Quan Sách

Chương 899: Chương 899: Bị người khác nhằm vào!




Sau khi Tương Hằng Vân tới Ban hợp tác kinh tế làm việc, anh ta rất tích cực trong công việc.

Trần Kinh cũng mạnh dạn giao công việc cho anh ta, hắn giao hết công việc thường ngày của Ban hợp tác kinh tế cho anh ta phụ trách.

Tương Hằng Vân đã làm việc ở Tỉnh ủy nhiều năm, tên tuổi của anh ta ở Việt Châu cũng được nhiều người biết tới.

Để mở rộng các mối quan hệ, anh ta tận dụng triệt để những mối quan hệ trước đây, ngày này ra ngoài uống rượu xã giao, không biết là tốn bao nhiêu công sức, để có chỗ đứng vững chắc trong nội bộ Ban hợp tác kinh tế.

Đương nhiên, Trần Kinh cũng hỗ trợ anh ta trong việc xã giao với mấy người đi trước.

Trần Kinh luôn sử dụng chính sách cân bằng ở Ban hợp tác kinh tế.

Chính hắn không có cách nào đối phó với những người lão làng, nên dùng người lão làng đối phó với người lão làng vậy.

Ba Phó chủ nhiệm của Ban hợp tác kinh tế đều là người lão làng, vậy để họ tự khống chế lẫn nhau.

Hiện giờ trong công việc quản lý, Trần Kinh để cho ba người đó lần lượt phụ trách các mảng tài chính, nhân sự và thực thi dự án.

Cách sắp xếp này nhìn thì thấy có vẻ đều cho họ quyền lực lớn, nhưng trên thực tế, quyền lực của bọn họ không lớn.

Vì đối với việc điều chỉnh Trưởng phòng ở phía dưới, Trần Kinh khiến cho một số người ở dưới đều mừng hụt.

Lấy Chu Hoa làm ví dụ, quan hệ giữa Chu Hoa và Liêu Diệu rất thân thiết, nhưng Trần Kinh lại phân cho Thi Kiến Quốc quản lý văn phòng.

Như thế này, có việc nhỏ gì, bọn họ có thể kết hợp với nhau để giải quyết.

Một khi có việc lớn gì, thì sẽ phải chuyển tới phía Trần Kinh.

Trần Kinh có thể quyết định được hướng giải quyết vấn đề, đảm bảo có thể nắm rõ toàn cục.

Tương Hằng Vân có chỗ đứng vững, việc đầu tiên anh ta bắt tay vào làm đó chính là móc nối với những mối quan hệ trước đây của Hồ Tuấn Trung để lại.

Trong công việc, Trần Kinh cùng ông ta thực hiện.

Làm thế nào để tận dụng được những gì mà Hồ Tuấn Trung để lại một cách tốt nhất, điều này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Trần Kinh.

Có Tương Hằng Vân ở giữa làm cầu nối, hai người cùng hợp tác, gần đây đạt được kết quả không nhỏ.

Điều duy nhất khiến Trần Kinh cảm thấy khó chịu đó là phải đi ăn uống quá nhiều.

Cả ngày chỉ ăn cá, thịt, hải sản tươi, khiến cho Trần Kinh chỉ muốn nôn ra, đôi lúc chỉ muốn về nhà ăn một chén cháo, nhưng mà việc xã giao thì không thể bỏ được.

Trần Kinh và Phó trưởng ban Tổ Chức Triệu Hạ Tuyền ăn cơm cùng nhau hai lần.

Mới đầu Triệu Hạ Tuyền có chút kiêu ngạo.

Là người đứng thứ hai ở Ban Tổ Chức, trong tay ông ta nắm bao nhiêu quyền lực, rõ ràng Chủ nhiệm của Ban hợp tác kinh tế trong mắt ông ta cũng chẳng đáng gì.

Nhưng sau vài lần tiếp xúc, nhờ vào khả năng ăn nói của Trần Kinh, rất đúng mực, từ đó khiến cho Triệu Hạ Tuyền cũng có để ý tới hắn.

Sau khi về ông ta tỉ mỉ xem xét tài liệu về Trần Kinh, thì nghĩ ngay tới một việc.

Phó trưởng ban Tổ Chức Trung Ương Mễ Tiềm, đã có lần tới thị sát Lĩnh Nam, đã từng nói tới tên Trần Kinh.

