Quan Môn

Chương 1114: Chương 1114: Bọn họ phải trả giá đắt




Kiện ra tòa án?

Nghe được kế hoach của Diệp Khai, sắc mặt mọi người đều khó coi.

Tuy rằng nói Diệp Khai kiện ra tòa án chỉ là tập hợp các xí nghiệp của Đông Sơn, đem mấy xí nghiệp nợ tiền không trả ra tòa nhưng lực ảnh hưởng sau đó hiển nhiên rất lớn.

Xí nghiệp trong nước vẫn e ngại chuyện ra tòa, thứ nhất là truyền ra sẽ mang tiếng xấu, thứ hai liên lụy đám quản lý đau đầu không thể chú tâm vào phát triển xí nghiệp, ba là sẽ cho đám cạnh tranh cơ hội. Trong khi mình ra tòa thì đám cạnh tranh đã vượt lên trước.

Cho nên trước thái độ kiên quyết của Diệp Khai muốn đem chuyện này ra tòa, một số người đã không còn giữ được bình tĩnh.

Trần phó bí thư nói,“Vẫn là lấy điều giải làm chủ thôi, tiền nợ xí nghiệp thì chúng tôi cũng có thể hỗ trợ, nếu ra tòa thì chẳng ai có lợi?”

“Xí nghiệp chúng tôi cũng không hy vọng làm như vậy, chỉ là tình thế buộc phải thế.” Diệp Khai khoát tay chặn lại nói,“ Nếu không xử lý hiệu quả gánh nặng nợ nần vậy thì rất nhiều xí nghiệp của chúng tôi đều phải phá sản. Bản thân chúng tôi kinh doanh rất tốt nhưng vì xí nghiệp các anh thiếu nợ không trả nên suy sụp, chuyện như vậy, ta không thể nhịn.”

Thái độ Diệp Khai rất rõ ràng , mọi người cũng coi như thấy được suy nghĩ chân thật của hắn.

Lúc trước Diệp Khai đã nói chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chiến tích của hắn, quả nhiên là có đạo lý .

Một thành thị nếu như xuất hiện hiện tượng xí nghiệp phá sản quy mô lớn vậy thì thế nào cũng truy xét đến công tác người lãnh đạo làm không tốt. Cho dù một số xí nghiệp không có quan hệ chặt chẽ với chính quyền nhưng vẫn nằm trong hoàn cảnh chung.

Cho nên dù nguyên nhân là cái gì, chỉ cần các xí nghiệp của Đông Sơn xuất hiện lỗ lớn hay phá sản vậy thì thị trưởng như Diệp Khai chắc chắn phải bị truy cứu trách nhiệm.

Chính vì nguyên nhân này nên Diệp Khai mới có thể đúng lý hợp tình đứng ra làm chỗ dựa cho xí nghiệp bên mình. Vì những mối liên quan chặt chẽ mà hắn đủ lý do làm như vậy.

Trên thực tế, đám Trần phó bí thư cũng xuất đầu vì xí nghiệp bọn họ, đơn giản cũng là đồng dạng nguyên nhân.

Hiện giờ quan hệ giữa đám quan viên địa phương và xí nghiệp càng ngày càng mật thiết, không chỉ có quan hệ công tác mà còn nhiều quan hệ riêng tư.

Nhất là bên các xí nghiệp tư của Đông Sơn trên cơ bản đều là những người có mặt mũi ở địa phương chủ trì. Sau những người này hoặc nhiều hoặc ít đều có lui tới với chính quyền, thậm chí có cổ phần của quan chức, một khi có việc gì thì nghĩ ngay đến chính quyền.

“Chúng ta vẫn hy vọng Diệp thị trưởng có thể nghĩ lại. Chuyện này xử lý qua loa sẽ dễ dàng dẫn phát nhiều mâu thuẫn.” Trần phó bí thư có chút lo lắng.

Lần này hắn cực không tình nguyện dẫn đội nhưng chuyện lại không thể không làm.

Động tác trước đó của tỉnh Hà Đông tự nhiên là kinh động khắp nơi, thậm chí trung ương cũng có lãnh đạo chào hỏi bảo Hà Đông yên tĩnh một chút. Các tỉnh đông nam sau khi khiếp sợ lúc ban đầu thì cũng không cho là chuyện. Chúng nộ nan phạm, pháp bất trách chúng, mọi người đều thiếu nợ cả, cũng chẳng lo lắng gì.

