- Đương nhiên rồi, thực ra vấn đề này cũng không phải nghiêm trọng như vậy.
Diệp Khai thấy người mẹ đã bị mình gạt cho đến mức phải lo lắng thì cười nói
- Con bảo Chung Ly Thư liên lạc, chỉ mấy ngày sau sẽ tìm mấy chuyên gia
đến chẩn đoán cho mẹ, tìm ra phương án tốt nhất để điều dưỡng từ trong
ra ngoài, đến lúc đó cho dù mẹ có sống đến trăm tuổi thì đảm bảo vẫn trẻ trung tươi tắn như lúc này.
Nghe Diệp Khai nói vậy Mạnh Chiêu Hoa không khỏi nở nụ cười, gõ đầu Diệp Khai nói:
- Tiểu tử mồm mép ném lỉnh, đến cả mẹ mà cũng dám lừa.
Nói vậy nhưng bà vẫn cảm thấy lời con trai nói cũng không phải không có
lý, lúc này nhà họ Diệp không thiếu gì cả, việc bảo dưỡng này không chỉ
riêng mình mà cả Diệp Tử Bình cũng cần phải chú ý chăm sóc điều dưỡng
rồi.
- Việc này đương nhiên là cần rồi.
Diệp Khai gật đầu nói,
- Làm quan thực ra là một công việc vô cùng vất vả khó nhọc, cả ngày hao tâm tổn lực, còn thường xuyên không được người khác hiểu cho, thời gian dài rồi, cơ thể nhất định sẽ mệt mỏi, vì thế cần thiết phải tiến hành
điều dưỡng, thật ra con rất khâm phục cách làm việc của người Mỹ, lúc
nào cần làm việc, lúc nào cần nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi, không
giống chúng ta đây, cứ như là không kiệt sức trên cương vị của mình thì
không được coi là cán bộ tốt của Đảng vậy.
- Này này này, con nói gì vậy?
Mạnh Chiêu hoa bất mãn nói,
- Nếu để ông nội con nghe được thì con khó mà tránh khỏi ăn tát, những
lớp tiền bối như ông coi trọng nhất chính là cúc cung tận tụy đến trút
hơi thở cuối cùng, vậy mà vào miệng của con lại trở thành thế này sao?
Diệp Khai cười nói,
- Con thật sự không tán đồng cách làm việc lẫn lỗn với cuộc sống thế này, thực ra như vậy chỉ tổ hại người hại mình mà thôi.
- Con lại quá lời rồi.
Mạnh Chiêu Hoa trừng mắt nhìn Diệp Khai
- Con nói đây đâu thể hại người hại mình được?
- Đương nhiên là vậy rồi.
Diệp Khai nói lời này cũng không phải không có căn cứ lý lẽ,
- Nói ngay như Thái Tổ năm đó, đến cuối đời mọi công việc cơ bản là làm
trên giường, mọi tình hình bên ngoài cũng không hay biết, vậy mà vẫn
nhất quyết tiếp tục làm việc, mẹ nói như vậy có ý nghĩa gì? Kết cục thì
như mọi người đều biết đó, chẳng phải cả một đất nước, cả một xã hội đều phải rơi vào cảnh bất hạnh sao?
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong lời này thì gật đầu đồng ý, lớp người như bà
cũng là bước ra từ thời kỳ đó nên cũng khá rõ tình hình lúc đó, đương
nhiên là cũng có chút đồng cảm, vì vậy bà không thể phủ nhận lời Diệp
Khai nói cũng có lý.
- Nói ra thì con cũng rất khâm phục Phương lão, ít nhất thì ông ấy đã
phá bỏ chế độ chung thân của tầng lớp cán bộ lãnh đạo, ông cũng được coi như là người hiểu thế nào là cuộc sống.
Diệp Khai nói.
- Phương lão đúng là không phải người tầm thường.
Nói đến điều này Mạnh Chiêu Hoa cũng không khỏi gật đầu tán đồng.
Đang khi nói chuyện thì hai người đã đến nhà rồi.
Diệp Tử Bình lúc này lại đang ngồi trong nhà xem truyền hình, điều này quả khiến người ta không ngờ.
- [Tây Du Ký], kỳ nghỉ hè thì cũng qua rồi, tại sao trên truyền hình vẫn còn phát sóng lại.
Mạnh Chiêu Hoa thấy vậy thì có chút ngạc nhiên nói.
- Ai biết được chứ, anh cũng chỉ là chọn bừa một kênh thì thấy đang chiếu[ Tây Du Ký], nên cũng để xem vậy thôi.
Diệp Thủ Bình nói.
