- Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo rồi! Đánh lén cảnh sát mà còn nghênh ngàn như vậy, loại kẻ xấu như này nhất định phải nghiêm trị!
Lâm Sơn quả thực đã giận sôi lên, bờ môi cũng run run, đây đều là do Diệp Khai khiến gã tức điên.
Điều khiến người ta tức giận là, Diệp Khai thấy Lâm Sơn nhìn hắn, còn
dựng ngón giữa bàn tay phải lên, tạo ra một cái thủ thế rất thông dụng,
rõ ràng coi hắn là một đống cứt.
Cấp sở cái gì chứ, thư ký của Lý Minh Dương cái gì chứ, trong mắt người ta chỉ là một đống phân!
- Nhanh bắt lấy bọn chúng đi! Sao các cậu còn chưa xông lên?
Lâm Sơn đỏ hết cả mắt, phẫn nộ chỉ vào Diệp Khai rồi nói với đám cảnh sát.
Lúc này Diệp Khai đã đi tới. Điều khiến người ta kinh ngạc là đám cảnh
sát kia đều lui ra sau, không ai chịu đứng cùng với Lâm Sơn.
Diệp Khai nắm lấy cổ áo Lâm Sơn, tay kia thì vỗ mặt gã, nói đầy nhục nhã:
- Ha, thằng đểu, mày đúng là dám dẫn người tới bắt tao à? Lý Minh Dương
còn chưa có cái gan kia, mày đúng là tăng thể diện cho y đấy!
- Các người mau đi bắt người đi, xảy ra chuyện gì thì tôi chống!
Lâm Sơn quát.
Đúng lúc này một gã cảnh sát mở miệng, nhưng lời nói kia lại khiến Lâm Sơn oán giận cực độ.
- Thư ký Lâm điên rồi hả?
Tên cảnh sát kia nói.
- Cái gì? Cậu nói cái gì?
Lâm Sơn nghe nói như vậy thì ngơ ngẩn cả người, qua nhiều năm rồi, ai dám nói với gã như thế?
- Này thư ký Lâm, anh điên rồi à?
Tên cảnh sát kia lạnh mặt nói:
- Anh lại dám bảo bọn tôi đi bắt phu nhân và công tử của bí thư Diệp, không phải điên rồi thì là gì?
- Tôi nói này, thư kí Lâm anh điên rồi sao?
Tên cảnh sát kia nói, vẻ mặt lạnh lùng,
- Anh lại bảo chúng tôi đi bắt phu nhân và công tử nhà Diệp bí thư, đây chẳng phải là điên rồi sao?
Tuy tên cảnh sát này không cao giọng nhưng thực sự khiến Lâm Sơn nghe thấy cũng phải sững người.
- Diệp bí thư gì chứ? Diệp bí thư nào?
Lâm Sơn có chút choáng váng.
Bản thân anh cũng chưa từng nghĩ sẽ phải đối mặt với nhân vật tầm cỡ
nào, vừa rồi lại còn bị Diệp Khai đánh cho một trận , nên đầu óc có chút không tỉnh táo, lúc này lại nghe tên cảnh sát kia nhắc đến cái tên Diệp bí thư nên anh không khỏi có chút mông lung, nhất thời không nghĩ ra
tên Diệp thư kí này ở đâu ra?
Cũng khó trách, một nhân vật tầm cỡ như Diệp Tử Bình ngày thường các ủy
viên ủy ban thành phố có muốn gặp cũng không phải chuyện dễ dàng, cùng
lăm thì cũng chỉ có thể gặp mặt nói chuyện trong các cuộc hội nghị, ngày thường có thể tiếp xúc được quả thực không đơn giản, Lâm Sơn lại chỉ là thư kí quèn của Lí Minh Dương, lấy đâu ra tư cách đi gặp Diệp Tử Bình.
