Quan Môn

Chương 1115: Chương 1115: Không chống đỡ được




“Chuyện này phiền toái ......”

“Lão Diệp gia cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy.”

Ở tỉnh Giang Hoài xa xôi, trong một hội quán xa hoa, có mấy người trẻ tuổi đang gồi bàn bạc công chuyện.

Hội quán này cao tới tám tầng, chiếm diện tích tương đối lớn, chừng vạn mét vuông mặt cỏ cùng bãi đỗ xe. Lúc khai nó ở thành phố Vân Thu từng đã gây chấn động một thời.

Chỉ là sau này ông củ đầu tiên gặp chuyện không may bỏ của chạy lấy người, hội quán bị người mua vào với giá thấp, thay đổi biển hiệu.

Nghe nói, chủ nhân mới của hội quán phi thường thần bí, cũng phi thường có thế lực, ở tỉnh Giang Hoài nói một không hai.

Bốn chữ nói một không hai này nghe ra có vẻ đơn giản nhưng chân chính thì không dễ dàng như vậy. Dù sao trong tỉnh rất nhiều nhân vật cường thế, hơn nữa tỉnh Giang Hoài là nơi xuất thân của rất nhiều cán bộ kỳ cựu, dích dắc giữa các lực lượng là rất nhiều.

Cho dù là một lão đầu nhi lão thái thái nào tùy tiện đi ra biết đâu lại là đại nhân vật trong chính giới hay quân giới năm xưa. Những người này tuy rằng hiện tại đã không hỏi thế sự nhưng năng lực nhờ vào mặt mũi vẫn rất lớn, cơ hồ có thể thông thiên.

Nếu ngươi không nghĩ qua là đắc tội nhân vật như vậy, chuyện tiếp theo chưa biết sẽ như thế nào.

Mấy người trẻ tuổi này cũng không phải lương thiện gì, lực lượng gia tộc cực kỳ hùng hậu, cực kỳ lợi hại trong tỉnh Giang Hoài. Có thể nói là dẫm chân cũng có thể khiến quan trường chấn động.

“Lão Diệp gia cố nhiên khó đối phó nhưng cũng không cần quá mức để ý.” Một người trẻ tuổi ngồi giữa chừng ba mươi tuổi, sắc mặt ngăm đen, người gầy gò nhưng ánh mắt rất có thần, nói với mọi người,“Từ xưa đã có câu lệnh thiên tử không ra kinh thành, lực ảnh hưởng của lão Diệp gia cũng chỉ cực hạn trong vài khu vực, trong tỉnh Giang Hoài bọn họ còn chưa có lực lượng lớn ảnh hưởng đến cục diện chính trị của Giang Hoài.”

“Đúng là như thế.” Có người lập tức phụ họa nói,“ Địa vị của Vương lão gia tử cao như vậy, cho dù là Diệp Tương Kiền đến đây cũng phải xưng vãn bối, chúng ta sao phải sợ.”

Người có khuôn mặt ngăm đen tên là Vương Tùng, ông nội hắn chính là một đại nhân vật kiệt xuất, từng đảm nhiệm quan lớn tiền triều, sau đó quyết đoán đầu nhập sang bên này vẫn được trọng dụng. Những nhân vật có thân phận nhạy cảm như vậy không mấy người dám đắc tội, sợ một khi truyền ra sẽ phiền toái không nhỏ.

Bản sự của Vương Tùng cũng không nhỏ, xuất ngoại lưu học về tài chính và kinh tế, sở hữu mấy xí nghiệp tư nhân của tỉnh Giang Hoài, có thêm một đám con cháu góp cổ phần.

Đương nhiên nói là bản sự không nhỏ cũng chỉ so với người bình thường. Đám con cháu kinh doanh, sở dĩ có thể thuận buồm xuôi gió, không phải dựa vào bản sự của mình mà là vào nhân mạch của trưởng bối tạo nên trên quan trường.

Thử nghĩ một chút, nếu như bọn họ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thì ngân hàng có dám cho vay, chính quyền địa phương một đường đèn xanh, bọn họ lũng đoạn tài nguyên lớn nhất. Lại có rất nhiều người mới chủ động dựa vào lại đây giúp đỡ, điều kiện ưu việt như vậy mà làm không được thì có mà vụng về như lợn .