TV phát sóng là [ Tây Du Ký] phiên bản năm tám sáu, tuy cứ đến kỳ nghỉ
hè nghỉ đông là lại chiếu diễn nhưng khan giả cứ như là xem không biết
chán vậy, điều này cho thấy, kinh điển vẫn là kinh điển, đạo diễn của bộ phim này năm đó đúng là đã bỏ nhiều công sức rồi.
Mạnh Chiêu Hoa chỉ thuận miệng nói một câu rồi lại ngồi xuống xem phim cùng Diệp Tử Bình.
Xem đến cảnh Đường Tăng bị yêu quái bắt, tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị cho vào nồi hấp Mạnh Chiêu Hoa liền nói,
- Em thấy nội dung trong [ Tây Du Ký] có chút sơ hở, nếu như ăn thịt
Đường Tăng đúng là có thể trường sinh bất lão sao ông ấy không cắn một
miếng thịt của mình? Nếu vậy thì cho dù ngươi có là yêu ma quỷ quái gì
thì cũng là gì được ta?, không những có thể nhẹ nhàng lên đường, hơn nữa cũng chẳng cần phải thu nạp đồ đệ, kinh phí cũng đỡ được ba phần tư.
Diệp Thủ Bình nghe vậy thì bất giác cười.
- Cười gì chứ, chẳng lẽ không phải vậy?
Mạnh Chiêu Hoa tỏ vẻ bất mãn lườm ông một cái.
- Lời này của mẹ không đúng rồi, chẳng lẽ mẹ cho rằng Ngô Thừa Ân ông ấy không nghĩ đến điều này sao?
Diệp Thủ Bình cười nói.
- Nghĩa là sao?
Mạnh Chiêu Hoa hỏi lại.
- Hòa thượng không được ăn thịt chứ sao!
Diệp Tử Bình đáp.
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong không nói gì.
Diệp Khai lúc này ngồi trên sa *** nghe vậy thì xoa bụng cười lắc nẻ, mãi mới lấy lại hơi.
Nhưng cứ lăn đi lăn lại như vậy mọi người cũng không còn hứng xem tivi
nữa, Diệp Thủ Bình thì đứng dậy hãm ấm trà, sau đó ngồi cạnh con trai
hỏi tình hình công việc.
- Thư kí của Lí Minh Dương bị con đánh cho đến tê người, sau đó thì nằm
trên đất giả chết. con đã nhờ người của phân cục Giang Bắc đưa đến bệnh
viên rồi.
Diệp Khai nói.
- Người này quả không biết trời cao đất dày.
Diệp Tử Bình nói.
Lí Minh Dương này tuy cũng đứng trên cương vị Bí thư ủy ban tư pháp một
thời gian nhưng cũng chỉ là cố duy trì mà thôi, mọi công việc cơ bản đều do cấp dưới phụ trách. Nhưng về công tác nịnh hót bỡ đợ thì hắn cũng
rất nhiệt tình tâm huyết, nghe nói còn rất được Uỷ ban tư pháp trung
ương xem trọng.
Nhưng với tình hình hiện giờ của hắn thì khả năng có được vị trí trong
Trung ương hầu như là không có, hắn vốn định tranh thủ tình hình hiện
tại làm được chức thị trưởng gì đó, nếu như không xảy ra vụ việc băng
quay giám sát lần trước thì có lẽ hắn vẫn còn giành được vé ủng hộ khá
cao trong Uỷ ban thường vụ, nhưng sau khi xảy ra vụ việc này mọi người
muốn tránh mối họa này còn không kịp còn ai muốn giúp hắn nữa, điều này
khiến Lí Minh Dương vô cùng khổ tâm.
- Lí Minh Dương đang hành động rồi, nghe nói có khả năng sẽ được điều
đến một tỉnh Tây Nam nào đó đương nhiệm chức Bí thư, tuy là bình điều
nhưng cơ hội thăng tiến sau này cũng kha khá, phía Trung ương đang có dự định thảo luận vấn đề này.
Diệp Thủ Bình nói.
Diệp Khai ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy chuyện này có chút bất lợi cho bên mình liền lắc đầu nói;
- Không ổn không ổn, Lí Minh Dương không thể đi được.
- Hả? Mọi người ai cũng không ưa hắn, tống khứ hắn đi chắc phải chuyện tốt sao?
Diệp Thủ Bình nghe Diệp Khai nói vậy thì có chút ngạc nhiên.
Với tình hình lúc này, Lí Minh Dương đã không còn chút uy tín gì ở thành phố Minh Châu rồi, để hắn ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì,chi bằng tống
khứ hắn đi là tốt nhất, Diệp Thủ Bình cũng nghĩ vậy, nếu như bản thân Lí Minh Dương đã chuẩn bị rời đi thì với cương vị là Bí thư Uỷ ban thành
phố. Diệp Thủ Bình cũng sẽ vui vẻ tán thành.
