Mạnh Chiêu Hoa vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong phòng họp, chợt nghe thấy có tiếng người đang la hét ầm ĩ.
- Đã nói rồi, là thư ký Lí Minh Dương của Ủy ban tư pháp sắp xếp, các người phổi hợp đi có được không?
- Chúng tôi là diễn viên biểu diễn cho những thủ trưởng ở trung ương, hiện tại còn chưa nhận được lệnh giải tán,
- Rõ ràng là tan rồi, Phương lão còn quay trở lại khách sạn rồi, các người đúng là không chịu nể mặt Thư ký Lí rồi.
- Mặt mũi của ai cũng chẳng liên quan gì tới chúng tôi, chúng tôi chỉ
nghe theo điều động của phía chủ sự cùng lệnh của tổng giám đốc thôi.
Nếu ông sắp xếp gì thì thông qua bọn họ đi.
- Tôi làm sao biết được họ là ai?
Nghe giọng nói rõ ràng là thu ký của Lí Minh Dương đang nói chuyện cùng
máy cô gái của Lý Mỹ Phượng, thoạt nhìn Lý Mỹ Phượng có vẻ mạnh hơn.
Nghĩ lại, thành phố Minh Châu giờ xem như là địa bàn của Diệp gia, đội
ngũ của Diệp Kiến Hoan tới Minh Châu chẳng lẽ còn bị người khác bắt nạt
sao?
- Minh Hân đâu rồi?
Diệp Khai thấy Lý Mỹ Phương liền hỏi một câu.
Người đàn ông đeo kính khoảng chừng ba mươi tuổi đang nói chuyện cùng Lý MỸ Phượng đột nhiên quay đầu lại, nói rất bất lịch sự:
- Không thấy người ta đang nói chuyện gà? Đứng sang một bên đi.
- Cục trưởng Mạnh?
Đúng lúc này, Minh Hân đột nhiên đi vào trong phòng, có chút kinh ngạc kêu lên.
- Cục trưởng Mạnh?
Đúng lúc này, Minh Hân đột nhiên đi vào trong phòng họp, kinh ngạc kêu lên.
Không sai, Mạnh Chiêu Hoa thật sự khá là nối tiếng, mặc dù nói với tư
cách là phu nhân của Diệp Tử Bình, bản thân lại là cán bộ cấp Trưởng
ban, hắn là đối tượng bị người khác chú ý rồi, hơn nữa Mạnh Chiêu Hoa
thật sự rất xinh đẹp, nếu không cũng chẳng sinh ra được thằng con trai
đẹp trai hấp dẫn như Diệp Khai vậy. Nhưng bà khá là khép kín, bình
thường Diệp phu nhân này rất ít khi đi ra ngoài.
Xem lại thì cũng chỉ có khi Thủ tướng Vân đi ra nước ngoài thì thi
thoảng mới có Diệp phu nhân đi cùng, về phần những lãnh đạo khác thì đều là độc lai độc vãng.
Các nước trên thế giới thường là đi ra ngoài theo đôi theo cặp, nhưng nước Cộng Hòa thì luôn khác biệt trong hoàn cảnh này.
Về chuyện lễ tiết ngoại giao, đúng là nên đề xướng đi theo cặp, phu
xướng phụ tùy, nếu không rất dễ bị những nước ngoài công kích, nói là nữ giới ở nước Cộng hòa không có chủ quyền, không có địa vị, là nhân vật
bị phụ thuộc, nếu không lãnh đạo xuất hành sao không mang phu nhân theo?
Nhưng mà hiện tại, trong nước thật sự tồn tại hiện trạng như thế, Diệp
Tử Bình cùng Mạnh Chiêu Hoa rất ít khi cùng xuất hiện ở trước công
chúng, trừ phi là có công việc đặc thù nào liên quan tới phụ nữ và nhi
đồng, cần thể hiện rõ địa vị của phái nữ thì mới xuất hiện cùng nhau.
