Quan Sách

Chương 898: Chương 898: Quy hoạch dự án lớn!




Bí thư Thành ủy Nam Cảng Diêu Quân Huy tới Việt Châu, ông ta đặc biệt thích tắm suối nước nóng.

Lần này tới Việt Châu ông ta muốn gặp mặt Trần Kinh, ông ta liền đích thân gọi điện cho Trần Kinh, hai người đã hẹn gặp nhau ở Trung tâm suối nước nóng quốc tế khu Thanh Tú.

Trung tâm suối nước nóng quốc tế Thanh Tú là một câu lạc bộ nổi tiếng dành cho tầng lớp thượng lưu ở Việt Châu.

Suối nước nóng ở đây được phân thành nhiều cấp bậc.

Những người bình thường tới Trung tâm suối nước nóng thì thường đi cổng chính, cổng chính của trung tâm nhìn rất hào hoa khí thế, nhưng không thể tận hưởng được hết dịch vụ cao cấp ở đây.

Để thỏa mãn yêu cầu của mọi loại khách hàng, Trung tâm suối nước nóng còn có khu vực dành cho khách vip, ngoài ra còn có khu vực dành cho khách đặc biệt.

Khu đặc biệt đó chuyên dùng để tiếp đón.

Trung tâm suối nước nóng được khai thác ở khu Thanh Tú, kinh doanh theo hình thức tư nhân.

Trung tâm suối nước nóng trên danh nghĩa là của tư nhân, nhưng khu vực đặc biệt trên thực tế là để khu Thanh Tú khoản đãi khách tới khu.

Quận ủy quận Thanh Tú Việt Châu muốn biến việc tiếp đón ở suối nước nóng trở thành một điều đặc biệt ở đây, để mở rộng mối quan hệ, tiếp đón ở suối nước nóng đôi khi còn là một con đường tắt.

Diêu Quân Huy là khách quen ở nơi đây, ông ta là đồng hao với Bí thư Quận ủy hiện giờ khu Thanh Tú là Đường Mẫn, ông ta tới đây lúc nào cũng là khách đặc biệt.

Trần Kinh hôm nay tới còn mang theo cả Phó phòng mới nhận chức Phòng tổng hợp Chung Quân.

Chung Quân lần này được điều tới Ban hợp tác kinh tế như một nhân tố mới, và là người Trần Kinh đích thân chọn.

Về cấp bậc thì anh ta là Phó phòng, nhưng trên thực tế lại là người có cấp bậc cao nhất phòng.

Đơn vị làm việc trước kia của Chung Quân là một trường trung học ở Việt Châu, anh ta là Chủ nhiệm việc dạy ở trường trung học, vốn là thầy giáo dạy ngữ văn, thường ngày rất thích chơi chữ, tính cách rất điên cuồng ngạo mạn.

Trần Kinh chọn anh ta cũng không ngờ tới anh ta có gia cảnh thế nào.

Đợi tới lúc đem người về rồi, Chu Hoa Tài mới nói nhỏ cho hắn biết, Chung Quân là con trai của Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy Tương Minh Nhân.

Tương Minh Nhân luôn luôn không mong muốn con trai mình bước vào chính đàn, nhưng Chung Quân lại rất muốn được vào hoạt động chính trị, mâu thuẫn của hai người rất sâu sắc.

Lần này Ủy ban nhân dân Tỉnh phá cách tuyển chọn nhân tài trong toàn Tỉnh, Chung Quân là lén lút tới đăng ký.

Không ngờ mới đăng ký đã được Trần Kinh để ý tới, hơn nữa Ủy ban nhân dân lại ra mặt giải quyết cho anh ta vấn đề biên chế nhà nước, thế nên anh ta được vào biên chế nhà nước luôn.

Hiện nay công việc của Ban hợp tác kinh tế đã đi vào quỹ đạo, Trần Kinh vẫn chưa có Thư kí, Chung Quân chính là người mà Trần Kinh chọn để đào tạo trở thành thư ký.

Biết rõ thân phận của Chung Quân, Trần Kinh liền tìm anh ta nói chuyện.

Chung Quân cười nói:

-Chủ nhiệm Trần, tôi biết chắc chắn là trước đây anh không biết bố tôi là Trưởng ban thư kí. Nếu anh biết, anh chắc chắn sẽ không chọn tôi. Bố tôi đã nói chuyện với tất cả những người ở dưới, tôi thi tuyển cán bộ ba lần, thành tích luôn đứng đầu những không lần nào được chọn, chính là do thế lực của ông ấy.

