- Đúng vậy, có gì không đúng sao?
Hai cô gái đồng thời gật đầu nói.
- Các cô có biết rõ nội dung trên giấy là gì không?
Diệp Khai lại hỏi.
- Không biết, trợ lý Nghiêm không cho chúng tôi xem, nói là mấy câu chúc mà thôi.
Cô gái đáp/
- Trợ lý Nghiêm nào cơ?
Diệp Khai hỏi.
- Chính là trợ lý Nghiêm phụ trách liên lạc với chúng tôi ấy, cô ấy là người của công ty giải trí Hoan Nhan.
Cô gái kia trả lời.
- Các cô ai cũng nhận được tờ giấy đó hả?
Diệp Khai hỏi tiếp.
- Đúng thế, trước đó đã sắp sẵn ai cũng nhận được hết, mỗi người còn mấy tờ.
Hai cô gái trả lời.
- À, tôi hiểu rồi.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng bắt đầu suy tính, liền cười nói với mấy cô gái:
- Cảm ơn sự phối hợp của mấy cô, chuyện này đứng có nói với ai, chuyện
đóng phim sẽ ưu tiên cất nhắc hai cô. Đừng có để lộ tin gì ra ngoài đó,
nếu không sói nhiều thịt ít, sẽ bị người khác chen vào mất.
- Chúng tôi hiểu mà.
Hai cô gái gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ hiểu rõ.
Sau khi hai cô nữ sinh đi ra ngoài, Diệp Khai liền gọi điện thoại cho
Diệp Kiến Hoan, hỏi thăm chuyện của trợ lý Nghiêm của anh ta.
Diệp Kiến Hoan không biết đang ở đâu, nghe có tiếng nhạc ầm ĩ xung quanh,
- Chú hai, có việc gì gấp thế? Không phải dạ hội làm thành công lắm sao?
Diệp Kiến Hoan nói vào điện thoại.
- Rất thành công, em hỏi anh, công ty của bọn anh có một trợ lý họ Nghiêm không? Là nữ đó…
Diệp Khai hỏi.
- Chuyện này thật anh cũng không rõ lắm, em gọi cho Người điều hành của
công ty anh đi, để anh gửi số điện thoại của cô ta cho em.
Diệp Kiến Hoan nói.
Với tư cách là ông chủ của công ty giải trí, Diệp Kiến Hoan cũng là một
tên ăn chơi vung tay bừa bãi, vì sản nghiệp của hắn ta khá nhiều, công
ty giải trí này cũng không phải mỗi ngày đều chạy tới trông coi, cho nên nhiều chuyện cũng không biết.
- Biết ngay là như thế mà…
Diệp Khai gọi điện thoại cho Người điều hành xong liền thốt lên như thế.
- Cậu hai, tôi lập tức tới đó.
Người điều hành biết được ý của Diệp Khai liền lập tức đáp lại,
Chỉ trong vài phút, một cô gái thùy mị chừng ba mươi tuổi đi tới, vội vàng chào hỏi Diệp Khai, sau đó tự giới thiệu bản thân:
- Tôi chính là người điều hành của công ty giải tri Hoan Nhan, Lý Mỹ Phượng, có gì xin cậu hai cứ dặn dò.
- Ừ, cũng không có chuyện gì to tát. Tôi chỉ hỏi cô trợ lý Nghiêm của
công ty các cô đâu rồi? có thể gọi cô ta tới đây hay không/
Diệp Khai đi thẳng vào vấn đề.
- Trợ lý Nghiêm sao, hình như cô ta đã đi ra ngoài rồi, để tôi gọi điện xem/
Lý Mỹ Phượng vội vàng đáp lại.
Cô gọi điện thoại định nhắn lại cho trợ lý Nghiêm, nhưng mà một lúc lâu cũng chẳng có ai nghe máy.
- Không liên lạc được.
Lý Mỹ Phương hơi hoảng nói với Diệp Khai.
