Quan Môn

Chương 1129: Chương 1129: Nhìn không ra quan hệ




Chừng hơn mười sĩ quan cấp bậc khác nhau từ trên xe nhảy xuống, còn có hơn hai mươi binh sĩ vũ trang đầy đủ đứng hai bên cảnh giới, toàn trường như lâm đại địch.

Đám con cháu nín re, hiển nhiên là hết hồn với cảnh này.

Thiếu tướng sau khi xuống xe thì xem như không có đám Trần Nhiên, bước thẳng đến trước mặt Diệp Khai.

“ Đồng chí Diệp Khai?” Thiếu tướng nhìn về phía Diệp Khai, cẩn thận hỏi một câu.

“Tôi là Diệp Khai.” Diệp Khai đáp lại, hắn cũng không biết vị thiếu tướng này.

Nhân vật trong quân quá nhiều, đeo được ngôi sao tướng cũng tới hơn ngàn. Tuy rằng Diệp Khai có quan hệ chặt chẽ với quân đội, lực ảnh hưởng trong này cũng rất lớn nhưng thậm chí là cả cấp bậc thượng tướng cũng chưa biết hết, càng không nói cấp bậc trung tướng và thiếu tướng còn nhiều hơn.

Bên quân khu tỉnh Giang Hoài ít nhiều trước kia đã được bác cả Diệp Tử Kiện tiết chế, tính ra cũng không phải người ngoài, cho nên Diệp Khai lần này tới đây liền liên hệ thẳng với quân khu Giang Hoài, đỡ phải lui tới chỗ địa phương.

“ Chào đồng chí Diệp Khai, tôi là chính ủy Ngư Thức Phàm của quân khu tỉnh Giang Hoài.” Thiếu tướng xác nhận không lầm, liền nhiệt tình bắt tay Diệp Khai.

“Nguyên lai là Ngư chính ủy, thật sự là quấy rầy.” Diệp Khai nghe vậy, lập tức tỏ vẻ cảm tạ.

“Tư lệnh quân khu Lâm Tiên Giác vào kinh họp, trước khi đi đã dặn tôi tiếp đãi chu đáo đồng chí Diệp Khai.” Ngư Thức Phàm cười nói với Diệp Khai,“ Nói ra thì mọi người cũng không là người ngoài.”

“Tôi chỉ cảm thấy hoàn cảnh quân khu không tệ, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để ở, không nghĩ tới Ngư chính ủy tự mình lại đây, thật sự là hổ thẹn.” Diệp Khai tỏ vẻ nói.

Trên thực tế, tuy rằng người ngoài không quá rõ ràng thân phận khác của Diệp Khai nhưng đối với quân nhân cao cấp như Ngư Thức Phàm thì đều biết những nhân vật trong cục cảnh vệ trung ương. Vì thế mà chính ủy Ngư Thức Phàm mới có thể nói mọi người không phải người ngoài.

Này không phải người ngoài, một là tầng quan hệ với Diệp Tử Kiện, phương diện khác còn là thân phận thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương của Diệp Khai. Thân phận này nửa quân đội nửa cảnh vệ, cũng kéo được quan hệ trong quân đội.

Chỉ là Diệp Khai lần đầu tiên đến tỉnh Giang Hoài, dĩ nhiên hiểu được mọi việc cần kín đáo nên mới không nhắc đến chuyện này. Nếu không sẽ đem lại áp lực quá lớn cho địa phương, không tiện cho thực hiện mục tiêu chính.

Dựa theo bản ý của Diệp Khai, lúc này có thể thích hợp biểu hiện một chút năng lực của mình, làm cho đối phương có điều cố kỵ nhưng cũng không nghĩ đến hù dọa. Dù sao mục đích chủ yếu lần này của hắn là dẫn xà xuất động, muốn làm rõ ràng vấn đề Tùng Hoa thực nghiệp, lôi ra ánh sáng một số quan viên liên qua.

Vạn nhất đối phương phát hiện lai lịch cực lớn của Diệp Khai, không thể trêu chọc vậy thì kết quả sinh ra hoàn toàn bất đồng. Bọn họ sẽ lập tức đem tiền ra trả, Diệp Khai muốn kiếm cớ không dễ dàng như vậy .

Ngư chính ủy cùng Diệp Khai hàn huyên một hai câu, giới thiệu người của nhau.