Đường đường là Trưởng ban thư kí, công khai can dự vào việc tuyển chọn cán bộ, thật khiến cho người khác tức giận, và cũng khiến cho người khác không biết phải làm thế nào!

Trần Kinh bình thường nói:

-Tiểu Chung, bố cậu không cho cậu vào đội ngũ cán bộ nhà nước, đó là một cách bảo vệ cậu của ông ấy. Làm giáo viên, đơn giản, vinh dự, bố cậu ông ấy muốn cậu sống một cuộc sống đơn giản hạnh phúc!

Chung Quân quắt miệng lên nói:

-Vậy tại sao ông ấy vẫn khổ sở làm việc chính trị? Tôi không tin, tôi chỉ là muốn phục vụ cống hiến một chút sức lực của mình cho đất nước, không thể thực hiện được mục tiêu đó. Hiện giờ anh lại mở mắt nhìn thấy người tài, tôi được ra nhập đội ngũ cán bộ phục vụ đất nước, như vậy không phải rất tốt sao?

Trần Kinh mới nghe thấy lời này của Chung Quân, trong lòng hắn thầm lắc đầu.

Tên tiểu tử này từ lúc tốt nghiệp tới giờ vẫn còn non nớt, suy nghĩ vẫn còn rất đơn giản, cũng không biết tiền đồ sau này thế nào, anh ta sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn.

Đến Trung tâm suối nước nóng, Bí thư Đường Mẫn khu Thanh Tú đích thân tới đón tiếp.

Diêu Quân Huy giới thiệu Trần Kinh cho ông ta, Đường Mẫn nhiệt tình bắt tay với Trần Kinh, nói:

-Chủ nhiệm Trần, từ lâu đã nghe thấy danh của cậu. Hôm nay có thể gặp mặt, thật là vinh hạnh quá!

Đường Mẫn là người ở trong chính đàn đã lâu, Diêu Quân Huy long trọng mời khách tới như vậy, thì trong lòng ông ta hiểu rõ, nhất định là khách quan trọng.

Hơn nữa, Ban hợp tác kinh tế gần đây danh tiếng rất vang, làm dự án doanh nghiệp, để cho các thành phố ở dưới âm thầm cạnh tranh nhau rất ác liệt, mọi người đều muốn doanh nghiệp chỗ mình có thể được giảm thuế.

Diêu Quân Huy và Đường Mẫn quan hệ rất thân thiết với nhau, ba người cùng nhau đi vào phòng tắm nước nóng.

Hơi nước bốc lên nghi ngút, căn phòng nhỏ đó được trang trí rất xa hoa.

Bên cạnh suối nước có sofa, ghế nằm ghế ngồi, hoa quả đồ uống, còn rất thuận tiện gọi phục vụ tới phục vụ thêm các món điểm tâm hải sản, bên cạnh là phòng mát sa, chuyên gia mát sa luôn sẵn sàng ở đó tùy ý gọi, lúc nào cũng có thể phục vụ phòng khách đặc biệt.

Ba người chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn, ngồi trong suối nước nóng chỉ lộ đầu ra.

Diêu Quân Huy nhìn Trần Kinh nói:

-Trần Kinh, có thời gian thì cứ tới suối nước nóng tắm, có thể khiến máu tuần hoàn thuận lợi hơn, phòng chống các bệnh về da, quan trọng nhất là có thể khiến giảm bớt áp lực, sau này cậu hãy thử tới đây đi!

Trần Kinh cười nói:

-Bí thư Diêu, Ban hợp tác kinh tế chúng tôi thực sự là một phòng giải quyết công việc, nói hình tượng một chút, chúng tôi chính là những con bò, ngày thường làm việc trên ruộng đồng, nhận ít công việc, nghĩ tới chi phí ở đây, thực sự không có thời gian.

Đường Mẫn ngồi bên cạnh cười nói:

-Tắm nước nóng không phải tốt hẳn đâu, cậu xem da của tôi!

Đường Mẫn tắm nước nóng nhiều, những lãnh đạo ở trên xuống, ông ta liền đi cùng tới đây, khiến cho da trở lên trắng, thậm chí trắng bạch.

