Kỳ thật bình thường thì dù
là lãnh đạo ủy ban thành phố mà gặp Lâm Sơn thì cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ
chào gã, hiển nhiên là nể mặt Lý Minh Dương.
Nhưng mấy ngày nay, đãi ngộ của Lâm Sơn đã giảm xuống đột ngột. Các đầu
lĩnh ủy ban thành phố đều lạnh lùng nhìn Lý Minh Dương, hận không thể ăn da uống máu y, sao có thể hòa nhã với thư ký của Lý Minh Dương?
Lâm Sơn không biết điều này nên không hiểu ra sao, hơn nữa loại chuyện
này thì lãnh đạo không ai nói ra cả, đương nhiên là người ngoài sẽ không thể biết được bí mật bên trong.
Nhưng từ tầng dưới nhìn lên, Lý Minh Dương vẫn là ủy ban thường vụ ủy
ban thành phố, bí thư của ủy ban tư pháp, mà Lâm Sơn vẫn là thư ký của
Lý Minh Dương nên vẫn là nhân vật nổi tiếng, đáng để tôn trọng và nịnh
bợ.
Cho nên Lâm Sơn vẫn khá giả, lợi ích vẫn tương đối nhiều.
Nhưng đêm nay, gã ra ngoài làm việc thay cho lãnh đạo lại bị người đánh, mà còn là đánh mặt, điều này khiến Lâm Sơn cảm thấy không thể chịu nổi
nữa.
Sao hắn dám đánh người?
- Mày, dám ngang nhiên đánh cán bộ quốc gia, đánh lén cảnh sát!
Lâm Sơn còn nhớ mình hình như có quân hàm cảnh sát, lập tức hô lên.
Đánh cán bộ quốc gia đương nhiên là chuyện nghiêm trọng, nhưng đánh lén cảnh sát thì tính chất lại càng thêm nghiêm trọng hơn.
Lâm Sơn chỉ hận mình không mang theo súng, không thì trực tiếp rút súng
ra bắn Diệp Khai một viên, như vậy mới có thể giải tỏa được mối hận
trong lòng.
Đám con gái xung quanh nhìn thấy đều hoảng sợ, không ngờ một tên thanh
niên đột nhiên bước vào liền chân đấm tay đá, rõ ràng là chẳng hề nói gì mà cho thư ký của bí thư Ủy ban pháp luật và chính trị một cái bạt tai, khóe miệng thậm chí còn chảy máu, quả nhiên là ra tay tàn nhẫn.
- Đánh mày thì có là gì! Lý Minh Dương thì là cái thá gì, một tên lưu manh, tao lại cho nó cút ra khỏi Minh Châu giờ!
Diệp Khai vừa đến liền ra oai trấn trụ Lâm Sơn.
- Mày nói gì cơ?
Lâm Sơn thật sự không thể tin vào những gì mình nghe.
Diệp Khai rõ ràng gọi hẳn cả tên Lý Minh Dương, đương nhiên không phải
người bình thường, thế nhưng đã biết thân phận Lý Minh Dương rồi mà còn
dám ngang nhiên ẩu đả thư ký của Lý Minh Dương, lại dám to tiếng mắng Lý Minh Dương là lưu manh? Chuyện này thật sự quá quái dị.
Lâm Sơn lập tức thấy mình hồ đồ đi hẳn, không biết rốt cuộc chuyện đêm
nay không đúng ở chỗ nào, tình hình càng lúc càng xa rời khống chế, gã
dường như không thể nắm được tiết tấu nữa.
Lúc này Lâm Sơn định lao ra cửa gọi mấy tên cảnh sát vào giúp gã, thế
nhưng cửa bị Diệp Khai chặn mắt, gã chẳng thể nào xông ra được.
Mặc dù Lâm Sơn đeo quân hàm cảnh sát, mà thân phận lại không hề thấp,
thế nhưng chẳng có chút tài nghệ thì làm sao đánh thắng được Diệp Khai.
Gã xông qua thì bị Diệp Khai cản lại, lại trúng thêm vài quyền nữa, bị
đánh cho mặt mũi bầm dập, khổ không thể tả.
Nhưng nắm đấm của Diệp Khai tuy ngoan độc, ra tay lại có nặng nhẹ, Lâm
Sơn bị đánh tuy đủ thảm nhưng cũng chỉ là bị thương ngoài da, vốn không
tổn thương gì đến gân cốt, chẳng qua là phía trên thì trông thê thảm
hơn.
Diệp Khai hành hạ Lâm Sơn chừng mười phút rồi mới giơ chân đá bay gã ra, sau lại nói với vẻ rất hung hãn:
- Mau trở về nói với lão lưu manh Lý Minh Dương một tiếng, bảo y thành
thật chút, trưởng tử của lão Diệp gia mà cũng dám trêu chọc, mọc mấy cái đầu chó rồi hả? Đừng tưởng tao sợ, còn dám nữa thì tao trực tiếp bắt y
luôn đấy!
