Ads
Sau khi Bạch Lệnh Minh cùng thư ký đi vào bên trong biệt thự, liền thấy được hai gã thanh niên mặc quân trang, tuy cấp bậc không cao, chỉ tới thượng úy nhưng nhìn dáng vóc dị thường bưu hãn, vừa nhìn liền biết là tinh anh trong quân.
Chỉ là Bạch Lệnh Minh cũng không biết bọn họ từ nơi nào điều tới?
Theo lý mà nói, chỉ cần nhân viên trong quân khu Liêu Đông điều động thì không khả năng thoát khỏi ánh mắt của tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn mà tự tiện điều binh đi ra, cho nên bên trong nhất định là có vấn đề khúc chiết.
Hai gã thượng úy quan quân đều phi thường khách khí, dù sao Bạch Lệnh Minh cũng là trung tướng lục quân, hai ngôi sao vàng trên vai không ngừng lóe sáng, đây không phải là chuyện giả dối, cho nên bọn họ một đường dẫn hai người Bạch Lệnh Minh đi lên một gian phòng thật lớn trên lầu hai, chào theo nghi thức mới lặng lẽ thối lui ra ngoài.
Trên đường đi, có thể nói khắp nơi đều là binh sĩ võ trang đầy đủ, Bạch Lệnh Minh chỉ nhìn thoáng qua hành lang đã thấy trên bốn mươi người, đây chỉ là một nhóm người trong lối đi hành lang ở lầu một cùng lầu hai mà thôi, bởi vậy có thể suy đoán binh sĩ ở bên trong biệt thự nhất định phải nhiều hơn hai trăm người.
Nghĩ tới Diệp Khai có thể không chút động tĩnh đã triệu tập được nhiều người như vậy, Bạch Lệnh Minh thật sự cảm thấy kinh tâm.
Người của Diệp gia quả nhiên là không dễ chọc, nguyên một nhóm người nhìn qua giống như thật vô hại, nhưng đều là thế hệ thủ đoạn tàn nhẫn, phần bổn sự không chút biểu tình bày mưu nghĩ kế điều binh khiển tướng như thế, thật sự là quá cao minh.
Vừa đi vào trong, còn chưa kịp dò xét hoàn cảnh chung quanh, chợt nghe thanh âm một người trẻ tuổi truyền tới:
- Chào Bạch tướng quân, không nghĩ tới ngài lại đích thân dẫn người tới đây, Diệp mỗ thật sự cảm thấy có chút ngoài ý muốn!
Thanh âm từ sau một tấm bình phong truyền tới, Bạch Lệnh Minh không khỏi đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy bình phong điêu khắc long phượng chẳng khác gì món đồ cổ, nhìn vào thấy thật tinh xảo, đoán chừng giá trị xa xỉ.
Hắc Thất tuy lập nghiệp tại hắc đạo, nhưng dù sao không giống như lưu manh đầu lĩnh lăn lộn từ nhỏ trong hắc đạo mà lên, bản thân cũng có được một ít văn hóa, sau này đi qua cảng đảo, tuy lăn lộn chém giết nhưng vẫn có chút nghiên cứu sưu tầm đồ cổ, khi về đại lục còn không ngừng trắng trợn vơ vét những đồ cổ đáng giá khắp mọi nơi.
Tấm bình phong làm từ gỗ lim đời Thanh được chạm trổ lúc cuối Thanh, đoán chừng hiện tại giá trị phải là mấy trăm ngàn.
Lời của Diệp Khai vừa rơi xuống, thân ảnh của hắn đã từ phía sau tấm bình phong đi ra, quả nhiên tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tới mức làm người tức lộn ruột.
Bạch Lệnh Minh nhìn nhìn Diệp Khai, quả nhiên lại có vài phần rất giống Diệp lão gia tử, loại khí độ của Diệp gia xác thực không phải người bình thường có thể bắt chước.
