- Tôi có thể đi thành phố Thủy Châu được không?
Trần Phương Tuyên nghĩ một lát rồi xin chỉ thị.
Hắn nghĩ kỹ lắm rồi, Ban Tài chính tuy rằng béo bở lắm, cũng thật sự nhiều
nguồn, nhưng nhiệm kỳ thì khá ngắn. hiện giờ đang rộ lên chuyện phân chế độ thuế, đầu mâu chĩa vào các ban ngành Tài chính khá nhiều, cho nên
Ban tài chính cũng đau đầu, mình không nhất thiết phải đi vào hang hùm
mà nộp mạng.
Ngược lại tới thành phố Thủy Châu làm Phó Chủ tịch
thường vụ thành phố, có thể nói là quyền cao chức trọng, quyền lên tiếng rất lớn trong Ủy ban Thường vụ thành phố, hơn nữa hắn lại từng mang
dang từng là thư ký của Chủ tịch tỉnh Tô Định Phương, ai cũng phải kính
nhường hắn mấy phần.
Tương đối mà nói, đi thành phố Thủy Châu là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Suy nghĩ một chút, mấy triệu chức vụ, bên dưới lại quản nhiều cán bộ các
cấp như cấp Sở, cấp Phó Phòng. Thậm chí còn có một số cán bộ cấp Phó ba
cũng phải nể nhìn sắc mặt của mình, cuộc sống như thế, cũng coi như nắm
quyền một phương, trước hết phải nắm cho chặt đã.
- Tô Định Phương đưa thằng con trai đi New Zealand rồi hả?
Ngày hôm sau Diệp Khai nhận được tin này, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vốn hắn cho rằng Tô Định Phương mặc dù đã đồng ý với mình, tống thằng con
trai Tô Tỉnh ra nước ngoài, cũng không có khả năng nhanh chóng như thế.
Bằng không mà nói, vừa mới đạt thành thỏa thuận ngầm cùng với Diệp Khai
mà đã thành thật vội vàng đưa thằng con ra nước ngoài, chẳng phải nói
rằng lão sợ Diệp Khai, bị một thằng cán bộ cấp Phó ban dọa sợ sao.
Tuy rằng bên ngoài không rõ rằng nội tình bên trong, nhưng đám người tham
sự chuyện ở Kim Sắc Niên Hoa đó, trong lòng luôn rõ ràng, đương nhiên
biết rõ
Trên thực tế, ý định ban đầu của Tô Định Phương cũng không định để Tô Tỉnh rời Trữ Châu sớm như thế.
Nhưng sau khi hắn gây ra chuyện đó, khẳng định sẽ bị Diệp Khai chú ý, nên
Diệp Khai bắt đầu sai người thu thập tin tức, xem xem Tô Định Phương rốt cuộc là uống nhầm thuốc gì, tại sao lại vội vàng tống Tô Tỉnh xuất
ngoại như thế?
Lúc chiều, Diệp Khai nhận được tin tức từ nội bộ
chính phủ, nói là buổi trưa tổ chứ cuộc họp Thường ủy của tỉnh ủy, Chủ
tịch tỉnh Tô Định Phương đề nghị để Trần Phương Tuyên đảm nhiệm vị trí
phó Chủ tịch thường vụ thành phố Thủy Châu, hơn nữa đề nghị này cũng đã
được thông qua rồi.
Thư ký trưởng của Tô Định Phương Trần Phương Tuyền mấy hôm nữa sẽ tới thành phố Thủy Châu nhậm chức rồi.
- Trong này khẳng định là có chuyện gì đó.
Diệp Khai nghe xong tin này lập tức chủ ý cân nhắc.
Xem ra, nhất định là Tô gia xảy ra chuyện gì rồi, nếu không Tô Định Phương
khẳng định sẽ không vội vã đưa con trai ra nước ngoài, sang tận New
Zealand, lại còn đưa thư ký của mình đi nơi khác.
Nhưng là rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì chứ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể làm rõ ràng được.
