Thù hận của lão với
lão Diệp gia vĩnh viễn không thể hóa giải được, chỉ là sau khi về hưu liền không có cách nào đối kháng với Diệp gia, cho nên
chỉ có thể ký thác hi vọng vào người khác, ví dụ như đại
nhân vật lí lịch thâm hâu như Cố lão. Tuy rằng lão Cố đã về hưu nhưng sức ảnh hưởng thì vẫn thâm hậu như cũ.
Nếu không phải lão Cố ra mặt, không thể thuyết phục được Sở lão gia tử sẽ không xuất thủ ngăn trở việc này.
Rõ ràng chính là lão Cố đang tìm lấy một vị trí tốt cho
thằng cháu rể tương lai của mình, đẩy hắn lên chức, vụng trộm
lại tát cho Diệp Khai một cái, bắt hắn đi làm Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, đẩy hắn vào trong hố lửa.
Sách lược như thế, đương nhiên là không phải tự lão Cố nằm mơ
mà nghĩ ra, mà là Trần Chiêu Vũ ở đằng sau khuyến khích giật
dây.
- Tiện tay mà thôi, nhưng mà Chiêu Vũ à, chuyện ông với lão Diệp gia sao lại tính vào tiểu bối nhà hắn chứ?
Cố lão khoát tay áo, lại có chút nghi hoặc chuyện này.
- Thằng ranh kia tuy rằng tuổi còn ít, nhưng trong bụng lại chỉ
toàn là ý nghĩ xấu ra. Phải để cho nó đi Hà Đông nếm mùi đau
khổ, thế cũng là chuyện nên làm.
Trần Chiêu Vũ tự nhiên cũng không lảng tránh nói, chính lão cũng ăn không ít thiệt thòi dưới tay Diệp Khai.
Hồ Hán đứng một bên nói:
- Nhưng mà cũng nhờ thế mà Diệp Khai lại được thăng lên cấp
Trưởng ban, đây không phải là tiện nghi cho hắn hay sao?
Chuyện này lại để cho gã cảm thấy có chút hậm hực, mình coi
như là làm tốt mấy ở khu mới giải phóng Thánh Vương cũng chỉ
là thăng lên cấp Tỉnh mà thôi. Mà giờ Diệp Khai trực tiếp tăng
lên cấp tỉnh, thế thì coi ra gì chứ?
Nếu anh không cho hắn chỗ tốt, hắn sao lại chịu rời khỏi khu mới giải phóng Thánh Vương chứ?
Cố lão nói:
- Hơn nữa cái chức Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật ở Hà Đông đó dễ làm thế sao? Đó chính là một thùng thuốc súng!
- Anh không để cho hắn chỗ nào tốt, sao hắn lại rời đi Thánh Vương chứ?
Cố lão nói:
- Hơn nữa chức Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra ở Hà ĐÔng đó dễ
làm thế sao? Chỗ đó chính là một thùng thuốc súng!
- Sao lại thế? Tình hình ở Hà Đông rất không ổn sao?
Hồ Hán nghe xong cũng không khỏi tò mò hỏi.
Cố lão gật đầu nói:
- Bên đó đấu đá rất lợi hại, Trung ương vô cùng không hài lòng
về việc này, nghĩ tới là sắp muốn động thủ tóm lấy một đám người rồi.
- Chuyện chỉ sợ cũng chẳng đơn giả như thế.
Trần Chiêu Vũ lại lắc đầu nói:
- Chuyện bên đó, tôi cũng biết một chút, đơn giản chỉ là tranh
giành lợi ích, chỉ là Trung ương để đảm bảo việc than đá không
bị ảnh hưởng nên vẫn áp dụng thái độ duy trì, không muốn xảy
ra thêm chuyện gì.
