Quan Môn

Chương 459: Chương 459: Không chỉ là tạo thuyền.




Tên lửa nặng mười mấy tấn sau khi bắn, lúc đầu sẽ tạo thành hai ảnh hưởng. Một là tính ổn của tàu lặn bị phá hư, cho nên lúc này tất phải lập tức đổ đầy nước biển vào trong ống bắn, đồng thời cũng phải bơm nước để giữ vững tính ổn. Hai là bắn trong nháy mắt thì thường thường sức giật sẽ khiến cho tàu lặn hơi trầm xuống.

Nếu như không giải quyết được những vấn đề này, sẽ tạo thành ảnh hưởng tương đối lớn cho tàu lặn.

Đối với những quốc gia khác mà nói, loại phương thức bắn này quá phức tạp, mà đối với tàu lặn cũng yêu cầu quá cao, cho nên bình thường vẫn chọn dùng phương phpas ngư lôi để bắn.

Nhưng bất kể là dùng loại phương pháp nào, bắn đạn đạo dưới nước cũng khó hơn so với bắn trên đất bằng nhiều

Kỹ thuật lãnh bắn, nếu so với bắn tên lựa đạn đạo ở dưới nước lại càng khó khăn hơn nữa, cho nên bây giờ cũng chỉ có nước Nga nắm giữ được kỹ thuật này.

Hiện giờ Diệp Khai đã tuyển được rất nhiều chuyên gia quân sự, những người này cũng có chút tham dự vào phương diện kỹ thuật này, cho nên dưới sự phân công của Chung Ly Dư, đang cố gắng đem kỹ thuật này nghiên cứu ra.

Dù sao, vô luận là ở trên tàu chiến, hay ở trên mặt đất, kỹ thuật này có thể được ứng dụng rất tốt, trên thực tế đối với tên lửa đạn đạo, có trợ giúp rất lớn.

Những người nghiên cứu kỹ thuật này, cũng không phải rất nhiều, sau khi Diệp Khai nghe rõ kỹ thuật lãnh bắn này, bỗng nhiên có một chút ấn tượng, hình như nhớ lại được lúc nào đó, hắn nghe thấy được, người của Nam Hàn tự xưng chính mình trở thành người thứ hai nắm được kỹ thuật này.

Lúc ấy Diệp Khai không rõ kỹ thuật lãnh bắn đến tột cùng là cái gì, lúc này nghe Lê thúc nói như vậy, trên mặt càng ngày càng rõ ràng.

Có thể chú ý đến chuyện này, khẳng định không chỉ một nhà Nam Hàn, nhưng mà đối với phương diện này lại sớm bắt đầu nghiên cứu, hơn nữa cũng có trụ cột nhất định, lại đối với kỹ thuật này vô cùng coi trọng, vậy thì khẳng định chỉ có thể là Nam Hàn.

Vì vậy, Diệp Khai cũng rất xác định nói với Lê thúc:

- Lê thúc, cháu đề nghị thúc trọng điểm điều tra từ Nam Hàn, cháu cảm thấy được bọn họ là hiềm nghi lớn nhất.

- Tại sao?

Lê thúc hỏi ngược lại, hắn đối với đề nghị của Diệp Khai có chút ngạc nhiên.

- Bởi vì theo ta được bieetsm bọn họ đang tiến hành nghiên cứu phương pháp này, hơn nữa rất coi trọng.

Diệp Khai hồi đáp.

- Như vậy a!

Ánh mắt Lê thúc nhất thời sáng ngời, điều này hiển nhiên là một chỗ đột phá rất tốt.

- Khi ngươi đứng ở một địa phương trống trải, nếu nhơ cảm thấy bộ lông trên người bắt đầu dựng đứng…, làn da cảm thấy đau đớn nhè nhẹ, thậm chí nghe được tiếng nổ nho nhỏ, phát ra tiếng tách tách, cái này chính là điềm báo lôi điện sát đánh vào người ngươi.