Nhưng mà nguyên nhân của những chuyện như thế, Diệp Khai không cần thiết bám
quá chặt làm gì, hắn chỉ cần xác định rõ ràng chuyện này, chỉ cần biết
rõ Tô Định Phương đã đưa con trai Tô Tỉnh của hắn ra nước ngoài là đủ
rồi.
- Có thể ra tay rồi.
Diệp Khai nhanh chóng gọi điện cho Nhị lão gia, nói với lão.
- Được!
Nhị lão gia nghe điện thoại xong liền tỏ ra rất vui mừng:
- Đã sớm thấy hắn chướng mắt rồi.
Tô Định Phương cùng Diệp Tử Bình có mâu thuẫn với nhau còn chưa tính, còn
tới quấy rầy quan hệ thông gia giữa Diệp gia mà Mạnh gia. Mà Mạnh lão
gia là Quốc học Đại sư nổi tiếng, có ảnh hưởng rất quan trọng đối với
học viện, ít nhất ông cụ là một hình tượng mẫu mực để đánh giá các học
giả, cho nên sự tồn tại của Tô Định Phương sẽ ảnh hưởng tới hình tường
chính trị của Diệp Tử Bình.
Căn cứ vào những nguyên nhân như thế, lão Diệp gia nhất định là mong Tô Định Phương bị hạ bệ, chỉ là luôn
chưa có cơ hội mà thôi. Diệp lão gia tử phát Diệp Khai đên Giang Trung
để dọn đường, là khiêu khích thẳng mặt Tô Định Phương, chỉ là không ngờ
Diệp Khai lại nhiệt tình lớn thế, đánh thẳng vào má trái Tô Định Phương, lại còn đánh vào bên còn lại của y, hiện tại còn đánh cả con y nữa.
Nhất là chuyện ở Kim Sắc Niên Hoa, Diệp Khai đã sớm thông qua những người ở
quân khu giao chứng cớ, bảng tường trình đưa đến quân ủy hết, có thể nói là bằng chứng như núi. Lúc ấy đã mang những thứ này đi trước, tuy rằng
không thể nói thẳng là Tô Định Phương phạm vào tội tình gì, nhưng là tội bao che cho con cái, không chịu nhận trách nhiệm thì vẫn cứ phải gánh.
Mà tình hình bây giờ thì lại không rồi, Tô Định Phương vội vàng tống thằng con trái sang New Zealand, điều này lại có kết quả khác rồi.
Diệp Khai hoàn toàn có thể nói, Tô Định Phương là biết rõ con trai mình chịu trọng tội, cho nên mới ỷ vào quyền thế, tống thằng con trai ra nước
ngoài, mục đích chính là trốn tránh chế tài của pháp luật.
Bởi
như vậy thì bản thân Tô Định Phương cũng không tránh khỏi bị liên quan,
gánh hiềm nghi bao che tội phạm, đối với một cán bộ lãnh đạo mà vị trí
vốn đang không ổn định mà nói, đây đúng thật là vác đạn đi cho kẻ thù
đánh vào chính minh, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mà vấn đề
càng nghiêm trọng hơn là chuyện em vợ gã Mạch Tử Hiền làm chủ tập đoàn
Kim Nguyên. Vốn chuyện này đã có rất nhiều vấn đề rồi, một khi vạch trần cả những chuyện như thế, Tô Định Phương nhất định gặp không ít phiền
toái ròi, mặc dù là Chủ tịch Hội nghị Chính trị Hiệp thương Hứa Vĩnh
Niên vố là một trong những Ủy viên bộ Chính trị, có được quyền lên
tiếng, lời nói có trọng lượng, hơn nữa lại cố ý thể hiện rằng Tô Định
Phương là thủ hạ của mình, cũng không có cách nào giải vây cho y được.
Cũng chỉnh vì như vậy, Diệp Khai mới không đưa ra yêu cầu không thích hợp
nào đó với Tô Định Phương, mà chỉ nói ra mấy sự kiện râu ria để bàn bạc.