Vị trí địa lý của Hà Đông khá là đặc thù, có thể nói cũng
không có lãnh đạo nào quá mức cường thế nắm quyền, bởi vì
nguyên nhân trong tỉnh khai thác được lượng lớn than đá, vẫn luôn là nguồn cung cấp than đa lớn chủ yếu của các tỉnh Đông Nam,
cho nên về mọi phương diện đêu không hy vọng lãnh đạo của Hà
Đông quá mức cường thế, nếu không sẽ tạo thành ảnh hướng quá
lớn với ngành sản xuất năng lượng.
Liền theo hiện tại mà nói, than đá là nguồn tài nguyên thuộc về quốc gia, đối với chuyện điều phối tới các tỉnh ở Đông Nam
cũng là do quốc gia dự trù rồi sắp xếp tiến hành. Nếu như
tỉnh Hà Đông bắt đầu từ tiện làm theo ý mình thì ảnh hưởng
của nó không chỉ là ảnh hưởng tới mấy tỉnh mà thôi.
Dù sao than đá không phải chỉ dùng thiêu đốt hay sưởi ấm không
thôi, đồng thời có thể sản xuất các ngành hóa chất, còn có
thể phát triển nguồn nhiệt điện từ than đá, đây chính là căn
nguyên sản nghiệp của quốc dân.
- Nếu như ở địa phương khác, các lãnh đạo các ban ngành không
đoàn kết liền thành cớ để Trung ương động thủ diệt trừ thì ở tỉnh Hà ĐÔng, mọi người lại hy vọng nhất chính là các lãnh
đạo tự làm theo ý mình. Nói như thế rất khó hình thành tiếng nói chung, chuyện than đá cũng sẽ không có được quyền lên
tiếng chủ động.
Lão Cố nói:
- Chỉ có điều gần đây bọn họ đấu đá hơi quá, Trung ương cũng
sắp không chấp nhận được, rất có thể sẽ động thủ.
Hồ Hán nghe xong, gật đầu nói:
- Đây chính là cơ hội tốt, một khi Hà Đông có biến, tên Diệp
Khai kia lại chưa ổn định căn cơ, rất dễ trở thành vật hi sinh
cho người khacsm bị đẩy lên trên. Khó trách lão gia tử lại để
cho hắn cơ hội như thế, trong lúc đó, cấp bậc cang cao thì phong hiểm lại càng lớn mà thôi.
- Không sai, nếu như là ở địa phương khác thì cũng thôi đi, nhưng ở tỉnh Hà Đông thì khác rồi.
Lão Cố nói:
- đám người bên kia, kinh nghiệm đấu đá phong phú, thủ đoạn bịp bợm chất chồng. một thằng ranh con tóc còn chưa mọc đủ như
Diệp Khai khó tránh việc chịu thiệt thòi ở đó, được cái này
mất cái kia, thậm chí có thể còn không nhận rõ được đâu là
bạn, đâu là thù. Hà Đông lại không phải là địa bàn của lão
Diệp gia kia, thế lực khắp nơi đan xen lại cùng một chỗ, vô
cùng phức tạp, chúng ta chỉ cần thúc đẩy thêm một chút là có thể làm cho thằng ranh thối Diệp Khai đó bị lún vào mà không
cách nào khống chế được.
Đúng là vì tỉnh Hà Đông có tài nguyên than đá, cho nên thế lực khắp nơi đều phái người có tài, lại là trợ thủ đắc lực của mình cắm rễ, chiếm lấy chức Chủ tịch tỉnh Hà Đông, chính là
vì để bảo đảm lợi ích của mình không bị tổn hại gì. Vền
phần nói cục diện chính trị của tỉnh Hà Đông có ổn định
được hay không thì không nằm trong phạm vi quan tâm của bọn họ
rồi. Bởi vì bên đó càng loạn thì bọn họ càng có thể tranh
thủ lợi ích.
Trần Chiêu Vũ cũng nói:
- Chúng ta bên đó cũng có người, đến lúc đó phối hợp một chút.