- Người là dao thớt mà ta là thịt cá, làm sao có thể không đến?
Bạch Lệnh Minh hừ một tiếng nói:
- Diệp tướng quân đúng là thủ bút thật lớn, một phen điều binh khiển tướng như vậy không phải là vì muốn biểu diễn cho chúng ta xem sao? Nếu như ta không đến, chẳng phải trận bố trí này đã không có đất dụng võ?
Diệp Khai cười cười nói:
- Việc này nói vậy là có chút oan uổng tôi rồi, dùng năng lực của tôi, ở trên địa bàn Liêu Đông làm sao có thể điều động được nhiều quân đội như vậy? Nói một lời thật lòng, trong tay tôi chỉ có thể thuyên chuyển được hơn mười thành viên Cục cảnh vệ trung ương mà thôi.
Bạch Lệnh Minh ngẫm nghĩ, cảm thấy lời nói của Diệp Khai hoàn toàn là lời xác thực không giả, trong nhà có khoảng trên dưới hai trăm người, như vậy nhân số bên ngoài cũng sẽ không thấp hơn bên trong biệt thự, hơn nữa mỗi người đều trang bị đầy đủ, như vậy xem ra là Diệp Khai triệu tập một đặc chủng doanh nào đó chạy tới mới đủ người sử dụng.
Chỉ là Bạch Lệnh Minh thật sự không nghĩ ra được rốt cục Diệp Khai từ trong tay ai thuyên chuyển được nhiều binh lính như thế?
- Những người này không phải là thiên binh thiên tướng từ trên trời đi xuống đi? Tôi tin tưởng Diệp tướng quân cũng không biết pháp thuật rải đậu thành binh.
Bạch Lệnh Minh nói ra:
- Chẳng lẽ trước khi Diệp tướng quân đến An Bình đã bắt đầu bố trí hết thảy rồi sao?
- Chẳng lẽ Bạch tướng quân không nhận ra được lai lịch những người này?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Tôi làm sao có thể nhận thức ra bọn họ? Trong bọn họ lớn nhất chỉ là thượng úy, tôi là trung tướng, cậu cảm thấy bình thường tôi rất rỗi rảnh có nhàn rỗi đi tìm hiểu bọn họ sao?
Bạch Lệnh Minh hừ một tiếng hỏi ngược lại.
- Cho nên tôi nói, Bạch tướng quân đã thoát ly bộ đội quá lâu, chắc hẳn Ngưu tư lệnh cũng giống như vậy, đối với chính binh sĩ của mình cũng không chút quen thuộc, còn nói là muốn sai khiến người đi làm loại chuyện tối kỵ như thế đi?
- Ý của cậu là nói, những người này đều là binh sĩ quân khu Liêu Đông?
Bạch Lệnh Minh nghe xong lời nói của Diệp Khai, lập tức phản ứng, có chút khiếp sợ hỏi thăm.
Quả nhiên đúng như suy đoán của hắn, chỉ là Bạch Lệnh Minh thật cảm thấy khiếp sợ, là vì dưới tình huống mình cùng Ngưu Lam Sơn đã khống chế đại cục nhưng Diệp Khai vẫn có thể từ trong quân khu Liêu Đông điều động được binh lính, chuyện này quả thật làm cho hắn không cách nào tưởng tượng.
Loại kết quả này xuất hiện cũng làm cho Bạch Lệnh Minh biết được một điều, bản thân mình cùng Ngưu Lam Sơn nhìn qua như rất cường đại, nhưng độ khống chế quân khu Liêu Đông lại xa xa không đủ.
Phát hiện này làm trong nội tâm Bạch Lệnh Minh lạnh nửa phần, nguyên lai cái gọi là trụ cột vững như bàn thạch, không ngờ lại yếu ớt đến như vậy.
Trong quân khu điều động nhiều binh lực như thế mà mình mờ mịt không hay biết, quả thật là một loại châm chọc lớn lao!