Toàn bộ sự việc cũng là chuẩn bị cho thời khắc này, đánh triệt để Tô Định
Phương, một lần ra trận mà diệt cỏ tận gốc, không để lại phiền toái sau
này.
Về chuyện hiện tại, Diệp Khai đã tính toán rất rõ ràng rồi.
- Hiện tại chúng ta lập tức xuất phát, đi Minh Châu.
Diệp Khai đưa ra chỉ thị với thủ hạ của mình.
Ninh Sương lại cảm thấy có chút khó hiểu, không biết mấy ngày hôm trước, Tô
Định Phương có thể lực khá mạnh, Diệp Khai cũng còn chẳng rời Trữ Châu,
hôm nay rõ ràng Tô Định Phương đã rơi vào thế bại mà Diệp Khai lại tỏ vẻ muốn rời Trữ Châu, về lại Minh Châu. Điều này làm cho Ninh Sương khó mà hiểu được.
- Càng ở thời điểm bản thân mình chiếm được nhiều ưu thế thì lại càng phải xuất hiện ít đi một chút.
Diệp Khai nói với Ninh Sương:
- Lúc này động tĩnh ở Giang Trung nhất định sẽ rất mạnh, ảnh hưởng của
việc kéo đổ một tên Chủ tịch tỉnh cũng không phải đơn giản như lật đổ
một chức Chủ tịch huyện. Đúng vào những lúc này, anh vấn nên tránh xa
hơn mới thỏa đáng.
Mặc dù nói Tô Định Phương là do bị Diệp Khai
gài kế, nhưng Diệp Khai tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều này trước mặt
những người ngoài. Mặc dù là những người ở bên trên cũng sẽ không rõ
ràng nội tình trong đó, chỉ cho là lão Diệp gia ra tay mà thôi.
Với tư cách là một tên nhóc
vừa tiến vào quan trường, hơn nữa đã có khởi đầu khá tốt đẹp, Diệp Khai
vẫn hy vọng có càng ít người chú ý tới mình càng tốt, nhất là càng không để cho mấy lão cáo giá biết rõ mình giăng kế cũng âm hiểm như thế.
Với tư cách là một người trong chốn quan trường, khảng định là có ý muốn hại người, nhưng tuyệt đối là không thể để ý muốn hại người đó lộ rõ
trên mặt, dễ dàng để bị người khác nhận ra. Điều này rất quan trọng, nếu không làm được điều này thì coi như tu hành còn chưa đủ, không thể đi
được lâu dài trên chốn quan trường này.
- Cảm giác giống như anh muốn làm anh hùng giấu mặt ấy.
Ninh Sương cuối cùng cũng có thể định tên cho cảm giác của cô đối với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong lại rất vui vẻ:
- Ha ha, vì cái gọi là kẻ thiện chiến không quan trọng công lao, có thể
đạt được tiêu chuẩn như thế cũng không phải là nhân vật tầm thường đâu
nha.
Nhưng mà Diệp Khai còn chưa xuất phát đã nhận được điện thoại của cậu cả Mạnh Thanh Xuyên, nói là phát hiện tình hình mới.
Vì thế Diệp Khai lại bắt buộc đi tới tổng bộ của tập đoàn Mậu Nguyên thêm một lần nữa, gặp mặt cậu cả Mạnh Thanh Xuyên của hắn.
Lúc này, Mạnh Thanh Xuyên không còn gióng trống khua chiêng lôi một đám
người tới gặp Diệp Khai nữa, hai người trực tiếp đi thẳng vào văn phòng, đóng cửa lại bàn bạc.
- Tin tức nội bộ đây! Ở Kim Sắc Niên Hoa có một người chết, hơn nữa còn
có liên quan với thằng con trai Tô Tỉnh của Tô Định Phương.
Sắc mặt Mạnh Thanh Xuyên tràn đầy vẻ vui mừng, ngồi xuống xong liền nói với Diệp Khai.
- Hả, chuyện gì xảy ra thế cậu?