Huống chi, thiếu nợ không trả cũng là chuyện bọn họ thường làm, cái này tương đương với mua bán không vốn, sao mà không giàu?

Đồng dạng tình huống, ngươi đem hắn ném tới Mĩ quốc xem hắn tìm được một cơ hội bồi bàn cũng không dễ dàng.

“Lão gia nhà ta tử đã sớm mặc kệ mọi chuyện.” Vương Tùng cau mày nói,“ Giờ xảy ra chuyện, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp, tranh thủ chính mình đem chuyện này giải quyết, đừng đem phiền toái về nhà.”

Vài người nghe xong lại nghị luận một trận nhưng cũng không ra được đối sách tốt nào. Chỉ là cũng thống nhất được lập trường, bên mình nên làm cái gì thì làm cái đó, không thể vì bên Hà Đông có hành động mà tự mình rối loạn trận tuyến.

“Cho dù lão Diệp gia có bản sự thế nào thì cũng không phải đến tỉnh Giang Hoài mới có thể đối mặt khai chiến với chúng ta, sân khách tác chiến, lão Diệp gia còn có thể lật trời?” Vương Tùng cuối cùng nói.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, không ai xem chuyện Đông Sơn đòi nợ để ở trong lòng.

Lấy lực ảnh hưởng của bọn họ ở tỉnh Giang Hoài, dĩ nhiên không quá lo lắng. Cho dù đối phương thắng trên toà án nhưng muốn thi hành án thì vẫn phải cần bên địa phương phối hợp, chỉ cần là tỉnh Giang Hoài có lòng kéo dài thì bên kia dù thắng kiện thì thế nào?

Lấy không được bồi thường thì nợ vẫn như cũ, chuyện coi như lấy giỏ tre múc nước, không có ý nghĩa gì.

Đám Vương Tùng cũng đủ tin tưởng làm cho phán quyết pháp viện biến thành rỗng tuếch.

“Hơn nữa, xí nghiệp thiếu nợ không trả không chỉ có riêng là tỉnh Giang Hoài có, cho dù là thành phố Minh Châu do cha Diệp Khai là Diệp Tử Bình tọa trấn cũng tồn tại thôi, tôi thật muốn xem hai cha con họ đấu nhau thế nào?” Vương Tùng còn nói một câu.

Chính như Vương Tùng nói, thành phố Minh Châu cũng tồn tại xí nghiệp thiếu nợ không trả, không chỉ có có xí nghiệp tư nhân mà cả một số xí nghiệp quốc hữu cũng vậy. Nếu muốn triển khai hoạt động đòi nợ thì phỏng chừng Diệp Khai cũng không khả năng nặng bên này nhẹ bên kia? Nếu không người ngoài lại xì xào.

Nhưng nếu Diệp Tử Bình ở thành phố Minh Châu muốn triển khai đòi nợ vậy tương đương dao động căn cơ của chính mình. Không có chỗ tốt gì lại tạo phiền toái cho mình, gặp phải thị phi, chuyện này lão Diệp gia chắc chắn không muốn làm.

Dù sao, Diệp Tử Bình chủ chính ở thành phố Minh Châu cũng chưa lâu, tin tưởng hắn cũng là một lòng cầu ổn, không muốn nhiều chuyện phát sinh. Nay Diệp Khai làm chuyện này, quả thật sẽ làm hắn cảm thấy có chút đau đầu .

Bất quá làm cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc là bên thành phố Minh Châu rất nhanh truyền tới tin tức.

Quốc khánh vừa qua chưa được vài ngày thì tin tức đã làm họ tỉnh mộng.

Trong nước xuất hiện tin tức quan trọng, thành phố Minh Châu triển khai “Thành tín điều doanh” để làm trong sạch thị trường, chủ yếu chính là đặt hai chữ thành tín lên trên, bóc trần một số thủ đoạn kinh doanh xấu xa, đồng thời cũng tạo cột mốc cho doanh nghiệp.

Đương nhiên, đó mới chỉ là khởi động. Động tác tiếp theo mãnh liệt hơn nhiều, các nghành chấp phát tiến hành xử lý nghiêm khắc với các xí nghiệp nợ tiền không trả. Trong thời gian ngắn đã có hơn mười xí nghiệp thiếu nợ bị cưỡng chế hay phạt nặng.