Chính là vì như thế, người bình thường thật không biết Mạnh Chiêu Hoa là nước thế nào.
Nhưng mà Minh Hân thì lại khác, cô là nữ MC xinh đẹp của đài truyền
hình, vốn lại là nhân vật khéo léo, am hiểu giới truyền thông, sao lại
không biết phu nhân Mạnh Chiêu Hoa của Bí thư thành ủy Diệp Tử Bình chứ?
Bởi vậy sau khi bước vào cửa, cô liền thấy người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ
bên cạnh Diệp Khai chính là Mạnh Chiêu Hoa, liền thốt lên thân phận của
bà.
Tuổi của Mạnh Chiêu Hoa mặc dù đã tới bốn mươi, con trai Diệp Khai cũng
đã lớn như thế, nhưng nhìn bà thì cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, khí chất luôn ung dung đẹp đẽ quý giá dù ở nơi dâu, nhưng lại không hề kiêu ngạo khinh người, làm cho người khác cảm thấy thật thân thiết.
Nếu lúc trước Minh Han chỉ thấy Mạnh Chiêu Hoa, giờ lại thấy bà đứng
cạnh Diệp Khai, chuyện đêm nay đúng là không dễ giải quyết rồi đây.
Trên thực tế đứng trước mặt Mạnh Chiêu Hoa, bản thân Minh Hân còn có cảm giác mình như chú vịt con xấu xí. Nhất là loại khí chất sang trọng, quý khí của bà không phải thuộc kiểu của mấy người giàu sổi, càn quấy phù
phiếm bình thường. Bà mang vẻ tự tin cùng trầm ổn, nhưng lại làm cho
người ta thấy thoải mái vui vẻ.
- Cô là MC Minh Hân của đài truyền hình à.
Mạnh Chiêu Hoa liếc nhìn Minh Hân, liền khẽ cười nói, rồi lại hỏi:
- Sao thế, cô nhận ra tôi cơ á?
- Dạ chào Cục trưởng Mạnh, trước kia tôi từng làm một Chương trình nên đã được gặp bà.
Đột nhiên gặp phu nhân của Diệp Tử Bình, trong lòng Minh Hân hơi bối
rối. Lần đầu tiên gặp Mạnh Chiêu Hoa trước đó chỉ dám đứng từ xa liếc
một cái, ấn tượng cũng không sâu sắc lắm. Giờ đứng đối mặt cô mới phát
hiện ra khí chất của bà thật tốt, bản thân mình tuy rằng trẻ tuổi mỹ mạo nhưng đứng cạnh bà lại luôn thấy kém xa.
Đây cũng không phải so về ngoại hình cao ráo xinh đẹp, cũng không phải
Minh Hân không có khí chất, mà có một cảm giác không dùng lời nói miêu
tả được. Đó dường như là một loại khí chất được tích lũy, lắng đọng
lại, hơn nữa còn do thân phận, không phải tùy ý học là có được.
Câu dưỡng di thể, cư di khí chình là chỉ điều này.
Tâm trạng của Minh Hân lúc này quả thật bấn loạn, cô định có ý với Diệp
Tử Bình, nhưng mà Diệp Khai chặn lại. Giờ cô lại gặp phu nhân Mạnh Chiêu Hoa của Diệp Tử Bình, liền cảm thấy mình quả thật chẳng thắng nổi được người ta, trong lòng không khỏi có chút nhụt chí, không biết trong lòng đang mang cảm giác gì.
- Cô bé thật xinh đẹp, tôi rát thích tiết mục của cô.
Mạnh Chiêu Hoa nói với Minh Hân.
Bà còn già hơn Minh Hân tận mười mấy tuổi, đúng ra cũng nên gọi cô là cô bé.
Nhưng mà Minh Hân nghe câu này xong đúng là có cảm giác dở khóc dở cười.