Diệp Khai vội vàng hỏi, chuyện này làm hắn vô cùng ngạc nhiên.
Mặc dù nói thuộc hạ của Diệp Khai cũng có một ít là nhân viên tình báo,
nhưng là những chuyện ở Giang Trung này cũng không phải là địa bàn của
hắn, hắn cũng không chăm chú tới mấy chuyện nghiệp vụ thu thập tin tức ở bên ngày, cho nên về tin tức cũng hơi bế tức. Tuy rằng một số tổ chức
tình báo cũng có hợp tác, nhưng bọn họ nhiều khi đều không thể chủ động
được, cho nên cũng truyền tin chậm hơn.
Nhưng mà Mạnh Thanh Xuyên là ông chủ lớn như thế, bản thân lại là địa
bàn của lão, những thuộc hạ dưới trướng lại càng phức tạp hơn, tin tức
càng được lan truyền nhanh chóng, cho nên sẽ biết những tin này sớm hơn nhiều.
- Cũng là vừa đúng dịp, vừa hay cậu có được tư liệu video lúc đó.
Mạnh Thanh Xuyên nói, hắn lấy ra một cuốn băng ghi hình, đưa cho Diệp Khai.
- Đêm qua, con trai Tô Tỉnh của Tô Định Phương hẹn gặp ba thằng bạn, đi
Kim Sắc Niên Hoa bao phòng gọi ba cô gái. Có lẽ lúc đó cũng dùng chút
thuốc bột, nên bị quá liều rồi, kết quả chính là một cô gái chết ngay
tại chỗ.
Mạnh Thanh Xuyên giải thích với Diệp Khai.
- Sau khi chuyện này xảy ra, cậu của Tô Tỉnh, Mạch Tử Hiền cùng thư ký
của Tô Định Phương liền chạy ngay tới đó giải quyết hậu quả sau cùng.
Sau đó cảnh sát cũng chạy tới đi, ghi chép đơn giản một lát liền đưa thi thể của cô gái bị tử vong đi hỏa táng luôn. Mà tên Tô Tỉnh cũng bị Mạch Tử Hiền mang đi, trực tiếp tống lên máy bay, bay thẳng tới New Zealand.
- Mặc dù Trần Phương Tuyên đã giải quyết hậu quả rồi, nhưng sao tin tức vẫn lộ ra ngoài được?
Diệp Khai khó hiểu nên hỏi.
Với tư cách là thư ký của Tô Định Phương, Trần Phương Tuyên có kinh
nghiệm phong phú, không có khả năng đã làm chuyện này còn đẻ lại cái
đuôi, đây là điểm mà Diệp Khai không nghĩ ra.
- Cho nên nói chuyện này đúng là trùng hợp nha.
Mạnh Thanh Xuyên giải thích nói:
- Cô gái chết đi đêm đó lại là đồng hương với một nhân viên bảo an. Nhân viên an trữ kia biết rõ nội tình, nhưng lại không dám lộ mặt, lúc người của cậu tới tìm hiểu tin tức, gã nói có một cuốn băng trộm giấu đi,
liền bán cho người của cậu với gián năm ngàn tệ.
Diệp Khai nghe xong mới lấy băng ghi hình nhét vào trong máy, chậm rãi xem lại.
Hiểu quả điểu khiến và giám sát đúng là khá tốt đó, ít nhất là có thể
xem được rõ ràng hình ảnh Trần Phương Tuyên cùng Mạch Tử Hiền, với đám
cảnh sát và ông chủ của Kim Sắc Niên Hoa thương lượng với nhau. Tuy rằng ghi âm không rõ ràng, chỉ nghe được chút tiếng động, âm thanh thì cần
xử lý mới có thể nghe được,
Nhưng mà bất kể nói như thế nào, thứ này hoàn toàn có thể tố cáo rõ hành vi bao che cho thằng con trai, còn giúp nó trốn thoát tội trong đêm đó
của Tô Định Phương.
