Quan Môn

Chương 477: Chương 477: Đạo lý dùng người của Diệp Tử Bình




Dựa vào tin tức trên số chứng minh nhân dân kia của cô ả để đối chất với sự thật thì thấy toàn bộ dữ liệu đểu là giả, điều tra hộ tịch cũng chứng mình không có người phụ nữ nào như này,

- Điều này cũng phải tra xét từ từ.

Diệp Khai xem tình hình như thế cũng không có cách nào, chỉ đành buông xuống trước đã.

Dù sao nhiệm vụ mà Diệp Khai đang gánh vác cũng rất nhiều, cái nào cũng đều là những nhiệm vụ quan trọng hàng đầu, không có khả năng luôn dồn thời gian cùng tinh lực vào mấy chuyện vở vẩn như thế.

Nhưng mà hắn vẫn đưa ra chút chỉ thị cho chuyện này, để cho cơ quan tình báo quân đội nghiêm túc điều tra thông tin nghe gọi của người này, xem xem có thể phát hiện ra vấn đề gì từ danh sách liên lạc của cô ả không.

Nhưng trong lòng Diệp Khai cũng rất rõ ràng, muốn tìm được căn cứ chính xác từ đó cũng không hề dễ dàng.

Nghiêm Phượng Giai cũng không có điện thoại, chỉ có một chiếc máy nhắn tín, làm cho người khác không thể tìm được vị trí của ả. Hơn nữa lúc người khác gọi điện tới cho cô ả cũng có khả năng sử dụng điện thoại công cộng, thế thì muốn kiểm chứng thân phận thật sự của cô ả cùng những người có liên quan lại càng khó hơn nữa.

Đột nhiên lại có chuyện xảy ra như thế, tâm trạng của Diệp Khai vốn vui mừng cũng bị chịu ảnh hưởng nhất định.

Diệp Khai chia tay Minh Hân xong liền trở về nhà ở Minh Châu.

Mạnh Chiêu Hoa đang bấm điện thoại, dường như đang rất muốn nói chuyện, Diệp Tử Bình đang nằm nghiêng trên ghế đọc tài liệu, dáng vẻ rất chi là bất nhã, không hề có chút oai nghiêm của một vị Ủy viên Cục chính trị trung ương, giống như người đàn ông bình thường nằm ở nhà vậy.

Thấy Diệp Khai trở về, Diệp Tử Bình liền đặt tài liệu trên tay xuống, hỏi:

- Điều tra xong rồi hay sao?

- Hẳn là có người cố ý làm việc này, mấy cô bá đó không biết rõ tình hình, bị người ta lợi dụng mà thôi.

Diệp Khai đáp lại.

- Còn có người đứng sau ra lệnh hay sao?

Diệp Tử Bình nghe xong giật mình.

Vốn Diệp Tử Bình cho rằng chuyện này là do mấy cô bé kia làm ra, vì muốn leo lên vị trí quyền quý, nên mới làm chuyện này. Tối đã thì cũng chỉ điều tra, giáo dục chút là được rồi, lại không ngờ Diệp Khai vừa điều tra mà đã tìm ra ẩn tình bên trong, chuyện này lại còn có người đứng sau thao túng nữa.

Bởi vì như thế, tính chất của việc này đã phức tạp hơn nhiều rồi, Diệp Tử Bình không thể không coi trọng.

- Hiện tại đã điều tra xong, mấy tờ giấy là do một người lấy danh là trợ lý Nghiêm Phương Giai bảo mấy cô gái làm, nói rằng bên trong là mấy câu chúc. Mấy cô gái đó cũng không biết rõ tình hình.

Diệp Khai giải thích nói:

- Chỉ là ả Nghiêm Phương Giai này giờ không rõ tung tích, con bảo cơ quan tình báo của quân đội điều tra thông tin của cô ả mới biết cô ả toàn dùng tư liệu giả.

