Trương Bình Hoa bị mang đi.
Đi rất đột nhiên, cũng đi rất bình thản, sự ra đi của Trương Bình Hoa ở trong Thành ủy dường như không tạo lên một chút gợn sóng nào.
Nhưng lúc Vương Kỳ Hoa đi vào báo tin xe của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh đã rời đi, trong ánh mắt của ông ta rõ ràng có một sự chấn động khó nói lên lời.
Đường đường là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhân vật số một của một quậnquận trọng yếu nhất của Hoàn Thành, vị trí của Trương Bình Hoa trong chính quyền ở Hoàn Thành cực kỳ quan trọng, ông ta đã viết nên rất nhiều truyền kỳ.
Nhưng vào giờ khắc này, tất cả đều biến thành hư vô, nếu như không có điều bất ngờ xảy ra, tình hình của ông ta rất nhanh sẽ được làm rõ, sau đó đợi sự phán quyết của nhân dân với ông ta.
Từ bên trên ngồi chỉ tay xuống dưới, nhất hô bá ứng, trong chốc lát liền trở thành người để mọi người chỉ trích, toàn bộ sự chuyển biến này của Trương Bình Hoa diễn ra trong vòng chưa đầy một tháng.
Một tháng trước, Trương Bình Hoa ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì Trần Kinh bây giờ vẫn nhớ rõ, nhưng hiện tại…
- Trưởng ban thư ký, thông qua sự việc này của đồng chí Trương Bình Hoa, tôi tin rằng đây sẽ là một lời cảnh báo cho toàn bộ cán bộ lãnh đạo trong toàn thành phố của chúng ta. Lạm dụng quyền lợi, tư tưởng lệch lạc, lối sống sa đọa, đây chính là kẻ thù chung của những cán bộ lãnh đạo như chúng ta, tôi hy vọng anh có thể thu xếp, xử lý tốt tất cả vấn đề và những hậu quả liên quan đến vấn đề của đồng chí Trương Bình Hoa.
Chúng ta tìm một thời điểm thích hợp để đem toàn bộ chuyện này thông báo cho toàn bộ cán bộ của toàn thành phố, để cho tất cả mọi người nhìn xem, cũng coi như là tiếng chuông cảnh báo cho bọn họ!
Trần Kinh nói.
Vương Kỳ Hoa kinh ngạc gật gật đầu.
Theo ông ta nghĩ, những lời này có lẽ từ mồm Nhạc Vân Tùng nói ra càng thích hợp.
Nhưng Trần Kinh nói ra lời này, khiến ông ta ý thức được. Bây giờ người quản lý công tác Đảng và quần chúng là Trần Kinh.
Nhạc Vân Tùng cũng rất nhanh gật đầu nói:
- Suy nghĩ này của Bí thư Trần rất tốt, chúng ta nên đào tạo tốt cán bộ của chúng ta, phải khiến cho bọn họ ý thức được, bất kỳ kẻ nào muốn đi theo con đường không chân chính, đến cuối cùng đều sẽ không có đường về, Trương Bình Hoa chính là ví dụ đầu tiên.
Nhạc Vân Tùng hung hăng phất tay, sắc mặt có chút biến đổi.
Trương Bình Hoa bị bắt giam, kích động đến ông ta rất nhiều.
Bản thân đứng đầu bộ máy Hoàn Thành, trong bộ máy xảy ra vấn đề như thế này, ông ta cảm thấy rất mất mặt.
Mà càng khiến ông ta cảm thấy mất mặt nữa chính là. Trong hội nghị ủy viên Thành ủy mở rộng không lâu trước đó, ông ta vẫn còn bảo vệ Trương Bình Hoa.
Ở hội nghị lần đó, ông ta từng hô hào hiện tại có một số người không hài lòng với sự phát triển và tiến bộ ở Hoàn Thành, đang nghĩ trăm phương ngàn kế để nói xấu Hoàn Thành. Đối với những kiểu đặt điều nói xấu này chúng ta cần phải có sự cảnh giác cao độ, ở lúc cần thiết. Chúng ta thậm chí phải kiên quyết phản đối. Không thể để bọn họ đạt được ý đồ của chúng được.
Lúc Nhạc Vân Tùng nói những lời này. Chính là thời điểm đột phá của vụ án 6.23.