Một lòng nghĩ muốn tiến vào Quân ủy, Ngưu Lam Sơn mơ ước đảm nhiệm chức phó thủ trưởng Quân ủy, ngay cả loại chuyện này còn khống chế không xong, còn dã tâm bừng bừng đi mưu cầu cao tầng ủng hộ, thật sự là có chút si tâm vọng tưởng.
Nhưng mà, rốt cục là ai điều binh?
Bạch Lệnh Minh không cách nào nghĩ ra, ánh mắt của hắn bỗng nhiên rơi xuống trên bàn trà bên cạnh.
Trên bàn trà bằng gỗ tử đàn, nhìn vào đẹp đẽ quý giá, không cần hỏi nhiều, khẳng định là đồ cổ mà Hắc Thất vơ vét tới, chỉ là bên cạnh bàn trà lại xuất hiện một cái tách lớn bằng sứ, lộ vẻ phi thường đột ngột.
- Tách lớn?
Bạch Lệnh Minh nhìn thấy chiếc tách lớn không chút thu hút kia, nhưng lại phi thường quen mắt, giống như tách trà mà người gác cổng hay dùng, sắc mặt lập tức liền thay đổi.
Trách không được Diệp Khai có thể điều động được nhiều nhân mã như vậy, nguyên lai là có hắn ở phía sau màn ủng hộ!
Cũng thật khó trách, ngoại trừ tư lệnh Ngưu Lam Sơn ra, ai còn có thể trấn định được tràng tử của quân khu Liêu Đông, bỗng nhiên liền có thể điều động được một đặc chủng doanh đi ra làm việc này? Ngoại trừ hắn sẽ không còn người khác.
Chỉ là Bạch Lệnh Minh làm sao cũng không nghĩ ra, gần đây chính ủy Điền Văn Kiến vốn rất ít xuất hiện, làm sao lại không chút âm thanh tiến vào bên trong tranh đấu giữa Diệp gia cùng Ngưu tư lệnh?
Phải biết rằng tuy Diệp gia cây lớn rễ sâu, nhưng Ngưu Lam Sơn đầu nhập vào dưới trướng đồng chí Giang Thành trở thành chính thống, là thủ trưởng số một! Điền Văn Kiến làm sao không suy tính rõ vấn đề này?
Chẳng lẽ nói ở sau màn còn có giao dịch cấp độ sâu hơn nữa sao?
Nghĩ đến chính ủy Điền Văn Kiến mỗi ngày ôm tách trà cười mị mị lưu chuyển khắp nơi, nhìn vào chỉ là một lão đầu nhi hoàn toàn vô hại, nhưng lại biến thành người trù tính hết thảy sự việc hôm nay, đáy lòng Bạch Lệnh Minh không khỏi phát lạnh, chính mình còn dám tự xưng là trí kế vô song, lại không nghĩ tới chỉ lật tay đã bị Diệp Khai cùng Điền Văn Kiến một già một trẻ đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật sự là bị bại đến rối tinh rối mù!
Bởi vậy có thể thấy được, dù là mình cũng tốt, là Ngưu Lam Sơn cũng vậy, đều chỉ có chút thông minh hoặc có thể nói là tự cho là mình thông minh, nếu giống như Điền Văn Kiến biết giấu tài, không chút động tĩnh đem sự tình giải quyết, còn gặp phải nhiều chuyện phiền toái đến như vậy hay sao?
- Không nghĩ tới, thật sự là không nghĩ tới!
Bạch Lệnh Minh lắc đầu, thở dài nói:
- Đã có hắn gia nhập, cũng khó trách chuyện của chúng ta tiến triển không thuận lợi, lần này xem như hoàn toàn bại rồi.
Diệp Khai mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nâng lên ấm trà rót cho mình một chén, lại rót cho Bạch Lệnh Minh, ý mời hắn uống trà.