- Vậy giờ mọi người định xử lý ra sao?

Diệp Tử Bình hỏi.

Có người đứng ra thao túng chuyện này, nghe tính chất nghiêm trọng hơn nhiều rồi. Nếu không phải là vừa hay, mấy tờ giấy này mà bị rơi vào trong tay Phương lão thì có thể trở thành sự kiện chính trị vô cùng nghiêm trọng rõi. Có khả năng ngay cả Diệp Tử Bình đều bị kiểm tra nữa.

Nghĩ tới hậu quả như thế, Diệp Tử Bình liền tỏ ra vô cùng quan tâm.

- Chỉ có thể từ từ tra xét, hiện tại cô ả này có lẽ đang lên kế hoạch rời khỏi minh chây, con đinh ra lệnh truy nã trong nội bộ thành phố, treo thưởng mười vạn, lại để cho mọi người ở địa phương cùng vây bắt.

Diệp Khai đáp lại.

- Cũng không nhất định là sẽ rời đi, dù sao bây giờ chúng ta vẫn không biết rõ chi tiết về đối phương.

Diệp Tử Bình nói.

Diệp Khai gật đầu, tỏ vẻ đồng ý quan điểm của Diệp Tử Bình.

Cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thân phận thật sự của cô ả “Nghiêm Phượng Giai” này ra sao vẫn chưa ai biết được, nhưng mà có một điều có thể khẳng định được, chính là hành vi của cô ả nhất định là có mục đích đen tối, hơn nữa giống như không phải gây án một mình. Còn về phần rốt cuộc cô ả vì điều gì cũng đáng giá để ngẫm nghĩ.

Nếu cô ả có tổ chức có dự mưu nhằm vào lão Diệp gia thì khả năng cao nhất chính là những người có mối thù truyền kiếp với Diệp gia làm ra. Những người này mặc dù vô cùng hận lão Diệp gia nhưng vẫn luôn không có cơ hội gì hạ gục họ được, nên đành áp dụng cách này, gây sóng gió cản trở bọn họ.

Nếu không như thế thì có thể áp dụng cách làm kịch liệt hơn nữa rồi.

- Con người Bách Kiến Minh này vẫn có chút năng lực đấy.

Diệp Tử Bình bỗng nhiên nói.

- Có năng lực đương nhiên tốt, quan trọng cũng là phải nghe lời mới được.

Diệp Khai nói.

Diệp Tử Bình lắc đầu nói:

- Thế thì cũng không ỏn, bộ hạ nếu không có nguyên tắc thì rất dễ sử dụng, nhưng cũng rất dễ dàng bị người khác châm chọc. Rất nhiều người sắp thành lại bại đều là vì tác phong quá cường ngạnh, làm cho đám cấp dưới câm như thế, chỉ biết nghe lệnh, không biết đưa ra ý kiến. Thời gian dài cứ thế sẽ làm cho cán bộ lãnh đạo có tác phong gia trưởng, thật không tốt.

- Nói thì mặc dù là nói thế, nhưng nếu mình muốn làm chuyện gì, thủ hạ không nghe lời, cũng là chuyện rất bực mình.

Diệp Khai tỏ vẻ nói.

- Với tư cách là người đứng đầu, cố gắng hết sức lợi dụng những quy tắc chế độ hiện hữu, thông qua quyết định của tập thể để đạt được lý niệm của mình cùng thi hành ý đồ chính trị của mình. Đây mới là điều quan trọng nhất.

Diệp Tử Bình ân cần khuyên bảo Diệp Khai:

- Như vậy nhìn có vẻ uy phong nhưng lại có khá nhiều tai họa ngầm.

Diệp Khai nghĩ nghĩ thấy lời nói của Diệp Tử Bình cũng đúng. Rất nhiều quan to chức lớn đều bị đánh đổ vì nguyên nhân như thế. Diệp Khai hắn hôm nay cũng thành người đứng đầu một phương, đương nhiên phải coi trọng rèn luyện về mặt này, không thể quá mức đắc ý mà quên mình, cuối cùng tự biến mình thành kẻ thua cuộc.