Diệp Khai nói ra:

- Gặp được loại tình huống này, ngươi nên lập tức ngồi xổm xuống, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đặt trên đầu gối, cong thành một hình cầu, tiến về phía trước chứ đừng nằm thẳng dưới đất.

- Như vậy là có thể tránh khỏi bị lôi điện đánh trúng?

Tạ Quân Ngọc có chút tò mò hỏi thăm.

- Dĩ nhiên không phải.

Diệp Khai nghiêm trang hồi đáp:

- Nếu như nằm ngang mà nói, thi thể bị sét đánh trúng về sau sẽ biến thành một mảnh than, dính vào mặt đường, không thuận tiện cho quét dọn.

- Dừng…

Tạ Quân Ngọc liếc mắt, hiển nhiên đối với lời nói của Diệp Khai biểu thị ra khinh bỉ.

Bất quá Giang Trung bên này, một năm có khá nhiều cơn giông, hết lần này tới lần khác vừa ra khỏi núi, địa phương lại tương đối thông thoáng, cho nên Diệp Khai nói đến sự kiện sét đánh, hàng năm cũng phát sinh hơn mười vụ, thậm chí có năm lên đến một trăm, có khi là tổn thương công trình kiến trúc, có khi là làm tổn hại nhân mạng.

Diệp Khai và Tạ Quân Ngọc ngồi một chỗ, cùng Lê thúc tiến đến căn cứ Hoa Đông thần vận, hẹn với tổng giám đốc Chung Ly Dư, nói về chuyện căn cứ có khả năng bị gián điệp thẩm thấu, đi được nửa đường, lại gặp phải cơn giông lớn, cho nên Diệp Khai rất tự nhiên nói đến chuyện này.

- Kỳ thật thời cổ đại phát sinh chuyện bị sét đánh chết cũng có rất nhiều…, còn có rất nhiều câu chuyện lưu truyền tới nay.

Diệp Khai nói đến chuyện này, liền không khỏi nghĩ tới một sự tình:

- Năm đầu Đường triều, có một đại thần, tên là Lý Lâm Phủ. Hắn là một kẻ rất xấu, thành ngữ khẩu phật tâm xà này nói chính là hắn. Dân chúng đều nguyền rủa cho hắn chết không yên lành, nhừn trời không chiều ý người, cái tên đại bại hoại này vẫn sống được rất lâu hơn so với người khác. Nhưng là sau khi hắn chết được chuyển sinh, lại liên tục bị thiên lôi đánh xuống. Cùng thời Đường triều, ở Huệ Châu, vào một ngày mưa lớn. Một kỹ nữa vừa vặn bị sét đánh chết, toàn thân cháy đen, nhưng trên cánh tay lại có ba chữ màu đỏ Lý Lâm Phủ. Thời Tống triều Thiệu Hưng, con gái của Hán dương Thái gia bị sét đánh chết, trên người cũng có ba chữ Lý Lâm Phủ màu đỏ. Thời Minh triều Hồng Vũ, ở chỗ Ngô Sơn, có một gia đình chuẩn bị giết gà, mới phát hiện trên lưng gà lại có ba chữ Lý Lâm Phủ. Nguyên lai hắn chuyển sinh làm người, lại không biết làm việc thiện để hối cải, đến lần chuyển sinh thứ ba đã ở trong Súc Sinh đạo chịu khổ rồi.

- Đây đều là chuyện của đám hòa thượng viết ra gạt người, loại vật này trước kia ta thấy rất nhiều.

Tạ Quân Ngọc có chút khinh thường tỏ vẻ nói:

- Xã hội bây giờ có rất nhiều người tin phật, chính mình đi in ấn một vài cuốn sách, dùng để tuyên truyền mê tín, nhân quả báo ứng và vân vân, ngươi nói những lời này không phải là đọc được từ trên những sách báo phi pháp kia chứ?

