Huống hồ, như vậy còn có thể thể hiện Diệp Thủ Bình là một người tôn trọng các đồng chí trong Uỷ ban thành phố và có tinh thần đoàn kết, nhờ đó mà giành được ấn tượng tốt
của mọi người.
- Ha ha, Lí Bí thư không thể đi được.
Diệp Thủ Bình sau khi nghĩ kỹ vấn đề này thì không khỏi cười đầy thoải mái.
- Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!
Lí Minh Dương đập bàn giận tím mặt nói.
Thư Ký Lâm Sơn của ông đã trở lại, chỉ là bộ dạng có chút nhếch nhác,
mặt mũi bầm dập, hai lỗ mũi còn nhét hai miếng giấy, cực kỳ thê thảm.
Thực ra bộ dạng thê thảm đó cũng một phần là do Lâm Sơn cố ý giả trang,
máu mũi vốn cũng ngừng chảy rồi nhưng vì muốn tỏ ra thê thảm một chút
nên mới cố ý nhét hai mẩu giấy vào, vì dù sao đây cũng là do anh hành sự bất lực làm tổn hại danh tiếng của Lí Bí thư, đã thế lại còn bị Diệp
Khai cho một trận đòn nữa chứ, tin này mà đồn ra ngoài thì anh và cả Lí
Thư ký đâu còn mặt mũi gì nữa.
Với tư cách là Thư ký của Lí Bí thư Lâm Sơn hiểu rõ tính cách của ông,
giả vẻ đáng thương thế này tuy chưa chắc có thể nhận được sự đồng tình
của ông nhưng ít nhất cũng có thể chuyển mâu thuẫn đến cho phía cha con
nhà họ Diệp kia, cũng coi như là đỡ một phần trách nhiệm cho việc hành
sự bất lực của anh.
- Lãnh đạo à, tôi nghi đây là cái bẫy do cha con nhà họ Diệp bày sẵn, nếu không sao họ có thể tình cờ xuất hiện ở đó như vậy?
Lâm Sơn nói với Lí Minh Dương.
- Há?
Lí Minh Dương sửng sốt, ông nghĩ lại chuyện lần này rồi gật đầu nói
- Phân tích của cậu cũng không phải không có lý.
Từ sau lần Lí Minh Dương công nhiên để lộ dã tâm của mình trước Hội đồng thường ủy, ông đã đề phòng khả năng Diệp Tử Bình có ý định ra tay với
mình, nhưng sau đó thì lại phong hồi lộ chuyển, vụ việc băng ghi hình
giám sát mà Diệp Khai gây ra đã khiến cả Hội đồng thường ủy ghi hận ông, vì thế thời gian này của ông vô cùng khó khăn.
Tuy không ai làm khó ông nhưng sức ảnh hưởng của ông đã bị xuống dốc thê thảm.
Đối với một người có dã tâm muốn chiếm cái ghế Thị trưởng như ông mà lại được ai để tâm đến thì mới là nỗi đau lớn nhất.
Nhưng đến nước này Lí Minh Dương cũng đã có ý định rời khỏi Minh Châu
rồi mà Diệp Tử Bình đó cũng không nể mặt ông, còn sai con trai Diệp Khai đánh Thư ký Lâm Sơn, điều này khiến Lí Minh Dương không thể nuốt cơn
giận trong lòng.
Tôi cũng đã sắp rời đi rồi vậy mà cha con các người cũng không chịu
buông tha sao? Lẽ nào nhất định phải giệt cỏ giệt tận gốc sao?
Lẽ ra đêm nay Lí Minh Dương cũng rất có nhã trí xem diễn xuất, trên sân
khấu Chương trình thú vị, dưới sân khấu ăn uống vui vẻ, ngày ông rời đi
còn có nữ diễn viên xinh đẹp gửi giấy nhắn nhủ cho ông, khiến ông thấy
rất vui.
Lâm Sơn đến cũng là theo chỉ thị của ông, không ngờ lại bị Diệp Khai đánh cho một trận, lại còn buông lời chế ngạo nữa chứ.
Thực ra trước đây không phải Lí Minh Dương chưa từng được các cô gái gửi giấy nhắn cho, trong lần buổi biểu diễn an ủi thăm hỏi của đoàn văn
công tại một quân khu phía nam cũng đã có người lặng lẽ nhét mẩu giấy
cho ông, đó là một diễn viên múa của quân đội, thân hình cũng rất đẹp.
Lúc đó Lí Minh Dương sướng đến phát điên, nhưng sau đó ông cũng vì
chuyện này mà phải trả một cái giá đắt, với mối quan hệ đó ông đã cất
nhắc nữ diễn viên này, lại còn tặng cô hai căn nhà, đến tận lúc này vẫn
còn thi thoảng qua lại, cũng coi như là một pháo hữu quan hệ thân thiết.