Không liên lạc được, điều này khiến đội trưởng Lý Mỹ Phượng khá lo lắng.
Làm theo yêu cầu, hiện tại còn lâu lắm mới đến lúc giải tán, trợ lý
Nghiêm hẳn là đang ở gần đây, nhưng giờ lại không liên lạc được cô,
chứng tỏ nhất định đã xảy ra vấn đề gì rồi.
- Cô có thân với trợ lý Nghiêm không?
Diệp Khai hỏi, đưa ra ví dụ.
- Chẳng hạn như, cô có chút ấn tượng gì về nét chữ của cô ta không?
- Tiếp xúc trong công việc cũng khá nhiều, nét chữ thì chắc là có thể nhận ra.
Lý Mỹ Phượng khẳng định.
Công ty giải trí Hoan Nhan cũng là công ty lớn, việc xử lý về các phương diện cũng đều tương đối nề nếp. Với tư cách là đội trưởng, công việc
của Lý Mỹ Phượng khá là bận rộn, do đó cô còn đến mấy trợ lý cấp dưới để giúp xử lý nhiều việc ở các phương diện. Trợ lý Nghiêm chỉ là một trong số đó, phụ trách điều hòa các diễn viên quần chúng cấp dưới.
Nhưng vì thủ tục trên giấy tờ của công ty tương đối nhiều, nhất là khi
các vị trợ lý báo xin phê chuẩn thủ tục kinh phí, đều phải giao cho Lý
Mỹ Phượng xét duyệt, rồi chuyển lên cấp trên. Do đố cô khá là quen thuộc với nét chữ của các vị trợ lý.
- Vậy cô lại xem nét chữ này có quen hay không?
Diệp Khai rút ra một mảnh giấy, đưa cho Lý Mỹ Phượng.
- Đây là...
Lý Mỹ Phượng vừa nhìn mảnh giấy, liền tỏ ý rất rõ ràng.
- Đây đích thực là nét chữ của trợ lý Nghiêm, có điều sao cô ấy lại viết những lời này?
Lúc này đây, Lý Mỹ Phượng cuối cùng cũng hiểu, tại sao Diệp Khai cần phải tra vấn chuyện này.
Mạo danh, lợi dụng danh nghĩa các diễn viên nhỏ, viết mảnh giấy này cho
các thủ trưởng, trong hàng chữ đó bộc lộ ý tứ muốn phát triển quan hệ
thân mật. Chuyện này nhất định là có vấn đề, một khi bị người khác bóc
mẽ được, chắc chắn sẽ biến thành scandal động trời.
Không những danh tiếng của công ty giải trí Hoan Nhan sẽ tuột dốc nhanh
chóng, với tư cách là bên tổ chức, chính phủ thành ủy Minh Châu cũng sẽ
bị chỉ trích vì chuyện này, thậm chí sẽ có người phải đứng ra lãnh trách nhiệm nhất định.
Nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra, Diệp Tử Bình cũng không tiện nói được gì, dù sao giám đốc công ty giải trí Hoan Nhan, Diệp Kiến Hoan cũng là
cháu ông. Làm tốt thì đó là nghĩa vụ, còn nếu có sơ suất, thì rắc rối
rồi.
- Tại sao cô ta lại làm vậy, hiện giờ vẫn chưa rõ, song, có thể khẳng
định rằng, việc làm này của cô ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích
của công ty, và cả danh dự của chính phủ thành ủy Minh Châu.
Diệp Khai nghiêm nghị nói.
- Thậm chí cấp cao Trung ương cũng sẽ tỏ thái độ nhất định về việc này.
Do đó, chúng ta buộc phải làm rõ càng sớm càng tốt, xem xem tại sao cô
ta lại làm như vậy? Đằng sau đó rốt cuộc có mục đích nào không thể cho
ai biết?
- Nhưng mà, bây giờ không tìm được cô ta...
