Quan Sách

Chương 1005: Chương 1005: Bị bắt giam




Từ khi vụ án 6.23 điều tra ra, vụ án này giống như một nơi cất giấu kho báu chưa được xác định, càng đào càng nhiều nội dung.

Mà yêu sách của mạng lưới internet lần này thì càng khiến cho vụ án 6.23 dấy lên thảo luận sôi nổi trên mạng.

Nghị luận kiểu đó đối với Đảng ủy và chính quyền Hoàn Thành đều tương đối bất lợi. Vì dân mạng và truyền thông nhạy bén đều cho rằng thành phố Hoàn Thành tiêu cực đối với vụ án này. Dường như luôn muốn đem vụ án từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ hóa không có.

Làm bằng chứng, bọn họ tìm hiểu thật kĩ việc công tác của Trần Kinh bị điều chuyển.

Vụ án 6.23 đạt được đột phá dưới sự lãnh đạo của Trần Kinh. Nhưng vì sao vụ án vừa có đột phá, Trần Kinh lại không phụ trách nữa, ngược lại bị điều chuyển?

Có phải vì sự cứng rắn của Trần Kinh động chạm tới lợi ích của những người khác, bị người khác ghen ghét, do đó mới bị điều chuyển?

Cách nói này một khi truyền ra, chiếm được hưởng ứng của rất nhiều người. Mọi người đều hầu như cho rằng Trần Kinh bị oan uổng.

Bình đài Internet chính là như vậy, đủ loại người thảo luận ở đây, nhất là đều là những người trẻ tuổi, tư tưởng họ khá cấp tiến, hoặc có thể nói là khá tả khuynh.

Điều này quyết định việc họ khá sùng bái cán bộ mạnh mẽ cứng rắn.

Không thể nghi ngờ, sự cứng rắn của Trần Kinh ở Hoàn Thành đã chiếm được thiện cảm của họ. Hiện tại Trần Kinh bị điều chuyển, cũng nhận được sự thông cảm của họ. Trên Internet xuất hiện khá nhiều tiếng nói ủng hộ Trần Kinh.

Thế nên Trần Kinh không thể không ra mặt nhận phỏng vấn của giới truyền thông, hơn nữa hắn còn vội vã tới thủ đô, tham gia hoạt động tương tác của một trang mạng nổi tiếng.

Hoàn THành gặp phải một nguy cơ quan hệ xã hội chưa từng có. Trần Kinh làm Phó bí thư, lại phân phản Đảng và tuyên truyền quần chúng, hắn nhất định phải nhanh chóng hành động.

Đang trong quá trình tương tác với cư dân mạng.

Trần Kinh giải thích tin tức đồn bên trong sự điều chuyển công tác của Trần Kinh có nội tình là không đúng. Hắn giải thích việc lý do mình chủ động muốn từ bỏ công tác chính trị pháp luật. Hắn nói rõ hắn bỏ công tác chính trị pháp luật là vì muốn tạo môi trường phá án công chính hơn cho chính trị pháp luật và tư pháp.

Cho tới nay, cánh cửa báo án liên quan tới vụ án 6.23 chưa từng đóng.

Tổ chuyên án của Hoàn Thành cũng cần xã hội cung cấp cho họ càng nhiều chứng cứ và manh mối hơn. Hiện tại có chứng cứ và manh mối rồi, mọi người nên tập trung sự chú ý vào bản thân vụ án, mà không nên tùy ý phỏng đoán cái gọi là nội tình và tấm màn đen.

Trần Kinh nói thẳng, phân quản của bản thân bị thay đổi là do cải cách kinh tế của Hoàn Thành phải đối mặt với áp lực rất lớn.

Kinh tế Hoàn Thành phải chuyển đổi hình thức thăng cấp, vấn đề này liên quan tới lợi ích trọng tâm nhất của Hoàn Thành. Thành ủy và Uỷ ban nhân dân Hoàn Thành coi trọng cao độ.

Mà Trần Kinh hiện tại chủ động nắm lấy trọng trách này, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Trần Kinh giải thích với cư dân mạng, trách nhiệm và áp lực hắn phải gánh trên vai còn lớn hơn so với xử lý vụ án 6.23

Sau khi đàm luận nội dung công tác.

Trần Kinh và mọi người giao lưu với nhau rất nhiều những nội dụng về các mặt như cuộc sống cá nhân, muôn màu xã hội, và nhân sinh quan cũng như giá trị quan của thanh niên…

Trần Kinh nói chuyện thẳng thắn trực tiếp, lại không bị mất tính hài hước cơ trí, thay đổi ấn tượng cứng nhắc của mọi người đối với cán bộ, rất nhiều người cộng đồng mạng đều khá ủng hộ Trần Kinh. Nhất thời Trần Kinh nghiễm nhiên trở thành người nổi tiếng trong cộng đồng mạng.

Có thể tới thủ đô trong lúc cấp bách này, điều này đối với Trần Kinh là một niềm vui bất ngờ.

Tiểu tử trong nhà đã có thể chạy khắp phòng rồi.