- Đối với Bách Kiến Minh, nếu như phù hợp thì nên để cho ông ta đảm nhiệm thêm vị trí Phó Cục trưởng trong mấy năm nữa đi. Ít nhất trong vòng ba năm thì không thành vấn đề gì.

Diệp Khai nghĩ rồi nói.

Hôm nay, Bách Kiến Minh cũng chẳng qua mới ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi mà thôi, cũng là cán bộ cấp Phó rồi, trở thành Phó cục trưởng của thành phố, trưởng Phòng Nghiệp vụ, đấy cũng đã là biểu hiện của việc thăng tiến quyền cao chức trọng rồi. Diệp Khai cân nhắc, cho dù là hắn dùng Bách Kiến Minh cũng khá thuận tay rồi, bốn mươi tuổi lại thăng cấp thì cũng chưa muộn.

Nếu như đề bạt quá nhanh thì thật ra cũng chẳng phải là việc tốt.

Thứ nhất dễ dàng bị nói thành Diệp Tử Bình lại ra sức đề bạt người của mình, làm cho hắn trở thành mũi ngắm chung của mọi người, sinh ra tâm lý chống đối. Thứ hai, điều này cũng không có lợi cho sự phát triển của Bách Kiến Minh, chưa đến bốn mươi tuổi đã làm cấp Trưởng ban, hơn nữa có khả năng thăng cấp làm lãnh đạo, hưởng thụ đãi ngộ của cán bộ cấp Phó tỉnh, như thế hoàn toàn không thỏa đáng.

Dù sao bản thân Bách Kiến Minh căn cơ còn nông cạn, không đủ để tự chèo chống lên tới vị trí cao.

Theo quan điểm của Diệp Khai, sau cùng nâng đỡ Bách Kiến Minh lên chức vụ cấp Phó tỉnh bộ đã quá tốt với hắn rồi. Người bình thường đâu dễ gì được thăng lên cấp Tỉnh bộ?

Hơn nữa, thăng càng nhanh, càng dễ bị chỉ trích. Bản thân Bách Kiến Minh xuất thân từ ngành cảnh sát, từng bước leo lên cao từ cơ sở. Người như vậy khó tránh có một vài vấn đề nhỏ, bình thường nhìn như vô hại, nhưng đến thời khắc mấu chốt, sẽ bị giữ chặt không buông. Đến lúc đó, người bị liên lụy sẽ không chỉ mình hắn thôi đâu.

Diệp Khai liên tưởng đến rất nhiều nhân vật lớn thất thế trước thay đổi của chính cục, gần như đều có một nhân vật nhỏ bị kéo xuống cùng lúc với hắn, dĩ nhiên sẽ rõ độ sâu cạn của nơi này, nên đề phòng ra sao.

Cán bộ ngành cảnh sát tuyệt đối không thể dùng quá lâu, bằng không sẽ dễ phát sinh vấn đề, nhất là trong các thời điểm quan trọng của thay đổi chính cục, càng phải cảnh giác hết mức.

Có lúc, muốn đóng kín khu quản hạt của mình thì lại không được, bất cứ một cán bộ cấp cao nào cũng sẽ không cho phép kiểu “Vương quốc độc lập” này tồn tại. Không ăn được, thì phải đạp đổ.

Xét từ điểm này, quan điểm của Diệp Tử Bình dĩ nhiên là vô cùng chính xác. Ông muốn thực hiện phát triển cấp tốc toàn thể thành phố Minh Châu bằng con đường hợp lý, hợp pháp, chứ không muốn biến Minh Châu thành địa bàn của mình, đề bạt trọng dụng người nhà.

