Quan Môn

Chương 373: Chương 373: Bọn hắn chỉ là diễn viên quần chúng




Người vừa ngồi xuống không phải ai khác, chính là chính ủy Điền Văn Kiến của quân khu Liêu Đông.

Chỉ có điều lúc này trên mặt Điền Văn Kiến lại có vẻ xấu hổ, hiển nhiên là vì Diệp Khai.

Nói tới lực ảnh hưởng với bộ đội cơ sở trong quân khu Liêu Đông, Điền Văn Kiến cũng không tính là yếu thế, nhưng lực ảnh hưởng đối với quan quân cấp bậc tương đối cao, hiển nhiên là không bằng tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn.

Nhưng chính bởi vì Điền Văn Kiến không quá nổi danh, cho nên tất cả mọi người không hiểu nổi thực lực của hắn trong quân khu Liêu Đông rốt cục có bao nhiêu, lực ảnh hưởng đến tột cùng nhiều tới bao nhiêu?

Một vị chính ủy quân khu cấp bậc thượng tướng, hiển nhiên cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nếu quả thật mỗi ngày chỉ bưng một tách trà lớn uống uống nước, tâm sự cùng các chiến sĩ, là có thể trở thành thượng tướng, như vậy chức chính ủy kia làm được cũng quá mức trò đùa.

Trên thực tế lực ảnh hưởng của Điền Văn Kiến trong quân khu Liêu Đông vẫn rất lớn, chỉ là tác phong làm việc giữa hắn cùng tư lệnh Ngưu Lam Sơn có chút khác nhau, cho nên không chút động tĩnh, làm người nhìn không ra mà thôi.

Chỉ là lần này Diệp Khai mượn lực lượng thật sự không phải từ chỗ của Điền Văn Kiến, hắn chỉ mượn một vật, đó là tách trà lớn kia mà thôi.

Mặc dù trước khi bác hai Diệp Tử Sơn rời khỏi Liêu Đông, Điền Văn Kiến đã đến trong nhà tặng một cây sâm núi cho Diệp lão gia tử, nhưng Diệp Khai khẳng định không thể bởi vì chuyện này mà hoàn toàn đi tin tưởng Điền Văn Kiến là một minh hữu có thể tin cậy.

Không sai, Điền Văn Kiến cùng Ngưu Lam Sơn cũng không cùng chung một đường, đúng là có thể tranh thủ, nhưng kế hoạch của Diệp Khai chỉ có thể tin tưởng người của mình, tuyệt đối sẽ không để cho Điền Văn Kiến chiếm cứ quá nhiều vị trí trong kế hoạch của hắn.

Điền Văn Kiến ngồi xuống ghế, vô cùng tò mò hỏi:

- Diệp nhị thiếu, kỳ thật tôi cũng rất tò mò, cậu từ nơi nào điều tới bốn năm trăm binh sĩ như vậy? Theo tôi được biết, quân khu Liêu Đông cũng không có chi bộ đội nào từng được điều động qua, căn bản không khả năng chỉ thoáng chốc đã điều động được năm trăm người như thế!

- Ha ha, chuyện này bên trong đương nhiên là có huyền cơ!

Diệp Khai cười cười nói.

Cầu người không bằng cầu minh, những binh sĩ kia quả thật không phải là bộ đội dã chiến, cũng không phải bộ đội đặc chủng cùng quan quân gì của quân khu Liêu Đông, thân phận của bọn họ phi thường kinh người, nếu nói thẳng ra đoán chừng sẽ làm mũi của Bạch Lệnh Minh đều có thể giận dữ mà sai lệch.

- Rốt cục là có huyền cơ gì?

Điền Văn Kiến cũng vô cùng chấp nhất đối với việc này:

- Cậu nói ra đi, lão đầu nhi nếu bội phục cậu không chừng sẽ theo cậu làm một trận!

- Quân tử nhất ngôn?