Lúc đó cũng không có ai để ý tới việc này, Triệu Hạ Tuyền là một người cẩn thận, liền để ý tới cái tên Trần Kinh này.

Nhưng sau đó công việc của ông ta nhiều dần, cái tên Trần Kinh này ông ta cũng dần dần quên.

Hiện giờ nhớ lại, Trần Kinh chỉ là một cán bộ ở nơi khác tới, tới Lĩnh Nam chưa được hai ba năm, tiền đồ lại rộng mở như vậy.

Với tốc độ thăng chức như vậy, sau lưng không có hậu thuẫn hỗ trợ là chuyện không thể?

Ông ta mới nghĩ tới Mễ Tiềm.

Phó trưởng ban Mễ hiện giờ là phái nắm quyền ở Trung Ương, không nói Triệu Hạ Tuyền, rất nhiều lãnh đạo trong Tỉnh đều muốn có quan hệ với ông ta.

Triệu Hạ Tuyền mới nghĩ tới đây, sau đó rất khéo léo nhắc tới việc này với Trần Kinh.

Câu trả lời của Trần Kinh rất khẳng định rất tự tin, điều này khiến cho cách nhìn của ông ta về Trần Kinh thay đổi.

Thái độ với Trần Kinh cũng thay đổi ba trăm sau mươi độ.

Lại thêm mối quan hệ với Hồ Tuấn Trung, khoảng cách của hai người được kéo gần một cách nhanh chóng, vài lần gặp mặt, hai người đã trở thành bạn tốt.

Ngoài Triệu Hạ Tuyền ra, còn có Chủ nhiệm phòng kiểm tra giám sát kỷ luật thứ hai của Ủy ban Kỷ luật Đông Cương, Đông Cương là cháu trai của Hồ Tuấn Trung.

Quan hệ của Tương Hằng Vân và Đông Cương rất thân thiết.

Tương Hằng Vân hiện giờ trở về Tỉnh, chính là có xu hướng sẽ bắt đầu phát triển lại.

Đương nhiên Đông Cương rất vui.

Lần này là Trần Kinh tạo cơ hội cho Tương Hằng Vân, vì vậy trước mặt Đông Cương Tương Hằng Vân nói tốt cho Trần Kinh rất nhiều, đương nhiên, Trần Kinh có thể ra nhập vào mối quan hệ đó, có quan hệ với Đông Cương có thể từng bước từng bước thăng tiến.

Đông Cương hiện nay tuy chỉ là Chủ nhiệm phòng kiểm tra giám sát kỷ luật thứ hai, chỉ ở cấp Phòng.

Nhưng quyền lực ở Ủy ban kỷ luật rất lớn, chức Chủ nhiệm của Đông Cương là phái nắm quyền tuyệt đối.

Chủ nhiệm phòng kiểm tra giám sát kỷ luật thứ hai chủ yếu phụ trách các vụ án ở các quận thành phố ở dưới.

Đông Cương đi xuống dưới, giống như vua đi thị sát vậy, rất uy phong, những nơi mà anh ta đi qua, từ Bí thư cho đến cán bộ bình thường, đều phải nghiêm chỉnh.

Năng lực của Đông Cương cũng không tồi, làm ở Ủy ban kỷ luật mười năm, phá được vài vụ án lớn.

Trong đó có vụ Phó chủ tịch Hoàn Thành Thích Kim Dân vi phạm kỷ luật.

Vụ án đó chấn động toàn quốc, thông qua vụ án này, danh tiếng của Đông Cương cũng được nhiều người biết tới, hiện giờ uy tín của Đông Cương trong thế hệ những người trẻ tuổi ở Ủy ban kỷ luật là rất cao.

Trong một thời gian ngắn mà có được những mối quan hệ đó, Trần Kinh cũng dần cảm thấy ở Lĩnh Nam hắn không còn cô đơn nữa.

Dần dần cũng có những mối quan hệ của riêng mình, chỗ đứng của hắn cũng không ngừng vững chắc hơn.

Hiện giờ điểm yếu của Trần Kinh chính không có quan hệ nhiều với lãnh đạo ở trên.

