Quan Môn

Chương 133: Chương 133: Hắn không có cái mạng kia




Ads Trong thủ đô thế lực của Phùng Tiểu Đồng thật sự là không nhỏ, dùng một câu có thể đi ngang cũng hình dung chưa được hoàn toàn.

Mấu chốt chính là cha hắn Phùng Duẫn Đồng thanh danh khá lớn, nhưng phàm là xảy ra chút sự tình gì chỉ cần báo ra danh hào của lão tử hắn, trên cơ bản đều là thông suốt.

Vị trí bí thư thành ủy thủ đô phi thường mấu chốt, phải biết rằng vị trí này tương đương với chức quan kinh thành triệu doãn của thời xưa, tuy phẩm cấp không phải là cao nhất, nhưng bình thường đều sẽ được xem là người trọng yếu quản trị kinh thành, đây là chuyện cũng không cách nào, bởi vì quan lại quyền quý trong kinh thành thật sự là quá nhiều, không có một nhân vật quyền lực tọa trấn, căn bản là không cách nào đàn áp, lại càng không đề cập tới còn có rất nhiều hoàng tử vương tôn đều là tay thiện nghệ chuyên gây chuyện thị phi.

Cho nên kinh thành triệu doãn bình thường đều được hoàng thượng khá tín nhiệm hơn nữa còn được trọng dụng.

Nhưng cho đến thời nay, cách nói này tự nhiên đã thay đổi, thế nhưng có một điều không thay đổi, đó chính là địa vị của bí thư thành ủy thủ đô vẫn khá trọng yếu, còn được treo danh hiệu ủy viên Cục chính trị trung ương, là người lãnh đạo phó quốc cấp chân chính, trong những vấn đề đại sự quốc gia cũng có quyền lên tiếng.

Vị trí trọng yếu như thế, người có thể ngồi vững vàng tự nhiên sẽ không bình thường, cùng bí thư thành ủy thành phố Minh Châu một nam một bắc, cấu thành cường thế nhất cũng là đại tướng biên cương được chú ý nhất của nước cộng hòa.

Trước kia Tôn Bảo Nguyên chỉ nổi tiếng mà thôi, cũng chưa từng chứng kiến vẻ uy phong của Phùng công tử, hôm nay khó được kiến thức một lần, lại không nghĩ tới Phùng công tử của bí thư thành ủy thủ đô cùng Diệp nhị thiếu của bí thư thành ủy Minh Châu sắp nhậm chức đã chính diện đánh lên rồi!

Hai vị đều là công tử của ủy viên Cục chính trị trung ương, hai người cha đều là bí thư thành ủy thành phố trực thuộc trung ương!

Có thể nói là thế lực ngang nhau, nhưng nếu đẩy lên trên một chút mà nói, Phùng công tử thật không đủ nhìn, bởi vì Diệp Khai người ta còn có được một vị ông nội là ủy viên thường vụ trung ương, là thủ trưởng số hai của nước cộng hòa ah! Lại càng không nói tới người ta còn có một ông chú chấp chưởng quyền hành Quân ủy!

Về phần nhắc tới cô dì chú bác dâu rể bọn họ, bộ rễ của Diệp gia thật sự là quá mức tươi tốt, chính thức là một đại gia tộc.

Chứng kiến Diệp Khai dám cao điều như vậy, trong mắt Phùng Tiểu Đồng ngoại trừ vẻ kinh ngạc còn có lửa giận.

Đế Hào từ lúc nào trở thành địa bàn của Diệp Khai rồi vậy?

Chuyện Bùi Quân Thu cùng Trần gia cãi nhau trở mặt, tuy người ngoài không rõ ràng cho lắm, nhưng là con trai của ủy viên cục chính trị lúc ấy Phùng Duẫn Đồng cũng có mặt tại hiện trường tự nhiên hiểu rõ sự tình kia như lòng bàn tay, sau khi trở về lại nói qua với con trai Phùng Tiểu Đồng, bởi vậy sau khi Hàn công tử trêu chọc Bùi Quân Thu, Phùng công tử cũng không đi để ý tới.