Diệp Khai nghiêng đầu nhìn Điền Kiến Văn hỏi.

- Khoái mã nan truy!

Điền Kiến Văn cũng không biết là thật hay giả, phải chăng chỉ muốn mượn việc này để bày tỏ lập trường của chính mình, nhưng biểu tình trên mặt cũng rất kiên định.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, sau đó mới lên tiếng:

- Kỳ thật bọn họ đều chỉ là diễn viên quần chúng.

- Cái gì?

Điền Văn Kiến nghe được vẻ mặt ngạc nhiên.

- Ha ha ha ha…

Diệp Khai thấy thế liền nở nụ cười:

- Điền chính ủy nhất định rất giật mình đi? Kỳ thật sự tình chỉ đơn giản như vậy, bọn họ chỉ là một ít diễn viên quần chúng mà tôi mời tới đó thôi.

- Điều này sao có thể?

Điền Văn Kiến lập tức chấn kinh.

- Trên đời này chỉ cần hạ công phu, sẽ không có sự tình gì mà không khả năng làm được.

Diệp Khai hắc một tiếng nói:

- Tuy tôi một mực tính toán kế hoạch này, nhưng chưa từng suy nghĩ qua mình có thể từ quân khu Liêu Đông mượn được một chi bộ đội năm trăm người, cho nên có một số việc tôi phải tự mình động thủ chuẩn bị.

Đúng như lời nói của Diệp Khai, hiện tại thân phận địa vị của hắn dần lên cao, cấp độ đối phó cũng đề cao, cho nên thủ đoạn tuy linh hoạt đa dạng nhưng có một ít điểm mấu chốt vẫn phải thủ vững.

Muốn điều động một chi bộ đội chừng năm trăm người đến tiến hành bình định cục diện, đây không phải là một việc nhỏ, nhất định phải báo cáo Quân ủy, chờ đợi cao tầng Quân ủy làm ra quyết định.

Diệp Khai không ngu ngốc như vậy, thật muốn chờ đợi đến khi Quân ủy làm ra được quyết định thì đồ ăn đều đã lạnh, cũng không khả năng giấu diếm được Ngưu Lam Sơn cùng Bạch Lệnh Minh, đến lúc đó bọn họ không tự mình chui đầu vào bẫy, như vậy thì càng khó khăn.

Mà Diệp Khai càng thêm tinh tường chính là mình không dám đụng vào lằn ranh đỏ điều động binh sĩ, thì Ngưu Lam Sơn bọn hắn cũng không dám, bằng không mà nói di chứng quá nhiều, sẽ bất lợi cho kế hoạch ngày sau, cho nên hắn đánh giá Ngưu Lam Sơn cùng Bạch Lệnh Minh muốn vây công biệt thự cũng sẽ dùng không tới một trăm người, bởi vì nếu dùng nhiều hơn sẽ xảy ra vấn đề!

- Đã có hai mươi bảo tiêu của tôi bên cạnh, trên dưới một trăm người sẽ không thể đến gần, dù sao bọn hắn cũng sẽ không dám sử dụng vũ khí hạng nặng trong khu nhà náo nhiệt thế này.

Diệp Khai phân tích với Điền Văn Kiến:

- Cho nên tôi cũng không lo lắng bọn hắn sẽ đánh vào, tôi suy đi nghĩ lại, quyết định mời diễn viên quần chúng đến cùng tôi biểu diễn tuồng kịch này.

Ở bên tỉnh Liêu Đông trước kia từng quay chụp một bộ phim trong tam đại chiến dịch, lúc ấy vận dụng bộ đội cũng vận dụng không ít diễn viên quần chúng, cho nên muốn tìm diễn viên quần chúng thật sự là rất dễ dàng, nhất là tố chất của những người này cũng không tệ, ít nhất làm ra vẻ sử dụng súng ống cũng sẽ rất có dáng vẻ, Diệp Khai nhìn thấy cũng phải liên tục gật đầu, cho rằng có thể qua mặt được.

