Quan Môn

Chương 1130: Chương 1130: Tình huống có vẻ phức tạp




Diệp Khai sau khi lên xe của Ngư Thức Phàm thì cả đoàn xe của quân khu liền rầm rộ phóng đi.

Kỳ thật trong lòng Diệp Khai cũng cảm thấy có chút kỳ quái, theo đạo lý thì hắn và Ngư Thức Phàm vốn không quen biết, đối phương cũng cấp bậc thiếu tướng, làm chính ủy quân khu, không đến mức chỉ vì một cú điện thoại của mình mà đến đây đón, chắc chắn là có chuyện.

Tuy rằng cấp bậc của hắn cũng là thiếu tướng nhưng không mấy người biết đến.

Nhưng nhìn biểu hiện của Ngư Thức Phàm thì không giống như tới vì công việc bình thường, hoặc là đơn thuần kết giao nhân tình mà còn có ý giao hảo. Chẳng lẽ đây là cái gọi “Lễ hạ cùng người, tất có sở cầu” sao?

Chỉ là Ngư Thức Phàm cũng không nói rõ nguyên nhân, cho nên Diệp Khai cũng không chủ động hỏi, nếu không lại thấy phiền toái. Nếu đối phương không có ý như vậy thì lại thấy xấu hổ.

Diệp Khai nhìn sang bên cửa kính xe, nhìn thấy hai bên đường đều là cây to. Lúc này trời đang tiết thu nên cây cối đều xanh tốt, nhìn qua rất hân hoan.

Trên đường lớn không ngừng thấy được xe sang chạy qua.

“ Kinh thế tỉnh Giang Hoài mấy năm nay phát triển rất được, người có tiền càng ngày càng nhiều .” Tựa hồ là đoán được suy nghĩ của Diệp Khai, Ngư Thức Phàm nói,“ Vào nửa đầu năm nay, tai nạn giao thông ở thành phố Vân Thu xảy ra rất nhiều so với cùng kỳ năm trước, từ đó có thể thấy xe tư rất nhiều.”

“Điều này thì đúng, theo sự phát triển liên tục của kinh tế trong nước, xe tư sẽ bước vào giai đoạn phát triển bùng nổ.” Diệp Khai là người từng trải, tự nhiên biết tình huống phát triển sau này, hắn nói tiếp với Ngư Thức Phàmp,“Nếu cứ liên tục phát triển như vậy thì mười năm sau, người thường có được xe riêng sẽ rất nhiều. Mà hai mươi năm, đại bộ phận gia đình đều có được xe hơi của mình, thậm chí sẽ xuất hiện hiện tượng trong một gia đình có nhiều xe hơi.”

“Có lợi hại như vậy?” Ngư Thức Phàm tuy rằng phát ra vài câu cảm khái, nhưng vẫn có chút nghi ngờ với nhận định của Diệp Khai.

Đừng nói Ngư Thức Phàm không tin, đoán chừng phần lớn người ở giai đoạn hiện nay cũng không tin tưởng phán đoán của Diệp Khai.

Tuy rằng nói thời gian mười năm hoặc là hai mươi năm đủ để thay đổi rất nhiều. Nhưng theo tốc độ phát triển kinh tế trong nước thì dường như rất khó khăn đạt tới mục tiêu như Diệp Khai.

Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng nhìn theo tiêu chuẩn tiền lương công nhân thì chắc gửi ngân hàng cả đời cũng không đủ dùng mua xe hơi. Dù sao một chiếc Audi chừng hơn mười vạn mà lương bình quân công nhân một năm chỉ có hai ba trăm tệ.

Chênh lệch như vậy thật sự quá lớn, cho nên Ngư Thức Phàm cảm thấy khả năng này tính không lớn.

“Chắc chắn.” Diệp Khai gật đầu, khẳng định,“ Thời gian mười năm đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, Ngư chính ủy không ngại nghĩ một chút, đời sống sau khi mới cải cách so với đời sống hiện tại chênh lệch như thế nào?”

“Ha ha, anh muốn nói biến hóa trong đó quả thật rất lớn.” Ngư Thức Phàm cười xoa cằm, dường như đang nhớ lại,“ Nhớ năm đó cả toàn bộ tập đoàn quân chúng tôi cũng không có mấy chiếc xe cho lãnh đạo sử dụng. Nhưng hiện tại thì sao, ngay trong xe công vụ của quân khu Giang Hoài đã có rất nhiều xe nhập khẩu. Trước kia tôi thật không dám tưởng tượng, về phần nói biến đổi trong đời sống còn lớn hơn nữa.”

