Quan Môn

Chương 464: Chương 464: Vận dụng đạo lí làm quan




Diệp Khai tự nhiên là ở lại khách sạn, sẽ dùng căn phòng cách vách với Phương lão, để tùy thời chiếu ứng.

Toàn bộ tòa khách sạn này, tạm thời đã được dọn dẹp rồi, chính là vì công tác bảo vệ Phương lão.

Trong khách sạn, Diệp Khai cùng với một vị dẫn đội của trung cục cảnh sát là thượng tá Cát Bân, còn có phó cục trưởng Bách Kiến Minh gặp mặt, thảo luận một vài vấn đề về quá trình dò xét ngày hôm nay, nghiên cứu thảo luận về vấn đề cần chú ý cải tiến cho chuyến xuất hành vào ngày mai, ba người quay chung quanh bản đồ giao thông thành phố Minh Châu làm một loạt an vài, cảm thấy không có sơ hở tý nào mới thôi.

Lúc này, Diệp Tử Bình đã đi ra khỏi phòng Phương lão, đi tới bên này.

Cát Bân và Bách Kiến Minh chào hỏi Diệp Tử Bình vài câu rồi đều tự động cáo lui.

Trong phòng chỉ còn lại hai cha con Diệp Khai và Diệp Tử Bình, Diệp Khai rót trà, đưa cho Diệp Tử Bình.

Hai người rất tự nhiên nói đến chuyện Phương lão hôm nay hỏi, Diệp Tử Bình liền nói:

- Hủy bỏ đặc quyền, nói dễ như vậy sao, quyền lực của chúng ta nguyên lai là ở nhân dân, nhưng đây chỉ là một câu nói suông mà thôi, trên thực tế quan từ bên trên ra, rắm thúi chỉ được ngồi ở một bên, thì phải suy nghĩ cho kỹ mới nói, có mấy lời đứng ở vị trí tầng cao nhất, không ngại nghiên cứu thảo luận một phen, nhưng mà từ cán bộ cơ sở nói ra, liền không thích hợp lắm, nếu không sẽ bị cho rằng là đã phản bội đối với chế độ quyền lực hiện hành.

- Không phải là vừa muốn bảo đảm vừa được lợi ích nha, chuyện này a minh bạch.

Diệp Khai có chút bất đắc dĩ trả lời.

Đối với tình huống trước mắt, Diệp Khai thấy rất rõ ràng, hơn nữa hắn rõ ràng hơn chính là, một khi hình thức quyền lực thuê mướn ở trong nước nhanh chóng mở rộng, loại giai tầng quyền quý biến tướng chế độ thừa kế, sẽ trở thành đăng phong tạo cực, không cách nào ngăn chặn.

Trên thự tế, Diệp Khai hắn coi như là người được lợi của chế độ biến tướng thừa kế, chỉ bất quá hắn cảm giác được hành động của mình, là người xứng đáng mà thôi, dù sao người có thể làm ra cống hiến lớn như hắn, đã ít lại càng ít, cho hắn một cái phó cục trưởng thành phố, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.

- Trước mắt thái độ của trung ương đối với việc tiêu trừ thế lực địa phương tương đối kiên quyết, từ lúc lãnh đạo cấp tỉnh được điều chuyển công tác tới, là có thể nhìn ra được.

Diệp Tử Bình nhìn Diệp Khai nói ra:

- Có rất nhiều tỉnh có người đứng đầu, đều là người có xuất thân ngoài tỉnh, hoặc là mặc dù là cùng tỉnh đấy, nhưng quanh năm lại phải công tác ở kinh thành, đã không thể xem như thế lực bản thổ nữa.

Trên thực tế, chuyện này, từ sau khi xảy ra sự kiện Nam Thiên Môn, đã bắt đầu làm rồi.

Vì khi lúc ứng biến, cao tầng điều động lực lượng vũ trang vào kinh, lại có người không nhận lệnh, mà thế lực các tỉnh biểu hiện cũng không nhất trí, nhìn qua rất nhiều, thậm chí còn có thái độ không nhất trí với trung ương, điều này làm cho cao tầng rất căm tức, bởi vậy sau khi sự tình kết thúc, liền ra tay độc ác xử lý một đám.

Bất quá mặc dù như thế, nhưng thế lực bản thổ của các tỉnh vẫn y nguyên mạnh mẽ, cho nên mấy năm qua trung ương một cực kiên định phổ biến chính sách này, nhằm tan rã và phân hóa thế lực và phe phái địa phương, nói ví dụ như thông qua chế độ phân phối thuế để buộc chặt đám quan to trong địa phương, khiến cho bọn họ trở nên nghe lời hơn một ít.