Nếu như là trước kia Phùng công tử sẽ không nói hai lời lập tức phải cưỡng chế Hàn công tử dập đầu bồi tội với Bùi Quân Thu từ lâu, bởi vì tên tuổi của Trần gia quá lớn, ép tới Phùng Duẫn Đồng một đầu, nhưng hiện tại khác hẳn, đừng nói là Trần gia đã nhạt ra khỏi giới chính trị, ngay cả Bùi Quân Thu cũng đã phân rõ giới hạn với Trần gia, đối với một cô gái không có căn cơ hậu thuẫn tại thủ đô, Phùng công tử cần để ý tới cảm thụ của nàng như thế nào hay sao?

Thậm chí Phùng công tử cũng đã động ý niệm thu mua Đế Hào, sở dĩ còn chưa động thủ là bởi vì không tiện làm tới quá mức, lại làm cho người ta nhìn thấy tướng ăn của mình thật quá khó xem mà thôi, kỳ thật Đế Hào thật đúng là ngày tiến đấu vàng, nếu bỏ mặc cho nó rơi vào trong túi người khác, vậy thật có chút thấy đáng tiếc.

Nhưng hiện tại nhìn theo hình dạng này, tựa hồ Diệp Khai đã động thủ, Đế Hào đã biến thành địa bàn của Diệp Khai, đây chẳng phải nói rõ ngay cả Bùi Quân Thu cũng đã thành nữ nhân của hắn? Bằng không mà nói, ban đầu trong hội nghị các bí thư Bùi Quân Thu vì sao lại chịu đem chứng cớ giao đi lên, chỉ vì muốn thoát tội cho Diệp Khai, thuận tiện làm Trần Chiêu Vũ mất hết thể diện?

Tuy loại khả năng này không lớn lắm, nhưng từ hôm nay thái độ Diệp Khai ra mặt bênh vực cho Bùi Quân Thu thì loại khả năng này thật sự là rất không nhỏ, hoặc lại nói hai người đã thực sự thông đồng cùng một chỗ!

Phùng công tử cùng Diệp nhị thiếu giằng co, ánh mắt hai người cơ hồ tóe lửa trong không khí, sát khí lan tràn bốn phía!

- Diệp nhị thiếu thật ngoan độc, chúng ta đi!

Phùng công tử nhìn khoảng chừng hai phút bỗng nhiên vung tay lên, mang theo mấy tên thủ hạ của hắn vội vàng rời đi, cũng không nhìn tới đám người Hàn công tử bị hành hung nằm bẹp dưới đất.

Tôn Bảo Nguyên nhìn thấy, lập tức ngẩn ngơ, không nghĩ tới Phùng công tử đối mặt Diệp nhị thiếu thậm chí ngay cả một câu lớn tiếng cũng không nói được đi ra, cuối cùng xám xịt mà bỏ về, vị Diệp nhị thiếu kia thật có bao nhiêu năng lượng ah!

Hắn nhìn thấy tình huống không đúng lắm, liền cũng muốn thừa cơ bỏ chạy.

- Anh lưu lại!

Lê Đại lên tiếng, chỉ thẳng vào Tôn Bảo Nguyên, nhỏ giọng nói vào bên tai Diệp Khai:

- Đây là người trung gian.

Diệp Khai gật gật đầu, liếc mắt nhìn Tôn Bảo Nguyên.

- Chuyện không liên quan tới tôi đâu, tôi chỉ là đáp cầu dắt mỗi, kiếm phí chạy chân mà thôi.

Tôn Bảo Nguyên bị Diệp Khai quan sát, hai chân như bị chuột rút, toàn thân mềm nhũn, chỉ suýt chút muốn đặt mông ngồi xuống đất.

- Bảo anh lưu lại thì lưu lại, còn nói nhảm nhiều như vậy, còn nhiều chuyện cho anh biết tay!

Bên cạnh có một bảo an vung gậy lên làm ra vẻ hung hãn hù dọa hắn.

Tôn Bảo Nguyên lập tức câm miệng, trung thực ngồi xổm một góc, không dám nhìn thêm thứ gì, trong nội tâm chỉ đang cầu xin chuyện này mau chóng trôi qua cho nhanh.