Trong Tỉnh ủy Lĩnh Nam và Ủy ban nhân dân Lĩnh Nam trước mắt hắn có quan hệ cũng tốt với Kiều Chính Thanh, còn lại những người khác đối với hắn không có mối liên hệ gì.

Nhưng Trần Kinh hiểu rõ, có thể có quan hệ được với cấp này, đối với hắn mà nói cũng là một điều cực kì may mắn rồi.

Có rất nhiều việc, nhờ có sự giúp đỡ của Kiều Chính Thanh, miễn cưỡng thế nào cũng phải làm, chỉ là cất bước về phía trước tương đối khó khăn!



Trần Kinh nói là nhận giáo sư Lỗ Bình làm thầy không phải chỉ là nói đùa.

Sau khi Lỗ Bình trở về Bắc Kinh, lập tức sắp xếp, Trần Kinh liền có tư cách làm nghiên cứu sinh ở đại học Bắc Kinh.

Cách dạy học của Lỗ Bình rất nghiêm khắc và cẩn thận.

Tuy Trần Kinh là nghiên cứu sinh, nhưng ông ta yêu cầu mỗi tháng Trần Kinh phải tới Bắc Kinh nghe giảng. Những luận văn sau này bao gồm cả việc hỏi vấn đáp, Lỗ Bình đều yêu cầu rất nghiêm khắc.

Ông ta và Trần Kinh lập một bản giao ước ba trang, nếu Trần Kinh thực hiện được hết những yêu cầu đó, giữa hai người không có quan hệ thầy trò gì cả, hơn nữa Trần Kinh cũng không thể tiếp tục trở thành nghiên cứu sinh.

Trần Kinh chấp nhận những yêu cầu của Lỗ Bình, mỗi tháng trở về Bắc Kinh cũng không có gì, dù gì Phương Uyển Kỳ cũng ở Bắc Kinh, sau này con sinh ra, mỗi tháng đều có thể về nhà ăn cơm, còn gì hạnh phúc hơn.

Trước đây Trần Kinh không thích trở về Bắc Kinh, là vì bận bịu công việc.

Nhưng hiện giờ hắn đã có việc học nghiên cứu sinh, thì sự việc lại không giống trước, hiện giờ vấn đề trình độ học vấn không thể kéo dài được nữa.

Ở Lĩnh Nam mọi người rất coi trọng học vấn, nếu muốn được thăng chức thì phải có học vấn cao, trình độ học vấn đại học của Trần Kinh dần dần không theo kịp thời, nếu không bỏ sức vào việc nâng cao học vấn, sau này sẽ khó thăng chức.

Trước khi nhận Lỗ Bình làm thầy, Trần Kinh đã báo cáo với Tỉnh ủy về việc đi học nghiên cứu sinh của hắn.

Hiện giờ đã có tư cách nhập học ở đại học Bắc Kinh, phía Trường Đảng có vẻ hơi vô nghĩa.

Học nghiên cứu sinh trong Trường Đảng, lấy được tấm bằng của Trường Đảng, thì có thể thăng tiến một cách nhanh và ngắn nhất.

Nhưng chất lượng tấm bằng của Trường Đảng không cao.

Việc này không liên quan tới vấn đề trình độ, vì trình độ của Trường Đảng rất cao, các giáo viên ở Trường Đảng cũng rất giỏi.

Chỉ là vì những người lấy được tấm bằng ở Trường Đảng quá nhiều, khó tránh được việc đồng thau lẫn lộn, điều này vô hình trung làm giảm giá trị tấm bằng của Trường Đảng.

Trần Kinh hiện giờ không thể giữa đường mà bỏ được, một mặt là vì hắn đã học ở Trường Đảng nửa tháng rồi, nếu bỏ dở giữa chừng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạo trong Trưởng Đảng.

Mặt khác, hiện giờ Trần Kinh là lớp phó của lớp nghiên cứu sinh ở Trường Đảng, nên cũng cần phải khéo léo.

Trường Đảng là nơi bồi dưỡng cán bộ của Đảng, đến Trường Đảng không chỉ là để học, mà là một nơi để mở rộng mối quan hệ.

Chỉ trong một lớp nghiên cứu sinh, Trần Kinh có thể gặp tất cả cán bộ toàn Tỉnh.

Lớp trưởng lớp nghiên cứu sinh là Phó sở văn hóa Mã Phú Dân, Trần Kinh cũng cấp sở, nhưng làm việc không lâu năm bằng Mã Phú Dân, nên làm lớp phó.