Hắn đi rổi, mọi người đỡ phải trướng mắt.
- Đương nhiên là có điều không ổn.
Diệp Khai lắc đầu nói,
- Cũng chính vì mọi người đều không ưa hắn mà hắn giờ cũng chẳng còn
chút uy tín gì trong Uỷ ban thường vụ, lời nói cũng không còn trọng
lượng, vậy nên lúc này ta mới nên giữ hắn lại.
Nhìn Diệp Thủ Bình có chút nghĩ hoặc về điều này, Diệp Khai nghĩ thầm về nghệ thuật dùng quyền ba mình vẫn còn có chút non, cần phải cho ba một
bài học mới được.
- Ba nghĩ xem lúc này Lí Minh Dương có ở lại Uỷ ban thành phố Minh Châu thì cũng có tác dụng gì không?
Diệp Khai hỏi Diệp Thủ Bình.
- Chắc chắn là không có tác dụng gì rồi, mọi người đều xem thấu hắn rồi.
Diệp Thủ Bình cười nói.
- Vậy chẳng phải đã xong rồi sao.
Diệp Khai cười nói,
- Hắn vốn là phe đối lập, lúc này đã bị biệt lập, không ai còn muốn kết
bè với hắn nữa, đối với một Thư kí Uỷ ban thành phố như ba đây là một
việc tốt, chẳng phải là đã loại được một phiếu không chắc chắn rồi sao,
nếu như ba để hắn đi, tiếp đến lại là một Bí thư Uỷ ban tư pháp mới, ngộ nhỡ người này thế lực người này lớn mạnh lại đối đầu với ba thì chẳng
phải tình hình sẽ càng gay sao?
Lời này của Diệp Khai cũng khiến Diệp Thủ Bình phải suy nghĩ đắn đo, gã
thấy lời con trai nói không phải không có lý, nên gật đầu không ngớt tán đồng,
- Ồ, nghe con nói vậy quả đúng là không nên để hắn đi.
Mới đầu Diệp Thủ Bình không nghĩ đến điều này, chỉ đơn giản là thấy giữ
tên Lí Minh Dương này ở lại chỉ tổ tốn cơm, chi bằng để hắn đi là được,
lúc này nghe Diệp Khai nói vậy thì lại thấy, xét về thủ đoạn chính trị,
giữ Lí Minh Dương ở lại đúng là có lợi nhiều hơn, lúc đầu quả đã có chút thất sách.
- Còn một điều cần phải suy tính kỹ.
Diệp Khai lại nói,
- Lúc này Thị trưởng Ngô Viễn Sơn đã chuẩn bị đi Giang Nam nhậm chức,
nếu như tiếp theo lại để Lí Minh Dương đi thì nhất định mọi người sẽ có
ấn tượng không tốt, cho rằng ba lộng quyền, cố ý loại bỏ những đồng chí
không cùng chính kiến, điều này cũng là một vấn đề lớn.
Điều này mấy ngày này Diệp Khai cũng mới nghĩ đến.
Bởi vì đại hội lần thứ mười bốn đã gần đến rồi lại xảy ra nhiều việc như vậy, khiến Diệp Khai nghĩ đến những việc sau này có thể xảy ra trong
nhiệm kỳ mới, vậy nên y đột nhiên có chút cảnh tỉnh, cảm thấy phải trao
đổi với Diệp Thủ Bình về vấn đề này.
Nhìn chung mấy nhân vật thất thế trong mấy nhiệm kỳ trước cơ bản đều là
ứng cử viên đã có vị trí trong bộ, những nhân vật bậc này khi đến địa
phương khác nếu không làm Bí thư thành phố trực thuộc Trung ương thì
cũng giữ chức Bí thư của những tỉnh lỵ kinh tế trọng yếu, có thể đều là
những người quyền cao chức trọng, có sức ảnh hưởng về mặt chính trị, lúc nào cũng có thể trở thành đối tượng quan tâm của giới truyền thông.
Mà trong ấn tượng của Diệp Khai, với cương vị là thành viên của Bộ chính trị Trung Ương, làm lớn mạnh thế lực cũng là điều đương nhiên nhưng
tuyệt đối không nên quá lộng quyền, bài xích phe đối lập, khiến Uỷ ban
thường vụ trở thành nơi thể hiện ý chí cá nhân, vì như vậy sẽ gây bất
mãn cho các lãnh đạo Trung ương, tai họa là điều khó tránh.
