- Xem ra con lại phải đi qua đó một chuyến rồi. Nếu không lại không có ai xử lý được.
Diệp Khai nói xong liền mặc áo khoác vào, chuẩn bị đi ra ngoài.
Minh Hân chẳng qua cũng chỉ là một MC bình thường của đài truyền hình mà thôi, đương nhiên không thể làm được việc gì. Mà phía Lý Mỹ Phương tuy rằng là người quản lí nhưng lại không có khả năng đối lại được đám
người của Thư ký Ủy ban tư pháp/ nếu đối phương chỉ cần dùng chút thủ
đoạn thì các cô chẳng thế ứng biến kịp rồi.
Cho nên Diệp Khai nghĩ một hồi cảm thấy mình vẫn nên đi sang đó, tiện thể cho Lí Minh Dương một bài học.
Người khác có khả năng không biết thân phận của Diệp Khai, nhưng Lí Minh Dương cùng mấy người ủy viên thường vù cũng biết Diệp Khai còn có thân
phận khác, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương không dễ dây vào đâu.
- Tại sao lại phải đi ra ngoài chứ? Không phải con mới trở về sao?
Mẹ Diệp Khai Mạnh Chiêu Hoa buông điện thoại xuống, hơi kinh ngạc nhìn Diệp Khai.
Bà vừa mới đi vào gọi điện thoại, không để ý Diệp Khai cùng Diệp Tử Bình nói chuyện ở bên cạnh, lúc này nghe thấy Diệp Khai phải đi, mới vội vội vàng vàng cúp điện thoại, không hiểu chuyện gì.
Lại nói, hai người Diệp Tử Bình cùng Mạnh Chiêu Hoa cũng có rất ít cơ
hội gặp được Diệp Khai, tuy rằng thi thoảng Diệp Khai cũng tới Minh
Châu một chuyến, nhưng luôn có rất nhiều việc, cho nên số lần về nhà
được thật đếm trên đầu ngón tay.
Công việc của Diệp Tử Bình bận rộn thì không tính, Diệp Khai cũng lại là lãnh đạo, lại còn kiêm chức nữa, chức càng to thì hắn lại càng có nhiều việc quấn vào thân. Ví dụ như chuyện vốn đầu tư nước ngoài cùng với mấy dự án lớn kia, so ra mà nói thì Diệp Khai cũng bận chẳng kém gì Diệp Tử Bình cả, cho nên mấy lần đi Minh Châu đúng là về ngang qua cổng mà cũng chẳng vào được.
Mạnh Chiêu Hoa luôn thấy ấm ức về chuyện này.
Nhưng mà vốn là con dâu nhà quyền quý phú hào, đương nhiên bà càng hiểu
rõ giờ chồng cùng con trai mình đều đang bận tập trung vào sự nghiệp,
cũng không có khả năng ngăn cản hai người. lại nói vốn bản thân Mạnh
Chiêu Hoa cũng đã là cán bộ cấp Trưởng ban rồi, xem như là quan lớn ở
ban Tuyên giáo ở thành phố Minh Châu, thi thoảng cũng cần phải đi xuống
cơ sở xem xét, chỉ đạo công tác, cho nên bà cũng thông cảm cho công việc bề bộn của hai cha con.
- Không có cách nào, lại xảy ra chút chuyện, tạm thời phải đi xử lý một chốc.
Diệp Khai đáp lại.
- À, thằng nhỏ này, giờ còn bận hơn cả bố của mày nữa. Mẹ còn chưa kịp nói chuyện chút nào với mày.
Mạnh Chiêu Hoa cảm thấy có chút buồn bực.
Đặc Lý cũng cảm thấy có chút áy náy, đột nhiên lại nghĩ ra, nói:
- Chuyện con đi xử lý cũng có chút liên quan tới Ban Tuyên giáo của mẹ
đó, hay là mẹ cùng đi xem sao? Không phải mẹ là tuần thị viên hay sao,
vừa hay đi cùng con xem xét một lúc.
- Thế à, cũng được sao?
Mạnh Chiêu Hoa có chút nghi hoặc nói.
Bà tuy rằng là Trưởng Ban tuần thị của Ban Tuyên truyền, nhưng mà rất ít khi nhúng tay vào việc này. Lại nói Trưởng Ban tuyên giáo Đinh Mậu Tiết chính là người của Bộ Tuyên giáo cử xuống, cùng có quan hệ thân thiết
với Diệp Tử Bình, nên bà đương nhiên lại càng không cần nhúng tay vào
làm.
Cùng không phải là không tuân thủ theo kỷ luật, mà bà là một Trưởng ban
tuần thị viên mà đi xuống cơ sở thì bất tiện cho nhiều phía, không bằng
cứ ở nhà, ai cũng đều bớt lo đi.