Ngay cả khi bên ủy ban tư pháp có việc cần thì cũng phải đích thân Lí
Minh Dương đi báo cáo, vì dù sao Diệp Tử Bình cũng thuộc hàng lãnh đạo
cấp nhà nước còn Lí Minh Dương chỉ trong hàng cấp bộ mà thôi, quan lớn
hơn một cấp còn có thể đưa người ta vào chỗ chết, huống chi lại chênh
lệch hẳn hai cấp, hơn nữa lại còn là hai cấp quan trọng nữa chứ.
Còn về phần Lâm Sơn lại chỉ là một thư kí cấp sở, lấy đâu ra tư cách đi gặp Diệp Tử Bình đây?
Vì thế trong mắt Lâm Sơn chỉ có Lí bí thư, không có Diệp bí thư, lúc này nghe viên cảnh sát kia nói vậy đương nhiên là không thể ngờ hai mẹ con
trước mặt mình lại lại phu nhân và công tử nhà Diệp Tử Bình.
Bằng không có đánh chết anh cũng không dám làm càn đối đầu với Diệp bí
thư đó, đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Cho dù lúc đó Lí Minh
Dương có mặt ở đó cũng không có gan mạo phạm Mạnh Chiêu Hoa và Diệp
Khai.
Trên thực tế ngay cả khi chỉ phải đối chọi với một mình Diệp Khai thì Lí Minh Dương cũng không dám ăn nói hàm hồ, dù sao thân phận tên Diệp Khai này cũng khiến người ta phải khiếp sợ, thiếu tướng phó cục trưởng trung cục cảnh sát, đủ lực để đưa ông vào chỗ chết.
Trừ khi ông nắm trong tay bằng chứng phi pháp của Diệp Khai, hoặc là Lí
Minh Dương đủ dũng cảm khiêu chiến với Diệp Khai, ngay cả như vậy ông
cũng phải cân nhắc thận trọng xem liệu mình có tìm được chỗ dựa vững
chắc để tránh được lực phản công của thế lực nhà họ Diệp hay không.
Còn về phần Lâm Sơn, trong mắt Diệp Khai anh thật sự chẳng là cái đinh rỉ gì cả.
- Thành phố Minh Châu này còn có Diệp bí thư nào khác nữa?
Viên cảnh sát đó nhìn bộ dạng ngờ nghệch của Lâm Sơn thì biết anh này không hiểu rõ tình hình trước mặt nên nói ngay:
- Đương nhiên là bí thư ủy ban thành phố Diệp Tử Bình rồi.
- Gì cơ?
Lâm Sơn nghe xong thì mới vỡ lẽ mọi chuyện, anh trợn trừng mắt, vẻ mặt khó tin hỏi lại:
- Ý anh là hai người họ là người nhà Diệp bí thư?
Lúc này đây Lâm Sơn mới lấy lại tỉnh táo nhưng đầu óc vẫn có chút rối
bời, cảm giác như trong đầu có một đám nhặng đang bay loạn kêu rối vậy.
Nhưng cuối cùng thì anh cũng nhớ ra phu nhân của Diệp bí thư đúng là họ
Mạnh.
Nhớ lại lúc đó khi Mạnh Chiêu Hoa bước vào cửa bọn họ đều kêu bà là Mạnh cục trưởng, vậy mà Lâm Sơn cũng không có phản ứng gì, đúng là quá sơ
suất mà.
Trong Bộ tuyên truyền có ghi rõ Mạnh Chiêu Hoa là tuần thị viên cấp sở,
người ta kêu bà giám đốc Mạnh là đúng rồi, chỉ tại Lâm Sơn này tự cho
mình là tốt, tự nhận mình là nhất, vì thế dẫu có thế nào cũng không thể
ngờ Mạnh Chiêu Hoa này chính là phu nhân của Diệp Tử Bình, tối nay bị
lật thuyền cũng là đáng đời.
