Quan Môn

Chương 460: Chương 460: Bịa đặt tài liệu tuyệt mật.




- Ngươi còn có ý nghĩ khác?

Mọi người đối với kế hoạch khác của Diệp Khai cảm thấy hứng thú vô cùng.

- Còn có hai chiếc hàng không mẫu hạm, đang trong kế hoạch mua sắm của ta.

Diệp Khai nhìn bên trong ụ tàu Ngõa Lương Cách, sắc mặt bình tĩnh nói.

- Sợ là không dễ dàng như vậy.

Lê thúc ở bên cạnh nói ra.

Mặc dù không biết Diệp Khai sẽ thông qua loại phương thức nào đẻ mua được hai chiếc hàng không mẫu hạm kia, nhưng mà gần đây Lê thúc cũng chú ý một ít vấn đề về di sản quân sự của Liên Bang Xô Viết, biết rõ người Hàn Quốc đang tiếp xúc với người Nga, có ý định mua sắm mấy cái hàng không mẫu hạm này.

Nếu để cho người Hàn Quốc đắc thủ được, dĩ nhiên là không có chuyện của Diệp Khai rồi.

- Như vậy có được không?

Diệp Khai bỗng nhiên ý tưởng bộc phát nói:

- Có thể hay không thiết kế một cái bẫy?

- Hả?

Tất cả mọi người hứng thú, muốn nghe một chút tính toán của Diệp Khai.

Kỳ thật cách của Diệp Khai cũng rất đơn giản, người của Quốc an cho rằng mục tiêu của tổ chức gián điệp chính là kỹ thuật lãnh phóng, như vậy khẳng định bọn hắn phải chú ý đến hướng đi của Hoa Đông thần vận. Nếu bên này đột nhiên xuất hiện nội dung có liên quan, đối phương nhất định sẽ không ngồi đợi, tất nhiên sẽ áp dụng một ít hành động.

- Nghiêm khắc mà nói, bộ trưởng Quốc an bộ Tương Hiển Thông ra quyết định cũng không sai.

Diệp Khai nói ra:

- Hắn vừa phát hiện không đúng, liền dừng ngay tất cả hoạt động của nội bộ, bắt đầu tiến hành loại bỏ, ta nghĩ bây giờ đối phương nhất định là rất gấp, dù sao cái đinh trong nội bộ Quốc an, cũng không phải thu mua dễ dàng như vậy.

Một khi gián điệp của đối phương tiềm phục tại nội bộ Quốc an bị bạo lộ, chắn chắn kế hoạch của bọn hắn nhất định sẽ gặp ngăn trở rất lớn.

Cho nên hiện tại trong lòng của đối phương khẳng định phi thường sốt ruột, muốn phải hoàn thành nhiệm vụ nhanh một chút, nhanh chóng rời đi.

- Ý nghĩ của ta, chính là chúng ta làm ra một phần tình báo giả, dùng cái này để dụ dỗ đối phương mắc câu, chỉ có hành động, mới có thể tìm được sơ hở của đối phương, bằng không mà nói, rất khó bắt được đối phương.

Diệp Khai nói ra:

- Ý nghĩ của ta, là phải làm cho đối phương lấy được một cái gi đó, nói ví dụ như kế hoạch thu mua hai chiếc hàng không mẫu hạm của chúng ta.

- Nhưng như vậy, chẳng phải đối phương sẽ tạo ảnh hưởng bất lợi tới việc thu mua của ngươi sao?

Chung Ly Dư nghe xong, cũng có chút lo âu hỏi ngược lại.

Nếu đã muốn đùa giỡn, đương nhiên phải làm được mười phần, cho nên bên trong tài liệu này, khẳng định phải có một ít nội dung nhạy cảm, ví dụ như Diệp Khai cơ hồ thu mua hàng không mẫu hạm, đại khái cần bao nhiêu tiền, đối với các phương diện yêu cầu cái gì, thậm chí bao việc sau khi mua xong sẽ đưa về quốc nội bằng đường gì, cần đả thông mạng lưới quan hệ nào của Nga, vân vân…

Những điều này đều là chi tiết vô cùng trọng yếu, vấn đề tỉ mỉ, cho nên phải có trong tư liệu.