Nhưng tình huống hiện tại khá kỳ quái , Diệp Khai bên Đông Sơn bỗng nhiên đánh trống reo hò, lôi ra một loạt xí nghiệp thiếu nợ, giờ còn dọa đem ra tòa.

Theo đạo lý, cách làm như vậy của bọn họ hẳn là bị cấp trên khiển trách. Bởi vì tình huống như vậy hiển nhiên là không phù hợp với chiêu số hiện tại ổn định đại cục. Một cán bộ cấp ban nho nhỏ lại có gan như vậy, làm sao có thể xử lý?

Trần phó bí thư cũng hiểu được thị trưởng Đông Sơn điên rồi, đầu tiên chỉ cảm thấy không thoải mái nhưng với tình huống hiện giờ hắn biết là không không thích hợp.

Nếu thân phận Diệp Khai không trọng yếu, dựa vào cái gì muốn cho ủy viên cục chính trị như đồng chí Hồng Chính ra mặt điều giải mâu thuẫn giữa bọn họ? Người ta nhưng đại nhân vật ngày đi ngàn dặm, tương lai đứng đầu chính phủ, không có khả năng nói chuyện phiếm với bọn họ.

Hết thảy đều cho thấy, Diệp Khai mới là nhân vật mấu chốt trong chuyện này. Trung ương tỏ thái độ điều giải không phải vì bản thân chuyện này mà là vì Diệp Khai.

Một Diệp Khai còn ở tuổi sinh viên lại có năng lực như vậy, Trần phó bí thư gãi gãi đầu, nghĩ rằng vào tuổi này thì mình còn làm gì?

“Ý kiến khác nhau quá lớn, công tác lại bề bộn nhiều việc, tôi không muốn lãng phí thời gian nên theo con đường pháp luật.” Diệp Khai biểu lộ ý kiến,“Thị phi đúng sai, đều có phán xét.”

Thái độ của hắn thực kiên quyết, đồng chí Hồng Chính tự nhiên cũng lười xen vào, trên thực tế ông cũng không cảm thấy hay ho gì về chuyện thiếu nợ không trả, vì thế nói,“Một khi đã như vậy, vậy cứ tiến hành thôi.”

Vì thế mọi người tan họp, đồng chí Hồng Chính nói với Diệp Khai một tiếng rồi kéo hắn đi.

“Vị Diệp thị trưởng này có lai lịch gì mà có thể đi cùng đồng chí Hồng Chính?” Có người không rõ chân tướng liền hỏi.

“Vị Diệp thị trưởng này là cháu của Diệp lão, con của Diệp Tử Bình, có giao tình sâu rộng trong trung ương.” Có người biết chuyện,“Chuyện tình lần này, nếu không phải Diệp Khai ra mặt chặn ngang thì chỉ tỉnh Hà Đông ngừng cung cấp cấp than đá sao có khả năng gây ra phong ba lớn đến vậy?”

Mọi người nghe xong, lại là một trận kinh hãi. Chưa nói những người khác, chỉ riêng Diệp Tử Bình thân là ủy viên cục chính trị, bí thư thành ủy Minh Châu đã coi như đại quan biên giới tọa trấn đông nam, địa vị chính trị cực cao, lực ảnh hưởng cực lớn, hoàn toàn không thể đánh đồng với hậu trường của bọn họ, càng không nói tới Diệp lão gia tử phía sau.

“Thật muốn kiện ra tòa a?” Có người liền nhắc tới chuyện này.

“Sợ là nhất định phải lên tòa án .” Có người đoán chừng,“Trừ phi là lãnh đạo chủ chốt trung ương lên tiếng ngăn chuyện này lại.”

Trước kia giữa các tỉnh cũng rất nhiều lần tranh cãi chuyện này, thậm chí đã từng động thủ.

Đối đãi loại chuyện này, lãnh đạo trung ương bình thường đều tiến hành điều tiết, ra mặt trấn an, gõ bàn vài cái rồi thôi. Lần này mọi người nghĩ rằng cũng không có khả năng đẩy chuyện ra quá xa, kết quả cuối cùng khẳng định cũng chìm xuồng.

Cho dù hiện tại Diệp Khai hung hăng nhưng chắc qua một hồi chắc cũng dịu lại. Cho dù là lão Diệp gia cũng phải lấy đại cục làm trọng?