- Ha ha, ngươi đây cũng biết a.

Diệp Khai nở nụ cười, những vật này thật đúng là hắn đọc được qua những sách báo đó.

Có một số câu chuyện có bài bản hẳn hoi đấy, thậm chí còn lấy danh nhân thời thượng cổ làm dẫn chứng, nói như có thật vậy.

- Nếu là có nhân quả luân hồi, đầu tiên nên xuống địa ngục chính là đám hòa thượng bọn họ, ăn uống tai to mặt lớn, dùng điện thoại so với ta còn tốt hơn, ra ngoài cũng dùng xe thay đi bộ, ngẫu nhiên còn có thể dạo chơi ca nhạc, tìm tiểu thư, ngươi nói đây là người xuất gia sao?

Tạ Quân Ngọc nói ra:

- Ta xem bây giờ các hòa thượng, trên cơ bản đã biến thành tôn giáo quan viên.

- Ha ha, đây là tránh không khỏi.

Diệp Khai cười nói:

- Chuyện trong quan trường cho tới bây giờ cũng không có trắng và đen, có lẽ… là màu xám, không có người nào thật sự sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, cho dù những người này không tham ô, nhưng mà người nhà của bọn họ chưa hẳn tình nguyện sống nghèo khó, bao nhiêu đều có chút vấn đề, cho tới bây giờ đều không có thanh quan chân chính.

- Khục khục…

Lê thúc ngồi ở một bên biểu thị bất mãn.

Diệp Khai lập tức nở nụ cười:

- Diện đả kích quá rộng, đã quên Lê thúc là thanh quan không lấy của mọi người một cắc một hào.

Lê thúc nghe hắn nói như vậy, không khỏi cười khổ nói:

- Có tinh thực thì suy nghĩ về chuyện gián điệp một chút, đừng nói về những sự tình không liên quan kia, không có việc nào có chút tác dụng.

Hôm nay chuyện tình khốn nhiễu Lê thúc, đương nhiên là vì Quốc an giải quyết tốt hậu quả, tìm ra tổ chức gián điệp có khả năng tồn tại kia, giải quyết nguy cơ cực lớn cho Hoa Đông thần vận.

Ba người đi trong hai giờ, đã đến căn cứ Hoa Đông thần vận.

Chung Ly Dư sớm đã ở bên cạnh chờ, sau khi thấy được Lê thúc, rất lễ phép chào hỏi.

Về phần ý đồ đến đây của bọn hắn, cũng đã trao đổi trước trong điện thoại rồi, bởi vậy sau khi đến, Chung Ly Dư liền mang bọn hắn vào văn phòng, sau đó đóng cửa thảo luận một số tình hình ở căn cứ.

- Các ngươi đã bắt đầu nghiên cứu phương pháp lãnh phóng rồi à?

Diệp Khai đối với chuyện này thủy chung là có chút canh cánh trong lòng, sau khi thấy Chung Ly Dư, liền hỏi nàng.

- Nhị thiếu gia ngươi bình thường không quan tâm đến chung ta, không biết cũng rất bình thường.

Trái lại Chung Ly Dư trách Diệp Khai hắn không quan tâm đến sự phát triển của căn cứ.

Nguyên lai, từ khi Diệp Khai có ý định đem căn cứ Hoa Đông thần vận làm thành căn cứ tổng hợp công nghiệp quân sự, cao tầng cũng đã nghĩ cách, nhưng cũng không trực tiếp nói chuyện với Diệp Khai, mà là tìm Chung Ly Dư, cho nàng lợi dụng nhân lực và vật lúc, làm ra một ít phương tiện công nghiệp quân sự.

- Kỹ thuật lãnh phóng là hạng mục thứ nhất, đồng thời chúng ta cũng đang nghiên cứu phát minh bắn ra bằng bần Uranium.