Về điểm này, Diệp Khai rất tán đồng, giờ nhìn lại, hắn cảm thấy bố mình, Diệp Tử Bình quả thực rất có phong thái lãnh tụ, thậm chí còn hơn lúc trước nhiều.

Nếu như trong chính phủ không có chỗ dựa vững chắc, mới vội vàng tự gây rối, nhằm phá vỡ cục diện. Nhưng Diệp Tử Bình không cần, cái mác của ông Diệp quá rực rỡ, quan hệ quá rộng, phía trên có cụ Diệp và hai ông khác dìu dắt, dưới có nhân vật nghịch lý Diệp Khai ra sức ủng hộ, Diệp Tử Bình chỉ cần yên bề lãnh đạo Minh Châu, ắt sẽ có thể gặt hái những chính tích đủ tầm.

Chuyện này làm xong rồi, ai cũng chẳng giành công, chẳng ai có thể ngăn cản ông vào Thường được.

Huống chi, về mặt xây dựng kinh tế, Diệp Tử Bình khá là vững vàng. Hiện nay tuy kinh tế thành phố Minh Châu phát triển rất nhanh, tốc độ xây dựng cũng vậy, nhưng những ảnh hưởng mặt trái sinh ra từ đó cũng cực kỳ ít, quan trọng là Diệp Tử Bình cân nhắc vấn đề tương đối toàn diện, suy xét đầy đủ về một số vấn đề xã hội, và còn sớm tiến hành xử lý.

Lần này ông Phương đến Minh Châu thanh tra, khá là hài lòng. Trên thực tế, Diệp Tử Bình làm rất tốt, với những vấn đề mãn nhiệm khó xử lý, Diệp Tử Bình làm cũng tương đối tốt. Ông thông qua hạng mục xây dựng mới, tạo rất nhiều cơ hội việc làm mới cho những nhân viên của các doanh nghiệp sắp phá sản.

Đối với một số doanh nghiệp lẽ ra đã phá sản, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân mà mãi chưa dứt điểm, Diệp Tử Bình sau khi làm rõ tình hình, họ đã phá sản triệt để, nhưng về việc ổn định cho các nhân viên nghỉ việc, ông cũng đặc biệt quan tâm. Do đó, ở Minh Châu, xã hội ổn định, cuộc sống người dân tương đối hài hòa, không hề hỗn loạn vì những chuyện tương tự. Quan trọng là nhờ năng lực làm việc của ông.

- Chuyện của Nghiêm Phượng Giai, con hãy động não hơn, điều tra kỹ lưỡng.

Diệp Tử Bình nói với con trai.

- Đứng ở lập trường của bố, xử lý việc này không ổn lắm, con cũng biết rồi đấy.

- Điều này dĩ nhiên là khỏi phải nói ạ.

Diệp Khai gật đầu.

Về chuyện này, Diệp Khai ra tay, tức là đại diện cho Trung ương, muốn phụ trách an toàn cho ông Phương và đồng chí Cổ Kiến Nhung cùng những người khác, kiểm tra triệt để mối nguy tiềm ẩn, đây là chuyện vô cùng danh chính ngôn thuận.

Nhưng nếu là Diệp Tử Bình ra mặt, thì người khác sẽ cảm thấy khác, có thể sẽ khiến tình trạng công tác không đắc lực của thành ủy Minh Châu bị lộ ra, làm vậy, mọi người sẽ đều mang vẻ mặt khó coi hết thảy.

- Cậu hai, có tình hình mới.

Minh Hân đột nhiên gọi điện cho Diệp Khai, thận trọng nói:

- Thư ký của bí thư Ban chính pháp thành phố Lý Minh Dương đang ở bên ngoài, nói là cần tìm Tống Điềm Điềm.

- Cái gì?

Diệp Khai nghe vậy liền chửi rủa.

- Cái lão lưu manh này!

- Cái gì chứ?