Lý Mỹ Phượng cũng rất sốt ruột, trợ lý nghiêm tuy cũng là cấp dưới của
cô, nhưng giờ lại xảy ra chuyện như vậy, muốn truy cứu trách nhiệm liên
quan ở cô cũng là chuyện thường, do vậy mà cô sốt sắng muốn biện hộ cho
mình.
- Có cần báo cảnh sát không?
- Báo cảnh sát làm gì? Thị cục Minh Châu cũng phải nghe theo sự sắp xếp của bọn tôi.
Diệp Khai phì cười. Tuy hắn cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nhưng cũng không hề hoảng loạn, dù gì thì cũng còn khống chế được.
Các diễn viên không hề biết nội dung trong mảnh giấy mà mình chuyền tay, mà người nhận mảnh giấy đều là lãnh đạo, không thể nào lại bất cẩn đến
vậy, trực tiếp phô bày vật này ra ánh sáng, làm vậy cũng oan uổng cho
lãnh đạo rồi.
Do đó, bây giờ dù có người vạch trần chuyện này, khi chưa có các diễn
viên và lãnh đạo thừa nhận, thì chuyện này chỉ có thể xem là vô căn cứ,
không thể là thật được.
Đến nay, Diệp Khai vừa lên, đã khống chế được mấy cô gái này, chặn lỗ
thủng ngay từ thượng nguồn, kể cả tin tức có bị kẻ có dụng tâm tuồn ra
ngoài, cũng không phải lo có người sẽ thừa nhận chuyện này.
Còn nếu lo lắng vị lãnh đạo nào sẽ thừa nhận, thì lại càng vớ vẩn hơn,
có vị lãnh đạo nào mà không từng trải? Chẳng lẽ họ không biết tính
nghiêm trọng của chuyện này, lại còn chủ động úp bô phân lên đầu mình?
- Công việc của các diễn
viên là do cô làm, chuyện trên tờ giấy có chết cũng không được thừa
nhận, bằng không hậu quả nghiêm trọng đến đâu, tôi khỏi phải nói nữa.
Diệp Khai căn dặn Lý Mỹ Phượng.
- Còn về nội dung bên trong, cô xem rồi coi như xong, đừng nói với các
diễn viên, không thì lại rắc rối nữa. Chỉ cần nói nội dung trong đó liên quan đến các vấn đề vô cùng nhạy cảm, có thể sẽ khiến cảnh sát phải
nhảy vào, bảo bọn họ giữ kín kẽ là được, ai gây ra vấn đề, người đó phải chịu trách nhiệm.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Lý Mỹ Phượng gật đầu, tỏ ý đã khắc cốt ghi tâm.
Tình hình của Diệp Khai, cô cũng biết. Cô biết Diệp Khai là em họ của
Diệp Kiến Hoan, con trai Diệp Tử Bình, cũng biết tình cảm anh em giữa
Diệp Kiến Hoan và Diệp Khai rất tốt, đương nhiên sẽ hiểu, công ty chắc
chắn phải chịu trách nhiệm cho sơ suất lần này.
Nếu không phải Diệp Khai ém nhẹm chuyện này đi, thì công ty giải trí
Hoan Nhan sẽ phải chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, còn Lý Mỹ Phượng, với tư
cách là đội trưởng hoạt động lần này, không khéo sẽ trở thành người chịu tội thay.
Vì lẽ đó, về công và tư, cô đều phải xử lý gọn đầu đuôi chuyện này, không thể để xảy ra sơ suất nào nữa.
- Còn nữa, tài liệu cá nhân của trợ lý Nghiêm, cô làm một phần chuyển qua cho tôi, tôi cần cử người bắt cô ta về quy án.
Diệp Khai lại nói.