Chung Ly Dư nhìn Diệp Khai nói ra, tự nhiên không cần giấu diếm cái gì, nàng đem các thí nghiệm gần đây báo cáo với Diệp Khai một chút.

- Bắn ra bần Uranium?

Diệp Khai sau khi nghe xong, quả nhiên có chút quan tâm hỏi:

- Có phải là thời điểm Mỹ đánh Iraq, sử dụng thứ này bắn ra sao? Vật này hình như là có tính phóng xạ đúng không?

- Đúng, không nghĩ tới ngay cả thứ này ngươi cũng biết.

Chung Ly Dư nghe xong, hai mắt không khỏi nhìn Diệp Khai, hơi kinh ngạc.

Bắn ra bần Uranium là chỉ dùng bần Uranium làm nguyên liệu chủ yếu chế thành bom, đạn pháo hoặc viên đạn, tính xuyên thấu của nó rất mạnh.

Bần Uranium là từ kim loại Uranium đề luyện ra sản phẩm phụ là Uranium 235, còn thành phần chính thì muốn nhỏ hơn một chút là Uranium 238 có tính phóng xạ, được gọi là bần Uranium.

Bần Uranium tinh khiết có độ cứng cũng không cao, phải tăng thêm các thành phần khác, chế thành hợp kim bần Uranium, cường độ hợp kim tăng lên rất lớn, dùng loại hợp kim này làm ngòi đạn để chế tạo đạn dược thì lúc đánh trúng mục tiêu, lực bạo tạc nổ tung cùng nhiệt độ cao sinh ra vượt xa đạn dược thông thường, có thể xuyên thấu miếng thép rất dày, là vũ khí hữu hiệu nhất để đối phó với xe bọc thép và xe bọc thép phản tác dụng.

Năm 1991 lúc chiến tranh vùng vịnh, phi cơ A- 10 của quân Mỹ tấn công đã sử dụng loại vũ khí bắn ra bần Uranium này, khiến cho xe tăng của Iraq trong khoảng thời gian ngắn lọt vào đả kích mang tính hủy diệt.

Trước mắt quân Mỹ sản xuất bần Uranium bắn ra, lực xuyên thấu lớn nhất có thể xuyên được giáp có độ dày 800 đến 900 li.

Như vậy bần Uranium bắn ra chủ yếu có bốn loại, một loại đặc biệt nhằm vào công trình kiến trúc, chiều dài đạt 6 mét, mỗi một cái có hàm lượng Uranium là 100 kg; một loại là vũ khí bần Uranium chống tăng, mỗi một cái chứa 3.2 kg Uranium; một loại là chuyên dụng phá hủy đường băng sân bay, loại này được chế thành bom, mỗi một quả có chứa 600 kg Uranium; còn một loại nữa là nặng nửa ký, chế tạo như một cây thước bắn ra.

- Bây giờ xe tăng đều là loại bọc thép, cho nên đạn phá giáp đã không đối phó được nữa, vì vậy cần phải dựa vào bần Uranium bắn ra.

Chung Ly Dư đối với cái này vẫn tương đối rõ ràng, bởi vì hiện tại ngày ngày nàng đều tiếp xúc với phương diện công nghiệp quân sự:

- Chủ yếu vẫn là lúc trước Mỹ đánh Iraq, bần Uranium bắn ra rất có đất dụng võ, cho nên không chỉ chúng ta có hứng thú với phương diện này, đám kỹ sư Ukraine ở đây cũng rất hứng thú với phương diện này.

- Ha ha, ta ngược lại thật không ngờ đến, rõ ràng mang về nhiều nhân tài hữu dụng như vạy.

Diệp Khai xúc động nói.

Bất quá, căn cứ bên này đối với nghiên cứu bần Uranium bắn ra, cũng phi thường thận trọng.