Trong lòng Diệp Khai cười trộm, nói với Mạnh Chiêu Hoa:
- Mẹ, lại nói mẹ còn là cán bộ của Ban Tuyên giáo, không có chuyện gì
thì để ý Minh Hân một chút, cô ấy đang muốn làm một chuyên mục mới, nhằm vào vấn đề chế đọ thuế, cải cách tài chính cùng kinh tế. Với tư cách là cán bộ khảo sát tuyên truyền, mẹ cũng nên ủng hộ đó.
- À, có chuyện này sao?
Mạnh Chiêu Hoa tỏ ra ngạc nhiên:
- Đây là cần vấn đề chuyên môn mà, mẹ cũng không hiểu rõ lắm đâu, trước
kia mẹ làm cán bộ ở trung ương không thường xử lý những chuyện này.
- Ít nhất cũng phải tỏ thái độ xem sao chứ.
Diệp Khai nói.
Cục trưởng cục tuyên truyền thành phố cũng là cấp Trưởng ban, cùng cấp
với Mạnh Chiêu Hoa. Mà Mạnh Chiêu Hoa giờ lại nhậm chức ở Ban tuyên giáp thành phố, lại nói phát biểu chút ý kiến trên trang báo mạng, đài phát
thanh thì cũng không phải là chuyện lớn lao gì, nhưng nếu là trên đài
truyền hình thì dù là một chút ý kiến cũng nặng tựa Thái Sơn rồi.
- Chờ tôi hiểu rõ đã rồi nói sau.
Mạnh Chiêu Hoa đương nhiên không dễ dàng bị Diệp Khai lừa như thế, cũng không dễ dàng đồng ý, gác chuyện này sang một bên.
Bọn ho đứng đó nói chuyện, mấy người Lý Mỹ Phượng cũng nhìn thấy Mạnh
Chiêu Hoa, chỉ là cô cũng không biết rõ thân phận của bà, lúc này thấy
Diệp Khai gọi Mạnh Chiêu Hoa là mẹ, mới biết được người phụ nữ xinh đẹp này chính là dì của tổng giám đốc Diệp Kiến Hoan công ty giải trí Hoan
Nhan, phu nhân của Bí thư thành phố Minh Châu Diệp Tử Bình.
- Xin chào Cục trưởng Mạnh,
tôi là nhân viên của công ty giải trí Hoan Nhan, tên là Lý Mỹ Phượng,
người phụ trách dàn diễn viên tham gia biểu diễn tối nay.
Nói xong cô khẽ khom người, tự giới thiệu mình với Mạnh Chiêu Hoa.
- À, là công ty của Tiểu Hoan đó sao.
Mạnh Chiêu Hoa nhẹ gật đầu, sau đó nhìn mấy cô gái kia dang xúm lại một chỗ, liền hỏi:
- Mấy cố bé kia đều là diễn viên của công ty cô sao?
- Đúng thế, có một số là diễn viên ký kết với công ty, một số là hợp đồng tạm thời.
Lý Mỹ Phượng đáp.
Công ty giải trí Hoan Nhan của Diệp Kiến Hoan tuy rằng cũng tính là công ty giải trí lớn trong nước, hơn nữa có dẫu hiệu đang chiếm độc quyền
thị trường phương bắc, nhưng cuối cùng cũng không có khả năng nuôi quá
nhiều người ngồi không, nên rất nhiều vũ công, diễn viên quân chúng đều
là hợp đồng ngắn hạn.
Nhóm diễn viên tham gia diễn xuất hở thành phố Minh Châu đều là lấy tạm
thời từ đoàn ca múa ở Bắc Kinh, chỉ cần trả phí diễn cùng lọ phí, bao ăn bao ngủ mà thôi, trong đó tập luyện mấy ngày là có thể lên sân khẩu
rồi.
Đương nhiên, nếu như trong số những người này phát hiên có hạt giống tốt nào đó thì cũng sẽ chú ý, hoặc là ký kết hợp đồng chính thức, đưa vào
bôi dưỡng cùng phát triển. Nhưng mà những cơ hội như thế cũng không
nhiều lắm.