Diệp Khai nghe xong liền quát lên:

- Lão già lưu manh này.

Đối với con người Lí Minh DƯơng này, Diệp Khai không hề có chút ấn tượng tốt nào.

Con trai Hoàng Tùng Minh của Phó Chủ tịch thành phố Hoàng chính là do hắn đề bạt. kết quả thì Hoàng Tùng Minh lại là tên nhân viên nằm vùng đã bị tẩy não của tổ chức gián điệp nước ngoài, chuyện này đúng là làm mất hết thanh danh của Lí Minh Dương.

Hơn nữa vì chuyện cuốn băng ghi hình kia, đám ủy viên thường ủy cũng càng không ưa thì Lí Minh Dương này, nay cả mấy ủy viên trước đó có quan hệ khá thân cận cũng đều trở mặt.

Nghe nói gần đây Lí Minh Dương đang vội vàng chuẩn bị rời khỏi Minh Châu, hiên nhiên là ý thức được bản thân lão cũng chẳng hi vọng còn chút địa vị nào ở đây rồi. Lão ở chỗ này chết dần chết mòn, không bằng tới địa phương khác phát triển, không chừng lại được đổi đời.

Từ cấp Phó Tỉnh bộ tới cấp Tỉnh bộ, mặc dù là chỉ cách một cấp, nhưng mà muốn vượt qua khoảng cách này lại rất khó. Hầu hết những cán bộ cấp Phó tỉnh đều dừng lại ở vị trí đó, cho dù nhìn thấy cấp tỉnh bộ trước mắt nhưng cũng không ngồi lên đó được.

Lí Minh Dương cảm thấy tuổi của mình vẫn không lớn lắm, nếu cứ yên lặng ngồi ở vị trí cán bộ cấp Phó tỉnh thì thật thiệt thòi, cho nên lão nói với Chủ tịch thành phố Ngô Viễn Sơn muốn đi tỉnh Giang Nam đảm nhiệm chức Bí thư tỉnh ủy, dẫn dắt cấp dưới, cũng là muốn đi khỏi Minh Châu tìm lấy một cơ hội phát triển dành cho mình.

- Lão lưu manh nào?

Diệp Tử Bình nghe thấy giọng nói của con trai, tò mò hỏi.

- Còn không phải là thằng cha Lí Minh Dương đó, rõ ràng sai thư ký đi tìm cong ái nhà người ta.

Diệp Khai khinh thường nói.

- Cái gì? Hắn ta thật đúng là đi tìm gái hả?

Diệp Tử Bình nghe xong cũng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, ông biết rõ, con người tên Lí Minh Dương này đúng là không ra sao. Nhưng gần đây Lí Minh Dương luôn thành thật, dường như là vì chuyện cuốn băng ghi hình đó, tất cả mọi người đều không còn ưa gì gã nữa. Lí Minh Dương cũng tự biết vấn đề của mình, nên cũng ít xuất hiện. Nhưng thật không ngờ tính dâm ô không chịu đổi, lại để ý tới những cô gái trong dạ tiệc đó.

- - Lí Minh Dương để thư ký của lão đi tìm một cô gái, hiển nhiên là động lòng dâm.

Diệp Khai nói:

- Nếu như không phải con tập trung những người này lại, chỉ sợ không có cách nào nhìn rõ bộ mật của thằng cha già mất nết đó.

- Con người này đúng thật là không còn chút nguyên tắc nào nữa.

Diệp Tử Bình nhíu mày, hiển nhiên cũng vô cùng coi thường Lí Minh Dương.

Vốn thân là một cán bộ đảng ủy cấp cao, thế mà chút đứng đắn tối thiểu cũng không có. Thấy những tờ giấy nhắn ghi loạn như thế, chủ động tìm tới con gái nhà người ta, lại còn để thư ký của mình chèn ép người ta, thật đúng là không biết xẩu hổ, làm người ta cười cho thối mũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.