Cũng chính vì có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này khi nhận được giấy nhắn Lí Minh Dương cũng có chút động lòng, ông chọn hai trong số ba mẩu giấy, muốn Lâm Sơn mang về cho ông để chơi một lần cho đã.
Nhưng không ngờ lại bị Diệp Khai chặn ngang, y không chỉ đánh Lâm Sơn mà còn nhục mạ anh là kẻ lưu mạnh trước mặt mọi người, Lí Minh Dương thấy
vậy cô cùng tức giận, hận không thể xông đến sống mái với y một trận.
- Cậu nói buổi biểu diễn tối nay là do công ty của Diệp Kiến Hoan tổ chức sao?
Lí Minh Dương hỏi Thư kí Lâm.
ViệcTrưởng tôn Diệp Kiến Hoan của nhà họ Diệp mở công ty giải trí không
ít người biết, chỉ là Lí Minh Dương không để tâm đến chuyện này, vì thế
cũng không quan tâm đến buổi biểu diễn tối nay và cũng không rõ tình
hình trong đó, lúc này nghe Thư ký Lâm nói vậy thì mới cảm thấy chuyện
này đúng là có chút mờ ám.
Chỉ có điều ông không biết rằng cả vụ việc này đều do một người trợ lý
làm, lại cứ nghĩ Diệp Tử Bình cố ý ám hại ông, điều này chỉ càng chứng
tỏ bản tính đa nghi của ông.
- Vâng, tôi đã điều tra kỹ rồi, chính là do công ty giải trí của Diệp
Kiến Hoan tổ chức, hiện nay công ty bọn họ rất có tiếng tăm trong nước,
là công ty top ba trong ngành giải trí, thực lực lớn mạnh, còn xét trong khu vực phía bắc thì có thể nói đây là công ty mũi nhọn hàng đầu, gần
đây hình như còn có ý định xâm nhập hoàn toàn vào thị trường giải trí
của thành phố Minh Châu nữa.
Lâm Sơn đáp, vẻ vô cùng chắc chắn.
- Tôi cũng đã sắp đi rồi lão già họ Diệp đó đối phó với tôi cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?
Lí Minh Dương nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy Diệp Tử Bình không nhất
thiết phải giày vò mình như vậy, bởi mình cũng đâu còn gây ra lợi hại gì cho hắn nữa, thật không đáng.
Còn Lâm Sơn sau một hồi suy nghĩ lại nói,
- Lãnh đạo à, ngài nói liệu có thể xảy ra trường hợp thế này không? Thực ra người mà họ Diệp đó muốn đối phó là người khác, bọn họ không chỉ gửi giấy nhắn cho một mình ngài, chỉ là lần này ngài cũng có mặt nên mới cố ý đẩy việc này cho ngài?
- Cậu nói cũng có lý.
Lí Minh Dương thấy điều này cũng có khả năng.
Thật ra ông không hiểu rõ mối quan hệ trong đó chủ yếu cũng là do không
biết chân tướng sự việc, người này vốn định ám hại Diệp Tử Bình nhưng
kết quả lại bị cha con nhà này phát hiện nên mới đổ ập chuyện này lên
đầu Lí Minh Dương, khiến ông bị Diệp Khai mạ nhục.
Đương nhiên rồi, chuyện này phần lớn cũng là do vận khí ông không tốt,
nếu như người lên chụp ảnh cùng đám diễn viên kia không phải là ông mà
là đám người lão Phương thì cha con Diệp Tử Bình đã mất hết thể diện
rồi.
Nhiều lúc vận khí cũng là thứ vô cùng lợi hại, vì thế mới có câu thần
thông không địch lại số phận, có người vừa sinh ra vận khí đã vô cùng
tốt, người khác có thần thông tài giỏi đến mấy cũng không làm gì được,
bởi thiếu chữ mệnh mà.
Rất nhiều các bậc lãnh đạo có chung một đặc đính, đó chính là như có
thần trợ, sự việc thế này tuy có vẻ mờ ám, nhưng sự thật bày ra trước
mắt như vậy, đâu thể giải thích gì nữa, mà cũng không thể phủ nhận được.
Cũng chính vì sự ngẫu nhiên bất ngờ như vậy, Lí Minh Dương mới không hiểu tại sao Diệp Khai phải nhẫn tâm với mình như vậy.
Cho dù đứng từ góc độ nào mà nói thì họ Diệp đó cũng không nhất thiết
phải chèn ép mình như vậy, bởi vì lúc này làm vậy cũng đâu còn tác dụng
gì nữa.