Trên thực tế, hiện tại cuộc sống giải trí của quần chúng còn không phong phú cho lắm, nhưng là ở đâu cũng đều có nhu cầu ca mua nhạc. Ví dụ chỉ
cần đi mấy chỗ như sàn nhảy, quán ba là có thể thấy rất nhiều nhân tài
ca múa hát, mấy cô gái trong đoàn ca múa nếu không làm cao lắm thì luôn
dẽ dàng tìm được đất kiếm cơm.
Mạnh Chiêu Hoa quay lại nói với Diệp Khai:
- Văn hóa sinh hoạt của thành phố Minh Châu cũng rất phong phú, thật ra
Tiểu Hoan có thể phát triển một công ty nhỏ ở đây, chắc chắn rất nhiều
việc.
- Thật là như thế.
Diệp Khai gật đầu cười nói.
Hắn cũng hiểu được lời nói của Mạnh Chiêu Hoa có lý, qua mấy chuyện gần đây, Diệp Khai hiểu được một điều, có một số hoạt động tưởng chừng
chẳng quan trọng, nhưng việc dùng người thì nhất định phải chú trọng.
Chỉ một viên trợ lý nho nhỏ cùng đã phải nửa đêm chạy tới đây, đủ thấy
sức ảnh hưởng của nó ra sao.
Nếu như có thể hoàn toàn sử dụng người của mình, đương nhiên là có thể
tránh việc này, sau này thành lập một công ty con ở Minh Châu nhất định
phải chú ý.
Ít nhất trong khi hoàn chỉnh nghiệp vụ cũng phải tìm hiểu rõ về thị
trường giải trí ở địa phương đó. Mặc dù chỉ là tạm thời nhưng nếu mời
người không rõ lai lịch cũng rất dễ gây ra hậu quả xấu.
- Hắc hắc, đây là những ai? Các người đang nói cái gì thế?
Tên thư ký đeo kính không nhịn nổi nữa, hắn ta không nhận ra Mạnh Chiêu
Hoa, cũng không biết Diệp Khai nên đương nhiên không khách khí.
Thư ký của Lí Minh Dương tên là Lâm Sơn, khá nghênh ngang, Ủy ban tư
pháp quản khá nhiều việc, mà hầu hết đều là những cơ quan bạo lực, nhưng lợi lộc cũng nhiều. Vai trò của một tên thư ký như hắn cũng khá quan
trọng, có chuyện gì liền sai người tới tận cửa tìm rồi. Chỉ cần hắn nói
một tiếng còn có tác dụng hơn Cục trưởng của các người.
Chính là vì như thế, gần đây Lâm Sơn cảm giác mình khá là oai vệ, cán bộ cấp Ban trong mắt hắn cũng chẳng qua thế mà thôi. Tuy nhiên, nghe thấy
Minh Hân cùng Lý Mỹ Phượng gọi Mạnh Chiêu Hoa là Cục trưởng, lại không
nhận ra bà là cục trưởng của ban ngành nào, trong lòng đoán chừng chắc
là chức quan cấp Phó ban nhàn tản đó.
Bằng không mà nói, với dung mạo như vậy cùng Mạnh Chiêu Hoa, nếu là một
Cục trưởng thì cả thành phố Minh Châu này có ai lại không biết chứ?
Nghĩ tới đây, hắn liền không kiên nhẫn được nữa, ngắt lời của Mạnh Chiêu Hoa.
- Lời nói của Thư ký Lí mà các người cũng dám không nghe, sau này còn muốn lăn lộn ở Minh Châu nữa hay không?
Lâm Sơn cười lạnh nói:
- Một công ty giải trí thì có gì oai chứ, có tin ngày mai tôi gọi người
san bằng hang ổ của mấy người hay không? Mấy người kia, nếu đừng có gây
thêm chuyện cho ông chủ nhà các người, có một số người không thể chọc
vào được đâu!
Hắn vừa nói thế, mọi người ở đây lập tức liền không nói gì.