“Đúng vậy, dựa theo quy luật kinh tế phát triển gia tốc thì mỗi mười năm sẽ có một lần đột biến. Cho nên tình huống mười năm sau sẽ hoàn toàn khác với hiện giờ, gia đình bình thường có xe hơi không hề là hiếm lạ mà là một hiện tượng phổ biến.” Diệp Khai nói.

Ngư Thức Phàm nghe xong Diệp Khai nói vậy, không khỏi lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Làm chính ủy quân khu, đại bộ phận lực chú ý của Ngư Thức Phàm đều tập trung vào phương diện kiến thiết quân đội, nhưng cũng không thể không biết qua về chuyện của địa phương. Bởi vậy ông vừa cân nhắc qua lời của Diệp Khai liền lập tức có ý tưởng,“Đồng chí Diệp Khai, dựa theo tiên đoán của anh thì nghành sản xuất ô tô trong nước sẽ tiến vào giai đoạn bùng nổ, như vậy được lợi đầu tiên sẽ là nghành nào?”

“ Người là sắt, cơm là cương, ô tô muốn chạy nhanh thì dựa vào cái gì?” Diệp Khai cười hỏi ngược lại.

“Xăng!” Ngư Thức Phàm đầu óc cũng không chậm, lập tức liền cười hồi đáp.

Nói đến đây, Diệp Khai đại khái cũng có đoán được tâm tư của Ngư Thức Phàm, chắc là ông đang cân nhắc bố trí sản nghiệp của quân khu, nhất thời còn chưa tìm được hứng đầu tư phù hợp. Lúc này hỏi kế Diệp Khai, dĩ nhiên là biết hắn là hành gia về phương diện này, hơn nữa lại có lão Sở gia là thân thích chuyên làm kinh tế kiến thiết.

Đã có uyên nguyên như vậy, Ngư Thức Phàm đương nhiên cho rằng Diệp Khai có ánh mắt nhìn xa trong phương diện này.

Diệp Khai cũng cười lên, gật gật đầu, tỏ vẻ Ngư Thức Phàm đoán đúng.

“Kỳ thật không chỉ có là xăng, toàn bộ thị trường nhập khẩu xe cũng sẽ phi thường bùng nổ.” Diệp Khai thuận miệng nói thêm vài câu,“Nếu tại phương diện này có điều kiến thụ, sẽ có thể tích lũy tài phú kinh người trong vài năm tới. Hơn nữa giao thiệp sâu với lĩnh vực chế tạo xe thì tiền lời liền lớn hơn nữa, điều kiện tiên quyết là có được quyền tri thức tự chủ và độc quyền kỹ thuật của mình.”

Ngư Thức Phàm cảm khái một câu,“ Nói chuyện với quân một buổi còn hơn mười năm đọc sách. Tôi đang do dự, hiện tại nghe anh nói như vậy, xem như có quyết định .”

“Sự tình gì mà khiến Ngư chính ủy đau đầu như vậy?” Diệp Khai có chút tò mò hỏi.

“Chính là vấn đề một số sản nghiệp của quân khu.” Ngư Thức Phàm giải thích nói,“Nguyên lai quân khu có mấy trạm xăng dầu, hiện tại trên có yêu cầu bảo chúng tôi rời khỏi hạng mục kinh doanh này.”

“Chuyện này tôi có nghe nói qua, nếu trên có chỉ lệnh, chúng ta tự nhiên vâng theo.” Diệp Khai gật đầu tỏ vẻ chính mình đã nghe nói qua chuyện này.

Trên thực tế, những năm này quân đội cũng tiến vào kinh thương rất nhiều. Cho nên cấp trên cảm thấy cần phải siết chặt vấn đề này, vì thế ban hành văn kiện ra lệnh quân đội rời khỏi các hạng mục kinh doanh, không hy vọng quân đội tiến quá sâu vào tiền, ảnh hưởng sức chiến đấu, về phương diện khác cũng là vì không cùng dân tranh lợi.

Nếu không với lực lượng cường thế của bộ đội sẽ dễ dàng áp chế dân doanh trong nhiều lĩnh vực, ảnh hưởng buôn bán công bình, loại tình huống này trường kỳ phát triển sẽ xảy ra vấn đề lớn .

Bất quá đây cũng không phải chuyện gì lớn, Diệp Khai rất ngạc nhiên vì sao Ngư Thức Phàm lại phân vân về vấn đề này.

