Ads
- Tiểu tử này mới yên tĩnh vài ngày đã không thể trầm tĩnh được rồi.
Sở lão gia tử nghe được chuyện Diệp Khai nổi giận đánh Hàn công tử ngay trong Đế Hào một trận, không nhịn được lắc đầu nói.
Tin tức bên trong thủ đô truyền đi rất nhanh, mặc dù đồng chí Sở Phong đang ở Thanh Phong sơn trang tại ngoại ô thủ đô cũng không khả năng nghe không được một chút tiếng gió.
Trên thực tế, mỗi ngày đều có một ít lãnh đạo cấp bậc tương đối cao đến cửa bái phỏng, vừa xin được lãnh giáo đồng thời cũng đem một ít tin đồn thú vị hoặc đại sự xảy ra trong thủ đô kể lại cho Sở lão gia tử, xem như cung cấp cho hắn tiêu khiển mỗi ngày.
Sở Vân Tùng nghe được cũng có chút cười khổ.
Chuyện này từ sáng sớm hắn đã được nghe nói, chỉ là không đem tin tức nói cho Sở lão gia tử, e sợ Sở lão gia tử sẽ cảm thấy không vui.
Lúc trước ý tứ của Sở lão gia tử đã rất rõ ràng, chỉ cần Diệp Khai chịu yên tĩnh xuống một thời gian, trong ba năm không gây thêm chuyện thị phi, đây cũng xem như Sở lão gia tử đưa ra điều kiện khảo sát cháu rể tương lai.
Nhưng hiện tại Diệp Khai còn chưa yên ổn được vài ngày đã đem chuyện kia ném ra sau đầu, còn để cho người đem đứa con trai của phó chủ tịch thành phố Minh Châu đánh cho một trận, ném ra ngoài đường cái.
Làm vậy cũng chưa tính là gì, thậm chí Diệp Khai còn cứng rắn đối chọi với Phùng Tiểu Đồng con trai của Phùng Duẫn Đồng, nghe nói lời nói không chút hữu hảo.
Một phen giày vò như thế, làm Sở lão gia tử làm sao chịu nổi?
Lại nói tới, quan hệ giữa Phùng Duẫn Đồng cùng Sở lão gia tử xem như cũng khá tốt, còn có thể xem là đi lại tương đối gần.
Ngày hôm qua Phùng Duẫn Đồng còn cố ý đến thăm, vừa báo cáo công tác đồng thời cũng đem sự tình về Diệp Khai lẩm bẩm vài câu, lúc ấy Sở lão gia tử mặc dù không nói gì, nhưng trên thần sắc có một ít không vui, về phần là bất mãn đối với Phùng Duẫn Đồng hay với Diệp Khai thì không ai được biết.
Chỉ là sau khi Phùng Duẫn Đồng rời đi, Sở lão gia tử lại dặn hộ vệ trông cửa một câu: Ngày sau họ Phùng có đến không cần gặp mặt.
Nghĩ tới đây, trong khoảnh khắc Sở Vân Tùng không hiểu được tâm tư của Sở lão gia tử, chỉ nói:
- Tiểu tử kia thật hư hỏng không tưởng nổi rồi, đã đáp ứng rồi không phải sao, như vậy lại nhịn không nổi? Con phải nói chuyện lại với Tử Bình mới được.
- Con muốn nói cái gì đây?
Sở lão gia tử liếc nhìn con trai:
- Người ta là con cháu của Diệp gia, làm sao giáo dục tự nhiên sẽ có Diệp Tử Bình đi quan tâm, bây giờ con còn chưa phải cha vợ của hắn.
- Vậy…
Sở Vân Tùng có chút khó hiểu hỏi thăm.
- Con cho rằng Diệp Khai đánh người chỉ là nhất thời xúc động?
Sở lão gia tử hừ một tiếng nói.
- Chẳng lẽ còn là đả thương người có dự mưu sao?
Sở Vân Tùng cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ Diệp Khai không đến mức hư hỏng như vậy đi.
Sở lão gia tử lắc đầu, trong lòng tự nhủ con trai mình đúng là rất kém trong đạo quyền mưu.
- Sao con lại bắt đầu giằng co nữa rồi?
Khi Diệp Tử Bình nhìn thấy con trai lại giũa cho một trận.
Tuy hắn không đến mức mắng xối xả vào đầu, nhưng chỉ vào mũi mắng cho một phen là không thiếu được.
Diệp Tử Bình cũng không muốn răn dạy con trai, chỉ là ở trước mặt Diệp lão gia tử mà không biểu hiện một chút phong thái của người làm cha, tựa hồ cũng không thể nào nói nổi.
Mặc dù Sở lão gia tử có ý muốn Diệp Khai lắng đọng ba năm, không gây chuyện thị phi, nhưng trong nội tâm Diệp Tử Bình thực sự luôn cân nhắc Diệp Khai dù sao cũng còn quá trẻ, Diệp Tử Bình cũng hi vọng hắn có thể bình bình an an trưởng thành, nên kinh nghiệm cuộc sống thực sự của thiếu niên trẻ tuổi, nói chung là nên cân đối vừa phải, quá mức thật sự là không tốt.