Lúc đó đa số các lãnh đạo cấp cao của Chính quyền ở Hoàn Thành cho rằng, Nhạc Vân Tùng là đang đưa ra lời cảnh cáo đối với Trần Kinh.
Bởi vì vụ án 6.23, có rất nhiều cán bộ đã phải ra đi. Riêng cán bộ Ủy ban kỷ luật thành phố bị bắt giam đã lên tới hai con số.
Cũng chính bời vì như vậy, các vấn đề của Hoàn Thành liền nhận được sự chú ý của khắp các nơi, thậm chí toàn bộ giới truyền thông trong Hoàn Thành đang quan sát sự chuyển biến của Hoàn Thành.
Vào lúc này Bí thư Thành ủy, Nhạc Vân Tùng ở trong hội nghị ủy viên thường vụ mở rộng, hội nghị quan trọng như vây, nói ra những lời này, không phải là mỉa mai Trần Kinh sao?
Cũng chính trong lần hội nghị đó, Trần Kinh nhận được quyết định điều chuyển công tác, không tiếp tục quản công việc chính trị pháp luật nữa, rất nhiều người cho rằng bên trong hẳn là có nguyên nhân rất nhạy cảm.
Nhưng hội nghị lần này qua đi chưa được nửa tháng, ủy viên Thành ủy liền có người bị bắt giam, bây giờ quay lại nhìn nhận về lý luận bị bôi nhọ của Nhạc Vân Tùng hoàn toàn bị bác bỏ, thậm chí là có chút buồn cười, không thể không nói, điều này gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của Nhạc Vân Tùng.
Vương Kỳ Hoa đi rồi trong phòng chỉ còn có hai người.
Nhạc Vân Tùng đưa cho Trần Kinh một điếu thuốc, tự mình châm một điếu thuốc hút một hơi rồi nói:
- Bí thư Trần, mấy ngày hôm nay tôi gần như thức trắng đêm không ngủ được. Làm Bí thư như tôi đây rất thất bại a, Hoàn Thành trong tay tôi, bây giờ tự nhiên lại trở nên như vậy, trong lòng tôi thật sự khó chịu!
Trần Kinh nói:
- Bí thư, ông không cần phải tự trách mình. Tình hình này của Hoàn Thành kéo dài đã lâu, không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được. Bây giờ chúng ta đang trong giai đoạn khó khăn. Tôi tin rằng không bao lâu nữa, chúng ta nhất định sẽ loại bỏ các chướng ngại, tôi tin chắc tiền đồ của chúng ta sẽ rất tốt đẹp!
Nhạc Vân Tùng cười cười, trong lòng có chút khổ sở.
Trầm ngâm một lúc, ông ta nói:
- Tiểu Trần, cậu còn trẻ, nếu như tôi còn trẻ như cậu, vậy thật tốt biết bao a! Tuổi tác không buông tha ai cả, trong nháy mắt đã ngoài năm mươi rồi!
Trong lòng Nhạc Vân Tùng cảm thán, trong lòng thất vọng, tất cả là vì cục diện Hoàn Thành trước mắt.
Đúng như Nhạc Vân Tùng cảm thán, ông ta đã ngoài năm mươi rồi, mặc dù vẫn chưa qua cân nhắc lên làm cán bộ Giám đốc sở, nhưng cũng không còn xa nữa.
Lúc trước, ở trong Tỉnh thành nổi lên một cơn gió to, nói nhân vật số một ở ba thành phố ở Lĩnh Nam đều sắp vào ủy viên thường vụ.
Mà cái gọi là ba thành phố dĩ nhiên là Việt Châu, Lâm Cảng và Hoàn Thành rồi.
Việt Châu và Lâm Cảng đều làthành phố cấp Phó bộ cấp, nhân vật số một được vào ủy viên thường vụ Tỉnh ủy là bình thường, mà vị trí Hoàn Thành hết sức quan trọng, nhân vật số một tiến vào ủy ban thường vụ mấy năm nay đều không tránh khỏi.
Nhạc Vân Tùng từ khi nhận vị trí mới ở Hoàn Thành tới nay, biểu hiện vẫn tương đối nhiệt tình.
Nếu như có thể tiến vào ủy ban thường vụ Tỉnh ủy, Nhạc Vân Tùng có thể dễ dàng vượt qua Giám đốc sở đến gianh giới Phó bộ trưởng, con đường làm quan của ông ta sẽ bước vào một giai đoạn mới.