Một khi tư liệu tuyệt mật như vậy rơi vào trong tay tổ chức gián điệp của đối phương, rõ ràng sẽ khiến cho kế hoạch thu mua của Diệp Khai tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi, rất có thể làm cho Diệp Khai không cách nào thu mua được hai chiếc hàng không mẫu hạm này.

Hiện tại Diệp Khai đã hoài nghi đối phương chính là nhân viên tình báo của Hàn Quốc, kế hoạch của nước Cộng hòa thu mua hàng không mẫu hạm, tuyệt đối là bọn hắn cầu còn không được, thậm chí nếu so với kỹ thuật lãnh phóng còn hấp dẫn hơn, cho nên đây là vật mà bọn hắn tất nhiên phải lấy.

- Ta cảm thấy, Diệp Khai căn bản cũng không có cân nhắc qua, nhất định phải cùng Hàn Quốc đi đoạt hai chiếc hàng không mẫu hạm kia.

Lê thúc dù sao cũng là cáo già, rõ ràng đoán được dụng tâm của Diệp Khai.

- Hắc hắc…

Diệp Khai cười cười, coi như là thừa nhận quan điểm của Lê thúc.

Tương đối mà nói, ngành đóng tàu của Hàn Quốc so với nước Cộng hòa thì phát triển hơn một chút.

Năm 1973, khi Hàn Quốc hiện đại hóa tập đoàn công nghiệp nặng đã chế tạo một chiếc tàu hàng rất lớn, ngay lúc đó liền mở ra ngành công nghiệp đóng tàu của họ.

Năm 1974, Hàn Quốc tiếp thu đơn đặt hàng chế tạo thuyền chỉ chiếm có 2.8%, nhưng đến năm 1984, đơn đặt hàng đã chiếm 17.4% toàn cầu rồi.

Trước mắt ở Hàn Quốc có hơn 130 xí nghiệp chế tạo thuyền, kể cả 5 xí nghiệp lớn thuộc hiệp hội đóng tàu cùng 4 xướng đóng tàu bình thường, cùng với các Hội viên xí nghiệp chèo thuyền nhỏ có 124 xí nghiệp, trong đó có 5 xưởng đóng tàu lớn có khả năng tạo được 95 % nhu cầu cả nước. ngành đóng tàu chủ đạo: sản xuất, đồng thời có 5 xưởng đóng tàu lớn có thể xuất ra hải ngoại.

Mà những tàu chở dầu, tàu Container, tàu hóa lỏng khí thiên nhiên cho Hàn Quốc chế tạo có nhiều hình thức, như sản xuất tàu Trữ dầu, tàu cao tốc, cùng thuyền cỡ lớn dùng để chở khách… đã vươn lên đứng đầu.

Từ thập nên 80, xí nghiệp tạo thuyền của Hàn Quốc đã bắt đầu tiến quân đến thị trường quốc tế, trải qua nhiều năm phát triển như vậy, ngành công nghiệp đóng tàu của Hàn Quốc đã chiếm lĩnh 30% thị trường quốc tế, có sức ảnh hưởng rất lớn.

Đã có trụ cột như vậy, hơn nữa xung quanh Hàn Quốc đều là biển, lại có lịch sử bị nước Nhật khi dễ, cho nên có quyết tâm tự mình cố gắng, một mực sẽ không dao động, đối với loại hàng không mẫu hạm to lớn trên biển này, bọn hắn đã sớm thèm chảy nước miếng.

