Văn Kiến điều động đi ra, lại có người nào có thể
thoáng chốc liền điều động được nhiều người đến như vậy đây?
Hùng Nghị Vũ nghĩ muốn nát đầu cũng nghĩ không ra được chuyện đó.
- Vị Diệp nhị thiếu này, thật sự là đáng sợ! Thật thật giả giả, giả lại
là thật, vậy mà từ trong miệng hắn thốt ra không có một lời nào là thật
sự! Nhân vật như vậy không ra danh, vậy thì dạng nhân vật thế nào mới
nổi danh?
Lúc này Hùng Nghị Vũ đối với Diệp Khai đã thật sự chịu phục.
Nếu như nói ban đầu là bị bức bất đắc dĩ, cộng thêm trong lòng Hùng Nghị Vũ vẫn còn chính khí, thấy Diệp Khai chịu ra mặt vì dân chúng, nhờ vậy hắn nhận lấy một ít cảm hóa thì hiện tại hắn đã hoàn toàn khuất phục dưới
thủ đoạn xuất thần nhập hóa của Diệp Khai, nhân vật như vậy hơn nữa còn
có được bối cảnh cực lớn, chẳng lẽ còn không đáng giá cho mình toàn tâm
sẵn sàng góp sức hay sao?
- Nhị thiếu gia, lão Hùng này là người
thô hào không nghĩ ra được môn đạo bên trong, nhưng sau này nhị thiếu
gia có chỗ nào cần, lão Hùng tuyệt đối thật tình phục tùng cậu, cậu chỉ
nơi đâu tôi đánh tới đó.
Hùng Nghị Vũ biểu lộ nỗi lòng với Diệp Khai, lập tức lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Diệp Khai gật đầu, biểu lộ ra ý đã hiểu.
Hùng Nghị Vũ đi ra khỏi phòng, khi đi ra ngoài, liền chứng kiến một vị quan
quân trung tá vội vã đi tới, trong tay cầm tài liệu văn bản, hiển nhiên
là muốn vào tìm Diệp Khai.
- Thoạt nhìn Diệp nhị thiếu thật sự là không thiếu đại sự kiện ah!
Hùng Nghị Vũ lắc đầu nói.
Kinh nghiệm trong mấy ngày gần đây làm Hùng Nghị Vũ cảm giác được thời gian
khi trước của mình sống thật sự là uổng phí, đi theo Diệp nhị thiếu lăn
lộn mới là sống đi! Mỗi một ngày mỗi thời khắc đều có thể thể nghiệm
được thế nào gọi là kinh tâm động phách trong truyền thuyết!
Lúc đi ra cửa lại nhìn thấy được cô bé Chu Sắc đang cầm một hộp cà mên inox đi tới.
- Chào Hùng thúc!
Cô bé nhìn thấy Hùng Nghị Vũ, liền lễ phép chào hỏi.
- Ha ha, chào tiểu Sắc!
Hùng Nghị Vũ cười tủm tỉm đáp lại một câu, sau đó lại hỏi:
- Đây là đưa cơm cho nhị thiếu gia sao? Hôm nay là đồ ăn gì đây?
- Là sủi cảo dồn thịt, còn có hai món điểm tâm, một tô canh!
Chu Sắc hồi đáp.
- Sủi cảo sao, sủi cảo tốt lắm!
Hùng Nghị Vũ khoát tay đi ra.
Khi Chu Sắc đem cơm vào nhà, thấy Diệp Khai đang cầm tài liệu văn bản ngồi trên ghế nói chuyện cùng một vị trung tá quan quân.
- Ở chỗ của nhị lão gia tử phải nhớ phối hợp cho tốt, hơn nữa còn phải
lưu ý chuyện trên biển nhiều hơn, có tình báo gì mới nhất định phải kịp
thời báo cáo, mấy ngày nay là thời khắc mấu chốt nhất, nhất định không
thể khinh thường, trong việc thông tin tôi hoàn toàn giao hết cho anh!
Diệp Khai nói với trung tá quan quân.
- Rõ, thủ trưởng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!
Trung tá quan quân chào Diệp Khai, sau đó cầm lấy tài liệu văn bản đi ra.
- Nhị thiếu gia, nên ăn cơm đi, hôm nay là sủi cảo dồn thịt, canh thịt cùng một món đồ chua thập cẩm, một cá nướng…
Chu Sắc đặt hộp cơm lên bàn, sau đó bày đồ ăn ra.
- A, thoạt nhìn không tệ!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, còn nói thêm:
- Đừng gọi tôi là nhị thiếu gia, gọi vậy thật khó nghe.
- Vì sao vậy, mọi người đều gọi anh là nhị thiếu gia đi?
Chu Sắc tỏ vẻ có chút không hiểu.
Mặc dù nói tuổi của Diệp Khai cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, nhưng nghe mọi người đều gọi hắn là nhị thiếu gia, còn nói hắn là một vị tướng
quân, là phó cục trưởng Cục cảnh vệ gì đó, nghe qua là đại nhân vật,
thực tế làm Chu Sắc cảm thấy cảm kích là Diệp Khai đã cứu mình trong
thời khắc mấu chốt nhất.
Bởi vậy Chu Sắc cũng rất thuận miệng gọi Diệp Khai là Diệp thiếu gia, không hề có chút gánh nặng tâm lý hay cảm
xúc mâu thuẫn nào.
- Bọn họ là bọn họ, cô là cô, không giống nhau đâu.
Diệp Khai khoát tay:
- Được rồi được rồi, ăn cơm trước đã.
Diệp Khai thu hoạch toàn thắng, Bạch Lệnh Minh cùng Điền Văn Kiến lại vội
vàng quay về quân khu, đem sự tình của riêng mình xử lý cho tốt, hiển
nhiên là còn rất nhiều công việc phải làm.
Sau khi Bạch Lệnh Minh quay về nhà, thận trọng cân nhắc suốt một giờ, lúc này mới quyết định
đi gặp Ngưu Lam Sơn, đem chuyện lần này cẩn thận nói với hắn một câu.
Lần này bên trong quân khu người đến người đi, bộ dạng vô cùng náo nhiệt,
nhìn thấy ngày lễ sắp đến, quân đội tiến cử vài tiết mục đang được xét
duyệt cuối cùng, ngày mai sẽ phải đến thủ đô tham gia hội diễn.
Tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn hiện tại đang ở trong lễ đường quan sát đoàn đại biểu diễn tập.
Nhân viên Bộ tư lệnh quân khu lúc này đã đến hơn phân nửa, hiện tại đều nhàn rỗi không cần làm việc, cũng không có an bài diễn tập hoặc nhiệm vụ
huấn luyện, toàn bộ mọi người đều vây quanh xem tiết mục biểu diễn.
Thấy mọi chuyện cũng đã sắp xong xuôi, tâm tình mọi người khá buông lỏng,
chỉ là trong nội tâm Ngưu Lam Sơn không quá yên tâm, dù sao tin tức con
trai hắn còn chưa được truyền về.
- Tư lệnh, Bạch phó chính ủy đã trở về!
Thư ký từ bên ngoài lặng lẽ đi tới, nhìn Ngưu Lam Sơn nói.