- Bần Uranium bắn ra chủ yếu là dùng cách chia ra áp súc Uranium, sau đó lại dùng các vật liệu vụn còn lại chế thành, thành phần chủ yếu là Uranium 238 có tính phóng xạ. Bởi vì Uranium là vật chất có mật độ cao, cho nên khi thiêu đốt phát ra tính phóng xạ cùng độc tính.

Chung Ly Dư giới thiệu nói:

- Bần Uranium bắn ra đầu đạn hạt nhân lúc sinh ra nhiệt độ cao, sẽ thiêu đốt tạo ra Uranium ô xy hóa thành sương mù có thể ảnh hưởng trong bán kính 40 km

- Loại bạo tạc nổ tung này sinh ra vật có dạng hình phấn, hoặc là rơi xuống đất, rót vào bên trong thổ địa, hoặc là thông qua không khí cùng dùng sông xung quanh khuếch tán ra, những vật hình phấn này một khi được mọi người hô hấp vào trong cơ thể hặc thông qua vết thương nhỏ tiến vào thân thể, sẽ đối với thân thể sinh ra thương tổn nghiêm trọng, dễ dàng dẫn phát các bệnh ung thư bạch cầu, bệnh về hệ thần kinh, thậm chí còn khiến cho phụ nữ mang thai sinh non và con mới sinh bị dị dạng.

- Dùng tay trần tiếp xúc với bần Uranium, sau 80 tiếng sẽ xuất hiện bệnh ngoài da.

- Ngoài ra, bần Uranium sau khi bắn ra sẽ sinh ra hạt nhỏ mang tính phóng xạ, đối với nguồn nước cùng thổ nhưỡng tạo thành ô nhiễm, cuối cùng nguy hại nhất chính là dây xích trong chuỗi thực vật sinh tồn tự nhiên, bởi vì vật chất mang tính phóng xạ có chu kỳ bán rã dài đến mấy chục, thậm chí trên trăm năm, loại ô nhiễm này sẽ duy trì thời gian phi thường dài.

- Cho nên, chúng ta nghiên cứu phát minh bắn ra bần Uranium, cũng phải phi thường cẩn thận, một khi tin tức bị tiết lộ ra ngoài, sẽ khiến cho rất nhiều người tranh luận.

- Cái này cũng không sao.

Diệp Khai khoát tay áo nói:

- Chúng ta chỉ là nghiên cứu phát minh, người Mỹ cũng đã sử dụng nó ở trên chiến trường, nói như thế nào cũng là bọn họ đứng trước đỡ đòn, chuyện này cũng đồng dạng với vũ khí hạt nhân, khi ngươi không có thì người ta một mực hô hào muốn đánh ngươi, một khi ngươi cũng nắm giữ loại kỹ thuật này, như vậy đối phương liền ném chuột sợ vỡ bình, cho nên việc phát mình bần Uranium bắn ra cũng là như vậy.

Lê thúc gật đầu nói:

- Là cái dạng này

Trong lúc nói chuyện, mấy người liền đi tới cái tàu mẫu Ngõa Lương Cách đang được chỉnh sửa.

- Một con tàu thật là lớn a…

Tạ Quân Ngọc và Lê Thúc, đều là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Ngõa Lương Cách, lập tức đã bị con tàu lớn này làm chấn kinh.

Nếu như chỉ nhìn trên hình ảnh, cũng không cảm giác được chiếc thuyền này lớn bao nhiêu, nhưng mà người xem tận mắt mới cảm thấy mình như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm giác được uy phong của vô số cương thiết cự nhân.

- Tranh thủ trước khi đến quân lễ năm sau, có thể hoàn thành tất cả các trang bị lắp đặt của nó đi.

Chung Ly Dư nói ra.

- Không vội, thứ này phải làm từ từ, tốc độ mà nhanh quá, cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch khác của ta.

Diệp Khai nhìn chiếc cự hạm trên biển này, nhưng nói với Chung Ly Dư như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.