Quan Môn

Chương 469: Chương 469: Uống nước trái cây cũng có thể say.




Chỉ có điều nàng cũng thật không ngờ, miệng Diệp Khai rõ ràng lại kín như vậy, một chút cũng không thấy giống người trẻ tuổi sau khi nhìn thấy nàng, đã bị dụ đến hận không thể đem mình mặc đồ lót màu gì cũng nói ra, điều này làm cho nàng cảm thấy phi thường giật mình.

Trong mắt của nàng, các nhị thế tổ đều là những kẻ không có năng lực gì, nhưng đáng tiếc lần này Diệp Khai lại không phải.

- Râu ria lại có thể làm nội dung đề tài giải trí?

Diệp Khai nhìn mắt Minh Hân, cười cười hỏi ngược lại.

- Diệp nhị thiếu gia quả nhiên thông minh.

Minh Hân có chút bội phục khẳng định nói.

Nếu như là chuyện lông gà vỏ tỏi, thì chuyện này cũng sẽ không khiến chính phủ phản cảm, mặc dù nói đài truyền hình Minh Châu cũng là truyền thông chính thức, nhưng mà nếu đưa chuyện Phương lão đi thị sát lần này, lực cản vẫn còn rất lớn, các loại tư liệu đều phải được xét duyệt, sau đó mới có thể xuất hiện.

Minh Hân với tư cách là người nữ chủ trì hiếm có của đài truyền hình, tự nhiên hy vọng mình có thể đạt được tư liệu chính xác tỉ mỉ, cho dù không thể truyền ra, nhưng đó không phải là nỗ lực công tác của mình sao?

Nếu như hai tay trống trơn trở lại đài truyền hình mà nói, nhất định sẽ bị người khác chế giễu đấy.

Làm người chủ trì đài truyền hình, nhất là người chủ trì là nữ, vấn đề mấu chốt là tại thời khắc quan trọng nhất, có thể lấy được thứ then chốt nhất, bất kể là hệ thống nhân mạch hay vẫn là một người thăm dò tin tức đệ nhất, những cái này đều rất trọng yếu.

Về phần những chuyện khác, nói ví dụ như bám víu vào lãnh đọa nào đó, hoặc gần vị phú thương nào đó, ngược lại là thứ yếu, dù sao bản thân chưa từng có nghiệp vụ làm nữ chủ trì, cũng không cần nghĩ tới ở đài truyền hình ngốc quá lâu.

Bất quá Diệp Khai hỏi lại cũng xác thực nói trúng tâm sự của Minh Hân, nàng cần nhất là tài liệu tốt, mà cái loại râu ria, lại có thể làm tiêu đề của nội dung giải trí, thì cũng sẽ không bị mất mặt, lại có thể cùng Phương lão liên hệ một chỗ, khiến cho mọi người chú ý, đây mới là tư liệu sống tốt nhất.

Nếu như mà sức nặng tư liệu quá lớn, người chủ trì như nàng đúng là chịu không nổi.

- Trong đài cũng có cân nhắc chế độ truyền bá viên, ta cũng không muốn xác định vị trí của mình là người chủ trì.

Minh Hân dùng giọng điệu cầu khẩn nói với Diệp Khai:

- Diệp nhị thiếu gia nếu có tư liệu thích đáng, có thể lộ ra một chút.

Nói chung, làm một người chủ trì đài truyền hình, phải có kinh nghiệm phỏng vấn, có tin tức tốt hơn, đầu bút không tệ, cách biểu đạt ngôn ngữ vượt trội hơn các ký giả, khí chất hình tượng cũng phải có tương đối nghề nghiệp hóa, làm những chuyện như vậy cũng đơn giản, chỉ càn xâu chuỗi ống kính là có thể.

Mà làm chủ truyền bá, chủ yếu dùng tin tức thông báo làm chủ, phong cách thông báo và quy phạm thông báo, truyền bá kết hợp với tin tức, báo chí các loại… ngoài ra còn muốn phỏng vấn liên tuyến các phóng viên phía trước, cùng khách quý thảo luạn, còn phải có lời bình thích hợp, thậm chí là phát biểu ngôn luạn, có khi cần tin tức trực tiếp ở hiện trường để truyền bá lại.

Làm một truyền bá viên, từ sắp đặt, phỏng vấn, biên tập, ghi bản thảo, đến đạo diễn đều được tham dự vào, cũng không phải là biên tập văn tự cho một phần bản thảo, cứ máy móc đọc một lần là được, cho nên bình thường các truyền bá viên đều là từ phóng viên đi lên đấy, toàn bộ một loạt quá trình công tác đều rất quen thuộc.