Trong lòng Hồ Hán vẫn không thèm quan tâm, hắn cũng chẳng có
mâu thuẫn trực tiếp gì với Diệp Khai. Nếu không phải là vì
bản thân hắn đoạt ấy vị trí của Diệp Khai ở khu mới giải
phóng Thánh Vương đó, giữa hai người họ căn bản là sẽ không có mối liên hệ nào.
Chỉ là hiện tại đã có xung đột với Diệp Khai rồi, thế thì phối hợp cùng lão Cố gia cùng lão Trần gia, vây hãm Diệp Khai ở
tỉnh Hà Đông chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nhớ thế mà cũng tránh việc sau này hắn thoát thân được ra ngoài tới tìm mình
đòi lại nợ cũ.
Nhưng mà trong lòng hắn cũng có nghi hoặc:
- Diệp Khai chỉ là đi thành phố Long Thành đảm nhiệm chức vụ Bí
thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật, không đến mức bị kéo vào cuộc
đấu đá trên tỉnh chứ?
- Ha ha, một đám cán bộ ở tỉnh cùng thành phố đều đang chen
chúc lại một chỗ, sao có thể không có mâu thuẫn chứ?
Cố lão nở nụ cười:
- Chỉ sợ là vừa mới tới nhậm chức đã bị người ta làm cho sứt đầu mẻ trán mà thôi.
Nếu là Diệp Khai chỉ đảm nhiệm Trưởng ban Ban Kỷ luật Thanh
tra ở cấp nào đó thì đương nhiên là vị cao quyền trọng. Nhưng
mà hắn giờ lại làm việc này ở thành phố thuộc tỉnh thì tình
hình lại khác.
Cán bộ cấp Trưởng ban Thành phố thuộc tỉnh có rất nhiều, mà
số lượng cán bộ cấp tỉnh cùng cấp Phó tỉnh cũng không ít,
người về hưu cùng người chưa về hưu tổng cộng lại rất nhiều,
những người đó không có ai là dễ dây vào cả.
Một người tuổi còn trẻ
như Diệp Khai lại lạc tới giữa một bầy lão hồ ly tinh, làm sao có thể chống chọi là được chứ?
Bất luận như thế nào, Cố lão cho rằng Diệp Khai chỉ là một
thằng ranh vắt mũi chưa sạch mà thôi, trong môi trường đấu đá
chính trị phức tạp như thế thì làm sao có thể toàn thân ra
ngoài được?
Trước kia ở Giang Trung, Tô Định Phương thân là chức Chủ tịch tỉnh còn bị Diệp Khai đánh đổ. Ở đó còn là do lão Diệp gia giật
dây, đánh chết lão cũng không tin tự bản thân Diệp Khai lại có
bản lĩnh lớn tới thế.
Trần Chiêu Vũ ngược lại lại không nói gì, trên thực tế tầm cỡ như lão cùng lão Cố chẳng qua cũng chỉ là liên hợp tạm thời
mà thôi. Lão đương nhiên cũng sẽ không nói ra chuyện Diệp Khai
làm trong cục diện Chính trị trung ương, cũng không chịu nói ra
nguyên nhân chủ yếu nhất làm Trần gia của lão cùng Phùng gia
thất thế, đó đều là do Diệp Khai khơi mào ra mà thôi.
Nếu lão nói ra những câu như thế thì lão Cố chưa hẳn chịu dễ
dàng đáp ứng yêu cầu của lão, toàn lực ra tay đối phó với
Diệp Khai.
- Chọn lấy một cơ hội, tạo chút phiền toái cho Diệp Khai đi.
Cố lão nói với Trần Chiêu Vũ. Trần Chiêu Vũ nhẹ gật đầu.
Trần gia của lão cũng có chút mối quan hệ lợi ích ở tỉnh Hà Đông, muốn gây chút chuyện cũng dễ mà thôi.
Nghĩ tới chuyện Diệp Khai vừa mới tới Long Thành liền vấp
phải mấy chuyện đau đầu, nét mặt hắn nhất định sẽ rất đặc
biệt.
