Quan Môn

Chương 470: Chương 470: Giải rượu




Cũng may gian phòng mà Diệp Khai ở là ngay trên lầu, bởi vậy Diệp Khai đỡ Minh Hân đang có chút say đi vào thang máy, sau đó lên thẳng phòng mình.

- Ồ, đây không phải là người chủ trì đài truyền hình Minh Hân sao?

Trong lúc đi ra khỏi thang máy, gặp phải hai người trẻ tuổi, đối phương tùy tiện nhìn thoáng qua, lập tức hai mắt liền mở to, hơi kinh ngạc nói.

Diệp Khai đương nhiên không để ý đến bọn hắn, dìu Minh Hân tiếp tục đi về phía trước.

- Ai, ngươi đừng đi.

Hai người kia muốn đuổi theo ngăn hắn lại.

Phía trước đột nhiên xuất hiện mấy tên mặc y phục cảnh vệ, đem hai người trẻ tuổi kia cản lại:

- Nơi này là khu cảnh giới tạm thời, mau chóng rời đi.

- Cái gì?

Hai người trẻ tuổi cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng nhìn súng ống bên hông đối phương, lập tức cũng không nói ra tiếng nữa rồi, có chút nghi ngờ quay người đi ra, chỉ là trên mặt còn có chút hậm hực.

- Đây là những người nào, chẳng lẽ là cảnh sát chìm?

- Đoán chừng là như thế đi, có thể có lãnh đạo ở trong Minh Châu khách sạn.

- Trên ti vi không phải nói là Phương lão đã đến Minh Châu sao?

- Có loại khả năng này a, bất quá người trẻ tuổi kia sao có thể tùy ý xuất nhập? Ta nghĩ người ở đây cũng không phải là Phương lão.

- Ngươi nói vừa rồi chúng ta thấy Minh Hân sao?

- Hình như vậy…

- Nàng sẽ uống say khướt thế sao?

- Hỏi câu này, ta làm sao biết được?

- …

- Diệp cục, có cần ta giúp một tay không?

Sau khi Diệp Khai dìu Minh Hân đi mấy bước, lại có người chạy tới, rất ân cần thăm hỏi.

- Há, không cần.

Diệp Khai hồi đáp:

- Các ngươi làm tốt công tác cảnh vệ cho Phương lão là tốt rồi, sau khi nhiệm vụ này chấm dứt, ta mời các ngươi ăn cơm.

Cảnh vệ ở đây, ngoại trừ là người trong cục cảnh sát, chính là thủ hạ của tân nhiệm phó cục trưởng Bách Kiến Minh, bọn họ đều biết rõ thân phận của Diệp Khai, cho nên mới phải như thế, đổi lại là người bình thường, coi như là quan to của thị ủy đến, cũng không có tự nhiên như vậy, không những cần phải kiểm tra thân phận, còn có thể bí mật mang theo một nữ tử say khướt trở về.

Sau khi mở cửa phòng, Diệp Khai ôm Minh Hân vào.

Đúng vậy, lúc này Minh Hân đã mềm yếu vô lực rồi, ngã vào trong ngực Diệp Khai.

Nàng uống hơn phân nửa cốc nước trái cây, không sai biệt lắm là nửa lít, coi như là bằng một chai rượu đỏ rồi, tự nhiên sẽ say.

- Thật đúng là ngoài ý muốn…

Diệp Khai ôm Minh Hân đến giường, lại có chút bận tâm nói.

Vạn nhất nàng bỗng nhiên phun ra, chính mình cũng sẽ không tốt.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không nên để loại tình huống này phát sinh, nước trái cây chứa cồn, một khi say, thật sự rất dễ dang nôn ra đấy, cho nên hắn lo lắng trước hết cần đem vấn đề này giải quyết mới tốt.

Vốn Diệp Khai cũng hiểu được một ít biện pháp mát xa, bất quá sau khi say rượu, cũng không thích hợp làm mát xa, sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền cởi giày của Minh Hân ra, định mát xa huyệt vị nơi bàn chân của nàng một chút, xúc tiến mùi rượu tiết ra ngoài.

Cởi giày của nàng ra, tựu lộ ra một bàn chân trắng nõn mượt mà.

Nhìn ra được, người đẹp chủ trì đài truyền hình đối với chân của mình cũng rất để ý, da thịt kiều nộn, cũng không có thịt thừa, móng chân còn có màu màu xanh, trên đó có chút màu đỏ tươi, nhưng cũng không phải là được sơn khắp móng chân, chung quanh còn có một chút màu vàng lốm đốm, nhìn vào thì có điểm đặc sắc.