Mấy tháng không gặp, Trần Kinh về nhà, cô bé nhìn thấy Trần Kinh liền trốn sau lưng bà nội.

Chung Tú Quyên túm cô bé lại, dùng tay chỉ Trần Kinh nói:

- Đậu đậu, con xem ai này? con không quen à?

Tiểu Đậu Đậu thò đầu ra từ phía sau bà, lúng liếng tròng mắt đảo quanh mặt Trần Kinh, bỗng nhiên thốt ra một câu:

- Chú…chú ấy là làm thuê.

Mọi người bị câu trả lời của cô bé làm cho lặng đi, rồi lập tức cười to.

Trần Kinh trong lòng thì nổi lên sự áy náy. Chung Tú Quyên ôm cháu gái đến, hôn cô bé, nói:

- Cháu ngốc này, đây là ba cháu, sau này không được vô lễ như vậy.

Trần Kinh đưa tay tới nói:

- Đậu Đậu, đến đây ba ôm một cái, ba có qua cho con đây.

Tiểu tử có chút cảnh giác nhìn Trần Kinh thật lâu, cuối cùng cô bé vẫn vươn cánh tay nhỏ ra, phỏng chừng hơn nửa là do nghe thấy có quà nên tâm động.

Trần Kinh ôm con gái vào lòng, lấy ra một bộ búp bê Barbie công chúa và hoàng tử Lĩnh Nam, có chút hăng hái chơi đùa với con.

Trẻ con đều rất đơn giản, Trần Kinh chơi với cô bé trong chốc lát, rất nhanh liền thu hẹp khoảng cách, tiếng cười hòa hợp của hai người vang lên trong phòng.

Buổi tối một nhà ba người ở bên nhau, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đặt đứa nhỏ ở giữa hai người.

Cô bé rất vui vẻ, cứ không ngủ được, làm ầm ĩ tới rạng sáng mới ngủ thật.

Vốn Trần Kinh còn muốn trải qua thế giới của hai người với Phương Uyển Kỳ, nhưng hết thảy đều bị cô bé này can thiệp rồi.

Phương Uyển Kỳ trừng mắt nhìn Trần Kinh nói:

- Anh xem anh đi, ngày nào cũng bận rộn công tác, lần này về làm loạn hết cả lịch sinh hoạt nghỉ ngơi của Đậu Đậu. lần này anh ở lại thêm mấy ngày cho em, dù sao mai cũng không được đi ngay.

Trần Kinh có chút xấu hổ sờ sờ trán của Phương Uyển Kỳ, day day khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói:

- Bà xã, đều là lỗi của anh, mai em cũng nghỉ ngơi một chút, chúng ta cùng đưa Đậu Đậu đi công viên chơi. Sau này anh nhất định sẽ dành nhiều thời gian cho hai người.

Phương Uyển Kỳ kinh ngạc nhìn Trần Kinh, khóe mắt có một đường hồng hồng, cô nhẹ nhàng lấy tay vuốt hai má Trần Kinh, trầm lặng nói:

- Ông xã, anh lại gầy đi rồi.

Thân mình cô dựa sát vào Trần Kinh, nhẹ nhàng tựa đầu vào, hai người ngả vào nhau không nói gì nữa.

Trần Kinh hiện tại, đang ở vào thời kì mấu chốt của sự nghiệp.

Đầu 30, vừa bước vào danh sách cán bộ cao cấp, đúng là thời điểm cần tạo ra thành tích, cần tiến bộ.

Vào lúc này, so với sự cẩn trọng của Trần Kinh, thế hệ lớn tuổi trong Phương gia cũng rất chú ý tới công tác của Trần Kinh ở Lĩnh Nam.

Lớp trẻ của Phương gia thì tỏ ra bất tài. Trần Kinh là con rể của Phương gia lại biểu hiện nổi bật ở Lĩnh Nam như vậy, trong mắt họ, vị trí của Trần Kinh ngày một cao rồi.

Có thể không chỉ là Phương gia, rất nhiều thế lực ở thủ đô cũng đều chú ý tới Trần Kinh.

Sự tinh tế trong chuyện này, Phương Uyển Kỳ sao có thể không biết?

Ông xã của mình có tiền đồ, được người ta chú ý, được người ta coi trọng, đây là việc đáng tự hào.

Nhưng chính vì như thế, Trần Kinh càng ngày càng bận, hai vợ chồng gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều. đây cũng là điều khiến Phương Uyển Kỳ thấy khó xử.

Không thể vừa có cá vừa có chân gấu. Phương Uyển Kỳ vốn cũng không phải người phụ nữ tầm thường, cô đương nhiên hiểu được đạo lý trong đó.

Chẳng qua khi cô dựa vào lòng Trần Kinh, trong đầu cô lại chỉ còn một ý nghĩ, đó là giờ phút này có thể kéo dài vĩnh viễn, thật đẹp biết bao.



Ở thủ đô hai ngày, Trần Kinh về tới Hoàn Thành còn chưa về nhà.