Diệp Khai còn chưa kịp bái phỏng Sở lão gia tử để học hỏi
kinh nghiệm của ông cụ, hỏi han chuyện công tác của Ban Kỷ luật Thanh tra phải tiến hành ra sau thì đã nhận được điện thoại
của một quý nhân bảo hắn vào trong nội thành một chuyến.
Người gọi điện tới chính là Thư ký mới nhậm chức của Ủy ban
Thường vụ Lâm Viễn Hành, cũng là người lãnh đạo trực tiếp
hiện tại của Diệp Khai.
Với tư cách là Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Lâm Viễn Hành
được tham gia Ủy ban Thường vụ, điều này liền thể hiện sự coi
trọng với công tác kiếm tra Kỷ luật, giám sát công tác.
Thời điểm lúc trước, cơ quan của Ban Kỷ luật cùng Thanh tra, Bộ Giám sát chia ra làm hai, giờ lại hợp lại thành một làm cho
quyền lực trong tay Lâm Viên Hành tăng lên rất nhiều, đây cũng là tình hình phát triển cần thiết.
Lâm Viên Hành lên chức, phải nói là điều thỏa hiệp của các thế lực khắp nơi.
Trên thực tế, Lâm Viên Hành cũng không thuộc về thực lực cường
đại hay bá chủ một phương nào. Quan hệ của hắn cùng Diệp gia,
Sở gia cũng là vì lợi ích chung mà thôi.
Chỉ là con người sẽ luôn thay đổi, một khi đã lên tới vị trí
này, sẽ rất khó nói được là có giữ vứng lập trường hay
không.
Diệp Khai tuy rằng không nắm rõ được mục đích Lâm Viễn Hành
gọi hắn qua đó, nhưng cũng chẳng cảm thấy lạ lẫm gì. Dù sao
bản thân Diệp Khai cũng xem như cán bộ của hẹ thống Kiểm tra
Kỷ luật, đại lão bản triệu kiến cũng là chuyện rất bình
thường, nhất là việc điều động của Diệp Khai cũng đã được
Ủy ban Tổ chức Trung ương thông qua. Đã như thế cũng có khả năng tiếp kiến Bí thư.
Lại nói nữa, quyền hạn của Ban Kỷ luật và Thanh tra rất lớn.
Ủy ban Kỷ luật Trung ương là do đại hội đại biểu toàn quốc
tuyển cử bầu ra, là cơ quan kiểm tra kỷ luật có quyền lực cao
nhất của đảng.
Hai tháng sau khi nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, căn cứ vào quyết định của Trung ương đảng, thành lập Ủy ban
Kỷ luật Trung ương. Sau đó vào tháng 3 năm 1955, Ủy Ban giám sát trung ương lại thay thế Ủy ban Kỷ luật Trung ương.
Sau khi cuộc đại cách mạng văn hóa bắt đầu, cơ quan kiểm tra kỷ luật của đảng bị tan rã. Đại hội đảng bộ toàn quốc lần thứ chín đã chính thức hủy bỏ cơ quản kiếm trả kỷ luật.
Mãi cho tới tháng 12 năm 1978 lại quyết định một lần nưa thành
lập Ủy ban kỷ luật trung ương với nhiệm vụ chủ yếu chính là
gìn giữ pháp quy trong nội bộ đảng cùng trong nội bộ những
đảng khác, hỗ trợ đảng ủy kiến thiết tác phong của đảng,
kiểm tra tình hình thi hành chính sách cùng chấp hành nghị
quyết của đảng ở trung ương lẫn địa phương. Đồng thời tiến
hành giáo dục đảng viên tuân thủ kỷ luật đảng, tuân theo quyết
định của đảng, bảo vệ kỷ luật đảng bộ.