Bằng không mà nói, trung ương chính lệnh không thông, thủy chung là một vấn đề rất lớn.

- Đây cũng là tự nhiên, trước kia thái tổ tại vị không có chú ý thời điểm, chính lệnh thậm chí không truyền ra được, ngay cả kinh thành cũng đều như cái thùng sắt, không thể không tự mình đến Minh Châu, làm một cái thông báo lớn.

Diệp Khai liền nói:

- Cho nên đánh tan thế lực địa phương rách nát lũng đoạn, ý nghĩa không phải chuyện đùa, khỏi cần phải nói, chuyến đi của Phương Hòa đồng chí vào năm trước, cũng rất có thể nói rõ vấn đề, mức độ tự do ngôn luận y nguyên không đủ, mặc dù là nhân vật chính trị cũng không thể nói thoải mái, chính là phi thường có hại đấy.

- Chuyện trong nước rất phức tạp, tổng thể mà nói liền là cơ chế giám sát không đủ, quyền lực tập trung quá nhiều.

Diệp Tử Bình cũng tốt:

- Chỗ tốt chính là có thể giảm bớt phân tranh, tập trung lực lượng xử lý một ít đại sự, nhưng mà tác hại cũng rất rõ ràng, rất dễ dàng biến tướng thành độc tài, dẫn phát hậu quả tương đối đáng sợ, giống như chuyện đã xảy ra 10 năm trước.

- Cảm giác tình huống hiện tại, có chút như là cải thổ quy lưu.

Diệp Khai nói ra.

- Cải thổ quy lưu?

Diệp Tử Bình nghe xong, hơi chút suy nghĩ, gật đầu nói:

- Ngươi nói, cũng có chút tương tự, chỉ có điều đối tượng bất đồng thôi.

Cái gọi là cải thổ quy lueu, chính là thay đổi chế độ quan địa phương thành quan ngoại tỉnh.

Lúc trước Minh triều bình định Tây Nam xong, liền căn cứ đặc điểm dân tộc thiểu số ở nơi này, thực hiện chế độ thổ ty, về sau theo thời gian trồi qua, tai hại của chế độ thổ ty càng ngày càng rõ ràng, gây trở ngại nghiêm trọng đến phát triển kinh tế xã hội, bất lợi cho sự thống nhất quốc gia.

Bởi vậy tại thời điểm những năm cuối Minh triều, ở một số điều kiện thành thục, liền phế trừ thổ ty địa phương lần đầu tiên, sửa dùng thành cải thổ quy lưu, bất quá đại quy mô cải thổ quy lưu chủ yếu là tại thời Thanh triều Ung Chính.

Hôm nay muốn phân hóa phe phái địa phương, ngược lại có chút giống như năm đó cải thổ quy lưu, cho nên Diệp Khai nhịn không được liền nghĩ đến hậu quả chuyện này, cái kia chính là tập quyền trung ương được tăng cường.

Xem ra bất kể là chế độ quan ngoại tỉnh hay là chế độ phân phối thuế, điểm xuất phát đều là giống nhau, chính là muốn tăng cường quyền lực trung ương.

Một tay cầm nón quan, một tay cầm túi tiền, còn sợ đám chư hầu địa phương sẽ không ngoan ngoãn làm việc?

- Gần đây tình huống của thành phố Minh Châu còn tốt chứ?

Diệp Khai hỏi.

- Vẫn bình thường như vậy, thích hợp quá rồi.

Diệp Tử Bình nói ra:

- Hiện tại một tay làm xây dựng kinh tế, một tay thì xem xét cán bộ, thật ra thì vẫn rất là bận, nhát là gần đây Thanh tra của Ban Kỷ Luật lại bắt mấy tên tham nhũng điển hình, đủ loại vụ án nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta xúc động phẫn nộ không thôi.

- Cái này cũng rất bình thường, gần đây các hạng mục xây dựng cơ bản của thành phố Minh Châu quá nhiều, ngăn là ngăn không được, chỉ có thể hướng dẫn làm việc thiện thôi.

Diệp Khai tỏ vẻ nói:

- Kỳ thật làm cán bộ lãnh đạo đấy, đơn giản chính là như thế nào khiến quan viên bỏ công sức là được rồi.

- Nói là như vậy, cụ thể được nhận chức là do thủ pháp ở bên trên, đã được để ý, bằng không mà nói, chẳng phải ai cũng đều có thể làm quan được?

Diệp Tử Bình nói ra.

- Ha ha, năm đó Lý Hồng Chương đã từng nói qua, sự tình dễ dàng nhất thiên hạ, là được làm quan, còn khiến cho người này ngay cả quan cũng sẽ không làm, vậy thì quá còn không dùng được.

