Còn có một cô gái cũng tỉnh lại, thấy tình trạng của cô gái kia, lập tức lại sợ hãi hôn mê.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ...
Cả đám đều vô cùng sợ hãi, dù sao chưa từng gặp phải chuyện thế này.
Vấn đều mấu chốt nhất chính là có người chết!
- Tô Tỉnh, tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bố cậu đi, khẳng định là ông ấy có cách nào đó…
Tô Tỉnh nghe thế, mới phản ứng, liền gọi điện thoại tới cho Tô Định Phương.
Không tới nửa giờ sau, thư ký Trần Phương Tuyên của Tô Định Phương cùng Mạch Tử Hiền cùng chạy tới Kim Sắc Niên Hoa.
Lúc này, Kim Sắc Niên Hoa vẫn còn đang hoạt động, chỉ là Mạch Tử Hiền
đột nhiên tới làm cho đám người ở đây thấy hơi lạ, không biết là có
chuyện gì xảy ra mà thôi.
Đợi tới khi thư ký Trần Phương Tuyên cùng Mạch Tử Hiền thấy được tình hình trong phòng, cùng sợ hãi kêu lên một tiếng.
một cô gái đã bị chết, một cô ả khác hút thuốc quá liều hình như cũng
đang gặp phải vấn đề nào đó, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, cũng không
biết là còn có thể tỉnh lại hay không.
- Như thế nào lại thành ra chuyện như này?
Mạch Tử Hiền nhìn cảnh này, cảm thấy thật đau đầu.
Nếu là không có người chết thì còn dễ nói chuyện, nhưng mà tình hình bây giờ là khác rồi. Chuyện này nhất định là phải báo án, hơn nữa chuyện
này cũng khó tránh khỏi bị điều tra, chỉ cần vừa điều tra một chút liền
sẽ biết là có chuyện gì.
Nhưng mà chuyện này hắn lại không thể mặc kệ được, dù sao đây cũng là
cháu ngoại của hắn, huống hồ lại là con trai của Chủ tịch tỉnh, về công
hay về tư hắn đều không thể ngồi yên được.
Chỉ là chuyện này liên lụy tới rất nhiều người, khó tránh khỏi sẽ không
có điều tiếng gì tràn ra ngoài, đến lúc đó sẽ rất phức tạp.
- Bằng không Tổng giám đốc Mạch, ông mang Tô Tỉnh về trước, bên này để tôi nghĩ cách.
Thư ký của Tô Định Phương lại có chút đảm đương, lập tức đưa ra đề nghị.
- Cũng được, Tô Tỉnh không thích hợp ở lại chỗ này, tôi sẽ tranh thủ đêm nay đưa nó đi xuất ngoại.
Mạch Tử Hiền hiểu được chuyện này phải quyết định thật nhanh, bằng
không mà nói, bị người ta nắm được thóp thì dù là con trai Chủ tịch
tỉnh cũng không tránh trách nhiệm.
Tô Định Phương hiện tại đang ở giai đoạn vô cùng quan trọng, không có
khả năng dồn quá nhiều công sức vào trong chuyện này, mà đám người đang
nhắm vào vị trí của Tô Định Phương cũng chắc chắn sẽ không buông tha cơ
hội cong kích đối thủ này.
Đưa Tô Tỉnh tranh thủ đi luôn trong đêm là quyết định sáng suốt nhất,
chỉ cần không ở lại Giang Trung nữa, chuyện gì cũng không thể dính tới
người Tô Định Phương được, đương nhiên là có thể bảo vệ an toàn cho Tô
Tỉnh rồi.
Năng lực của Mạch Tử Hiền cũng rất lớn, bời vì hộ chiếu của Tô Tỉnh đã
làm xong từ lâu, còn có cả hộ chiếu dự bị nữa cho nên thuận lợi liên hệ
đặt vé máy bay tới New Zealand, hơn nữa còn lái xe suốt đêm đưa Tô Tỉnh
đi tới sân bay Minh Châu, nhìn hắn lên máy bay, lúc này mới xem như thở
phào nhẹ nhõm một hơi.
Đợi tới ngày hôm sau Tô Định Phương hỏi tới chuyện này, thư ký Trần Phương Tuyền đã xử lý ổn thỏa hết rồi.
- Chỉ là không đám ranh con ăn chơi quá trớn, uống thuốc rồi sinh
chuyện, những đồng chí cảnh sát ở trên cục thành phố đã xử lý qua rồi,
thi thể cũng đã được hỏa táng ngay trong đêm. Còn về vấn đề người nhà
nạn nhân thì bên Kim Sắc Niên Hoa liền cho chút tiền bồi thường liền
không có chuyện gì rồi.
Thư ký Trần Phương Tuyên báo cáo với Tô Định Phương, tỏ vẻ nhẹ nhàng
không có chuyện gì, giống như chuyện này không hề quan trọng chút nào,
bản thân hắn cũng chẳng có công lao gì.