Chính vì nguyện vọng như vậy, mong muốn tạo ra thành tích của Nhạc Vân Tùng rất bức thiết.
Nhất quán chủ trương của ông ta là lấy kinh tể là quan trọng nhất, ổn định chính là điều kiện đầu tiên.
Nhưng hiện tại ở Hoàn Thành là cục diện gì? Trên khía cạnh phát triển kinh tế, chủ yếu là do chính quyền phụ trách, Khương Thiếu Khôn một mình làm một kiểu, mâu thuấn rất lớn đối với Thành ủy. Cái này dẫn đến tổn hao nghiêm trọng ở bên trong, mất nhiều hơn được.
Còn ở phương diện ổn định, Trần Kinh tiến hành vụ án 6.23, vụ án này nảy sinh nhiều sự kiện, càng náo nhiệt càng lớn.
Các vấn đề ở Hoàn Thành đều thông qua vụ án này mà được làm rõ, bây giờ vụ án này đã nhận được sự chú ý của Uỷ ban Kỷ luật Tỉnh, dường như có thể nói là thoát ly khỏi sự khống chế của Thành ủy, cái này khiến cho Nhạc Vân Tùng cảm thấy có chút khó chịu.
- Hiện tại có một vấn đề mấu chốt mà chúng ta phải nhanh chóng xử lý! Vừa nãy Trương Bình Hoa cũng đã nói, anh ta xảy ra vấn đề, vấn đề của quận Tẩu Mã Hà thì làm thế nào? Bây giờ chúng ta phái ai đi giải quyết vấn đề loạn này!
Nhạc Vân Tùng nói.
Trần Kinh nhăn mặt cau mày.
Hắn vừa nãy vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, có thể nói cũng cùng nghĩ đến vấn đề này của Nhạc Vân Tùng.
Trương Bình Hoa giữ vị trí nhiều năm như vậy, xứng đáng là đầu sỏ của Tẩu Mã Hà, bây giờ một mình ông ta sụp đổ, có nghĩa là Tẩu Mã Hà cần phải tẩy bài hoàn toàn.
Một quận lớn như vậy, một quận có trên một triệu nhân khẩu, một khi tẩy bài, những vấn đề phát sinh khó mà có thể dự liệu được trước, nếu như không có người có đủ khả năng đi khống chế cục diện, hậu quả không thể lường được.
Nhạc Vân Tùng hỏi lời này, Trần Kinh phải cân nhắc cẩn thận ý đồ bên trong của ông ta.
Bây giờ ai đi thu dọn những đống lộn xộn kia là thích hợp?
- Bí thư Trần, tôi đã xem xét lại chuyện này rồi. Chuyện này không phải là nhỏ, chúng ta không thể coi nhẹ chuyện này. Chúng ta hiện tại nhất định phải phái người đến để khống chế cục diện, mà phải phái người có tiếng nói, có năng lực và người đáng tin cậy. Cho nên tôi nghĩ nên để anh đi giải quyết vấn đề này, ý của anh là như thế nào?
Nhạc Vân Tùng nói.
Trần Kinh cả kinh, sự sắp xếp này của Nhạc Vân Tùng khiến cho hắn rất bất ngờ.
Trong tay Nhạc Vân Tùng có nhiều người như vậy, tại sao ông ta không dùng? Nhất định dùng chính mình đi?
Hơn nữa, Khương Thiếu Khôn sẽ đồng ý với sự an bài này sao?
Trần Kinh vừa rồi còn nghĩ để Giản Nhất Quốc hoặc Trịnh Liêu Đăng đi, hai người bọn họ đều là những cán bộ quan trọng trong chính quyền, uy tín và kinh nghiệm đều đủ, có thể trấn trụ được cục diện, bây giờ xem ra, Nhạc Vân Tùng vẫn còn lo lắng băn khoăn với bọn họ, lo lắng bọn họ sau khi xuống dưới, sẽ khiến cho Tẩu Mã Hà đi lệch khỏi quỹ đạo.
Bị Bí thư chỉ đích danh, Trần Kinh không thể từ chối, bây giờ là thời kỳ cực kỳ quan trọng, mỗi người lãnh đạo đều bắt buộc phải phục tùng chỉ huy, Trần Kinh lấy lại bình tĩnh, liền chuẩn bị nhận lời xuống dưới.