- Mấy người này nên làm như thế nào?

Lê Đại nhìn thoáng qua đám người Hàn công tử nằm trên mặt đất, nhìn Diệp Khai xin chỉ thị.

- Đánh đã được rồi, ném ra bên ngoài là xong.

Diệp Khai hồi đáp.

Trên thực tế những thuộc hạ bảo an của Diệp Khai ra tay đều vô cùng đúng mực, nhìn một đám người mặt mũi bầm dập, trên thực tế bị thương không nặng, chỉ là tổn thương da thịt, hai ba ngày là có thể khôi phục không còn thấy dấu vết.

Dù sao xuất thân từ bộ đội đặc chủng, tuy ra tay lợi hại nhưng đều đắn đo thật chuẩn.

Đối phó với những người đến cửa kiếm chuyện, đánh nhẹ không được, lực uy hiếp không đủ, đánh nặng cũng không nên, chuyện phiền toái kế tiếp thật quá nhiều, cho nên yêu cầu của Diệp Khai chính là gặp người nháo sự đánh ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra được, nhưng không cần đánh tổn thương gân cốt.

Nhóm bảo an nghe được Diệp nhị thiếu phân phó, hai người một tổ đem đám người Hàn công tử nâng đi ra, tới bên ngoài cửa Đế Hào trực tiếp ném lên đường cái.

Lúc này người đi bộ bên ngoài thật nhiều, bỗng nhiên nhìn thấy Đế Hào lại ném người ra ngoài, không khỏi ngừng chân vây xem, không ngừng bàn tán nghị luận.

- Cút, cút hết đi!

Hàn công tử tức giận đến mức hôn đầu, miễn cưỡng đứng lên, chỉ vào cửa Đế Hào chửi ầm lên:

- Các người chờ đó cho tôi, không tiêu diệt hắc điếm các người tôi thề không làm người…

Bảo an bên trong nghe được lập tức mang theo gậy gộc đi ra, làm đám người Hàn công tử sợ tới mức như đẩu chim thú tán, vội vàng chạy mất.

- Mẹ nó, chỉ là con cháu cán bộ có chút chức quan, vậy mà cũng dám lên thủ đô hò hét, không nhìn xem một chút nơi này là do ai bảo kê hay sao?

Bảo an nhìn thấy đối phương bỏ chạy mới hùng hùng hổ hổ đi vào trong.

Bên trong Bùi Quân Thu đã rời đi.

- Lão nhị, chú không có chuyện gì tự nhiên muốn cùng Phùng Tiểu Đồng đối nghịch, có chỗ tốt gì?

Khi bọn hắn phát sinh xung đột, Diệp Kiến Hoan cũng không hề lộ mặt, lúc này vẻ mặt có chút khó hiểu hỏi Diệp Khai.

Diệp Kiến Hoan ở thủ đô giao du rộng rãi, cũng có chút giao thiệp với Phùng Tiểu Đồng, bởi vậy khi Diệp Khai cùng Phùng Tiểu Đồng xung đột, hắn rất sáng suốt cũng không xuất hiện, bằng không truyền ra ngoài Diệp gia đại thiếu cùng nhị thiếu hùa nhau khi dễ Phùng công tử, nói như vậy hương vị sẽ thay đổi.

- Xem như là hắn không may, kỳ thật cho dù không có Phùng Tiểu Đồng, sớm muộn cũng sẽ có một tên quỷ xui xẻo đến tìm tôi rủi ro mà thôi.

Diệp Khai rót một ly rượu cho Diệp Kiến Hoan, lơ đễnh nói.

Diệp Kiến Hoan sửng sốt, đầu có chợt xoay chuyển, sau đó liền hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Khai.

Đế Hào nguyên lai là địa bàn của Bùi Quân Thu, nhưng hiện tại Bùi Quân Thu đã hoàn toàn thoát ly quan hệ với Trần gia, tin tức này không qua được bao lâu sẽ truyền khắp thủ đô, đến lúc đó chuyện nhắm vào Đế Hào nhất định sẽ không thiếu, ai cũng biết rõ nơi này là nơi hấp tiền, chất béo rất lớn.