Trên thực tế, đừng nói là Lâm Sơn mà ngay cả Lí Minh Dương khi nhìn thấy Mạnh Chiêu Hoa cũng phải ngoan ngoan mà cúi đầu rời đi, bởi đây không
đơn giản chỉ là một nhân vật cấp bậc.
Mặc dù Mạnh Chiêu Hoa này chỉ là một viên chức cấp bộ bình thường, còn
thấp hơn Lí Minh Dương một cấp, nhưng xét về sức ảnh hưởng thì cái danh
phận Diệp phu nhân cũng mạnh hơn rất nhiều một cán bộ cấp tỉnh.
- Lâm thư kí, không phải chúng tôi nói anh, nhưng làm người có lúc không nên quá kiêu ngạo.
Viên cảnh sát đó như bắt đầu moi móc nỗi khổ của Lâm Sơn, giọng nói còn
cao cao ngạo dõng dạc như sợ Diệp Khai và Mạnh Chiêu Hoa không nghe thấy vậy,
- Khi anh ức hiếp người khác thì thấy sảng khoái thì khi bị ức hiếp thì
cũng đừng lấy gì là uất ức nhé, việc hôm nay là anh tự mình chuốc lấy,
nên đừng oán trách người khác.
Viên cảnh sát này làm bộ như đại diện cho chính nghĩa nên lời lẽ cũng
rất nghiêm nghị, thanh âm dõng dạc đầy khí phách, khiến người khác cảm
thấy lời lẽ của y đầy chính nghĩa.
Diệp Khai và Mạnh Chiêu Hoa nghe vậy thì không khỏi nhìn nhau cười.
- Được rồi, người cũng bị người ta nhân ra rồi.
Diệp Khai nói.
- Ta thường ngày ở trong nhà, rất hiếm khi lộ diện trước công chúng, không ngờ vẫn có người nhận ra.
Trong lòng Mạnh Chiêu Hoa cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, nếu là các
nhân vật hàng lãnh đạo trong thành phố nhận ra bà thì cũng là chuyện
bình thường, nhưng một viên cảnh sát bình thường cũng biết được thân
phận của bà thì đúng là có chút không ngờ rồi.
- Thật ra cũng không có gì
làm lạ, bọn họ chỉ cần thấy cỗ xe mà chúng ta ngồi khi đến đây thì trong lòng cũng tự đoán ra bảy tám phần thân phận của chúng ta rồi.
Diệp Khai nhìn về phía chiếc xe, chép miệng nói.
- Ha ha, cũng phải, mẹ lại quên mất còn có đám mảnh vụn đó.
Mạnh Chiêu Hoa nhìn chiếc xe của Diệp Tử Bình mà bọn họ ngồi khi đến, không nhịn nổi cười phá lên.
Nhìn xe có thể nhận ra chủ nhân của nó, đây cơ bản là kiến thức cơ bản của người cảnh sát.
Nói ngay như cảnh sát giao thông của Kinh Thành, tuy đứng trên đường vẻ
mặt thiết diện vô tư, nhưng khi nhìn thấy những chiếc xe đặc quyền này
cũng phải biết phân biệt đối xử, chẳng hạn khi thấy xe thủ trưởng đi qua thì nhất định phải cúi chào thể hiện tôn trọng, nếu bọn họ vi phạm quy
luật giao thông thì đương nhiên phải làm bộ không nhìn thấy.
Nếu như đối phương phi phạm luật nghiêm trọng, thậm chí còn gây ra tai
nạn giao thông mà bên cạnh còn có người chứng kiến thì các cảnh sát viên cũng phải làm bộ một chút, ra vẻ chính nghĩa, sau đó trong phạm vi
quyền lợi cho phép cố gắng giải quyết sự việc cho ổn thỏa.