- Cho nên nói, kỳ thật những cây súng kia đều là đạo cụ sử dụng trong phim điện ảnh?

Điền Văn Kiến nghe xong được đáp án này, cũng không ngừng cười khổ, rất khó tin tưởng lời nói của Diệp Khai chính là lời thật sự.

Nhưng trong điều kiện hắn không cách nào xác định được Diệp Khai đã điều động chi bộ đội nào, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng lời nói của Diệp Khai là đã thuê mướn diễn viên quần chúng đến biểu diễn.

Dù sao tự điều động một chi bộ đội năm trăm người, cơ hồ suýt chút đã đánh nhau, đây tuyệt đối là đại sự kiện, Quân ủy sẽ không cho phép có chuyện như vậy phát sinh, Diệp gia cũng không khả năng bao che được Diệp Khai, tuy chưa chắc sẽ bị quân đội thẩm phán, nhưng quân hàm thiếu tướng của hắn có lẽ sẽ đánh mất.

Cho nên cho dù chi bộ đội kia là hàng thật giá thật, Diệp Khai cũng không có khả năng thừa nhận điểm này.

Giảo hoạt! Thật sự là giảo hoạt! Điền Văn Kiến thật nhanh đã nghĩ thông suốt điểm này, không khỏi âm thầm bội phục Diệp Khai.

Ngay lập tức Điền Văn Kiến cũng không tiếp tục xoắn xuýt trong vấn đề kia, mà lại hỏi:

- Nhị thiếu gia, lần này cậu cũng đem cả lão Điền này kéo vào, rốt cục lại có ý định gì?

Điền Văn Kiến là được Diệp Khai mời tới, chẳng qua khi đó Điền Văn Kiến nghe nói Diệp Khai mời hắn đến biệt thự của Hắc Thất, trong lòng có chút không muốn tới đây, nhưng về sau nghĩ tới Diệp gia sau lưng Diệp Khai, vẫn quyết định đến xem, bởi vậy khi hắn tới chỉ một mình, ngoại trừ lái xe cùng thư ký không mang theo bất cứ người nào.

Thế nhưng mà hắn thật không ngờ, rõ ràng ở nơi này được quan sát một cuộc đấu trí so dũng khí lớn như vậy, xem như chuyến đi này đã không tệ.

Làm cho Điền Văn Kiến cảm thấy thót tim nhất, chính là hắn không nên ưng thuận đem cả tách trà lớn quen thuộc của mình mang tới.

Tên tiểu tử Diệp Khai này cũng đủ xấu xa, lại đem tách trà lớn đặt lên trên bàn trà, đập vào trong mắt Bạch Lệnh Minh, như thế nào còn không nhận ra được tách trà kia là của ai hay sao?

Mà đối với nỗi hoài nghi lai lịch của bốn năm trăm binh sĩ kia, cũng sẽ làm cho Bạch Lệnh Minh lập tức cho rằng do Điền Văn Kiến đứng sau màn chủ động.

Bạch Lệnh Minh nhất định sẽ nghĩ trong vô thanh vô tức ở bên trong quân khu Liêu Đông mà có thể điều động được nhiều người như vậy để đối phó biến cố khẩn cấp, nếu thực sự là như thế, vậy lực lượng mà Ngưu Lam Sơn luôn cho rằng kiên cố còn thực sự được kiên cố nữa hay sao? Hiển nhiên là không có khả năng!

Lòng tin của Bạch Lệnh Minh đối với Ngưu Lam Sơn đã bị một tách trà lớn bằng sứ nhẹ nhõm đánh nát.

Bởi vì sự xuất hiện của tách trà lớn, Điền Văn Kiến cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, ít nhất hắn không còn cách nào tiếp tục ngồi im quan sát hai hổ đấu nhau được nữa rồi.