Đêm nay Hàn công tử lại chọc phải Bùi Quân Thu, vừa lúc để Diệp Khai có được cơ hội xuất thủ.

Hàn công tử là một người từ bên ngoài đến, đánh thì cứ đánh, cũng không có gì quá quan trọng.

Mà sau khi trải qua chuyện đêm nay, mọi người sẽ lập tức hiểu ra một việc, Đế Hào từ nay sửa lại họ Diệp rồi.

Hơn nữa đêm nay cho dù có Phùng Tiểu Đồng tại hiện trường nhưng thậm chí cũng không thay đổi được vận mệnh bị hành hung của Hàn công tử, đây có thể nói là người sáng mắt liền biết khí thế của Diệp gia mạnh ra sao, địa bàn Đế Hào tự nhiên sẽ không còn người nào dám chạy tới gây phiền phức.

Ngẫu nhiên hung hăng càn quấy một chút là có thể ngăn chặn phiền toái sau này, Diệp Khai cớ sao mà không làm đây?

- Phùng Tiểu Đồng cũng thật không may đụng phải loại chuyện này, nhưng với thân phận của hắn, ở trước mặt hai anh em chúng ta đúng là không đủ xem.

Diệp Kiến Hoan gãi gãi đầu nói:

- Nhưng danh tiếng của lão tử hắn thì rất mạnh mẽ, sẽ không trùng hợp tới mức là người tiếp theo tiến vào thường vụ trung ương? Nếu nói như vậy chú sẽ là người đau đầu kế tiếp rồi.

Cha của Phùng Tiểu Đồng là Phùng Duẫn Đồng là thái tử đảng uy tín lâu năm, là chân chính hồng sắc, còn là ủy viên trung ương, bí thư thành ủy thủ đô, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, đại hội Đảng lần tiếp theo nhất định sẽ nhập thường vụ trung ương, đến lúc đó thật sự trở thành người lãnh đạo quốc gia, nói như vậy đối với Diệp gia mà nói nhất định sẽ sinh ra một ít uy hiếp.

Nhất là tính tình Phùng Tiểu Đồng luôn mang thù, rất âm hiểm, một việc sẽ nhớ mãi tới vài năm, quân tử báo thù mười năm không muộn, đến lúc đó đi tìm Diệp Khai phiền toái, cũng thật có chút không dễ làm.

Diệp Kiến Hoan vừa nghĩ tới chuyện này, không khỏi cảm thấy vô cùng sầu lo cho Diệp Khai.

- Yên tâm đi, hắn không có vận khí đó, lão tử của hắn cũng không, muốn tiến thường vụ, làm gì dễ dàng như vậy.

Diệp Khai đối với việc này không hề có chút để ý.

Đồng chí Giang Thành từ khi thượng vị tới nay, một ít thái tử đảng trong thủ đô rất không nể tình, cho rằng hắn là văn nhân xuất thân, mềm yếu dễ lấn, ở trong đó nhân vật đại biểu chính là Phùng Duẫn Đồng, đồng chí Giang Thành sau khi ngồi ổn trên long ỷ, lại há có thể cho phép Phùng Duẫn Đồng càng tiến một bước, đi lên cương vị lãnh đạo quá cao?

Hôm nay sau khi Trần gia ngã xuống, tình thế trong thủ đô biến hóa rất lớn, lực lựng của đồng chí Giang Thành tiến bước tăng lên, đối với một ít quyền lực thu nhận hoặc đuổi cổ nhân sự trọng đại đã bắt đầu dần dần nắm trong tay, với tư cách là tổng bí thư, lời nói của hắn trong thường vụ có quyền tương đối lớn, tự nhiên đối với người có lòng dị tâm như Phùng Duẫn Đồng sẽ không có chút hảo cảm, cho dù về sau không xảy ra tệ án tham nhũng trong ký ức Diệp Khai từng ghi nhớ, chính Phùng Duẫn Đồng cũng không khả năng tiến xa hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.