Không chỉ ông ta như vậy, cán bộ ở Thanh Tú hầu hết đều như vậy.

Trung tâm suối nước nóng là một thẻ bài của Thanh Tú, nổi tiếng cả Việt Châu.

Cán bộ trên dưới của khu Thanh Tú đều tận dụng vào điều này, biến việc tắm nước nóng thành nơi để mở rộng quan hệ, hiệu quả của nơi này thực sự không tồi, nhưng không thể tránh được tác dụng phụ của nó, các cán bộ ở đây tắm nhiều quá khiến cho toàn thân đều trắng bạch, đây chính là tác dụng phụ của nó.

Trần Kinh mới nhìn thấy da của Đường Mẫn, trong lòng liền cảm thấy có chút phức tạp, thậm chí có phần đồng cảm.

Đường đường là Bí thư Quận ủy, ở ngoài là một người oai phong như thế nào?

Nhưng vì lợi ích trong quan trường, vẫn phải đối diện với rất nhiều việc không làm chủ được.

Chính hắn cũng từ cấp bậc này mà leo lên trên, làm Bí thư Quận ủy sẽ được trải nghiệm rất nhiều, biết được mọi người cũng không dễ dàng gì.

Ba vị lãnh đạo ở trong phòng tắm nước nóng.

Vài người cấp dưới và lái xe ngồi trong một phòng khác.

Thư kí của Diêu Quân Huy là Vương Hải Đào là người cao nhất trong những người ở đấy, cả về cấp bậc cũng như độ tuổi cũng đều là cao nhất, ông ta kiêm Phó chủ nhiệm Thành ủy Nam Cảng, cấp bậc Phó Phòng.

Chung Quân tương đối đơn giản, không coi Vương Hải Đào là lãnh đạo, mấy người tắm nước nóng rất vui vẻ.

Vương Hải Đào đột nhiên nói:

-Tiểu Chung, Chủ nhiệm Trần của các cậu thật oai. Bí thư Diêu của chúng tôi không thường khách khí với người khác thế này đâu, hôm nay ông ấy đã đợi ở đây hơn nửa tiếng đồng hồ!

Chung Quân cười lớn, nói:

-Tất nhiên rồi, tôi nói cho anh Hải Đào biết, Chủ nhiệm Trần chúng tôi bây giờ là một người rất bận rộn. Những lãnh đạo ở cấp cơ sở đều tìm đến hỏi thăm, có rất nhiều người còn không gặp được. Bí thư Diêu và Chủ nhiệm Trần là đã quen biết nhau từ trước, vì vậy Chủ nhiệm Trần hôm nay đã đặc biệt dẹp hết công việc để tới đây!

Vương Hải Đào không để ý kĩ Chung Quân đang nói gì, nhưng điệu bộ hùng hồn của Chung Quân khiến trong lòng Vương Hải Đào cảm thấy khó chịu.

Bí thư Diêu cũng là một nhân vật lớn ở chính đàn Lĩnh Nam.

Trần Kinh nhiều nhất cũng chỉ là cấp Sở, hơn nữa Ban hợp tác kinh tế trước kia cũng chỉ là một phòng nhàn rỗi, hắn lấy gì mà so sánh với Bí thư Diêu?

Nhưng ông ta nghĩ lại.

Hiện nay Ban hợp tác kinh tế nắm trong tay mấy dự án lớn, không chỉ là việc thẩm định doanh nghiệp, hơn nữa nghe nói bước tiếp theo là Ban hợp tác kinh tế sẽ xây dựng một khu công nghiệp mới liên kết Nam Cảng và Hải Sơn, muốn lập thế cân bằng với thành phố Lâm Cảng.

Hiện tại Trung Ương đang khống chế các hoạt động đầu tư, việc phê duyệt đầu tư rất khó khăn.

Nếu Ban hợp tác kinh tế có thể làm dự án đó, như vậy mức đầu tư mỗi lần đều ở mức mười tỷ tệ, Nam Cảng rất mong muốn dự án đó.

Mấy năm nay đều như vậy, có tiền thì có thể làm cha kẻ khác.

Cấp bậc của Bí thư Diêu cáo thì sao chứ?

Vì sự phát triển của Nam Cảng, vì sự phát triển chính trị của bản thân, đôi lúc cũng cần phải khom lưng uốn gối.