Nếu như tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn phát hiện được Điền Văn Kiến tự điều động quân đội nhắm vào mình, như vậy quan hệ giữa hắn cùng Ngưu Lam Sơn còn có thể hòa bình ở chung nữa hay sao? Hiển nhiên đáp án đương nhiên là không thể.

Khả năng Điền Văn Kiến Điền chính ủy muốn ngồi yên vững vàng vượt qua phong ba lần này đã bị tách trà lớn của hắn đánh vỡ.

Trong sự tình hôm nay, duy nhất nhận được chỗ tốt chính là Diệp Khai Diệp tiểu tử.

Một tách trà lớn bằng sứ, khiến Bạch Lệnh Minh đã tin tưởng đội binh sĩ kia xuất thân từ nơi nào không chút nghi ngờ, hắn đã tin tưởng vững chắc là do Điền Văn Kiến nhúng tay vào xuất thủ, ở trong thời khắc mẫn cảm như vậy đã lộ ra răng nanh sắc bén, hung hăng cắn sau lưng Ngưu Lam Sơn một cái, bởi vậy liền làm tin tưởng của Bạch Lệnh Minh bị dao động, hơn nữa chuyện của con hắn Bạch Quang Lãng còn không cách nào giải quyết, cho nên chỉ đành phải chịu thua, khuất phục Diệp Khai.

Mà tách trà lớn này cũng làm Điền Văn Kiến không còn cách nào ngồi yên bình tĩnh, vì phòng ngừa Ngưu Lam Sơn sản sinh hiểu lầm đối với mình, còn tiến hành tẩy trừ thế lực của mình trong quân khu, hắn cũng phải chủ động làm chút sự tình gì đó, bằng không mà nói hậu quả không sao lường tới.

- Kế sách của Diệp nhị thiếu quả nhiên cao minh!

Điền Văn Kiến nghĩ thông suốt mọi ngóc ngách bên trong, cũng không khỏi thở dài nói:

- Lão đầu nhi này chỉ muốn bình an về hưu, thế nhưng lại bị tiểu tử cậu lăn qua lăn lại, chỉ sợ không được thanh nhàn nữa rồi.

- Lời nói này của Điền chính ủy có chút trái lương tâm đi ah?

Diệp Khai cười đáp:

- Với tuổi tác cùng tư lịch của ngài, đang tới thời điểm bước lên thêm một bước, không cần phải đem cơ hội nhường cho đám người mưu mô đi chứ? Nếu như nói vậy chính là không chịu trách nhiệm cùng quân đội và nhân dân đâu.

Điền Văn Kiến nghe được cười cười, lại nâng lên tách trà lớn, trong lòng tự nhủ vật này cũng không thể tùy tiện ném loạn được nữa rồi, không nghĩ tới sẽ dẫn xuất ra thị phi, tuy loại thị phi này thoạt nhìn cũng không phải là chuyện gì xấu.

- Đã như vậy lão đầu nhi cũng sẽ không tiếp tục ngây người tại đây nữa.

Điền Văn Kiến đứng lên, nói với Diệp Khai:

- Bạch Lệnh Minh cũng không phải người hồ đồ, chỉ là thủ đoạn của Diệp nhị thiếu thật cao minh, trong khoảng thời gian ngắn đã hù dọa được hắn, vì phối hợp với kế sách của cậu không bị người vạch trần, lão đầu nhi cũng phải quay về bố trí một phen, tránh khỏi bị người dò xét hang ổ.

- Điền chính ủy cứ tự nhiên, tôi còn phải ở lại đây thủ thêm một hồi, đợi sau khi mọi sự ổn định, sẽ rời khỏi Liêu Đông.

Diệp Khai cười nói với Điền Văn Kiến.

- Cậu tự giải quyết cho tốt!

Điền Văn Kiến cẩn thận quan sát Diệp Khai, tựa hồ muốn nghiên cứu hắn thêm một chút, sau đó mới cáo từ rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.