- Con của tôi Bạch Quang Lãng cùng con trai Ngưu tư lệnh Ngưu Mãn Thương có phải đã ở trong tay các vị?
Bạch Lệnh Minh uống chén trà, rốt cục nhịn không được hỏi.
- Bạch Quang Lãng không liên quan tới tội hình sự, nhiều nhất là trong giao dịch cùng Hắc Thất đã thu nhận hối lộ mà thôi, giam không được mấy năm đâu.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, cũng không hề phủ nhận việc này:
- Nhưng Ngưu Mãn Thương thật sự là làm quá lớn, hắn lợi dụng chức quyền của Ngưu Lam Sơn trắng trợn hoành hành, chuyện này đã giao lên trên rồi, đoán chừng sẽ phải chịu phán trọng tội!
- Ai, một lần vô ý, đầy bàn đều thua!
Bạch Lệnh Minh lắc đầu, có chút đắng chát nói.
Nhưng Diệp Khai chợt nói thêm:
- Nhắc tới, vấn đề của Bạch tướng quân không tính lớn, vụ án có thể do Ngưu Lam Sơn tới gánh vác. Nếu như ông chịu phối hợp, tôi có thể cam đoan ông thể diện xuất ngũ, sự tình Bạch Quang Lãng cũng có thể mở một mặt lưới, điểm này tôi có thể cam đoan.
- Cậu làm chủ được việc của Diệp gia?
Bạch Lệnh Minh có chút không tin.
Nếu như lời nói này xuất phát từ miệng của Diệp lão gia tử hay nhị lão gia tử, thậm chí là Diệp Tử Bình, hắn có thể lựa chọn tin tưởng, nhưng xuất từ miệng đời thứ ba của Diệp gia như Diệp Khai, hắn thật sự rất khó tin tưởng.
- Nếu như lời nói của một thiếu tướng mười chín tuổi, một phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương mà ông cũng không tin được, vậy tôi cũng không cần nói gì thêm nữa.
Diệp Khai xòe tay nói.
Bạch Lệnh Minh ngẫm nghĩ, trong lòng tự nhủ lời nói của Diệp Khai có vài phần đạo lý.
Nếu như hắn không phải nhân vật trọng yếu đời thứ ba được Diệp gia toàn lực nâng đỡ, cũng không khả năng đạt được thành tựu hiện tại, hơn nữa nghe nói Diệp Khai này rất có bổn sự, thậm chí còn là chủ nhiệm quản ủy hội của tân khu Thánh Vương bên Giang Trung, cán bộ phó sảnh cấp, vị trí như vậy xác thực là không phải người bình thường có thể ngồi đi lên.
- Nếu như tôi nguyện ý phối hợp, lại nên làm những gì?
Bạch Lệnh Minh suy nghĩ một thoáng, rốt cục làm ra lựa chọn.
Tuy làm như vậy là bán đứng Ngưu Lam Sơn, tựa hồ có chút không đủ nghĩa khí, nhưng theo lợi ích thực tế của mình mà xem, vẫn nên sớm bứt lui ra ngoài một chút cho thỏa đáng, vì vậy rốt cục Bạch Lệnh Minh đã đồng ý thỏa hiệp với Diệp Khai.
Diệp Khai cùng thương lượng với Bạch Lệnh Minh ước chừng nửa giờ, cuối cùng đã đạt thành ý kiến nhất trí.
Đợi khi Diệp Khai đưa Bạch Lệnh Minh ra cửa, từ sau bình phong đi ra một người, vừa cười vừa nói:
- Hôm nay xem như được kiến thức bổn sự của nhị thiếu gia, một tách trà lớn đã thu phục được Bạch Lệnh Minh, quả nhiên là lợi hại!
Diệp Khai mỉm cười, cũng không làm ra vẻ khiêm tốn, chỉ làm tư thế như xin mời, để người kia đi qua cùng ngồi xuống.