Nhưng mà bất kể nói thế nào, thì chuyện Mạnh Chiêu Hoa là Trưởng ba Tuần thị là thật, lúc cần thiết thật sự có thể đi thị sát xem sao. Nhất là
vì đặc thù thân phận của bà nên càng có tính nghiêm trọng hơn một chút,
hiệu quả hơn hẳn những người khác.
Trên thực tế, phu nhân của rất nhiều lãnh đạo ở tỉnh Giang Trung đều là
Tuần thị viên hoặc là Nghiên cứu viên, không chỉ để có thể lĩnh lương
thêm tiền, mà đôi khi cũng có thể ra mặt giải quyết được rất nhiều
việc.
- Có gì mà không được chứ, chuyện này thuộc quyền quản lý của Ban Tuyên giáo, hơn nữa mẹ lại là Trưởng ban Tuần thị đi khảo sát nha.
Diệp Khai cũng không nói gì nữa, chỉ nói có người giải mạo mấy cô gái để lại địa chỉ, ai ngờ có người lại tìm tới tận nơi.
- Thật sự là vô liêm sỉ, người như vậy mà còn có thể làm Thư ký Pháp quyền sao?
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong liền vô cùng giận dữ.
Đúng trên lập trường đều là phụ nữ, mấy cô gái bị người ta lợi dụng hãm
hại cũng đã thê thảm lắm rồi, Lí Minh Dương vốn là Thư ký của Ủy ban tư
pháp, Ủy viên thường vụ mà lại đi lấn át, còn sai thư ký đi liên hệ với
người ta, thật đúng là già mà mất nết.
- Cho nên nói, có một số cán bộ thật là cần phải cải tạo lại tư tưởng rồi.
Diệp Khai đứng một bên thêm mắm dặm muối nói:
- Mẹ, mẹ vốn là một phần tử trên chiến tuyến chống lại tha hóa, lại là
cán bộ tuyên truyền cấp cao, không thể chỉ ngồi đó mà nhìn việc đáng ghê tởm như thế xảy ra trong thành phố Minh Châu này.
Mạnh Chiêu Hoa nghe câu nói của con trai mà dở khóc dở cười, không biết nên nói sao nữa. Chuyện này tự nhiên lại trở thành trách nhiệm của bà
rồi, giống như nếu không đi thì đúng là không làm tròn trách nhiệm vậy.
- Em đi có thích hợp không?
Mạnh Chiêu Hoa quay sang hỏi Diệp Tử Bình.
Thân là người nhà Diệp gia, Mạnh Chiêu Hoa xử lý những chuyện như thế
đương nhiên là phải chưng cầu ý kiến của Diệp Tử Bình, nếu không lại vì
mình thoải mái mà gây phiền phức cho ông xã nhà mình đúng là không tốt.
- Đi đi, coi như là tản bộ tối.
Diệp Tử Bình cười nói:
- Có con trai mình ở đó rồi, mình không cần lo gì hết.
- Thế, em cùng con đi ra ngoài dạo đây.
Mạnh Chiêu Hoa gật đầu nói.
Hai người nhanh chóng đi ra cửa, ngồi xe đi tới phòng họp của ủy ban thành phố.
Nhưng mà vừa đi ra tới ngoài liền thấy mấy chiếc xe con treo biển của Ủy ban tư pháp, còn có mấy viên cảnh sát đứng bên ngoài tán gẫu.
Lại chẳng thấy thư ký gì của Lí Minh Dương cả, đoán chừng đang nói chuyện trong phòng họp.
Hai người tới bằng xe số một của ủy ban thành phố của Diệp Tử Bình, chầm chậm dừng lại, đám cảnh sát chung quanh liền đứng nghiêm nghị, còn
tưởng rằng Bí thư Diệp Tử Bình tới.
Không ngờ người bước xuống xe lại là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, còn có một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, thật làm cho họ thấy kinh ngạc. Nhưng mà chỉ trong giây lát đã nhận ra đó là phu nhân cùng con
trai của Bí thư Diệp.
- À, anh chàng thanh niên này chắc là con trai của Bí thư Diệp rồi. Nhìn cũng có nét giống mà.
- Nhìn trẻ tuổi thế chắc là đúng rồi.
Mọi người thấy Mạnh Chiêu Hoa cùng Diệp Khai đi vào trong, chỉ dám đứng xa nhìn vào chứ không dám tiến lên cản lại.
Nếu là người khác thì bọn họ nhất định phải đi tới hỏi han, dù sao thư
ký của Lí Minh Dương đang làm việc ở bên trong, làm sao có thể để người
khác tự ý đi vào?
Nhưng mà họ cũng thấy đêm nay có chút lạ, thư ký của Lí Minh Dương nói
vào trong chút liền đi ra, thế mà đi vào cũng đã hơn hai mươi phút rồi
còn chưa ra, đúng là làm cho người ta sinh nghi. Nhất là lúc này, lại
phu nhân cùng con trai của Bí thư Diệp cũng đi tới nữa, rốt cuộc là có
chuyện gì rồi?