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong mấy câu này đương nhiên là giận dữ. Công ty
giải trí Hoan Nhan chính là công ty của cháu bà. Tuy rằng Diệp Kiến Hoan không tham gia chính trị, nhưng lại rất được lòng mọi người trong nhà, mỗi lần về nhà đều tặng cho mọi người một đống quà lớn. Trước khi Diệp
Khai phát triển thì Diệp Kiến Hoan chính là tài chủ lớn nhất trong nhà.
Lúc này lại có người ngang nhiên uy hiếp công ty của Diệp Kiến Hoan,
Mạnh Chiêu Hoa đương nhiên là tức giận, nhất là đối phương lại là người
trong chốn quan trường, cán bộ của thành phố Minh Châu. Điều này thì
thân là phu nhân Bí thư thành ủy như Mạnh Chiêu Hoa làm sao chịu nổi?
Nhưng mà bà cũng không nói gì, vì thân phận của đối phương thật là quá
thấp, không đáng để bà ra mặt, chính là tự hạ thấp thân phận của bà.
Quả nhiên, Diệp Khai liền hành động, không những động khẩu mà còn động thủ.
Hắn bạt tai một cái làm cho Lâm Sơn ngã sấp xuống, cảm thấy nổ đom đóm mắt, trong miệng cảm thấy tanh tanh, hóa ra là chảy máu.
- Đánh cho cái loại không có mắt nhà mày!
Diệp Khai lúc này hoàn toàn biểu thị thái độ ỷ thế của con ông cháu cha rồi.
- Tao đánh cái loại không có mắt như mày đấy!
Lúc này Diệp Khai đã hoàn toàn là dáng vẻ con ông cháu cha.
Nếu nói đến bắt nạt người, Diệp Khai không phải là không biết, chẳng qua là hắn khinh thường chuyện đó. Thân là cháu ruột của lão Diệp gia, nhà
còn mấy vị ủy viên chính trị cục diện, quân ủy cũng mấy người, có gia
thế oai phong như vậy thì bắt nạt người khác tính là gì?
Chỉ là nay Diệp Khai Diệp nhị thiếu khoe khoang giá trị con người, cảm
thấy bắt nạt người ta thật sự tổn hại danh tiếng của mình. Nhất là làm
cán bộ rồi hắn lại ra sức chú trọng hình tượng của mình, bình thường đều là tư thế quan lại chăm chỉ lại có khả năng, thật đúng là không muốn
động tay động chân.
Nhưng trong lòng Diệp nhị thiếu thì vẫn thích náo nhiệt lắm, dù sao vẫn
còn chút tâm tính thiếu niên, thi thoảng tìm được đối tượng phù hợp để
chèn ép thì đương nhiên là phải thể hiện một chút vẻ uy nghi của mình
rồi.
Có quyền có thế mà không đi ức hiếp người khác không khác gì phú quý
giàu có lại không hồi hương, kia đều là minh châu không sáng, không hề ý nghĩa.
Cho nên khi gặp thư ký Lâm Sơn của Lý Minh Dương luôn chán ghét và hay
chống đối mình, Diệp Khai đã không hề khách khí cho gã một cái bạt tai,
tát cho Lâm Sơn thất điên bát đảo, hai hàm răng đều lay động, hiển nhiên là bị đánh không hề nhẹ.
- Mày dám đánh tao?
Lâm Sơn bị Diệp Khai đánh cho ngất xỉu.
Thư ký tuy cấp bậc không cao, nhưng Lâm Sơn là cán bộ cấp chính xứ,
phóng đi thì cũng làm bí thư huyện ủy chủ tịch huyện, là nhân vật đứng
đầu một phương, huống hồ gã thân là bí thư của thư ký Ủy ban pháp luật
chính trị Lý Minh Dương, nhân vật làm việc cho quan to cấp phó tỉnh bộ,
quầng sáng bao phủ trên người hơn xa những cán bộ cấp sở rất nhiều, quả
đúng là chưa từng có ai đánh gã.