Đó là do kỹ thuật kiến tạo hàng không mẫu hạm và kỹ thuật Cự Luân kiến tạo khác nhau quá lớn, từ dùng tài liệu đến cách sắp xếp thiết ké đều không giống nhau, cho nên Hàn Quốc cho dù là tự mình nghĩ cách chế tạo được hàng không mẫu hạm, cũng không có năng lục để thực hiện.

Hôm nay đã có cơ hội mua sắm hàng không mẫu hạm của Nga trong tay, bọn hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn hắn, chính là nước Cộng hòa.

- Nếu có một phần kế hoạch tuyệt mật mua sắm hàng không mẫu hạm như vậy, đối với người Hàn Quốc, lực hấp dẫn lớn hơn nhiều so với kỹ thuật lãnh phóng, không sợ bọn họ không mắc câu.

Diệp Khai nói ra:

- Hơn nữa, hàng không mẫu hạm để trong tay người Hàn Quốc, so với để trong tay của chúng ta lại có lợi hơn một chút.

- Vì cái gì?

Chung Ly Dư và Tạ Quân Ngọc đều tỏ vẻ không thể lý giải được ý tứ của Diệp Khai.

- Nga chắc chắn sẽ không bán cho chúng ta hai chiếc hàng không mẫu hạm đó, ngươi yên tâm đi.

Diệp Khai nói ra:

- Cái này quan hệ đến chiến lược bố cục ở Viễn Đông, bọn hắn thà rằng đem hàng không mẫu hạm hủy đi, cũng sẽ không cho chúng ta tiện nghi. Cho nên bọn hắn càng có khuynh hướng đem hàng không mẫu hạm bán cho người Hàn Quốc hơn, không chỉ bởi vì người Hàn Quốc có tiền, càng là bởi vì bọn họ chỉ là tiểu quốc, mặc dù có hàng không mẫu hạm, cũng không thể gánh nổi chi tiêu khổng lồ tiếp theo.

- Ý của ngươi là, nhường cho người Hàn Quốc cao hứng một hồi, sau đó bọn hắn sẽ phát hiện, thật ra là đã mời về một ôn thần?

Tạ Quân Ngọc cau mày hỏi.

- Không sai biệt lắm là dạng như vậy.

Diệp Khai cười hồi đáp.

Tiểu quốc dù sao cũng là tiểu quốc, không có khả năng chịu nổi chi tiêu lớn như vậy, mặc dù là đối với một con thuyền hàng không mẫu hạm, chi phí bảo dưỡng cũng là rất cao, mà mặc dù Hàn Quốc có tiền, nhưng cũng không phải là từ gió lấy tới, chính phủ và xí nghiệp là hai chuyện khác nhau, cho nên không thể chỉ nhìn bọn họ tiêu quá nhiều tiền vào hàng không mẫu hạm được.

Chủ ý của Diệp Khai quả thật là độc đấy, trước lợi dụng kế hoạch giả mua hàng không mẫu hạm, lại để cho người Hàn Quốc biết “điểm mấu chốt” trong vấn đề này của nước Cộng hòa, sau đó tốn một khoản tiền lớn mua vào hàng không mẫu hạm của Nga, về sau bọn hắn sẽ phát hiện mình căn bản không nuôi nổi vật khổng lồ như vậy, chỉ đành qua tay bán lại.

Nhìn trái nhìn phải, sẽ phát hiện chỉ có nước Cộng hòa là có khả năng nguyện ý tiếp nhận chuyển nhượng của bọn họ, bởi vì người Mỹ sẽ không đời nào mua sắm loại vật này, nước Nhật muốn mua nhưng mà không dám mua, nếu không sẽ khiến cho kinh tế xã hội bị phản ngược, hơn nữa giữ Hàn Quốc và Nhật Bản có ân oán thật sự là quá lâu, thà rằng hủy đi cũng không thể bán cho nước Nhật, còn mặt khác, chung quanh sẽ không tìm được ai mua nổi nữa.