Nhưng nếu ông biết lúc này
cha con Diệp Tử Bình đang thảo bàn bạc làm thế nào để nhiệt tình giữ ông ở lại thì chắc chắn ông sẽ không còn nghĩ vậy nữa.
Giữ Lí Minh Dương ở lại thành phố Minh Châu nhưng vẫn dùng đủ thủ đoạn
để hạ thấp sức ảnh hưởng của ông, đây là điều có lợi nhất đối với Diệp
Tử Bình, thậm chí Diệp Tử Bình còn có thể cân nhắc cho ông chế độ đãi
ngộ cấp bộ của tỉnh.
Đương nhiên là khoảng cách giữa chế độ đãi ngộ cấp Chánh tỉnh bộ và thực tế chức vụ vô cùng rõ ràng, nếu như Lí Minh Dương có thể hưởng chế độ
đãi ngộ này thì sau tên chức vụ của ông sẽ có thêm một dấu ngoặc và ở
bên trong có chú thích ba chữ, cấp Chánh bộ.
Thực ra cũng không ít người được hưởng chế độ đãi ngộ cấp Chánh tỉnh bộ, nhưng có thể bỏ được dấu ngoặc đằng sau đi thì không phải nhiều người
làm được, có người đến khi nghỉ hưu cũng không xóa được dấu đó, đành
mang theo tiếc nuối về cõi vĩnh hằng.
Đối với người làm quan đây là một chiến hào khó mà vượt qua, chiến hào
nàyvô cùng quan trọng, một khi vượt qua được thì con đường thăng tiến
sau này sẽ hoàn toàn bước sang một hướng khác.
- Ai, mình không thể ở lại Minh Châu này được, xem ra phải gắng sức lần nữa, nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này mới được.
Lí Minh Dương nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy ba mươi sáu kế lúc này chuồn là thượng sách.
Thực ra Minh Châu là một địa điểm tốt, khắp nơi đều có người nước ngoài
sinh sống, vô cùng giàu có đông đúc, từ tình hình phát triển hiện tại
cho thấy, tương lai Minh Châu nhất định sẽ trở thành phố có bước phát
triển kinh tế đứng đầu cả nước, là vùng bảo địa mà người ta có bị đè nát đầu cũng phải đứng vững chân ở lại.
Chỉ có điều ở nơi đây lúc nào cũng bị một đại thần chèn ép, uy lực của
Uỷ viên bộ chính trị đúng là quá lớn, đến cả Thị trưởng Ngô Viễn Sơn
cũng không đối phó được thì một
Nếu đến các tỉnh khác thì xét về sức lực tổng hợp ông vẫn có ưu thế, môi trường phát triển càng rộng mở.
Lâm Sơn nhìn Lí Minh Dương trong lòng cũng có chút bất an, với cương vị
Thư ký của Lí Minh Dương anh cũng vô cùng tận tâm tận chức, chí ít cũng
là người chăm chỉ, giúp Lí Minh Dương làm không ít việc.
Chỉ có điều Lí Minh Dương đi rồi thì anh biết đi đâu bây giờ, đây cũng là vấn đề lớn.
Như bình thường thì khi lãnh đạo chuyển đến tỉnh khác Thư ký cũng đi
theo, nếu vậy thì Lí Minh Dương sẽ sắp xếp công việc gì cho anh đây?
Lúc này anh đã leo đến cấp phòng rồi, nếu như cứ thăng tiến như bình
thường, đầu tiên tiến một cấp đến cấp phó sở, sau đó chuyển đến quận
hoặc thành phố nào đó nhậm chức, đây cũng là một sự sắp xếp không tệ.
Nhưng lúc này anh có chút lo lắng, một Lí Minh Dương đã không còn quyền
phát ngôn gì trong Hội ủy thường vụ thì liệu có quyền sắp xếp công việc
cho mình không? Đây đúng là một vấn đề khó đoán trước được.
Tâm trạng Lí Minh Dương cũng có chút hỗn loạn, ông đứng dậy rót một cốc
trà rồi lại đi đi lại lại trong phòng nhưng cũng không đưa ra được quyết định gì, cuối cùng ông lại gọi điện cho vị lãnh đạo lần trước hỏi về
việc điều động công tác của mình.
Sau khi ông quay số gọi Lâm Sơn cũng tự giác xin cáo lui.
Lãnh đạo gọi điện cho lãnh đạo cấp trên thì một người làm Thư kí đương
nhiên phải biết điều tránh lui, trừ phi được sự cho phép đặc biệt của
lãnh đạo thì mới được ở lại, quy củ này trước nay vẫn vậy, dù Lâm Sơn
trong lòng đầy mâu thuẫn, lo lắng cho tiền đồ của mình nhưng anh cũng
không thể quên mất quy củ này.