- Truyền bá viên a, tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói.

Diệp Khai nhìn bốn phía một phen, liền nói với Minh Hân.

Hắn vừa rồi cùng đám người Phương lão nói đến tầm quan trọng của truyền thông và ngành giải trí, đương nhiên không có khả năng nói mà không làm, liền trực tiếp cự tuyệt người nữ chủ trì đang hot nhất đài truyền hình thành phố đến xin giúp đỡ.

Minh Hân thấy hắn đáp ứng, liền cao hứng cười, sau đó quay đầu hướng hai gã phóng viên quay phim đi theo nói:

- Tiểu Ngô, các ngươi đi ăn cơm đi, ta cùng Diệp chủ nhiệm nói một ít chuyện.

- Được rồi, trước hết chúng ta đi nhét đầy cái bao tử đã.

Hai gã phóng viên tự nhiên là rất có ánh mắt, lập tức đáp ứng, chỉ là trong nội tâm có chút hồ nghi, vị Diệp chủ nhiệm này đến tột cùng có lai lịch gì?

Xem tuổi của hắn thì cùng lắm là bằng sinh viên đại học, làm sao lại làm chủ nhiệm đây?

Tuy hai người đi theo thu thập tin tức của Phương lão cũng đã thấy được hắn, nhưng mà nhân viên đi theo Phương lão cũng không ít, bọn hắn đối với bối cảnh của Diệp Khai lại chưa quen thuộc, tự nhiên là không ngờ được người thanh niên đi theo Phương Hòa đồng chí, cư nhiên là nhi tử của Diệp Tử Bình.

Sự thật, bọn hắn không biết Diệp Khai cũng là rất bình thường, thời bấy giờ không có internet, muốn tìm được tin tức chi tiết về người thân của một vị lãnh đạo, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tựa như thê tử Mạnh Chiêu Hoa của Diệp Tử Bình, bình thường rất ít xuất hiện, cho nên ngoại giới không biết được bao nhiêu tin tức của nàng.

Mà mặc dù Diệp Khai là công tử số 1 của thành phố Minh Châu, nhưng mà phạm vi hoạt động chủ yếu của hắn lại là bên Giang Trung, bên phía thành phố Minh Châu này chỉ là ngẫu nhiên hắn mới xuất hiện, cho nên phần lớn người ở thành phố Minh Châu, đều không rõ ràng lắm về lai lịch của hắn, thậm chí cũng không rõ ràng vị công tử này trong cục diện chính trị ủy viên có bộ dáng ra sao?

Nếu không phải trước đây Minh Hân có hứng thú với Diệp Tử Bình mà nói…, cũng sẽ không biết được thân phận thật sự của Diệp Khai, cũng không trọng điểm chú ý tới hắn.

- Diệp nhị thiếu gia, gần đây ngươi có thấy Thu Thủy muội muội không?

Sau khi ngồi xuống, Minh Hân đột nhiên hỏi.

- Trần Thu Thủy a, lâu rồi cũng không thấy, ta gặp nàng cũng chỉ có mấy lần duyên phận mà thôi.

Diệp Khai hồi đáp, hắn phất phất tay, kêu một ít thức ăn, sau đó hỏi Minh Hân muốn uống cái gì.

- Nước trái cây, lát nước còn phải đi về sửa sang lại tài liệu thu được, nhất định là phải thức đêm rồi, uống rượu cũng không tốt.

Minh Hân hồi đáp.

- Thường xuyên thức đêm cũng không tốt, thân thể rất dễ dàng sụp đổ đấy.

Diệp Khai lấy nước trái cây từ nhân viên phục vụ đưa cho Minh Hân, chính mình cầm một ly rượu đỏ uống một ngụm, hắn nhìn nhìn Minh Hân, phát hiện nữ nhân này đã 28, 29 tuổi mà vẫn còn một bộ dáng xinh đẹp động lòng người, trong nội tâm hơi xúc động.

- Đây cũng là chuyện không có biện pháp, bên trong đài truyền hình cạnh tranh quá kịch liệt.

Minh Hân thở dài, dùng ngón tay nhẹ ngàng đè lên hai gò má trơn bóng của mình, sâu kín nói ra:

- Đều nói nữ nhân 30 là bã đậu, rất nhiều nữ nhân tới cái tuổi này, nhất định là phải dựa vào đồ trang điểm để duy trì sắc đẹp rồi, nhìn thì sáng sủa động lòng người, thực tế bên trong đã biến thành bã cám.