Diệp Khai nói ra:

- Hôm nay xem ra, lời này cũng đồng dạng có đạo lý. Tuy nhiên trong nước đã tiến hành nhiều lần cơ cấu cải cách, nhưng nhân viên không giảm, trái lại còn tăng, hiệu suất công tác cũng không thấy có cải tiến rõ ràng.

Đặc biệt là tiền của người đóng thuế nuôi rất nhiều người rảnh rỗi, người bình thường, người lười, ác nhân, quần chúng sớm đã bất mãn. Một ít cán bộ nắm quyền lớn không làm, hành vi loạn tác cũng là dẫn phát đến nguyên nhân xã hội không ổn định.

Quốc gia tự nhiên là không thể rời bỏ lãnh đạo quản lý các cấp, nhưng năng lực chấp chính kiến thiết xác định cần phải tăng cường, nếu như vẫn dừng lại ở chỗ tuyên truyền, đó là vĩnh viễn không nhìn thấy hiệu quả.

Lúc nào quan viên cảm thấy làm quan khó khăn, mạo hiểm lớn rồi, không vớt được chỗ tốt, cho nên thời điểm không dám đơn giản làm quan, quan trường trong nước mới gặp được hy vọng.

- Phân công cán bộ, kỳ thật muốn vào cửa làm quan, cũng không phải dễ dàng như vậy.

Diệp Tử Bình nói ra:

- Rất nhiều người lúc chưa thượng vị thì không chú ý đến thời điểm hắn thanh chính liêm khiết, một khi thượng vị liền khẩn trương, mấy vụ giết người gần đây đều là như thế này, về sau sẽ làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Kỳ thật tham quan chuyện này, cũng không phải là đại sự gì.

Diệp Khai nói ra:

- Thanh quan trông thì ngon mà không dùng được, muốn làm việc, vẫn phải dựa vào tham quan.

- Ngươi đây là luận điệu gì vậy?

Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức có chút dở khóc dở cười.

Hắn thường xuyên bị những câu nói quái lạ của nhi tử làm cho kinh hãi, lúc này đây tự nhiên cũng không ngoại lệ, ngược lại là muốn nghe hắn nói cái gì đó.

- Luận điệu cũ rích nói chuyện bình thường thôi.

Diệp Khai nói ra:

- Với tư cách là thượng vị giả, đơn giản là sáu chữ, dùng tham quan phản tham quan.

Thấy Diệp Tử Bình có chút sững sờ, Diệp Khai liền nói:

- Ngươi muốn làm người khác bán mạng cho ngươi, nhất định phải cho người ta chỗ tốt. Mà ngươi lại không có nhiều tiền như vậy để cho bọn hắn, vậy thì phải cho hắn quyền, để hắn dùng quyền lực đó đi vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, hắn không phải là đã được chỗ tốt sao?

- Vậy đối với ta có chỗ tốt gì, chẳng phải ta là tham quan tổng hậu trường rồi hả?

Diệp Tử Bình lập tức tỏ vẻ khinh bỉ nói.

- Đương nhiên là có chỗ tốt rồi, bởi vì hắn có thể có được chỗ tốt là do ngươi cho hắn quyền, cho nên, hắn vì bảo trụ chỗ tốt của mình nên nhất định phải giữ gìn quyền lực của ngươi. Như vậy, trụ cột chấp chính của ngươi chẳng phải sẽ kiên cố hơn sao?

Diệp Khai nói ra:

- Vị trí Thư ký thị ủy thì mỗi người đều muốn ngồi, nếu như không có người giữ gìn quyền lực cho ngươi, ngươi thế nào có thể củng cố được địa vị?

- Có chút đạo lý, vậy ngươi đã nói xong dùng tham quan, vậy còn phản tham quan làm gì?

Diệp Tử Bình hỏi.

- Cái này là chỗ tinh túy của quyền mưu.

Diệp Khai hồi đáp:

- Muốn dùng tham quan, nhất định phải phản tham quan. Chỉ có tài năng lừa gạt dân chúng như vậy, mới cho mọi người cảm thấy ngươi mới là một lãnh đạo tốt, do đó đối với ngươi càng một mực sùng bái.

- Nói cụ thể một chút nha, lại để cho thằng cha ngươi học tập một chút.

Diệp Tử Bình cười nói.

- Cái này ta còn thực sự không nói cho ngươi sao, ta bây giờ là bởi vì địa bàn Thánh Vương tân khu quá nhỏ, người quá ít, không có biện pháp thực tế để thực hiện cái lý luận này mà thôi, bằng không mà nói, ta thật sự có thể thành công đấy.

Diệp Khai nghiêm mặt nói.