“Là có chuyện như vậy.” Ngư Thức Phàm giải thích nói,“ Tình hình kinh doanh mấy trạm xăng dầu của quân khu đều bình thường, lợi nhuận thật ra có nhưng không nhiều lắm, ăn vào vô vị mà vất đi đáng tiếc.”

Tình huống như vậy đối với quân khu không quá có ý nghĩa nhưng đối với cá nhân lại khác, thật ra là đứa cháu của Ngư Thức Phàm gần đây không có chuyện gì làm nên nghe nói quân khu tính chuyển nhượng trạm xăng liền có ý mua lại để tự mình kinh doanh.

“Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, vừa mới tốt nghiệp liền cảm thấy lão tử thứ nhất thiên hạ.” Ngư Thức Phàm nói,“Cháu tôi có ý tưởng này nhưng trong nhà đều phản đối, cảm thấy đầu tư quá lớn, hơn nữa phiêu lưu cũng rất cao, một khi cầm vào tay, tương lai không phát đạt thì đúng là mất sạch.”

Ý chí của đứa cháu Ngư Thức Phàm cũng rất kiên định, vẫn bám lấy Ngư Thức Phàm muốn hoàn thành chuyện này. Ngư Thức Phàm đau đầu, nếu đồng ý với cháu mình, kinh doanh không xong rồi vỡ nợ lại khiến cả nhà oán trách.

“Chuyện này thật ra có thể làm .” Diệp Khai cảm thấy chuyện này không có gì không thể làm nếu quân khu phải chuyển nhượng vài trạm xăng dầu vậy phải có người tiếp nhận, về phần nói ai tiếp nhận thì quan trọng gì?

“Có thể bảo đảm lợi nhuận của trạm xăng dầu, hơn nữa annh không nên nhìn hiện giờ đã có nhiều trạm xăng dầu tư. Quốc gia sẽ ra phương án rút hết các trạm xăng dầu không hợp pháp, những trạm xăng dầu chính quy sẽ khan hiếm tài nguyên.” Diệp Khai nói với Ngư Thức Phàm,“Cho nên, cháu của anh mua lại chắc chắn sẽ kiếm được, chỉ qua vài năm sẽ gấp mười lần giá gốc, thậm chí hai mươi lần cũng có người cướp mua lấy.”

Ngư Thức Phàm nghe xong, cảm thấy khá cao hứng , người khác nói còn chưa chắc nhưng thân phận Diệp Khai thế nào, trên cơ bản chính là hướng đi của kinh tế, vì thế ông liền tỏ vẻ cảm tạ.

“Đồng chí Diệp Khai tới đây lần này là vì chuyện của Tùng Hoa thực nghiệp?” Ngư Thức Phàm bỗng nhiên hỏi Diệp Khai,“Vừa rồi đụng mấy đứa nhỏ ở sân bay, trong đó có con của Trần phó bí thư, cũn có mấy đứa là con cháu lãnh đạo tỉnh, đều bám lấy Tùng Hoa thực nghiệp.”

“Đúng vậy, Tùng Hoa thực nghiệp thiếu xí nghiệp bên Đông Sơn của chúng tôi hơn ba triệu. Lần này tôi tới đây là vì giải quyết chuyện này , phỏng chừng sẽ ở lại thành phố Vân Thu vài ngày mới được.” Diệp Khai gật đầu thừa nhận điểm này.

“Chuyện này không dễ giải quyết .” Ngư Thức Phàm lắc đầu nói, ông thấy Diệp Khai nhìn mình vẻ nghi ngờ thì nói thêm,“Chuyện này không có quan hệ với tôi, nhưng tôi đóng quân ở bên cạnh nên cũng nghe được một số chuyện, Tùng Hoa thực nghiệp quả thực có quan hệ chặt chẽ với tỉnh.”

“Nga.” Diệp Khai gật gật đầu, thầm nói ngay cả chính ủy quân khu Ngư Thức Phàm cũng từng nghe nói qua Tùng Hoa thực nghiệp, biết họ có quan hệ chặt chẽ với tỉnh vậy thì chuyện này khẳng định không sai. Cũng khó trách ông nói chuyện Tùng Hoa thực nghiệp không dễ giải quyết.

“Không riêng gì Tùng Hoa thực nghiệp, tình huống hiện giờ của tỉnh Giang Hoài cũng có vẻ phức tạp.” Ngư Thức Phàm nói thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.