- Chúng ta coi đây là mượn tiền người Hàn Quốc, thay chúng ta bảo dưỡng hai cái hàng không mẫu hạm này, đợi đến cơ hội thích hợp, lại ra tay lấy xuống, đây là kết quả tốt nhất rồi.

Diệp Khai nói ra.

Hắn nói cơ hội, dĩ nhiên là khủng hoảng tài chính năm 97 ở Á Châu, Hàn Quốc thân là một trong bốn tiểu long, lúc này đây vì khủng hoảng tài chính sẽ tổn thất nặng nề, căn bản là vô lực nuôi sống hàng không mẫu hạm lớn như vậy, chỉ có thể bán ra.

Trên thực tế, xí nghiệp trong nước mua được một con thuyền hàng không mẫu hạm, cũng là mua trong tay người Hàn Quốc đấy.

- Ý nghĩ của ngươi rất tốt, hy vọng có thể như nguyện đi.

Bất quá lúc này, mọi người đối với cách nghĩ của Diệp Khai, vẫn tương đối hoài nghi, bởi vì cũng không có quá chắc chắn.

Mọi người ai cũng không dự liệu được, vài năm sau sẽ phát sinh khủng hoảng tài chính ở Á Châu, người Hàn Quốc sẽ xuống dốc ngay cả quần đều không có mà mặc.

Mà càng làm cho người khác không thể nào tiếp nhận được một chuyện, là Hàn Quốc phục hưng, nhưng thật ra là chiếm lĩnh thị trường của nước Cộng hòa mới hoàn thành được. Nếu như không phải có thị trường khổng lồ của nước Cộng hòa, người Hàn Quốc ngay cả vài thập niên đều không thể khôi phục lại đưuọc, bọn hắn trong vài chục năm đó, thay thế thị trường điện tử ở nước Cộng hòa mà nước Nhật chiếm lĩnh, lần thứ hai lại được tân sinh.

Hai quốc gia là Hàn Quốc và Nhật Bản đối với sản phẩm điện tử lũng đoạn, đè ép các nhà máy sản xuất điện tử trong nước rất lớn, khiên cho ngành sản xuất điện tử trong nước vừa mới sinh ra đã bị tai họa ngập đầu, cơ hồ hoàn toàn không có quyền sở hữu tri thức về sản phẩm, chỉ có thể biến thành xí nghiệp làm thay, lăn lộn kiếm tiền ăn cơm.

Gần đây Diệp Khai đối với bổng tử ( Hàn Quốc) không có hảo cảm gì, lúc này lại hoài nghi là bọn họ tạo ra sự kiện Hoàng Tùng Minh, cho nên muốn dùng tâm tư thiết kế một cái bẫy kéo bọn hắn xuống, coi như là thu trước một chút tiền lãi đi.

Mặc dù Lê thúc, Chung Ly Dư và Tạ Quân Ngọc đồng dạng cho rằng ý nghĩ của Diệp Khai là hão huyền, có chút không cho là đúng, nhưng mà cách nghĩ của Diệp Khai có chút cơ sở đấy, cũng chưa chắc là không có khả năng thành công, vì vậy cũng đồng ý hành động của hắn.

Cho nên Chung Ly Dư dựa theo ý tưởng của Diệp Khai, bắt đầu tiến hành định ra kế hoạch mua hàng không mẫu hạm từ Nga, Lê thúc đối với cái này cũng làm ra cống hiến nhất định, hắn lập tức lấy nhiều tư liệu phụ trợ tới từ máy điện báo, gia nhập vào trong đó, lấy đó chứng minh phần tài liệu này có tính chân thật.

Đến buổi tối, mọi người liền thấy “Kế hoạch tuyệt mật” dày đến 150 trang.

- Ha ha, giăng khắp móc câu ở ven sông, cuối cùng con rùa lại dính câu.

Lê thúc nhìn phần “Kế hoạch tuyệt mật” được khẩn cấp chế tạo ra này, cũng cảm thấy có chút buồn cười, chỉ hy vọng là kế hoạch của Diệp Khai có thể có hiệu quả.