- Minh Hân tiểu thư cũng không phải là bã cám, vừa nhìn vào khuôn mặt của ngươi thì bên trong cũng như bên ngoài, cũng rất ít dùng đồ trang điểm.

Diệp Khai định thần nhìn Minh Hân nói ra.

Lời này của hắn cũng không phải là thuần túy an ủi Minh Hân, mà là gần đây bổn sự nhìn mặt nói chuyện, càng ngày càng tốt, vừa nhìn là có thể nhìn ra được điều kiện thân thể của Minh Hân rất tốt, ngoại trừ trời sinh đoan trang ra, thân thể cũng phi thường khỏe mạnh, khí tức dồi dào mà kéo dài, tựa hồ là có luyện qua môn công phu gì đó.

- Những lời này của Diệp nhị thiếu gia rất làm cho người ta ưa thích, ta cũng là kiên trì rèn luyện thường xuyên, mới miễn cưỡng duy trì được thể chất như bây giờ.

Minh Hân nghe xong lời nói của Diệp Khai, đương nhiên là không phản cảm, mà cảm thấy hắn quả nhiên là thâm bất khả trắc, thiếu niên lão thành.

Nhìn người tuổi trẻ trước mắt, Minh Hân có một loại cảm giác sinh không gặp thời.

Với tư cách là nữ chủ trì của đài truyền hình thành phố, tự nhiên Minh Hân cũng là một người tâm cao khí ngạo, một lòng muốn gả vào một nhà hào phú chân chính, nhưng đáng tiếc chính là thứ hào phú này thật sự rất khó tìm, những tên nhà giàu mới nổi nàng xem không đến, chân chính người trong hào môn, có thể tiếp xúc được, niên kỷ cũng đều quá lớn, còn những tên phú nhị đại kia thì tố chất lại quá thấp.

Như vậy chọn tới chọn lui, vẫn chưa tìm được nhân tuyển thích hợp.

Từ khi Diệp Tử Bình làm chủ Minh Châu, Minh Hân đã thật sự động tâm, nhưng đáng tiếc chính là mặc dù có cơ hội tiếp xúc với Diệp Tử Bình, nhưng đều là ở nơi công cộng, tối đa cũng chính là nói được nhiều hơn hai câu so với người khác, cũng chỉ là quen mặt mà thôi, nếu như tiếp xúc sâu hơn mà nói, nếu như không chủ động nói ra, thì căn bản là chuyện không thể nào.

Tuy Diệp Tử Bình có lão bà và nhi tử, nhưng mà bốn mươi tuổi đã ở trong cục diện chính trị ủy viên, ngoại hình nho nhã tuấn lãng cùng với sự vững vàng trong thủ đoạn chấp chính, những cái này xen lẫn cùng một chỗ, thật sự là quá mê người rồi, chỉ cần Diệp Tử Bình hơi chút nghĩ về phương diện này, thiêu thân lao đầu vào lửa thì giống như cá diếc sang sông, Minh Hân tự nhiên cũng ở trong số đó.

Đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, Diệp Tử Bình xuất thân hào môn chân chính, gần đây cũng không có làm chuyện xấu, nhìn ra được hắn chí tồn cao xa, không có khả năng ở một chút chuyện nam nữ mà đâm đầu vào.

Tuy Minh Hân cả thấy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác, nhưng mà sau khi gặp dược Diệp Khai, nhất là mấy lần tiếp xúc sau này, đã khiến Minh Hân cảm thấy có chút phát điên, cảm giác sâu sác chính mình sinh không gặp thời.

Nếu là sinh ra sớm mười năm, thì có thể theo đuổi Diệp Tử Bình, nếu là sinh muộn mười năm, nàng sẽ không chút do dự ôm ấp hoài bão với Diệp Khai, bất kể danh phận chỉ cần được hắn sủng ái.

Đáng tiếc là, hai cha con một người sáng sớm một người ban đêm, hết lần này đến lần khác lại để người chủ trì này ở chính giữa, thực không thể không nói là thiên lý trêu người rồi.

- Đôi khi, thật sự cảm thấy rất mệt mỏi a… nhưng là không thể nào dừng được, hoặc là không dám dừng lại, nữ nhân đến tuổi này, nếu như còn không tìm được chỗ để dựa vào, luôn sẽ lâm vào một loại tâm lý lo được lo mất… hoặc là đây là số mệnh.

Minh Hân dùng ngón tay chà xát lên ly đựng nước trái cây, một loại sóng âm rất kỳ diệu vang lên trong tai hai người, linh hoạt kỳ ảo phiêu dật, rồi lại giống như đối với hư không sợ hãi.