Chỉ cần ở trong thể chế, thì cấp bậc luôn luôn tồn tại.

Trường Đảng chọn cán bộ chỉ là thủ tục, mọi người cứ theo cấp bậc mà làm.

Cấp bậc cao thì tất nhiên làm lãnh đạo, mà quan hệ của lãnh đạo cấp bậc cao rộng, tổ chức hoạt động hoặc mọi người tổ chức họp mặt gì đó, có thể dễ dàng tìm trợ giúp, trật tự trong quan trường là như vậy, vì vậy mọi người thấy chuyện như thế này chuyện đương nhiên.

Trần Kinh không muốn cho mọi người biết hắn đã nhận Lỗ Bình làm thầy, tuy đây là một chuyện vui lớn, nhưng im lặng là tính cách của Trần Kinh.

Ở chính đàn lăn lộn tranh giành, đôi lúc cần phải im lặng.

Vì vậy sau nhiều lần suy nghĩ, hắn vẫn quyết định tiếp tục học ở Trường Đảng.

Cùng lắm thì sau này sẽ nghỉ một vài buổi học, vẫn hơn là giữa đường mà bỏ.

Phó sở văn hóa Mã Phú Dân là một người rất sôi nổi, là người thích tổ chức hoạt động nhất trong lớp nghiên cứu sinh, ông ta là lớp trưởng lại thích những hoạt động đó, những người ở dưới đương nhiên là phối hợp với ông ta rồi.

Dù sao có thể vào được lớp này cũng toàn là cán bộ trong thể chế.

Ai không mong mở rộng các mối quan hệ của bản thân, thêm một mối quan hệ là thêm một con đường đi, đạo lý này ai cũng biết.

So với Mã Phú Dân, Trần Kinh lại im lặng hơn nhiều, hắn nguyện làm nền, rất ít thể hiện mình trước lớp.

Ngày hôm đó, là lúc chương trình học thứ bảy của Trường Đảng kết thúc.

Mã Phú Dân lại kêu gọi mọi người tụ tập.

Một đám người theo vậy mà nói theo.

Tần Lâm của Phòng thư kí Ủy ban nhân dân Tỉnh bèn nói:

-Lớp trưởng Mã, mỗi lần tụ họp đều do anh tìm người hỗ trợ, chúng tôi đều ăn không, thật là ngại quá! Hay hôm nay để tôi đứng ra tìm hỗ trợ, chúng ta tới Trung tâm suối nước nóng Thanh Tú ăn hải sản, lớp trưởng Mã thấy thế nào?

Tần Lâm là thư ký của Phó chủ tịch Vạn Ái Dân.

Vị trí của anh ta ở trong lớp cũng rất đặc biệt, hơn nữa cấp bậc của anh ta cũng là cấp Sở, quan hệ giữa anh ta và Mã Phú Dân rất thân thiết.

Tần Lâm đưa ra ý kiến đó, Mã Phú Dân liền đáp lại, hơn nữa lại quay về phía Trần Kinh nói:

-Chủ nhiệm Trần, cậu thấy thế nào?

Trần Kinh khẽ cười.

Hắn ngày thường ở trong lớp rất im lặng, nhưng Tần Lâm đã nhắm thẳng vào hắn như vậy.

Cái gì mà mỗi lẫn tụ họp đều Mã Phú Dân tìm người hỗ trợ, ý là nói Trần Kinh là lớp phó mà chỉ đứng đằng sau ăn không chứ gì?

Trần Kinh không còn ở cái độ tuổi mà hiếu thắng nữa, nhưng Tần Lâm không phải là lần đầu tiên tìm cơ hội bới móc, Trần Kinh có một chút trầm ngâm, sau đó liền nói:

-Trưởng phòng Tần Lâm đã nói như vậy, chẳng phải thế thì tôi không biết giấu mặt vào đâu rồi. Tôi là lớp phó của lớp mà lại không có cống hiến gì, hôm này chúng ta đi Lĩnh Nam nhé! Tôi sắp xếp ở khách sạn Âu Lãng!

Trần Kinh gọi một cuộc điện thoại cho Kim Lộ, sự việc cứ như vậy nhanh chóng được quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.