- Nó có được bằng một
nửa của con thì ta cũng bớt lo rồi. Ta nhìn đám oanh oanh yến
yến của công ty nó cũng đủ đau hết cả đầu.
Diệp Tử Kiện lấy tay day day trán, hiển nhiên là bất mãn với Diệp Kiến Hoan.
- Công ty giải trí chính là như thế mà, cũng không thể là một đám đàn ông lên nhảy nhót hát múa mà!
Diệp Khai cười nói.
Nhị bá Diệp Tử Sơ cười nói:
- Con cũng biết bác cả của con ghét nhất chính là một đám ca
hát nhảy múa, đám đàn bà con gái thì thôi đi, con nói đàn ông
con trai mà ca hát nhảy tới nhảy lui thì còn ra cái thể thống
gì chứ/
- Thời đại bây giờ đã khác rồi, nam nữ đều giống nhau mà.
Diệp Khai nói một câu.
Nhưng mà lúc hắn nói những câu này, đột nhiên lại nghĩ tới
Xuân ca cùng Tăng ca, lập tức cảm thấy tâm trạng lạ lùng, chính sách kế hoạch hóa phổ biến nhiều năm như thế còn không thể
làm cho nam nữ bình đẳng được. Không ngờ tới sau đó hai vị ca
sĩ này lại làm được điều đó, việc này chỉ có thể nói phổ
biến quốc sách cũng không dễ dàng mà.
- Tôi đồng ý câu này.
Diệp Tử Bình ở một bên nói:
- Tôi làm công tác tuyên truyền việc này nhiều năm, biết rõ sức ảnh hưởng trong đó lớn như thế nào, trên sân khấu không thể
chỉ có đàn ông, cũng không thể chỉ có đàn bà. Âm dương cân đối mới có thể phát triển vững bền được. Về mặt này, quan điểm
của anh hai có chút lạc hậu rồi.
Nhị lão gia tử cười nói:;
- Chúng nó ở trong quân doanh lâu lắm rồi, đầu óc có khi còn chưa cởi mở được, đừng để ý tới chúng nó.
Nhưng mà Diệp lão gia tử lại nhắc tới Diệp Kiến Hoan:
- Gần đây tiểu Hoan đang làm cái gì? Hình như lâu lắm không thấy nó rồi.
- Chuyện này con biết rõ, anh ấy đang tập làm vú em đó.
Diệp Khai lập tức trả lời.
- Cái gì?
Mấy người đàn ông liền lắp bắp kinh hãi:
- Vợ tiểu Hoan có rồi sao?
Diệp Khai lại bị bộ dạng của mấy người làm cho giật mình,
trong lòng tự nhủ có cần phải kích động tới phản ứng kịch
liệt thế không?
Không phải chỉ là có thai thôi sao, thời gian còn dài mà, cũng có lúc mọi người kích động như thế sao?
- Chuyện cũng mới thôi, nghĩ tới mọi người đều bận rộn quốc gia đại sự nên còn chưa báo cho mọi người biết.
Diệp Khai nghiêm trang đáp lại:
- Xem ra mọi người liền vô cùng xem trọng việc này, bằng không
con lại bảo đồng chí Diệp Kiến Hoan mở một buổi họp báo, công bố chuyện này ra nhá?
- Thằng ranh thối nhà con đáng ăn đòn.
Diệp Tử Bình tiện tay cầm một quả cam ném tới, không vui trách:
- Chuyện lớn như thế sao có thể giấu chúng ta chứ? Con của
tiểu Hoan chính là cháu ruột đời thứ tư của Diệp gia chúng a
mà! Ông nội cùng ông chú con cũng ngóng trông ngày này từ lâu
lắm rồi, thế mà mấy đứa chả thèm động tiếng nào, thế không
phải đáng ăn đòn thì là gì?
Diệp lão gia tử lại tinh thần sáng láng, huyết mạch của Diệp
gia không thể xem như phồn thịnh, nhất là Diệp Kiến Hoan kết hôn
nhiều năm còn không có con nối dõi. Đó vẫn là chuyện nhức
nhối trong lòng mọi người. Giờ này đột nhiên nghe Diệp Khai nói như thế, Thẩm Tuyết đã có con, trong lòng ông cụ đương nhiên là vô cùng hưng phấn, sắp được ôm chắt của mình rồi.
Nhị lão gia tử cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, cười nói với Diệp Khai:
- Tiểu Hoan đúng là không chịu thua kém nha! Ta nói tiểu Khai,
chừng nào thì con cũng giải quyết cho xong chuyện này đi, đẻ
lấy thằng con trai cho chúng ta ẵm?
- Chú hai, chú cũng quá nóng ruột đi.