Dọa cho các tỉnh đông nam gà bay chó sủa, ảnh hưởng đến ổn định hoàn cảnh phát triển , không ai gánh nổi trách nhiệm này.

“Sợ là sẽ có.” Trần phó bí thư ở một bên xen vào,“Nếu có lãnh đạo nguyện ý ra mặt thì đã khôn để đồng chí Hồng Chính đi điều giải, chuyện này cuối cùng sợ là thật sự phải ra tòa giải quyết .”

Trần phó bí thư thật sự rõ ràng, một là vị ngại mặt mũi lão Diệp gia, hơn nữa bên mình không hề chiếm lý trong chuyện này nên cao tầng cũng không nguyện ý nhúng tay. Nếu không rất dễ bị mang tiếng là duy trì cho các tỉnh đông nam quỵt nợ, đối với cao tầng luôn muốn giữ tiếng là một chuyện rất xấu.

Không có được chỗ tốt gì lại gặp phiền phức, không ai nguyện ý đi làm chuyện như vậy.

Lại nói Diệp Khai cùng đồng chí Hồng Chính sau khi ra khỏi phòng họp thì đồng chí Hồng Chính nói,“ Sao cháu không thể ngồi yên một lát chứ?”

“Đây là bị buộc bất đắc dĩ a.” Diệp Khai hồi đáp,“Hiện tại phát triển xã hội này đã xuất hiện một số vấn đề, chuyện thiếu nợ không trả có rất nhiều, vấn đề thành tín thật khiến người ta lo âu, xí nghiệp kinh doanh cũng bởi vậy mà bị khó khăn, nếu không giải quyết vấn đề này thì quốc gia chúng ta đi về đâu, xã hội thành ra dạng gì thật khó mà nói.”

“Vấn đề nợ đọng của xí nghiệp quả thật nghiêm trọng, nguyên nhân mấu chốt tạo thành vấn đề này là sự tiêu cực của một số xí nghiệp quốc hữu, hiện tại trung ương đang bắt tay vào giải quyết, cũng thu được một ít hiệu quả.” Đồng chí Hồng Chính nói,“Chỉ là thói quen khó sửa, có một số xí nghiệp đã bị vấn đề nợ đọng làm suy sụp. Bên cháu gây thanh thế đòi nợ tuy rằng đúng lý hợp tình, không gì đáng trách, nhưng là chân chính muốn khởi động cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù là pháp viện phán quyết cũng phải có năng lực chấp hành mới được?”

Ý tứ đồng chí Hồng Chính là rất rõ ràng, ông cho rằng thiếu nợ là không đúng, nhưng lại cảm thấy Diệp Khai làm như vậy giống như trẻ con quậy phá, chuyện trong nước dù pháp viện phán quyết nhưng muốn thi hành án cũng rất khó khăn. Anh thắng ở tòa án chưa chắc đã có thể thu hồi nợ.

“ Chuyện này cháu có chừng mực, chỉ cần pháp viện phán quyết, không sợ bọn họ không trả tiền.” Diệp Khai đã sớm định liệu trước,“Không trả tiền cũng không quan trọng, đến lúc đó bọn họ cần trả giá lớn, đã không chỉ là tiền vốn thêm lợi tức .”

Diệp Khai đã sớm hiểu rõ, nếu đối phương có gan cự tuyệt chấp hành pháp viện phán quyết vậy thì hắn sẽ tiến thêm một bước, gia tăng tiền phạt xí nghiệp thiếu nợ cho đến khi bọn họ táng gia bại sản mới thôi.

Chuyện trong nước tuy rằng ngoắt ngoey nhưng với nhân vật như Diệp Khai thì không tồn tại bí mật gì đáng nói. Nếu hắn nguyện ý thì dù đối phương chơi kiểu gì hắn cũng chiều.

Điều hắn thiếu là một cơ hội thích hợp để xuất thủ mà thôi, một khi có cơ hội như vậy, động tác Diệp Khai tuyệt đối sẽ là sét đánh không kịp bưng tai, làm cho thế nhân nghẹn họng nhìn trân trối .

Đồng chí Hồng Chính hiển nhiên cũng lý giải được suy nghĩ của Diệp Khai. Ông nhìn Diệp Khai một cái, trong lòng có chút do dự, nhưng là cũng chỉ là do dự một chút rồi bỏ qua chuyện này.

Nếu chọc tới Diệp Khai, khẳng định là phải trả giá đắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.