Diệp Khai từ trong phòng vệ sinh cầm một cái khăn nóng đi ra, trước tiên đem chân của Minh Hân lau lau một phen, lại lợi dung khăn đang ấm khiến cho lỗ chân lông triệt để mở ra, sau đó mới bắt đầu làm một cách thức đặc biệt, không nhanh không chậm mát xa.

Các loại huyệt đạo, đối ứng với toàn bộ vị trí trên thân thể người, nhất là để cho mạch máu lưu thông dễ dàng, tất cả các đường kinh mạch đều giao hội ở chỗ này, một khi nắm giữ được pháp môn chính xác, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn xuống cũng có thể phát ra tác dụng điều tiết hết sức rõ ràng.

Không bao lâu, thân thể Minh Hân liền nóng lên, toàn thân đều có thể thấy rất rõ ràng nhiệt khí xông ra, trong phòng lập tức liền tràn đầy hương vị của rượu, khiến cho người ta cảm thấy có chút say đắm.

Diệp Khai tiếp tục gia tăng mức độ mạnh yếu, không đến một phút, thân thể của Minh Hân đã bắt đầu đổ mồ hôi như mưa, ngược lại là đem tất cả tửu khí thoát ra ngoài.

Bát quá bởi như vậy, cả người cũng liền thanh tỉnh lại.

Nguyên vốn cũng không có uống bao nhiêu, chỉ là không phòng bị bên trong nước trái cây lại có rượu cồn, cho nên mới có chút say, lúc này lại trải qua một phen thao tác của Diệp Khai, cuối cùng toàn bộ men say tiêu tán.

- Tại sao ta lại ở chỗ này?

Minh Hân phát hiện mình nằm ở trên giường, lập tức có chút giật mình, sau đó liền nhìn thấy Diệp Khai đang mát xa lòng bàn chân cho nàng, không khỏi mở miệng hỏi.

Chuyện lúc trước, nàng ước chừng có chút ấn tượng, gặp phải Diệp Khai, kéo hắn đi ăn cơm, kết quả là sau khi mình uống nước trái cây liền say, trở về như thế nào cũng không có chút ấn tượng, bây giờ nhìn lại, hiển nhiên là được Diệp Khai dìu trở về.

Chỉ là nàng phát hiện giày của mình đã thoát khỏi chân, trên người mồ hôi đầm đìa, giống như mới từ trong nước ra, quần áo mỏng bên ngoài cơ hồ đã biến thành trong suốt, dù sao áo sơ mi trắng dính nước, thật sự giống như không mặc áo cũng không sai biệt lắm.

Tuy nhiên ngược lại như thế, quần áo y nguyên chỉnh tề, điều này làm cho tâm tình của Minh Hân cảm thấy có chút phức tạp, thở dài một hơi, lại có chút hơi thất vọng, nàng mặc chính là quần jean, nếu mà mình không phối hợp mà nói, người khác muốn cởi, thì cũng tương đối tốn sức đấy.

Trên thực tế ngoại trừ một ít cuộc yến hội, Minh Hân đều ưa thích mặc loại quần jean bó chặt này, tương đối an toàn một chút, không dễ dàng bị những người sỗ sang, nếu như hôm nay mặc váy mà nói…, chỉ sợ cũng rất thuận lợi cho Diệp Khai rồi.

- Trong nước trái cây có nồng độ cồn, cùng với nồng độ cồn trong rượu nho không sai biệt lắm, ngươi thoáng một chút đã uống nhiều như vậy, đương nhiên là muốn say, bất quá bây giờ nhìn lại tựa hồ vấn đề không lớn.

Diệp Khai đi đến buồng vệ sinh bên kia rửa tay, nhìn Minh Hân nói ra.

- Đây là trong khách sạn sao?

Minh Hân nhìn bố cục của gian phòng, cảm thấy khá lớn, hơn nữa trang trí xa hoa, đoán chừng hẳn là phòng xa hoa của khách sạn Minh Châu.

- Đúng vậy a, gian phòng cách vách của ta chính là của Phương lão.

Diệp Khai cười nói:

- Bất quá ngày mai lão nhân gia phải trở về kinh.

Minh Hân nghe được hai chữ Phương lão, lập tức liền thanh tỉnh rất nhiều:

- Có thể hay không an bài ta phỏng vấn Phương lão không?

Hiện tại nàng cũng nhìn ra được, Diệp Khai có thể ở bên người Phương lão. Tuyệt đối không phải đơn giản bởi vì hắn là nhi tử của Diệp Tử Bình như vậy, mà là bản thân hắn có quan hệ không tầm thường với Phương lão, với lại có được địa vị vô cùng trọng yếu, cho nên nàng lập tức đánh chủ ý lên đầu hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.