“Vậy đi, Trần huynh.” Diệp Khai xoay sang nói với Trần Nhiên nói,“Tôi đi trước với Ngư chính ủy một chút, chuyện cần nói đợi đến bữa tiệc giữa trưa.”

“Tốt, nếu Ngư chính ủy cùng Diệp thị trưởng có việc muốn nói, chúng tôi mở tiệc đợi ở khách sạn Vân Mộng.” Trần Nhiên tuy rằng đối mặt Ngư Thức Phàm hơi khép nép nhưng dù sao cũng là công tử của phó bí thư tỉnh ủy, thấy qua rất nhiều trường diện, không đến mức lắp bắp,“Ngư chính ủy nếu có thời gian, rất hân hạnh được đón tiếp?”

“Không cần , tôi còn có chuyện bên quân khu.” Ngư Thức Phàm cũng không có hứng thú xã giao với đám con cháu cao quan như Trần Nhiên.

Mọi người không cùng một giới, dĩ nhiên không có giao tình gì. Hơn nữa, tuy nói rằng quân dân một nhà nhưng nếu như quân đội nếu cùng địa phương có quan hệ quá chặt chẽ thì cũng không phải chuyện tốt gì, dễ dàng xảy ra vấn đề .

Ngư chính ủy cẩn thủ bổn phận, tự nhiên không muốn dây dưa với đám con cháu cao quan như Trần Nhiên, vì thế cự tuyệt lời mời của đối phương.

Trên thực tế, Trần Nhiên cũng chỉ mời xã giao Ngư Thức Phàm.

Ngư Thức Phàm nếu thật sự cùng đi dự tiệc với Diệp Khai vậy thì sẽ ảnh hưởng đến một số an bài của Trần Nhiên. Dù sao nói chuyện trả nợ thật sự không thích hợp có kẻ thứ ba, nếu không sẽ có rất nhiều thứ không tiện nói.

Song phương ước định thời gian, địa điểm, Trần Nhiên còn bố trí một chiếc xe đi sang quân khu, đỡ phải đến lúc đó Diệp Khai không tìm thấy khách sạn.

Đối với chuyện này, Diệp Khai cũng không có cự tuyệt, dù sao bọn họ đối với bên này quả thật không quá quen.

Nhìn đám Diệp Khai nhanh chóng lên xe của quân khu rời khỏi, Trần Nhiên nói với người bên mình,“Đi thôi, chúng ta cũng trở về.”

“Đi một chuyến này thật sự không đáng.” Có người bất mãn nói thầm,“Không công ở sân bay mấy tiếng, giờ cũng không đón được ai.”

“Đúng vậy, như thế nào quân khu lại phái người tới, chẳng lẽ hắn có quan hệ với?” Cũng có người hoài nghi.

“Được rồi, đừng đoán nữa.” Trần Nhiên đối với chuyện này cũng thấy nghi ngờ,“Chúng ta đi về trước, có chuyện gì cũng đừng nói bừa, khiến cho khắp thế giới đều biết chúng ta làm gì.”

Tình huống hiện tại đã rõ ràng, Diệp Khai khẳng định là có quan hệ đặc thù với người của quân khu. Nếu không sao có thể khiến thiếu tướng chính ủy quân khu tự mình tới đón?

Nhưng Trần Nhiên cũng thấy hơi lạ, nếu như chỉ là quan hệ riêng, ví dụ như Diệp Khai là con cháu bạn bè của Ngư Thức Phàm vậy Ngư Thức Phàm cũng không cần rầm rộ như vậy tới đây đón. Nhiều nhất chỉ là mặc thường phục, đi một hai chiếc xe như vậy đủ rồi, không cần bày ra trận trượng lớn như vậy.

Chẳng lẽ bản thân Diệp Khai có giá trị để Ngư Thức Phàm có lễ ngộ như vậy?

Trần Nhiên nghĩ nghĩ, chung quy cảm thấy không có gì rõ ràng, thôi không nghĩ ngợi, chỉ lo sau khi trở về bố trí tiệc chiêu đãi, xem Diệp Khai phản ứng thế nào còn xử lý.

Theo sự sắp đặt của Trần Nhiên, đoàn xe thứ tự rời khỏi sân bay, chạy về thành phố.

Là thành phố tỉnh lỵ của một tỉnh có kinh tế phát triển của vùng duyên hải, thành phố Vân Thu có vẻ phồn hoa, không thiếu các loại xe sang.