Diệp Thủ Bình lúc này cũng rơi vào tình hình này, Ngô Viễn Sơn đi còn có thể viện cớ là lý do tuổi tác, lại bị Diệp Thủ Bình chặn đường thăng
tiến nên phải tìm ngã rẽ khác, nhưng Lí Minh Dương thì lại khác, nếu
tiếp theo ông lại bị buộc rời đi thì mọi người nhất định cho rằng Diệp
Thủ Bình âm mưu dọn đường trước kỳ đại hội sắp tới. Tốt rồi, hiện giờ
những người có khả năng phản đối ông đã đều bị tống khứ đi rồi, chỉ còn
lại một mình Diệp Thủ Bình ông tự do lộng hành chỉ điểm giang sơn thôi,
đâu có chuyện dễ dàng như vậy?
Phải biết rằng, thành phố Minh Châu này không phải của nhà họ Diệp, cũng chẳng phải của Diệp Thủ Bình ông, các lãnh đạo cấp cao nhất định không
để ông làm vậy!
Tuy các đảng phái lớn đều đang tranh giành địa bàn, ông chiếm giữ mấy
tỉnh thành, tôi cũng nắm giữ mấy khu vực, ông nắm chính trị, tôi cũng
nắm truyền thông, ông giữ cục cảnh sát tôi cũng nắm quyền an trữ. Phân
tích cụ thể vấn đề thì đó cũng chỉ là việc phân chia thế lực mạnh yếu mà thôi.
Nếu như thật sự có người nắm giữ quyền lực kinh tế chính trị của một
tỉnh thì sẽ nằm trong vòng theo dõi kiểm soát của cơ quan Trung ương.
Lúc này Trung ương lại đang đẩy mạnh công tác cải cách chế độ phân thuế, thực ra đây cũng là nhằm làm suy yếu quyền lực trong tay các viên quan
địa phương và tăng cường quyền lực Trung ương, nếu ông dám lộng quyền
trong thành phố Minh Châu chẳng phải đã đi ngược với đường lối của Trung ương sao?
Nếu làm vậy hậu quả có thể thấy rõ, cho dù có thể tiếp tục đứng trong
hàng ngũ chính trị nhưng sau này cơ hội len vào được Uỷ ban thường vụ
đúng là quá mong manh rồi.
- Phân tích của con cũng không phải không có lý, suy nghĩ của các lãnh
đạo cấp cao đúng là khó đoán, nhưng thường thì họ cũng là mong đia
phương ổn định.
Diệp Thủ Bình trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Nói ra thì đây cũng là phát huy dân chủ trong Đảng, tuy việc độc đoán
lộng quyền có thể khiến việc sử lý công việc tốt hơn nhưng tiêu cực cũng rất nhiều, một khi không cẩn thận sẽ biến thành độc tài, vết xe đổ của
những thế hệ đi trước cũng rất nhiều, vì vậy xem ra Lí Minh Dương không
thể đi được.
- Đúng vậy, vì thế Lí thư ký không thể đi được.
Diệp Khai cười nói.
- Con nói không được đi thì người ta sẽ không đi sao? Dù sao thì người
ta cũng là Phó bí thư tỉnh, việc này không phải con nói là được.
Diệp Thủ Bình nhìn cậu con trai một cái rồi lại quay ra cân nhắc suy nghĩ.
Phân tích tình hình lúc này thì việc Lí Minh Dương ở lại đối với Diệp Tử Bình mà nói lợi sẽ nhiều hơn hại, nhưng lúc này Lí Minh Dương lại một
có một mực rời đi, cho dù Diệp Thủ Bình có gượng ép giữ ông ở lại thì
cũng không phải chuyện dễ dàng, vì dù sao ỏ phía Trung ương Lí Minh
Dương cũng đang có hành động rồi.
Cho dù Trung tổ bộ, Trung thường ủy hay Trung chính cục thì cũng đang phải thảo luận vấn đề này.
Lợi thế duy nhất lúc này chỉ là Diệp Thủ Bình với cương vị là Bí thư Uỷ
ban thành phố Minh Châu kiêm Uỷ viên bộ chính trị, nên lời nói cũng rất
có trọng lượng đối với việc điều động cấp dưới, cộng thêm thế lực lớn
mạnh của nhà họ Diệp trong bộ chính trị nên gã ta cũng có đủ quyền quyết định vấn đề này.
Giả sử trong khi thảo luận vấn đề này Diệp Thủ Bình đưa ra ý kiến nói,
ngày nay thành phố Minh Châu đã có được sự phát triển vượt bậc, đồng chí Lí Minh Dương là một cán bộ có năng lực, sự phát triển kinh tế của
thành phố không thể thiếu sự góp công góp sức của các bậc cán bộ như
đồng chí. Như vậy khả năng có thể giữ Lí Minh Dương ở lại là rất lớn.
Vì dù sao người có thể phát ngôn thay cho Lí Minh Dương có thì cũng chỉ
là một thành viên bộ chính trị mà thôi, tuy lời nói cũng có trọng lượng
nhưng đâu thể bằng người đương cục như Diệp Thủ Bình.