Tô Định Phương nghe xong, nhẹ gật đầu, cảm thấy thư ký xử lý chuyện này rất tốt.
- Tiểu Trần à, cậu đi theo tôi cũng mấy năm rồi, có cân nhắc tới chuyện
nhảy khỏi vòng tròn luẩn quẩn của ủy ban Tỉnh, đi làm công tác cụ thể
nào đó không?
Tô Định Phương do dự một hồi, liền dò hỏi Trần Phương Tuyên.
Kỳ thật tuổi của Trần Phương Tuyên cũng không nhỏ nữa, ba mươi ba tuổi
rồi, đúng là năm đó, hắn với tư cách là trưởng thư ký của Chủ tịch tỉnh
Tô Định Phương, đồng thời cũng chính là Phó chủ nhiệm văn phòng hành
chính tỉnh, được hưởng đãi ngộ cấp cán bộ Phó ban.
Về chuyển thư ký của Chủ tịch tỉnh đi ra ngoài công tác cụ thể, bình
thường thì dc chia làm ba loại: giáng chức, thuyên chuyển, đề bạt.
Nếu như đương nhiệm làm việc không tốt, không được lãnh đạo coi trọng,
thậm chí là làm việc gì sai lần, đương nhiên là bị giáng chức rồi. hắn
sẽ bị đưa tới một thành phố nào đó đảm nhiệm chức vụ Phó Chủ tịch thành
phố, danh nghĩa là cất nhắc, nhưng thật sự chẳng khác nào bị ném về một
xó mà dưỡng lão, với tư cách từng là thư ký của Chủ tịch tỉnh thì tin
rằng cũng chẳng ai dám tiếp nhận hắn.
Nếu đương nhiệm hắn công tác tốt, lãnh đạo cảm thấy cũng thuận mắt, như
vậy khả năng thuyên chuyển là khá lớn, từ cán bộ nhận được đãi ngộ như
cấp Phó ban, trực tiếp chuyển thành cán bộ Phó ban thật sự, cũng không
tính là chịu thiệt thòi gì, còn tốt hơn nhiều so với chuyện đi nhận chức ở địa phương, may mắn một chút thì có thể làm lãnh đạo đứng đầu ở cán
bộ cấp Phó ban.
Về phần nói là làm chuyện quá ổn thỏa, thuộc loại thư ký mà lãnh đạo
muốn đề bạt, vậy thì khác rồi, rất có thể sẽ thăng chức, trực tiếp lên
thẳng cấp Trưởng ban, sau đó được làm người đứng đầu một ban ngành nào
đó, nhưng đãi ngộ như thế thật hiếm thấy.
Trần Phương Tuyên đang làm thủ hạ của Tô Định Phương được xem như đại
thư ký đắc lực của lão, lúc này lại giúp lão xử lý xong đại sự, cho nên
Tô Định Phương cảm thấy vị trí của mình đang bất ổn, đưa hắn lên làm
lãnh đạo, kỳ thật cũng là sự lựa chọn không tệ.
Ngoại trừ thù công bên ngoài, Tô Định Phương cũng không muốn có một thư
ký đã nhúng tay vào chuyện tư nhà mình, tiếp tục lưu lại bên người cảm
thấy có gì không được tự nhiên lắm.
- Tôi xin nghe theo sắp xếp của Chủ tịch.
Lúc này Trần Phương Tuyên thể hiện khá tốt, đoán chắc rằng mình đã đến
lúc rời đi rồi, vì vậy nên không còn tỏ vẻ mình muốn tiếp tục lưu lai
phục vụ Chủ tịch tỉnh, mà đưa quyền quyết định giao cho Tô Định Phương.
Tô Định Phương nhẹ gật đầu, nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện tại còn có mấy vị trí, lão Ngô ở Ban Tài chính tỉnh cũng lớn tuổi rồi, cậu có thể tới đó làm Phó trưởng ban thường vụ, chờ lên chức. hoặc cậu cũng có thể đi thành phố Thủy Châu ở Trung Nam bộ làm Phó Chủ tịch
thành phố, nhưng là tôi không thể cam đoan cậu sẽ ngay lập tức lên Chủ
tịch thành phố đâu, hết thảy còn phải xem sau đi đại hội một4 được tiến hành mới có thể quyết định. Về phần mấy vị trí Phó ban gì đó, nói thật
cũng chẳng cần cân nhắc tới, nếu vị trí không tốt, tôi cũng không gánh
vác nổi người kia.
Tô Định Phương nói đúng tình hình thực tế, hắn dù sao cũng chỉ là Chủ
tịch tỉnh, Trần Phương Tuyên dù sao cũng là đại thư ký của hắn, hôm nay
buông xuống, vừa rồi không có phạm sai lầm gì, nên đương nhiên phải cho
hắn một chức vụ có thực quyền. về phần các ban ngành khác cấp Phó ban ở
Giang Trung thì cũng không hay lắm, lại có vẻ Tô Định Phương làm Chủ
tịch tỉnh mà không quyết đoán gì.