Những cảnh sát viên có được biểu hiện tốt thế này trong công việc thì
đều là những cảnh sát tốt, sau này tiền đồ nhất định sáng lạn.
h nhiên rồi, có những người không thích rêu rao, biển số xe cũng rất
bình thường, những người này là khó xử lý nhất, vừa không muốn tuân theo những quy định ngầm đã được quy ước, nhưng sau khi xảy ra chuyện vẫn
muốn được hưởng đặc quyền, khiến đám cảnh sát đau đầu nhất là những
người thế này, thường khi xảy ra chuyện luôn thích chuyện bé xé to, cuối cùng thành ra không thể giải quyết.
Nói tóm lại thì rắn có lý của rắn chuột có lý của chuột, các ngành nghề
đếu có những quy định ngầm riêng, và cả những phiền toái riêng, lúc nào
cũng có thể gặp phải cản trở, không chỉ có người dân thường như vậy mà
ngay cả giới quan trường cũng không ngoại lệ.
- Giám đốc Mạnh, Diệp tiên sinh.
Viên cảnh sát trưởng đó chào hỏi hai người rồi nói,
- Có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ không?
- Cả buổi sáng đã vất vả cho các người rồi.
Diệp Khai nói,
- Các người thuộc cục thành phố hay ở cấp nào?
- Chúng tôi thuộc phân cục Giang Bắc.
Viên cảnh sát trưởng đáp.
- Ô, là phía Giang Bắc sao.
Diệp Khai gật đầu nói, chẳng chắc họ không biết y, cũng bởi vì chưa từng gặp mặt.
Nếu là người của cục thành phố, gần đây Phó cục trưởng Bách Kiến Minh có lãnh đạo bọn họ tham gia công tác bảo an cuộc tuần tra của Phương lão,
đương nhiên là phải gặp Diệp Khai, còn người của phân cục Giang Bắc đó
thì đúng là chưa từng gặp y, nếu không họ đã không gọi y là Diệp tiên
sinh, đây rõ ràng là do họ không biết thân phận của y.
Lâm Sơn lúc này đứng bên cạnh cuối cùng cũng nhận ra mình đã đụng đến
nhân vật tầm cỡ nào, vì thế sắc mặt bỗng trở nên trắng bạch.
“Tại sao lại thành ra thế này chứ?” Lâm Sơn thầm kêu khổ.
Lẽ ra tối nay chỉ muốn tìm mấy cô nương cho Lí Minh Dương thôi, làm một
việc đơn giản như vậy nào ngờ lại gặp phải phiền phức thế này, lúc này
chọc giận đến phu nhân và công tử nhà Diệp Bí thư quả là điều mà Lâm Sơn anh chưa từng nghĩ tới.
Chẳng chắc họ còn chưa thèm hỏi thân phận của anh đã xông đến cho anh
cái bạt tai, thì ra là con cháu quan lại bậc nhất Minh Châu này.
Cũng chẳng chắc Diệp Khai đó mở miệng là mắng Lí Minh Dương là đồ lưu
manh, chẳng có chút kiêng nể gì cả, thì ra cha y là Diệp Tử Bình, Lí
Minh Dương đâu có là gì so với người ta?
Nhưng trong lúc tâm trạng hỗn loạn Lâm Sơn cũng thấy không hiểu tại sao
vừa đến đã mắng Lí Minh Dương là đồ lưu manh, chẳng lẽ y đã biết nội
tình của việc này? Nếu vậy chẳng phải lúc đó nhận được giấy nhắn không
chỉ có mình Lí Minh Dương?
Nghĩ đến khả năng này Lâm Sơn càng thêm chắc chắn, anh đoán người khác
cũng đã nhận được thứ đồ này nên Diệp hai đó mới đến điều tra tình hình, nhưng còn phu nhân Diệp Tử Bình đến làm gì? Anh càng nghĩ càng thấy hồ
đồ.
- Những tiểu cô nương này đều nhân viên văn nghệ trong công ty giải trí
của anh họ tôi, nghe nói bọn họ bị uy hiếp nên chúng tôi đến xem thế
nào, không có việc gì to tát cả.