Mà vào lúc này, bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, nói:
- Bí thư, anh sắp xếp tôi đi, tôi không thể từ chối. Nhưng vừa rồi tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, tôi nghĩ tôi đến Tẩu Mã Hà làm Bí thư Quận ủy, bây giờ cục diện của chúng ta là như vậy, tất cả các mặt của công việc đều không mở ra được, Tẩu Mã Hà là một quận quan trọng của Hoàn Thành, lại đang đứng trước khó khăn chưa từng có.
Nếu như tôi đại diện cho Thành ủy đến trấn an ổn định, tôi cho rằng sẽ rất hiệu quả.
Nếu đã như vậy, tôi dứt khoát thâm nhập đi vào, tận lực thực hiện, nói không chừng sẽ có những thu hoạch mà chúng ta không ngờ đến.
Thời kỳ quyết định, chúng ta cần phải đưa ra một số ngoan chiêu.
Lông mày Nhạc Vân Tùng nhíu lại, tay nhẹ nhàng vỗ lên ghế sô pha, đột nhiên hai mắt ông ta sáng lên, nói:
- A cách nghĩ này của anh rất hay, khiến cho người nghe có cảm giác mới mẻ, rất đáng để thảo luận!
Ông ta hơi dừng một lát rồi nói:
- Chỉ có một điều, nếu đem trọng tâm công việc chuyến đến Tẩu Mã Hà, công việc của Thành ủy thì làm thế nào?
Trần Kinh cười cười , buông tay nói:
- Không dấu gì Bí thư, công việc của Thành ủy rất khó làm. Khó là ở chỗ ý kiến của rất nhiều đồng chí của chúng ta là không thống nhất, công việc của mọi người khó có thể hợp lực lại. Nếu như vậy, chúng ta đưa ra một số thí điểm, Tẩu Mã Hà của chúng ta chính là điểm thí điểm đầu tiên.
Chúng ta cần lấy thực tiễn để cho các vị cán bộ của chúng ta và quần chúng nhận thức được sự tất yếu của việc cải cách, cấn phải để bon họ tiếp nhận chính sách và tư tưởng của Tỉnh ủy và Thành ủy.
Bằng không chúng ta một mực cao cao tại thượng, chậm chạp không thể len lỏi vào trong cơ sở, vấn đề của Hoàn Thành đến bao giờ mới có thể giải quyết?
Nhạc Vân Tùng vỗ ghế sô pha nói:
- Được, rất được! Anh vừa nói như vậy, thật đúng là khiến tư tưởng của tôi được thông suốt. Tôi hoàn thành tán thành cách nghĩ của anh, như vậy đi, tôi lập tức thông báo ý kiến của tôi với Tỉnh Ủy, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, tôi tin rằng Tỉnh ủy có thể hiều được chúng ta.
Ông ta rất cao hứng, dường như cảm xúc lúc trước đều tiêu tan.
Ông ta cười ha hả, nói tiếp:
- Tốt rồi, người ở Tẩu Mã Hà có phúc rồi, có Bí thư Trần của chúng ta đích thân tới chủ trì đại cục, Tẩu Mã Hà tuyệt đối được như kỳ vọng. Bí thư Trần, anh cố gắng làm cho tốt, mạnh tay làm, Thành ủy sẽ giành cho anh sự chi viện lớn nhất!
Nhạc Vân Tùng hăm hở, Trần Kinh lén lút quắt miệng.
Tẩu Mã Hà dĩ nhiên là một củ khoai nóng bỏng tay, là một cái rễ loạn, Nhạc Vân Tùng đây là đang tỏ ra hào phóng.
Trần Kinh đương nhiệm Tẩu Mã Hà, nhất định sẽ mạnh tay làm, cái này còn cần Nhạc Vân Tùng phải nói sao?
Tuy nhiên điều duy nhất khiến Trần Kinh vui mừng đó là, hắn rốt cuộc có thể đi vào phương thức làm việc quen thuộc của mình, hắn ở Hải Sơn có thể đem Lân Giác đi ra, hiện tại hắn lại có thể khiến cho Tẩu Mã Hà một lần nữa thoát ra khỏi khó khăn!