Tuy rằng động tác của Diệp Tử Bình ở thành phố Minh Châu rất lớn nhưng đối với chỉnh thể thành phố Minh Châu thì không gây ra ảnh hưởng quá nghiêm trọng. Dù sao thành phố Minh Châu gia nghiệp quá lớn, hơn mười xí nghiệp rung chuyển cũng không thể đủ khiến gợn sóng lớn gì, nhất là sau khi Nam Cung thế gia đổ vào tài chính thì các bên kiến thiết có thể nói là tới mãnh liệt, đủ để làm phẳng gợn sóng này.

Nhưng trong mắt người tỉnh Giang Hoài thì đây là hành động phi thường khủng bố, bởi vì những xí nghiệp bị xử lý đều không kém hơn xí nghiệp của bọn họ.

“Cha con nhà này thật sự là quá độc ác!”

“Áp lực quá lớn!”

Cảm thấy áp lực đã không chỉ là đám Vương Tùng mà toàn bộ lãnh đạo tỉnh Giang Hoài đều cảm thấy áp lực trầm trọng. Thành phố Minh Châu không hề nghi ngờ chính là đầu sỏ phong trào trong nước, phản ứng của bọn họ có tác dụng rất lớn với vùng duyên hải trong nước, lại càng không nói tới địa vị chính trị vững vàng của Diệp Tử Bình ở vùng đông nam.

Truyền thông đều ủng hộ cách làm quyết đoán của thành phố Minh Châu, cho rằng bọn họ đã thiết lập quy phạm cho thị trường, đả kích thủ đoạn kinh doanh không thành tín, trải đệm cho sự phát triển khỏe mạnh sau này của thành phố Minh Châu.

Đồng thời, truyền thông lại nhằm vào một số xí nghiệp trọng điểm thiếu nợ của tỉnh Giang Hoài, đề xuất phê bình.

Lần này thì đám Vương Tùng không thể ngồi xem, bởi vì bọn họ không chỉ bị truyền thông điểm danh mà còn là vì vấn đề thành tín đồng thời bị cả truyền thông trung ương và tỉnh phong sát.

Bộ tuyên truyền tỏ thái độ rõ ràng, không cung cấp quảng cáo cho các xí nghiệp lọt vào danh sách đen, đồng thời tiến hành cảnh cáo với truyền thông trong ngành than đá.

“Đây là đuổi tận giết tuyệt a!” Vương Tùng gãi gãi đầu nói,“Đã không có quảng cáo, chúng ta như thế nào muốn làm tiền?”

Tuy rằng nói bọn họ đều có bối cảnh quan phương nhưng nếu bị người ta bắt được chỗ hở, mượn cơ phong sát thì lực ảnh hưởng quả thật rất lớn. Dù sao sản phẩm của bọn họ chủ yếu là tiêu thụ bên ngoài nhưng sản phẩm của bọn họ dĩ nhiên là có cạnh tranh. Một khi xảy ra chuyện, các tỉnh đều làm ra phản ứng, phong sát sản phẩm của bọn họ, điều này khiến đám Vương Tùng cảm thấy vô cùng đau đầu.

Nhất là bọn họ tiến hành kinh doanh cần đại lượng than đá duy trì, mà bên Hà Đông càng độc ác hơn, trực tiếp chặt đứt cung ứng than đá cho bọn họ, không cho giao hàng. Phỏng chừng vì không lấy được tiền hàng trước đó nên hành động như vậy.

Hà Đông làm như vậy khiến cho đám Vương Tùng dù dừng công việc cũn tổn thất quá lớn, càng đau đầu là công nhân cũng bắt đầu xáo động.

“Thật sự không được vậy thì trả tiền đi.” Có người rốt cục chống đỡ không được ,“Tuy rằng làm như vậy đau đớn nhưng so với suy sụp vẫn hơn, dù sao chúng ta buôn bán lời rất nhiều tiền.”

Bọn họ thiếu nợ không trả không phải vì không có tiền mà lâu nay quen thói ăn miễn phí, không phải không có tiền mà là cảm thấy chính mình tài trí hơn người.

Nhưng tình huống hiện tại cũng rất nguy cấp, nếu như bọn họ còn chống đỡ thì sẽ lâm vào suy sụp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.