Đồng thời cũng phải kiểm tra cùng xử lý vụ án tương đối quan
trọng cùng phức tạp của những tổ chức đảng cùng đảng viên có những hành vi trái lại với pháp luật hay điều lệ đảng, cũng
có thể quyết định hủy bỏ hình phạt đối với vụ án xử lý
đảng viên, thụ lý những khống cáo cùng những khiếu nại của
đảng viên.
Căn cứ vào những nhu yêu của công việc, nó có thể tạo thành
tổ kiểm tra hoặc kiểm tra viên phái trú ở cấp đảng Trung ương
hoặc cơ quan của đảng ở địa phương.
Từ tình hình hiện tại mà thấy, cấp lãnh đạo đang vô cùng coi
trọng Ban Kỷ luật Thanh tra Giám sát, cho nên địa vị của ỦY ban Kỷ luật Thanh tra Giám sát ở trong nước cũng tăng lên rất
nhiều. Chỉ việc Bí thư Lâm Viễn Hành có thể vào được Ủy ban
Thường vụ Trung ương là có thể thấy được điều này rồi.
Về phần nói Diệp Khai đảm nhiệm Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra rõ ràng là cùng cấp với Bí thư thành ủy, cũng có thể nói nên một vài vấn đề rồi.
Sau khi Bí thư Lâm Viễn Hành thấy Diệp Khai, lại cũng chẳng nói
gì thừa thãi, chỉ đơn giản nói mấy câu, liền đưa cho hắn một
đống tư liệu thật lớn.
- Vấn đề của tỉnh Hà Đông rất nghiêm trọng, thành phố Long Thành đó cũng không yên ổn.
Bí thư Lâm nói với Diệp Khai:
- Năng lực của cậu tôi biết rất tõ, có thể nắn lại công tác
Kiểm tra Kỷ luật Giám sát ở Long Thành thành nghiêm túc hay
không phải xử lý những tình hình thực tế. Những hồ sợ này
phản ánh một số vấn đề khá mấu chốt, cậu phải chú ý nhiều
hơn nữa.
- Vâng!
Diệp Khai rất dứt khoát đáp lại.
- Tình hình ở Long Thánh tương đối phức tạp, triển khai công
tác Kiểm tra Giám sát kỷ luật cũng phải chú ý tới phương
pháp làm việc. Phương diện này câu phải châm chước đi làm, công
tác phải làm thật tốt, kiến thiết kinh tế cũng không thể bị
ảnh hưởng lớn. Điều này nhất định phải chú ý.
Bí thư Lâm Viễn Hành còn nói thêm.
- Vâng.
Diệp Khai lên tiếng, nhưng lại nói một câu:
- Nhưng mà theo tôi được biết, hiện tại chủ nghĩa bảo thủ đang
rất phổ biến, rất nhiều cán bộ Thanh tra của Ủy ban Giám sát
Kỷ luật trong quá trình xử lý một số phần tử hủ bại đều
trở gặp phải không ít trở ngại, bị áp lực từ nhiều phương
diện, nói không chừng có thể làm ảnh hưởng tới đại cục kiến
thiết kinh tế, cũng dùng tổn thất kinh tế để áp chế. Nếu gặp phải tình huống như thế thì tôi phải làm gì? Áp lực ở thành
phố tôi đương nhiên phải thừa nhận, thế nhưng nếu thế lực ở
tỉnh muốn nhúng tay vào thì đúng là chèn chết người ta mà.
Lâm Viễn Hành nghe xong liền nở nụ cười:
- Tôi tin rằng đồng chí Diệp Khai có biện pháp giải quyết vấn
đề này. Chỉ cần cậu kiên trì theo nguyên tắc, theo nền nếp mà
làm việc thì tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì. Tình hình của tỉnh Hà Đông tuy rằng phức tạp, nhưng cậu cũng phải nhìn vào
mặt tốt của nó, rất nhiều cán bộ đều có thể duy trì nghiêm
chỉnh nguyên tắc, những phần tử không theo pháp luật chỉ là số rất ít thôi.