Đánh nhau không phải là không được, chỉ cần không gây ra đại sự thì không sao, huống hồ con trai không phải chưa từng phát sinh chuyện xô xát đánh nhau, chẳng hạn như sự tình của Chung Ly Dư không phải là Sở gia không biết, nhưng chỉ là giả vờ như không biết mà thôi.
Có một số việc trong nội tâm minh bạch là được rồi, nói toạc ra thật sự không có ý tứ gì.
- Nói thử xem, vì sao lại đánh nhau?
Diệp lão gia tử trầm giọng hỏi.
- Dạ…
Diệp Khai nhìn Diệp lão gia tử, chỉ thấy thần sắc ông thật trầm ổn, không biểu hiện ra tư thái gì, không khỏi thầm khen một tiếng, không hổ là người lãnh đạo quốc gia, vui buồn không hề bộc lộ ngoài nét mặt.
Người lãnh đạo quốc nội cùng những lãnh đạo khác hoàn toàn rất khác nhau, nhất là người trong thế hệ như Diệp lão gia tử, đều là từ chiến trường đẫm máu mà đi ra, đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh đời lớn lao trong xã hội, đã sớm dưỡng thành thái độ thấy thái sơn sụp đổ trước mắt mà không chút biểu tình, mà người lãnh đạo của những quốc gia khác thì giỏi tài biểu diễn nhiều hơn, muốn dựa vào bộ mặt muôn màu muôn vẻ để lấy được cử tri ủng hộ, cho nên nếu so sánh đương nhiên là có thể phân biệt rõ ràng.
Xét về điểm này, người lãnh đạo của quốc nội nếu như trên nét mặt luôn có biểu lộ quá phong phú, chẳng những sẽ không được mọi người ủng hộ, ngược lại còn bị dùng danh xưng là ảnh đế biểu diễn, đây thật sự là không có gì vinh quang.
- Lúc mới bắt đầu, cháu thật không hề nghĩ tới sẽ lấy hắn động thủ.
Vẻ mặt Diệp Khai thật thành khẩn tỏ vẻ:
- Cũng do tên kia đầu óc có vấn đề, làm chuyện gì không tốt, đi khi dễ một quả phụ không có chỗ nương tựa, đây không phải là tự mình tìm đánh sao?
- A…khi dễ người đương nhiên là không đúng.
Diệp lão gia tử tỏ vẻ nói:
- Nha đầu của Bùi gia kỳ thật là không tệ, chỉ là Trần gia thật sự không nên thân rồi, cháu nói xem, về sau là thế nào?
- Về sau, thì tự nhiên cháu cho bảo an ra mặt giáo huấn bọn hắn một chút mà thôi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Chỉ là giáo huấn một chút thôi sao?
Diệp lão gia tử cười nói:
- Ông lại nghe nói người ta bị cháu cho người ném ra tới ngoài đường cái.
- Đem người ném ra đường cái đây chẳng qua là lệ cũ của ngành kinh doanh, đối với người tới gây chuyện tất cả mọi người đều xử lý như thế thôi, nhưng cũng chỉ là hiện tượng rất phổ biến.
Diệp Khai tỏ vẻ chuyện đó không có gì lớn lao.
- Chuyện của con trai Phùng Duẫn Đồng là như thế nào vậy?
Diệp lão gia tử lại hỏi.
- Hắn còn có mặt mũi nói chuyện này sao?
Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi, hắn biết rõ Diệp lão gia tử sẽ không vô duyên vô cơ nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ Phùng Tiểu Đồng lại ở bên ngoài nói bậy gì về hắn nữa sao?
- Có người lẩm bẩm chuyện này trước mặt Sở lão gia tử mà thôi, đồng chí Giang Thành có hỏi qua chuyện này, ông tỏ vẻ hoàn toàn không biết rõ tình hình.
Diệp lão gia tử hồi đáp.
- Hứ, hai cha con kia cũng không phải vật gì tốt.
Diệp Khai nhếch miệng, có chút khinh thường nói.
Sau đó Diệp Khai đem sự tình xảy ra lúc đó kể lại cho Diệp lão gia tử nghe qua một lần.
- Tên Phùng Tiểu Đồng kia thật quá tệ hại, ngày trước mỗi khi đến Đế Hào, nhìn thấy Bùi Quân Thu luôn nhiệt tình chào hỏi, hôm nay Bùi Quân Thu cùng Trần gia quyết liệt, hắn giả vờ không quen biết người ta thì không nói, đơn giản chỉ là nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi mà thôi, thế nhưng lại đi giúp đỡ người khác khi phụ con gái nhà người ta, chuyện này bảo cháu làm sao ngồi yên được? Thực tế hiện tại cháu là đại cổ đông của Đế Hào, làm sao bỏ mặc cho bọn hắn tùy ý hoành hành?
Diệp Khai vẫn có chút tức giận nói.
- Cháu là đại cổ đông của Đế Hào?
Diệp lão gia tử nhíu mày hỏi.