Không bị Diệp Khai đánh nữa, Lâm Sơn thật vất vả được thả ra, nhưng máu mũi chảy dài.
Gã một tay bụm mũi, chật vật chạy bạt mạng. Thấy cảnh sát đang túm tụm tán gẫu bên ngoài, gã lập tức quát lên:
- Mẹ nó, ngẩn ra đó làm gì, không thấy ông mày bị người đánh à? Không
tranh thủ thời gian vào bắt người đi? Đây là đánh lén cảnh sát, đánh lén cảnh sát! Tao mà không lột da chúng nó, tao không phải họ Lâm!
Hừ, mày họ Lâm hay không thì có liên quan gì đến bọn tao?
Đám cảnh sát nghe xong nhưng lại không phản ứng gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Bọn họ đi ra chẳng qua là xã giao Lâm Sơn một chút thôi, dù Lâm Sơn là
thư ký của Lý Minh Dương, nhưng loại chuyện của công dùng tư này mi có
nói ở đâu thì cũng không có lý. Vì xử lý việc tư lại huy động nhân lực
cũng không phải không thể, nhưng Lý Minh Dương còn chưa phải bí thư ủy
ban thành phố, lại càng không phải ủy viên chính trị cục diện, lấy đâu
ra lắm lực lượng vậy?
Ngay như hiện giờ Lâm Sơn mi bị người đánh cũng không phải bọn ta bị đánh, thế tính cái gì mà đánh lén cảnh sát?
Trên thực tế, mọi người thấy Lâm Sơn bị đánh thì vui lắm, kẻ này bình
thường rất ngang ngược càn rỡ, chẳng qua mọi người giận mà không dám nói gì. Hôm nay thấy gã bị đánh thành đầu heo thế kia, đương nhiên là phải
chế giễu rồi.
Đêm nay rốt cuộc Lâm Sơn làm chuyện gì, đám cảnh sát cũng không rõ lắm,
nhưng thấy gã mang mọi người đến bên này ăn chơi là biết không phải
chuyện quang minh chính đại gì. Hôm nay gã bị đánh thành như vậy, không
hẳn là không có nguyên nhân.
- Bí thư Lâm, ngài bảo bọn tôi bắt ai cơ?
Một tên cảnh sát dẫn đội chậm rãi hỏi thăm.
Đối với loại chuyện bắt người này, tất cả mọi người đều không hề tích
cực cho lắm. Dù sao đây là thành phố Minh Châu chứ không phải thâm sơn
cùng cốc, nếu mày không làm việc theo nếp cũng có người xoi mói, nếu
hành động phi pháp thì càng phải cân nhắc hậu quả nghiêm trọng.
Tỷ như nhà phó chủ tịch Hoàng kia, lãnh đạo cấp phó tỉnh bộ lại có rất
nhiều thân thích cấp ban cán bộ, trong vòng một đêm lại bị bắt toàn bộ,
loại chuyện này, mày đi giảng đạo lý với ai?
Nhất là đại hội 14 sắp được tổ chức rồi, gần đây thành phố luôn nhấn
mạnh vấn đề kỷ luật cùng ổn định. Nếu người nào làm chuyện khác người
trong lúc này thì hậu quả chẳng cần phải nghĩ nữa, chắc chắn là trở
thành bia ngăm cho người khác.
Trong Cục thành phố bây giờ cũng đang gió nổi mây phun, Phó cục trưởng
Bách Kiến Minh mới nhậm chức tay cầm quyền hành, khí thế hùng hổ, cảm
giác như 1 khi quyền hành trong tay nhất định sẽ lũng loạn thiên hạ.
Nếu là bị trở thành mũi nhắm thì thảm rồi.
- Còn có thể bắt ai? Bắt hết người ở trong cho tôi!
Lâm Sơn thấy đám cảnh sát lề mề không chịu làm, không khỏi tức quá, hổn hển quát lên.
- Tất cả mọi người ở trong?
Cảnh sát dẫn đội do dự hỏi một câu.
- Nói nhảm!
Lâm Sơn bụm mũi, phẫn nộ trừng tên cảnh sát kia, lại thấy vị cảnh sát này có một loại vẻ mặt thật kỳ quái.
- Kể cả bọn họ?
Vị cảnh sát kia đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào cửa.
Lâm Sơn ngẩng đầu lên thì thấy đám người Diệp Khai và Mạnh Chiêu Hoa đang đi ra cửa, đứng ở trên bậc thang.
- Chính là bọn chúng, bắt lấy chúng, đừng để chúng chạy!
Lâm Sơn lập tức oán giận chỉ vào đám người Diệp Khai rồi hô lên.
Gã quay sang nhìn thì vừa vặn thấy Diệp Khai, chỉ thấy Diệp Khai đang
dùng một loại biểu lộ như cười nhạo nhìn gã, dường như không hề để ý đến đám người mà gã mang theo kia.