Kinh tế tư nhân của tỉnh Giang Hoài thật sự khá phát triển, nổi bật trong số mấy tỉnh thành của vùng duyên hải. Tỉnh Giang Hoài trước kia thường có thiên tai, khiến cho rất nhiều người không an tâm theo nông nghiệp mà xa xứ đi tỉnh ngoài kinh doanh.

Thời gian lâu, tỉnh Giang Hoài hình thành nên rất nhiều đoàn thể du thương. Sau khi cải cách thì những đoàn thể du thương đó dần dần tích lũy tư bản tương đối hùng hậu, bắt đầu giao thiệp với nhiều ngành sản xuất, hơn nữa phát triển không tệ.

Tùng Hoa thực nghiệp của Vương Tùng cùng Trần Nhiên tuy rằng cũng không thể nói dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng nhưng lực ảnh hưởng tại địa phương vẫn khá lớn. Đương nhiên, điều khiến người ta chú ý nhất là đoàn xe của bọn họ thường phóng ầm ầm trên đường.

Tựa hồ dân chúng thành phố Vân Thu sớm đã thành thói quen nhìn thấy như vậy.

Ngay cả cảnh sát giao thông cũng lựa chọn nhắm mắt làm ngơ đối với đoàn xe bất chấp đèn xanh đèn đỏ này. Dù sao thế lực đám con cháu này quá lớn, chặn lại cũng chỉ phí thời gian mà thôi. Nếu ngươi thật sự điều tra bọn họ không chắc còn có thể rước lấy cấp trên mất hứng, kết quả là không hay ho.

Lúc Trần Nhiên trở lại khách sạn chỉ thấy Vương Tùng mệt mỏi chạy lại đây.

Nhìn thấy đám Trần Nhiên không đón được người, Vương Tùng giật mình,“Làm sao vậy, không đón được người sao? Hay là máy bay hoãn lại tối nay ?”

“Đừng nói nữa, người của quân khu đón đi rồi.” Trần Nhiên đang bực dọc nên nói lại với Vương Tùng,“Cũng không biết Ngư chính ủy của quân khu có quan hệ gì với hắn, thoạt nhìn thần thần bí bí , không biết đang làm trò gì?”

“Chuyện này thì không rõ ràng lắm.” Vương Tùng nghe xong, cũng có chút tò mò, bất quá hắn lắc lắc đầu nói,“Mặc kệ, chắc là quan hệ riêng mà thôi. Nếu Diệp Khai đáp ứng giữa trưa dự tiệc, như vậy chúng ta đợi, có gì đến đó nói sau cũng không muộn.”

Trần Nhiên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với s kiến của Vương Tùng.

Mặc kệ Diệp Khai bối cảnh như thế nào, chỉ cần hắn tới đây nói chuyện như vậy còn có cơ hội để hắn hoãn chuyện trả nợ. Về phần giữa quân khu có quan hệ gì với hắn thì đối với Tùng Hoa thực nghiệp không có ảnh hưởng thực chất.

Vương Tùng nhìn lại thực đơn khách sạn một lần, cảm thấy không có gì mới, nghĩ đến nhân vật như Diệp Khai có gì chưa nếm qua? Hải sâm cá muối cái gì, thực không phải hiếm lạ.

“Có gì mới mẻ như kỳ nhông cùng cầy hương không?” Vương Tùng nói với quản lý khách sạn,“Món ăn thôn quê là tốt nhất, chẳng phải còn tê tê sao, lấy ra cả đi.”

Bên khách sạn liên tục gật đầu, thật ra thì khách sạn này là của đám Vương Tùng. Ông chủ đã lên tiếng thì bên dưới phải làm theo, về phần nói kỳ nhông cùng cầy hương không thiếu, chỉ có tê tê không nhiều nhưng cũng không thành vấn đề. Dù trong khách sạn không có thì tìm bên cạnh cũng có một hai con.

“Tìm vài cô nương xinh đẹp, phải thanh thuần một chút .” Trần Nhiên suy nghĩ rồi bổ sung,“ Lần này tới đây đều là nam nhân, huyết khí phương cương, chuyện này phải an bài tốt.”

“Không sai.” Vương Tùng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý,“Nhất là chiêu đãi Diệp Khai, phải tìm hoa chưa chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.