Diệp Khai nói với viên cảnh sát trưởng.
Lâm Sơn nghe thấy vậy thì cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại bị ăn cái bạt tai này, thì ra là do mình chạy đến địa bàn của nhà họ Diệp đòi dẫn mối, không bị đánh mới lạ.
Anh quay sang mắng thầm Lí Minh Dương việc gì cũng không tìm hiểu rõ đã
tinh trùng lên não, để lúc này bị người ta mắng là đồ lưu manh, nếu như
để Diệp Tử Bình biết được chuyện này thì nhất định sẽ không giữ thể diện cho ông.
Đặc biệt là nếu chuyện này bị đồn đại ra ngoài thì chắc chắn Lí Minh Dương sẽ không còn mặt mũi nào ở lại Minh Châu nữa.
Lâm Sơn nghĩ đến việc này mà thấy vô cùng xấu hổ, chạy cũng không dám mà có ở lại thì cũng không biết phải ứng phó thế nào, đầu óc anh cuống
quýt lên, cuối cùng thì cũng nghĩ ra một biện pháp.
Diệp Khai nói với viên cảnh sát đó y đang xem phải xử lý Thư ký của Lí
Minh Dương thế nào thì thấy anh đã mềm nhũn ngã trên đất, vẻ như đã ngất xỉu đi rồi.
- Hi, cái tên này đúng là….. lại ngất đi rồi….
Diệp Khai nhìn thấy cảnh tượng này chợt thấy rất khoái.
Tình hình Lâm Sơn thế nào Diệp Khai rất rõ, chẳng qua chỉ là chảy chút
máu mũi, cũng đâu có gì nghiêm trọng, sao có thể đã ngã lăn trên đất
rồi, đây rõ ràng là màn ve sầu lột xác.
Nhưng y cũng chẳng có ý định truy cứu anh làm gì, còn về Lí Minh Dương
thì bôi nhọ thanh danh ông một phen là được, cũng không thể dùng gậy đập chết ông, Lâm Sơn này giả ngất ngược lại còn đỡ cho y được nhiều phiền
phức.
- Được rồi, các người vất vả đưa hắn đến bệnh viện một chuyến.
Diệp Khai khua tay nói.
- Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Mạnh Chiêu Hoa nhìn Lâm Sơn ngất xỉu nằm trên đất thì có chút lo lắng hỏi.
- Chỉ là chảy mấy giọt máu mũi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Diệp Khai lắc đầu nói, mà cho dù có xảy ra chuyện thì cũng không có gì
to tát cả, y ra tay cũng rất biết chừng mực, sao có thể xảy ra chuyện gì được?
Còn viên cảnh sát trưởng kia phát hiện mắt Lâm Sơn tuy nhắm nhưng tròng
mắt dưới mí vẫn khẽ đảo, nhìn là biết là anh ta đang giả ngất, nên liền
nói:
- Giám đốc Mạnh, Diệp tiên sinh, chúng ta đưa Thư kí Lâm đến bệnh viện là được, chắc sẽ không có chuyện gì đâu?
Diệp Khai gật đầu nói:
- Cảm ơn các anh, anh để lại số điện thoại của anh cho tôi, nếu như việc này có di chứng gì tôi sẽ liên lạc cho anh.
Viên cảnh sát trưởng nghe vậy thì không khỏi có chút vui sướng bất ngờ,
vội viết địa chỉ liên lạc của mình trên một mẩu giấy rồi đưa cho Diệp
Khai.
Diệp Khai nhìn mới biết người này tên Trần Vũ Dương, ba mươi sáu tuổi, là cán bộ cấp trưởng phòng của phân cục Giang Bắc.
Y nhét mẩu giấy vào trong túi áo, sau đó lại cùng với Mạnh Chiêu Hoa và
Minh Hân sắp xếp cho đám tiểu cô nương rồi mới lên xe về, lúc này đã là
hơn mười một giờ đêm.