- Chào lãnh đạo, tôi là Lí Minh Dương đây.
Lí Minh Dương nhấc lấy điện thoại nói, giọng đầy tình cảm.
- Ha ha, cậu vẫn khỏe chứ?
- Đúng đúng, cần phải nghĩ ngơi nhiều mới được, công việc các mạng không phải ngày một ngày hai là xong.
- Lãnh đạo à, về việc điều động công tác của tôi có tin tức gì mới không?
- Vâng, vâng, việc này không thể vội vàng được.
- Sao ạ? Sự việc có thể có thay đổi là sao?
Lí Minh Dương nói rồi nói rồi, mặt ông dần trở nên xám xịt.
- Tiểu Lí à, không phải tôi không cho cậu cơ hội hoạt động, nhưng thực
sự thành phố Minh Châu này càng cần cậu, các lãnh đạo khác cũng đều cho
rằng cậu ở lại sẽ càng phát huy được tác dụng của mình.
Vị lãnh đạo đó tỏ ra vô cùng điềm đạm,
- Minh Châu đang trên đà phát triển, một Bí thư Uỷ ban tư pháp như cậu
chính là người hộ giá cho việc xây dựng nền kinh tế Minh Châu này đó,
phần công lao này không hề nhỏ đâu. Ở lại Minh Châu này sẽ càng có lợi
cho tương lai của cậu.
- Nhưng tại sao đột nhiên lại có quyết định này? Trước đó chẳng phải đã đồng ý việc điều động của tôi sao?
Lúc này Lí Minh Dương có chút khó hiểu, cũng có chút nóng nảy.
Nếu như trước đó những việc khốn nạn đó không đến với mình thì lúc này ở lại Minh Châu là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà lúc này đã khác rồi.
- Nghe nói là do Diệp Bí thư của Uỷ ban thành phố Minh Châu của cậu rất nhiệt tình giữ cậu lại.
Vị lãnh đạo đó đáp.
- Nghe nói Diệp Bí thư của Uỷ ban thành phố Minh Châu muốn giữ đồng chí ở lại.
Người lãnh đạo tiền bối nói.
- Gì cơ?
Lí Minh Dương nghe vậy vô cùng sửng sốt bát ngờ, mãi cũng không nói được một lời.
Nếu như là các lãnh đạo khác giữ ông ở lại thì có lẽ Lí Minh Dương còn
đắn đo suy xét xem liệu có đúng mình được trọng dụng, nhưng Diệp Thủ
Bình lại là người giữ ông ở lại Minh Châu thì chắc chắn không có ý gì
tốt.
Không sai, Lí Minh Dương ông hoành hàng ngang dọc trong Minh Châu, thậm
chí còn có được một phần ba thiên hạ trong Hội đồng thường ủy, nhưng đó
chỉ là quá khứ, bây giờ thì đã khác rồi, thanh danh của ông đã không
còn, trong lòng các Uỷ viên lúc này ông như một quả bom hẹn giờ, không
ai muốn tiếp cận ông, ông đã thành thân cô thế cô.
Lúc này Diệp Thủ Bình muốn giữ ông ở lại tuyệt đối không phải vì coi
trọng năng lực của ông, cũng không phải vì thấy ông nhân phẩm tốt , mà
bởi vì lão thấy ông có ở lại thì cũng không gây ra sóng gió gì, để một
Bí thư đã lực suy thế yếu giữ chân trong hội đồng thường ủy vẫn tốt hơn
là không biết cán bộ của phe phái nào sẽ lại được phái đến.
Tự nhiên nghĩ tới điều này khiến Minh Dương không khỏi hãi hùng, tiếp
theo lại nghĩ đến việc được đưa giấy nhắn tối qua khiến ông càng thấy ớn lạnh trong lòng, lẽ nào Diệp Tử Bình thật sự nhằm vào mình sao?
Rõ ràng đây là dụng tâm hiểm ác của cha con họ Diệp, vừa muốn ông ở lại
Minh Châu giữ chức Bí thư Uỷ ban tư pháp, không để người khác len chân
vào, nhưng mặt khác lại dùng mọi thủ đoạn bôi nhọ ông, hạ thấp thanh
danh của ông để không còn ai muốn hợp tác với ông nữa.
- Lãnh đạo, tôi nghĩ mãi vẫn thấy mình đi là tốt nhất.
Lí Minh Dương nghĩ thông suốt chuyện này nên trong điện thoại đã nói với vị lãnh đạo tiền bối ý kiến của mình.
- Việc này đã được quyết định rồi, cậu yên tâm ở lại Minh Châu đi.
Vị lãnh đạo đáp, giọng nói có vẻ bất lực.