Diệp Khai ở bên ngoài kiếm được không ít tiền, nhị lão gia tử cùng Diệp lão gia tử đều hay biết, nhưng nói ra minh xác như vậy, Diệp Khai còn nói mình trở thành đại cổ đông của Đế Hào, đây là lần thứ nhất nghe được, khó trách Diệp lão gia tử sẽ hỏi thêm một câu.
- Ah, đây cũng là chuyện không thể không làm.
Diệp Khai xòe hai tay nói:
- Ông cũng biết hiện tại toàn bộ đại thế gia đều ưa thích dùng cận vệ, chuyện này có thể nói là chiếm lợi ích của nhà nước, mặc dù nói ai cũng làm như vậy, cũng không thể nói người khác thế nào thế nào, thế nhưng dù sao cũng sẽ không thuận tiện, dù sao cũng sẽ dính líu tới vấn đề lợi dụng chuyện công mà làm việc tư.
- Cho nên cháu dùng Đế Hào thu nhập cùng sân bãi để nuôi cận vệ của cháu sao?
Diệp lão gia tử lập tức hiểu ra.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, ước nguyện ban đầu của hắn là dùng nhóm người Lê Đại làm việc cho mình, phương diện đãi ngộ đương nhiên là không thể thiếu, thế nhưng bình thường bên cạnh mình cũng không có việc gì lớn lao, cho nên khi Bùi Quân Thu có ý tưởng chuyển nhượng Đế Hào, Diệp Khai liền vui lòng tiếp nhận, đem tràng tử kia giao lại cho Lê Đại đi vận tác.
Một phương diện là giúp bọn họ có căn cơ sống an ổn, một phương diện khác có dụng ý càng sâu sắc hơn.
- Chẳng lẽ con còn có dụng ý nào sâu xa hơn nữa sao?
Diệp Tử Bình ngồi một bên lắng nghe, càng thấy có chút khó tin, không nghĩ tới con trai làm việc đều có trật tự chu đáo rõ ràng, nhìn vào chỉ là một cuộc tranh giành tình nhân bình thường, lại dẫn xuất ra những vận tác liên tiếp theo sau, thật sự là không thể ngờ.
Chỉ là Diệp Tử Bình cũng không tin, con trai mình càng có bố trí cấp độ sâu hơn.
- Đương nhiên còn có dụng ý khác, thứ này giữ lại có thể tùy thời chuẩn bị đánh vào mặt những người khác thôi.
Câu trả lời của Diệp Khai làm Diệp Tử Bình càng thêm kinh ngạc.
- Nói thử xem.
Đôi mắt Diệp lão gia tử sáng rực lên, khoát tay nói.
- Gần đây con nhận được tin tức, đối với sự tình cha đi vào Minh Châu, có ít người thế nhưng rất không an phận, riêng tư thầm xâu chuỗi, muốn phá hủy chuyện này, trong đó hoạt động lợi hại nhất chính là Phùng Tiểu Đồng cùng lão tử của hắn.
Diệp Khai nói ra.
- Vì vậy con mới cố ý đi quét mặt mũi của Phùng Tiểu Đồng sao? Hơn nữa còn đánh con trai của phó chủ tịch thành phố Minh Châu?
Diệp Tử Bình hỏi:
- Điều này cũng nói không thông đi, con rơi mặt mũi của hắn, cha của hắn sẽ không tiếp tục phá chuyện của cha nữa sao? Con thật là quá ngây thơ!
Vốn người ta muốn làm khó ngươi, ngươi lại đi đánh vào mặt con trai người ta, kết quả người ta sẽ chịu khách khí đối với ngươi sao? Diệp Tử Bình cảm thấy không thể lý giải ý tứ của con mình.
Diệp lão gia tử nghe xong, lại có vẻ suy nghĩ, có chút gật gật đầu.
Diệp Khai nhìn xem, biết lão gia tử đã hiểu được dụng ý của mình, quả nhiên là gừng càng già càng cay, cha của hắn Diệp Tử Bình tuy đã lăn lộn trong thủ đô không ít năm tháng, thế nhưng bình thường chỉ chiếm thời gian trong công tác thật nhiều, về thủ đoạn đấu tranh chính trị còn kém không ít.
Bất quá chỗ thiếu hụt này cũng dễ dàng bổ túc, lần này đi ra ngoài đến Minh Châu nhậm chức, trên thực tế là muốn tranh thủ cơ hội rèn luyện, một lần lịch lãm rèn luyện xuống sẽ làm thủ đoạn cùng trí tuệ trong đấu tranh chính trị có thể nhảy vọt tiến triển.
Diệp Tử Bình nhìn biểu tình của lão gia tử cùng biểu lộ bình tĩnh của con mình, trong đầu xoay chuyển, lập tức cảm thấy chuyện này tựa hồ không đơn giản như là biểu hiện.
- Chẳng lẽ bên trong chuyện này còn có ý tứ khác hay sao?
Diệp Tử Bình có chút chần chờ hỏi thăm.
Con trai của mình tuy tuổi tác không lớn lắm, nhưng thường xuyên có hành động kinh người, chẳng lẽ hắn làm ra chuyện này là vì có dụng tâm kín đáo?