Nói như vậy, chuyến đi này của chính mình, liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ cần bắt được một tên gián điệp trong tổ chức của đối phương, trên cơ bản có thể phong tỏa những người khác rồi, đây cũng là thường thức.

Trên thực tế, đối với tình huống về nhân viên tình báo trong nước của Hàn Quốc, Quân tình bộ cũng có sự hiểu biết nhất định, chỉ là chưa nắm được các điều kiện tiên quyết, ngươi cũng không có biện pháp gì để bắt họ.

Là thành hay bại, chính là xem vào hành động lần này rồi.

Buổi sáng ngày kế tiếp, lúc làm việc, một chiếc xe Jeep treo bảng Tổng tham mưu, được mấy chiếc xe của quân khu hộ tống, chạy vào căn cứ Hoa Đông thần vận, rất nhiều người đều thấy được.

Sau đó, lúc tan việc vào buổi trưa, một đám công nhân bắt đầu đồn đại một tin tức.

- Nghe nói lại muốn mua thêm một con thuyền hàng không mẫu hạm rồi, chắc là mua từ Nga.

Người có tin tức linh thông bắt đầu truyền bá tin tức rồi.

- Làm sao có thể? Hiện tại cái kia còn chưa có làm xong.

- Cái này ngươi không hiểu, người Nga nuổi không nổi hàng không mẫu hạm rồi, cho nên đang tìm người mua, tổng giám đốc của căn cứ chúng ta có con đường mua này, đang cùng người của Nga tiến hành tiếp xúc.

- Người của tổng tham mưu đến là vì chuyện gì?

- Đương nhiên là làm ra một ít ý kiến mang tính chỉ đạo rồi, mua hàng không mẫu hạm về còn không phải cho hải quan dùng nha, chẳng lẽ lại lưu lại dùng để đánh cá?

Mọi người nghị luận ầm ĩ, đã nói lên một vấn đề, người của tổng tham mưu đưa đến căn cứ một phần tài liệu vô cùng trọng yếu.

Căn cứ vào nội dung phần văn kiện này, có thể là muốn triển khai hành động thu mua hàng không mẫu hạm của Nga.

Tin tức trọng yếu như vậy, quả nhiên đã rơi vào tai người có lòng.

Tạ Quân Ngọc trực tiếp trở về Thánh Vương tân khu, bởi vì việc bên kia đã xong, Thánh Vương tân khu cần có nàng đến chủ trì công tác.

Diệp Khai lại không có thời gian dông dài, bởi vì ở Kinh thành vừa truyền tới tin tức, nói là đồng chí Phương Hòa đã khởi hành, chẳng mấy chốc sẽ đến Minh Châu, hắn nhất định phải tới chào đón, bằng không mà nói, lại để cho Phương lão chờ hắn, vậy coi như là quá không ra thể thống gì rồi.

Kết quả hắn vừa tới Minh Châu, liền nhận được điện thoại của Lê thúc.

- Ha ha, vận khí không tệ.

Trong điện thoại, Lê thúc lộ ra rất vui vẻ.

- Làm xong?

Diệp Khai nghe xong, cũng có một ít kinh hỷ, không nghĩ tới đối phương lại thiếu kiên nhẫn như vậy, đã động thủ rồi.

- Còn có một chút vấn đề, bất quá đã an bài bên Minh Châu xử lý rồi, vấn đề cũng không lớn.

Lê thúc hồi đáp:

- Sau đó ta cũng sẽ đến Minh Châu.

- Cái cảm giác tới tới lui lui này…

Diệp Khai cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Nghe Lê thúc nói, đối phương phái người động thủ, muốn lấy được phần “Kế hoạch tuyệt mật” kia, lại thật không ngờ cái này căn bản là bẫy rập do Diệp Khai bọn hắn bố trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.