Vương Hải Đào mới nhìn thấy Trần Kinh, thấy Trần Kinh còn trẻ hơn cả ông ta.

Nhưng người ta đã làm tới vị trí như vậy, hơn nữa lại có thực lực, được ngồi cùng bàn với Bí thư Diêu, so với vị trí thư kí của ông ta lúc nào cũng phải cẩn trọng cẩn thận, chỉ sơ xuất một chút là không phải là sẽ xảy ra họa lớn sao?

Ngâm mình trong nước nóng, Trần Kinh và Diêu Quân Huy trao đổi suy nghĩ của nhau về những bước đầu trong khu công nghệ cao mới.

Hiện tại dự án đó, từ Tỉnh xuống tới Ban hợp tác kinh tế, sau đó đến hai thành phố, mọi người đều nhất trí đồng ý, đồng tâm hiệp lực.

Đầu tiên mọi người phải cùng nhau nỗ lực để nhận được sự ủng hộ của Chính phủ, nếu Chính phủ phê chuẩn, thì Trung Ương sẽ có một số lượng tiền lớn.

Sau đó Tỉnh sẽ phân chia khoản tiền này.

Hai thành phố sẽ lên Phòng tài vụ lấy tiền.

Ba khoản tiền được phân chia, đầu tư cho cả dự án bao gồm cả con người, chiến lược thu hút đầu tư…đều cùng nhau khởi động, cơ cấu kinh tế của hai thành phố cùng nhau phối hợp ăn ý bắt đầu điều chỉnh, đây thực sự là một việc tốt.

Trần Kinh sớm đã hiểu rõ điều này.

Sau khi nói đủ thứ chuyện với Diêu Quân Huy, hắn ngấp ngứng nói:

-Bí thư Diêu, lần hợp tác này mới bắt đầu. Nếu lần hợp tác này mà thành công, thì kinh tế của hai vùng coi như đã tìm được điểm phát triển mới, hơn nữa việc hợp tác được mở rộng, việc kết hợp sau này càng phát huy tác dụng hơn. Dự án đó mà thành, bước tiếp theo chúng ta có thể suy nghĩ tới dự án hợp tác xây dựng sân bay.

Dự án sân bay Lĩnh Nam đang được tranh luận rất sổi nổi, nghe nói Hoàn Thành đang cố gắng nghĩ cách.

Nhưng người bạn của tôi ở Cục hàng không đã nói cho tôi biết, trước mắt thời cơ để cấp trên phe duyệt dự án xây dựng sân bay ở Hoàn Thành vẫn chưa chín muồi, vì vậy việc này hiện thời không nên nóng vội!

Trần Kinh dừng lại một lúc, sau nói:

-Nhưng sự việc phát triển thế nào khó có thể đoán trước được. Chúng ta nhìn lại mười năm trước, những việc chúng ta cảm thấy không thể xảy ra, hiện nay không phải là đều thành hiện thực rồi sao? Phát triển chính là như vậy, chỉ cần một bước lạc hậu, thì mãi mãi sẽ lạc hậu.

Một bước tiến lên, thì sẽ có thể tiến nhiều bước nữa.

Vì vậy dự án hợp tác giữa hai vùng đã tới lúc phải đưa ra quyết định rồi.

Diêu Quân Huy trầm ngâm không nói gì, lời của Trần Kinh khiến ông ta suy nghĩ rất nhiều.

Ông ta ở Nam Cảng vài năm, luôn luôn vạch rõ đường đi nước bước cho Nam Cảng.

Nhưng nhiều lần không có cách nào hay, những điều mà Trần Kinh nói ông ta sớm đã nghĩ tới, nhưng mãi vẫn không thể trở thành hiện thực được.

Nếu dự án này có thể trở thành hiện thực, đối với Nam Cảng mà nói, không nghi ngờ gì đây là một cơ hội rất lớn.

Trần Kinh vẫn còn trẻ tuổi, mà lại nhìn vấn đề sâu sắc như vậy, dám nghĩ, dám làm, Diêu Quân Huy năm đó muốn Trần Kinh về Nam Cảng là đã nhìn thấy rõ được tài hoa của hắn.

Hiện giờ Trần Kinh ở Ban hợp tác kinh tế, trải qua nhiều khó khăn giờ mới thấy được thành quả, còn nghi ngờ gì, đấy chính là nơi thích hợp nhất để hắn phát huy tài năng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.