Về vị trợ lý Nghiêm này, Diệp Khai cũng có phần hiếu kỳ, không biết cô
ta xuất phát từ mục đích nào mà đột nhiên lại giở trò này. Nhưng bất
luận thế nào, hành vi này thực sự đã tạo nên khó khăn khá lớn cho Diệp
Khai. Nếu không phải hắn may mắn, nếu Diệp Tử Bình mà phát hiện chuyện
này, qua vài ngày nữa, chuyện này sẽ lên đến đỉnh điểm, rắc rối hãy còn ở phía sau.
Cũng may là để bảo đảm an toàn cho phía ông Phương, Diệp Khai chưa sắp
xếp họ lên bắt tay, chụp ảnh gì với các diễn viên. Bằng không, mấy mảnh
giấy này khéo lại vào tay họ, nếu vậy thì sự việc sẽ càng thêm phức tạp.
Nếu như người trù tính chuyện này là kẻ thù của ông Diệp, thì thực sự họ làm quá đẹp, cái giá đầu tư rất nhỏ, nhưng hiệu quả và lợi ích có thể
sản sinh lại lớn nhất.
Giả như ông Phương cũng những người khác lên sân khấu chụp ảnh lưu niệm
cùng các diễn viên, giả như họ nhận được mấy mảnh giấy này, lại còn xem
được nội dung, thì khỏi nghĩ cũng biết liệu họ sẽ tức giận đến đâu?
Ông Phương không nói chắc được, đồng chí Cổ Kiến Nhung cũng không chắc
được, nhưng Đàm Thắng Kiệt nhất định sẽ nổi trận lôi đình vì vấn đề này, gần như là chắc chắn.
Theo như những gì Diệp Khai biết về Đàm Thắng Kiệt, ông ta chắc chắn sẽ làm vậy.
Tuy Đàm Thắng Kiệt là cố vấn của đồng chí Giang Thành, còn đồng chí
Giang Thanh lại có quan hệ khá tốt với ông Diệp, nhờ cậy nhiều mặt vào
lực lượng của ông Diệp mới ngồi vững trên chức vị đó, nhưng có một điều
rất rõ ràng, đó là họ không cùng một đảng phái, điều này là vô cùng quan trọng.
Bởi vậy, trong một vài thời điểm liên quan đến lợi ích trọng tâm của
đảng phái lớn, mọi người có thể sẽ phải qua lại với nhau một cánh trọn
vẹn, đạt đến nhận thức chung. Nhưng trong một số việc nhỏ, thì không cần phải để ý gì nữa. Ông kể xấu tôi, tôi khai thói xấu của ông ra, chuyện
như vậy khá dễ gặp, nhất là các cuộc đấu dưới đảng phái lại càng như cơm bữa.
Chuyện chuyền tay mảnh giấy này, tuy không đả động gì được nền móng của
ông Diệp, song, dù gì đó cũng là một chuyện khá kinh khủng. Ai mà lấy ra để viết văn, tuy không ngóc đầu lên nổi, cũng có thể khiến Diệp Tử Bình mất mặt, khiến Dương Khai cuống quýt chân tay. Dẫu sao đó cũng là
chuyện xảy ra tại địa phương của Diệp Tử Bình, hơn nữa còn xảy ra khi
Diệp Khai phụ trách công tác bảo vệ.
Nói tóm lại, với ông Diệp mà nói, đây là chuyện không vẻ vang gì, là một rắc rối không lớn, cũng chẳng nhỏ.
Lý Mỹ Phượng đi ra lấy tài liệu về trợ lý Nghiêm, nhân tiện trấn an các diễn viên.
Lúc chỉ còn lại Diệp Khai và Minh Hân, Minh Hân bèn bùi ngùi nói:
- Thế này cũng là đấu tranh chính trị sao?
- Rất rõ ràng mà.
Diệp Khai gật đầu.
Nếu không phải để hãm hại đối thủ, thì có đáng phải bỏ ra công sức tới mức này không?