Nhị bá Diệp Tử Sơ cười nói:
- Diệp Khai còn chưa cả tới hai mươi tuổi, mà tuổi kết hôn hợp
pháp là tận hai mươi hai tuổi cơ mà, cháu trai của ông cũng
không thể đi đầu làm trái luật hôn nhân, chính sách kế hoạch
hóa gia đình chứ? Nếu thế thì còn ra gì nữa. Lại nói chuyện
với bên Sở lão gia tử kia còn chưa quyết định thật sự hay sao?
Chuyện của Sở Tĩnh Huyên cùng Diệp Khai mặc dù nói cả hai nhà đều ngầm ủng hộ, nhưng mà còn chưa có nghi thức đính hôn
chính thức, cho nên chuyện này chỉ có thể nói là nhận định
ngầm chung, còn chưa chính thức ký kết hiệp nghị, cho nên Diệp
Tử Sơ mới nhắc lại chuyện này.
- Chuyện này, Tử Bình, con chọn lúc nào thích hợp, nói chuyện với Sở Vân Tùng một chút, xác định chắc chắn chuyện này đi.
Diệp lão gia tử nhẹ gật đầu, nói với Diệp Tử Bình.
Lúc trước còn chưa rõ Diệp Khai có thể kết hợp với Sở Tĩnh
Huyên hay không, cho nên mọi người còn chưa dám lên tiếng khẳng
định chuyện này. Hôm nay trên cơ bản cả hai đứa trẻ đều không
có ý kiến gì về chuyện này, hơn nữa lại hòa hợp với nhau,
nghĩ đến chuyện này hắn là cũng thuận lợi, có thể xác định
được rồi.
Nhưng mà có một nguyên nhân chưa xác định chuyện này chính là
tiền đồ của Diệp gia chưa định được, cho nên mới kéo dài thêm
chút thời gian. Giờ đây đại hội 14 cũng qua rồi, địa vị của
lão Diệp gia cũng ngày càng thêm vững chắc, cho nên liền đồng
ý chuyện này, cũng đủ làm cho mọi người yên tâm.
Dù sao, quan hệ thông gia của lão Diệp gia cùng lão Sở gia là
chuyện trọng đại của cả nước, cũng sẽ kích thích tới rất
nhiều người.
Nhưng nói thế nào đi nữa thì chuyện Diệp Khai cùng Sở Tĩnh
Huyên tâm đầu ý hợp, đây chính là điểm mấu chốt của việc này.
- Được, tối nay con sẽ sắp xếp đi ra ngoài nói chuyện với bên anh Sở Vân Tùng về việc này.
Diệp Tử Bình cũng rất quyết đoán, nếu đã có dự định như thế thì cũng không kéo dài thời gian nữa, đưa ra quyết định càng
sớm lúc nào càng hay lúc ấy.
- Con thấy tuổi con còn nhỏ, nên lấy sự nghiệp làm trọng.
Người trong cuộc tỏ vẻ nói.
Thật ra trong lòng Diệp Khai luôn cảm thấy chuyện đính hôn này
thật phứ tạp, trong lòng mong nhanh chóng quyết định một chút,
lại sợ chuyện này sẽ kích thích tới người khác, nhất là với mấy cô nàng có quan hệ mật thiết với mình như Chung Ly Dư…
Hậu quả chân đứng mấy thuyền thật không phải là người bình
thường có thể thừa nhận được, Diệp nhị thiếu gia không sợ
trời không sợ đất, giờ lại cảm thấy có chút hậm hực.
********************
Ngay trong lúc Diệp gia họp gia định, thì trong một sơn trang
ngoại ô thành phố Bắc Kinh, cũng có người đang bận bàn bạc suy
nghĩ.
Hai cái đầu tốc bạc trắng, còn có mấy người trẻ tuổi đang ngồi quây quần một chỗ, uống trà tán gẫu.
Nếu như là người thường xuyên chú ý tới những hoạt động chính trị, thấy được cảnh tượng trước mắt đương nhiên có thể phát
hiện, một người đầu tốc bạc trắng đó chính là Bí thư tiền
nhiệm đã về hưu – Bí thư Trần Chiêu Vũ, mà ngời bên cạnh đó
cũng không phải là người bình thường, tuy rằng về hưu tương đối
sớm nhưng vẫn là nước nối danh, đúng là Cố lão của lão Cố
gia, đều là những nhân vật đã từng gọi gió hô mưa một thời.
Về phần một số nhân vật trẻ tuổi, trong đó một người chính là Hồ Hán, thằng cháu rể mà lão Cố chọn, đanh định đón lấy
chức vụ của Diệp Khai. Mà mấy người khác cũng đều là con
cháu đời thứ ba của Cố gia hoặc là Trần gia, trên cơ bản đều
là những nhân vật lăn lộn tới cấp Phó tỉnh hoặc ở cấp một của Trung ương.
- Cố lão, giờ nhờ ông ra tay mới lôi được thằng cháu thứ hai của Diệp gia ra khỏi Giang Trung.
Trần Chiêu Vũ nói.