Diệp Khai nói đến hưng phấn, liền cặn kẽ giải thích nói:

- Ở đây có hai chỗ tốt, thứ nhất, thiên hạ nào không có tham quan? Quan không sợ tham, chỉ sợ không nghe lời ngươi nói. Bách thư ốc lấy phản tham quan nổi tiếng, tiêu trừ những tham quan không nghe lời, giữ lại những tham quan nghe lời ngươi. Như vậy là đã có thể tiêu trừ đối lập, củng cố quyền lực của ngươi, lại có thể được quần chúng ủng hộ ngươi. Thứ hai, quan lại chỉ cần tham ô, thóp của hắn đã ở trong tay ngươi, hắn dám phản bội ngươi…ngươi liền lấy cớ tham ô giết hắn. Tham quan sợ ngươi giết hắn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời ngươi. Cho nên, phản tham quan là là pháp bảo dùng để điều khiển tham quan của ngươi.

- Nếu như ngươi không dùng tham quan, ngươi liền mất đi cái pháp bảo phản tham quan này, như vậy ngươi còn có cách nào để điều khiển quan lại? Nếu như mỗi người đều là thanh quan, rất được quần chúng ủng hộ, hắn không nghe lời, ngươi cũng không có cớ để diệt trừ hắn, cho dù cứng rắn diệt trừ, cũng sẽ đưa tới dân tình bạo động. Cho nên phải dùng tham quan, ngươi mới có thể thanh lý đội ngũ cán bộ, khiến cho tất cả đều là người ủng hộ ngươi.

- Nếu như ngươi dùng tham quan mà bị dân oán thì phải làm sao?

Diệp Khai bỗng nhiên lại hỏi một câu.

- Hả?

Diệp Tử Bình sững sờ.

- Dĩ nhiên chính là phất lên lá đại cờ phản tham, chứng minh tâm tư của ngươi thuộc về bá tánh, lại để cho quần chúng biết rằng ngươi rất tốt đấy, mà không tốt là những tham quan kia, đem trách nhiệm đều đổ lên người bọn hắn, tuyết đối không nên để cho quần chúng cho rằng ngươi là thủ phạm phân công quan tham. Ngươi phải cho quần chúng biết rằng, ngươi là tốt. Xã hội xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, không phải là ngươi không muốn làm, mà là cán bộ phía dưới không chấp hành tốt chính sách của ngươi.

Diệp Khai nói ra.

- Nghe ngươi nói một phen, thật sự là bằng đọc sách mười năm a.

Diệp Tử Bình suy nghĩ những lý luận của Diệp Khai, nhìn như hoang đường, nhưng mà tinh tế tưởng tượng, lại cảm thấy quả là như thế, thật sự không biết nên nói sao cho thỏa đáng rồi.

Ở Diệp Tử Bình xem ra, lời nói của Diệp Khai tương đối nghe như lời phá hoại, nhưng mà cân nhắc tỉ mỉ mà nói…, những câu trên đều là lời lẽ chí lý, ít nhất đối với những cao tầng lãnh đạo như bọn hắn mà nói, hai thủ đoạn dùng tham quan cùng phản tham quannày đều là không thể thiếu được.

Từ xưa đến nay, trên cơ bản có rất ít thanh quan có năng lực, nhưng mà đại bộ phận tham quan lại rất có tài hoa đấy, nguyên nhân cũng rất đơn giản, ngươi đã tham như vậy, thì cũng phải có chút thông minh đi, cho nên tham quan trên cơ bản đều có chút bản lĩnh, cho nên nói muốn thúc đẩy xã hội phát triển, kinh tế phồn vinh, thì không thể thiếu tham quan, nhưng mà làm tham quan cũng không phải là một việc đơn giản, các phương diện đều phải xử lý tốt mới được, một mình ngươi tham cũng không cần phải lo lắng, dù sao cũng phải có nơi xuất xứ của tham, cho nên nhất định phải bỏ sức ở phương diện kinh tế rất nhiều, mới có thể thu hoạch được.

Cũng chính vì vậy, từ cổ đại đến nay những tên đại tham, trên cơ bản đều là hành gia làm xây dựng kinh tế.

- Cho nên ta đề nghị phụ thân ngươi, ở Minh Châu làm phản tham là cần thiết, đây là một quan điểm, nhưng cần phải làm hợp lý một chút, một ít việc nhỏ không đáng kể cũng đừng so đo, tối đa cảnh cáo một phen thì có thể, còn những tên đã nuôi cho mập đến đại tham, đó là phải kiên quyết xử lý, không quản bối cảnh của bọn hắn lớn thế nào, đây cũng là điều dân mong muốn.

Cuối cùng Diệp Khai cho lão cha Diệp Tử Bình một cái đề nghị phi thường trọng tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.