Không nói chuyện khác, riêng việc sắp xếp một người trong nội bộ công ty Hoan Nhan, đợi khi có thời cơ, đến lúc thích hợp, chọn lựa cách phù
hợp, cho đối phương một đòn chí mạng, đã chẳng phải việc dễ dàng gì.
Nếu nói là cạnh tranh kinh doanh, thì đối thủ quá dễ tìm rồi, do vậy,
khả năng không lớn mấy. Cũng chẳng có công ty giải trí nào dám động vào
đầu cậu lớn nhà họ Diệp, dẫu sao Diệp Kiến Hoan không chỉ là cháu nội
của ông Diệp, mà còn là con trai của Thủ trưởng tổng tham mưu Diệp Tử
Kiện, hiện nay thanh thế tại thủ đô rất mạnh, không ai dám kinh suất
động vào.
Suy đi tính lại, từ việc đối phương bày trò ở thành phố Minh Châu, có
thể thấy mục tiêu hẳn chĩa vào Diệp Tử Bình, dĩ nhiên, cũng có khả năng
nhằm vào Diệp Khai, hai bố con này vốn là một thể, có phúc thì cùng
hưởng, đã họa thì cùng chịu, không phân cách lẫn nhau.
- Nếu đã không muốn truyền ra ngoài, há chẳng phải không thể dùng lực lượng cảnh sát bắt người sao?
Minh Hân hỏi.
Nếu không có cảnh sát can dự, hành động truy bắt liệu có hợp pháp hay
không thì chưa chắc, Minh Hân rất lo chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả ghê
gớm hơn nữa.
- Vậy thì cũng không sao.
Diệp Khai khoát tay.
- Dầu gì cái mác Thiếu tướng Phó cục trung cảnh mà tôi đang mang, lúc này rất hữu dụng đấy.
Hiện tại, hắn tạm thời phụ trách công tác bảo vệ của ông Phương, có danh nghĩa này rồi, tạm thời sử dụng một số thủ đoạn đặc thù để hoàn thành
mục tiêu, cũng có thể hiểu được. Dẫu sao vấn đề an toàn cho các nhân vật cấp cao cũng không thể xem thường. Diệp Khai có thanh Thượng Phương Bảo Kiếm này, muốn gây gì thì gây, chẳng ai cản được hắn.
Dĩ nhiên rồi, giờ Diệp Khai tuy muốn bắt người, bắt mụ trợ lý Nghiêm đó
về truy cứu kẻ nào đã bày ra chuyện này, nhưng cũng không được vì lý do
đó mà gây nhiễu loạn địa phương. Nghĩ tới nghĩ tui, sử dụng lực lượng
quân sự vẫn thỏa đảng hơn chút đỉnh.
Qua một buổi sau, đội trưởng Lý Mỹ Phượng trở lại, cầm theo tài liệu cá
nhân liên quan đến trợ lý Nghiêm, tất cả đều kẹp trong một hồ sơ.
Diệp Khai lật hồ sơ ra xem, nhận thấy cô gái này khoảng độ ba mươi lăm
tuổi, mặt mũi bình thường, người hơi đầy đặn, đem một cặp kính gọng
vàng, trông khá văn vẻ lịch sự, chiều cao trung bình, tóc ngắn ngang
tai.
Tóm lại, đây chỉ là một người bình thường, ném vào đống người kia cũng chẳng hề bắt mắt.
- Nghiêm Phượng Giai? Nếu cô ta dùng tiểu sử giả thì thật sự không dễ tìm đâu.
Diệp Khai xem xong, liền đưa ra phán đoán.
Tìm người không khác gì mò kim đáy bể, chỉ sợ đối phương không có đặc
điểm gì. Đây cũng là điều khiến những người làm công tác tình báo đau
đầu nhất.
Quả nhiên, theo tin của cục tình báo đưa xuống thì thân phận trên tư liệu được ghi của trợ lý Nghiêm kia đều là giả.