- Năm nay Tô Định Phương thật là xui xẻo, coi như hắn xui, có được thằng con gây bao nhiêu chuyện phiền phức cho hắn.
Diệp Khai xem xong, không khỏi lắc đầu nói.
- Bộ mặt ngụy quân tử của thằng cha đó, cũng không biết tại sao mà ông ngoại con lại vừa ý chứ?
Mạnh Thanh Xuyên cũng ghi hận với Tô Định Phương.
Thời gian trước kia còn chẳng có cảm giác gì lắm, thậm chỉ Mạnh gia cũng từng giúp đỡ cho Tô Định Phương rồi. nhưng là từ khi Tô Định Phương chỉ thị em vợ Mạch Tử Hiền của hắn, ý đồ chiếm đoạt lấy tập đoàn Mậu
Nguyên, Mạnh Thanh Xuyên liền thay đôi một80 độ thái độ với y, trở nên
vô cùng chán ghét y.
- Điều này chỉ có thể nói rõ ràng công lực của hắn còn chưa đủ.
Diệp Khai thu lại băng ghi hình, có chút cảm khái nói:
- Có một vị trưởng bối đã từng nói với con, diễn kịch tuyệt đối là cần
tới thực lực, đa nan hưng bang, đa diễn xuyên bang, đây mới đúng là lời
lẽ chí lý mà! Tin rằng mọi người phát hiện bộ mặt thật xấu xa của Tô
Định Phương tuyệt đối sẽ chấn động,
- Người khác cũng thế mà thôi, chỉ là hi vọng ông ngoại của con có thể
nhìn thấy rõ ràng bộ mặt thật sự của thằng đệ tử này của cụ, coi như là
chấm dứt bớt một nỗi băn khoăn của chúng ta rồi.
Mạnh Thanh Xuyên nhớ kỹ chuyện này.
Nếu Tô Định Phương mà bị hạ bệ, Mạnh lão gia tử hẳn cũng sẽ tỉnh ngộ
lại, khoảng cách thời gian cô em gái Mạnh Chiêu Hoa có thể về nhà cũng
sẽ không xa nữa. Trong lòng Mạnh Thanh Xuyên hiện tại chỉ đang mong mỏi
điều này thôi.
- Cậu cả cứ yên tâm, đã có chứng cớ quan trọng này, chúng ta làm việc gì cũng càng dễ dàng hơn.
Diệp Khai vẫy vẫy hộp băng trong tay, ra vẻ vô cùng chắc chắn nói.
- Đúng là thời buổi rối loạn mà!
Đồng chí Giang Thành nhận được tài liệu do quân ủy đưa tới xong, có chút buồn rầu gãi đầu.
Tình hình bình thường, lãnh đạo cấp trên cũng chẳng muốn động tới một vi “Đại tướng biên cương” làm gì, đây cũng coi như thỏa thuận ngầm của mọi người. Thậm chí lại nói, cổ ngữ có câu nói, “hình bất thượng đại phu,
lễ bất hạ thứ nhân” (ý nói không dùng hình, không trách tội đại phu,
cũng không đòi hỏi lễ giáo với những người tầng lớp thấp kém). Cho nên
cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh gần như đạt tới cấp bậc của “Đại phu” rồi,
không áp dụng những hình phạt thế tục.
Nhưng là tình hình bây giờ lại khác hắn, cho nên một số quy tắc ngầm của đám cán bộ lãnh đạo cấp cao cũng không thể che chở cho Tô Định Phương
được nữa.
Trong tài liệu liên quan tới Tô Định Phương, có mấy chuyện khá là nghiêm trọng, thông qua quan hệ thân thuộc mở một doanh nghiệp nuốt trọn tài
sản của quốc gia, âm mưu đoạt tài sản cùng quyền lợi doanh nghiệp tư
nhân, bao che cho thằng con trai vốn phạm vào tội hình sự, cũng trao đổi buôn bán ích lợi với nước ngoài… những chuyện này để cùng một chỗ liền
làm cho người ta không thể nhắm mắt coi thường nữa.