Diệp Khai nghe xong, trong khoảng thời gian ngắn cũng rơi vào trầm mặc, có thể khẳng định là, lúc này những lời Minh Hân nói ra, đúng là thật lòng, chỉ là những lời này lại thổ lộ ra trước mặt mình, đến tột cùng là có ý gì đây?

Thân phận Diệp nhị thiếu gia, Minh Hân là biết được, bất quá nàng là người chủ trì của đài truyền hình, tại bên trong ngành của mình đã làm đến cực hạn, Diệp Khai thật sự không biết có thể giúp được nàng như thế nào.

Nếu như chỉ là vì nội tình Phương lão đi thị sát, cũng không cần phải như vậy.

Thủ đoạn bi tình tự nhiên là có thể dùng rất tốt, nhưng cũng cần xem đối tượng cần sử dụng là ai, ít nhất Diệp Khai tự cho là mình cũng không phải là một người dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng.

- Thời điểm cuộc sống mở một cánh cửa cho ngươi, đồng thơi cũng đóng lại một cánh cửa khác.

Diệp Khai nghĩ nghĩ rồi nói ra:

- Ít nhất ngươi đã làm tốt nhất ở một phương diện nào đó, đây là độ cao mà nhiều người cả đời cũng không thể sánh được. Đôi khi nên cần đem ánh mắt nhìn ra xa một chút, vùi đầu kéo xe tuy rằng trọng yếu, nhưng cũng cần thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn đường mới được, nếu không rất dễ dàng húc vào sừng trâu mà không ra được đấy.

Ở trong mắt hắn xem ra, Minh Hân có chút vô cùng quấn quýt với công tác của mình rồi, nếu như có thể đem nàng phóng xuất ra, sẽ có phát triển tốt hơn cũng nên.

Minh Hân nghe xong lời nói của Diệp Khai, không khỏi hơi kinh ngạc, không nghĩ đến hắn sẽ nói ra những lời triết lý như vậy, nhìn Diệp nhị thiếu gia thanh tú non nớt nhưng có bộ dáng trầm ổn cơ trí, ánh mắt của nàng bỗng nhiên trở nên hơi say mê:

- Ta bỗng nhiên cảm thấy mình có chút say, có thể, thì tới phòng của ngươi nghỉ ngơi một chút có được không?

Diệp Khai không khỏi ngạc nhiên, nước trái cây cũng có thể làm người say sao?

- Ngươi thật sự có chút uống nhiều quá.

Diệp Khai lắc đầu nói.

Mặc dù nói uống nước trái cây không say được, nhưng mà có câu nói, rượu không say mà người tự say, Minh Hân bây giờ, rõ ràng chính là đang ở trong trạng thái này.

Nhưng mà Diệp Khai cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, liền phát hiện khuôn mặt Minh Hân có chút đỏ ửng, tựa hồ có chút giống như uống say, không khỏi kinh ngạc.

Hắn gọi nhân viên phục vụ qua, chỉ vào cốc nước trái cây chỉ còn một nửa, hỏi:

- Đây là nước trái cây hay là rượu? Sao có thể làm say người?

Nhân viên phục vụ nghe xong, cũng là có chút kinh ngạc, hắn nâng ly lên mũi ngửi một chút:

- À, đây là loại nước uống mới được chế ra trong khách sạn, bên trong có chứa 10% cồn.

- Hắc…

Diệp Khai nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ.

Cũng không phải là Minh Hân giả say, mà là trong nước trái cây này xác thực có thành phần cồn, có nồng độ 10%, cùng rượu đỏ bình thường không khác nhau lắm, nhất là bị khẩu vị của nước trái cây che lấp, uống nhiều cũng không phát giác được, cho nên Minh Hân có chút men say cũng là bình thường.

- Các ngươi buôn bán cũng có chút quá hồ đồ rồi, đồ uống chứa cồn ít nhất cũng phải ghi rõ mới đúng.

Diệp Khai đối với chuyện này biểu thị ra bất mãn:

- Nếu như phụ nữ nhi đồng đều uống nước trái cây này, bên trong trộn lẫn rượu cồn, còn không phải là lừa người sao?

- Trên mặt phải menu của chúng ta có ghi chú rõ ràng đấy, có thể là do vị tiểu thư này không lưu ý đến chứ?

Nhân viên phục vụ hồi đáp.

Diệp Khai mở menu ra, quả nhiên thấy bên trên có chú thích chứa rượu cồn, đoán chừng vừa rồi hai người cũng không để ý đến phương diện này, cho nên cũng không thể trách người của quán rượu này.

- Được rồi, được rồi, tính tiền.

Diệp Khai bất đắc dĩ khoát tay áo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.