Vương Kỳ Hoa ở Thành ủy liền gọi điện, nói Nhạc Vân Tùng muốn tìm hắn nói chuyện.

Hắn trực tiếp bảo Tam ca lái xe tới Thành ủy. Lúc hắn mệt mỏi vội tới văn phòng Nhạc Vân Tùng, không ngờ thấy Bí thư Tẩu Mã Hà, Trương Bình Hoa.

Trương Bình Hoa nhìn thấy Trần Kinh, cẩn thận đứng dậy, cung kính gọi một tiếng:

- Bí thư Trần.

Trần Kinh thản nhiên cười cười với Trương Bình Hoa, gật gật đầu coi như chào hỏi.

Quan hệ giữa hắn và Trương Bình Hoa cũng không tốt lắm. nhất là sau khi thi hành chế hộ cán bộ liên hệ quản lý, Trần Kinh phụ trách quận Tẩu Mã Hà, Trương Bình Hoa đối với chuyện này biểu hiện rất mâu thuẫn, rất kiêu ngạo.

Tuy ông ta chưa từng có xung đột ngoài mặt với Trần Kinh.

Nhưng trong bóng tối, ông ta bố trí rất nhiều, khiến Trần Kinh thấy không thoải mái.

Trần Kinh ngồi trên sô pha, ánh mắt Nhạc Vân Tùng sáng ngời nói:

- Bí thư Trần, lần này tới thủ đô vất vả rồi. Cũng may có cậu ra mặt, thay bộ máy chúng ta hóa giải một lần nguy cơ quan hệ xã hội…

Trần Kinh và ông ta liếc nhìn nhau, có thể thấy rõ trong mắt đối phương hiện đầy tơ máu.

Nghĩ đến nguyên nhân mấy ngày nay hắn không sao nghỉ ngơi cho được, phải thức đêm.

Trong phòng không khí chợt nặng nề. Thông qua sự giới thiệu của Nhạc Vân Tùng, Trần Kinh mới hiểu rõ, hôm nay Trương Bình Hoa chủ động tới khai báo với lãnh đạo Thành ủy.

Đối mặt với áp lực của internet, Trương Bình Hoa rút cục ngồi không yên. Ông ta rõ ràng đã bị hạn chế xuất cảnh, đợi ông ta có lẽ là sự điều tra sâu thêm của Uỷ ban Kỷ luật.

Ông ta ý thức được, trong giờ khắc này, ông ta chỉ có con đường chủ động khai báo với tổ chức, như vậy mới có thể qua cửa ải khó khăn.

Trần Kinh hiếm khi nhìn sự thất thố của cán bộ cấp phòng trở lên.

Nhưng hôm nay Trương Bình Hoa để hắn thấy được biểu hiện thất thố của quan viên xuống ngựa.

Một người đàn ông lớn như vậy, khóc lóc nước mắt nước mũi ròng ròng, bộ dạng đó khiến người ta không nói được lời nào.

Trương Bình Hoa cố kìm nước mắt, rất xúc động nói:

- Bí thư, Phó bí thư Trần, tôi biết mình phạm sai lầm, tôi cũng chấp nhận chịu sự xử phạt của tổ chức. hiện tại có một việc tôi không buông được, đó là việc của quận Tẩu Mã Hà chúng tôi.

Tẩu Mã Hà là cọc tiêu của Hoàn Thành, là điểm ngoài cùng phát triển của Hoàn Thành.

Hiện tại chúng ta đều bàn cải cách từ trên xuống dưới, Tẩu Mã Hà cũng đi tới ngã tư đường bắt buộc phải cải cách.

Nếu hiện tại tôi cứ ám muội rời đi như vậy, cục diện của quận Tẩu Mã Hà tất nhiên sẽ không khống chế được. một khi không khống chế được cục diện, bản kế hoạch cải cách của chúng ta sao có thể thực hiện được?

Trần Kinh mặt nhăn mày nhíu, một lời không nói.

Trương Bình Hoa lúc này còn chơi trò lòng dạ hẹp hòi.

Ông ta còn muốn Thành ủy bảo vệ mình sao? Nhạc Vân Tùng ngu vậy sao?

Nói lui lại một bước, cho dù Nhạc Vân Tùng muốn bảo vệ ông ta, phải bảo vệ ông ta, nhưng ông ta có năng lực bảo vệ không?

Sớm biết có hôm nay, sao khi trước còn làm vậy?

Trần Kinh trầm mặc, trường hợp như này thật khó nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện.

Hắn rất muốn nhìn xem Nhạc Vân Tùng sẽ xử lý chuyện này như nào, hắn thờ ơ lạnh nhạt.

Nhạc Vân Tùng cứ hút thuốc, cũng không an ủi gì Trương Bình Hoa, hình như bộ dạng không vui.

Cho tới tận khi thư khí gõ cửa, ông ta mới bóp tắt tàn thuốc nói:

- Vào đi.

Cửa đẩy ra, người vào không phải thư kí, mà là hai người cao to mặc âu phục.

Hai người tiến vào, trước tiên vấn an Nhạc Vân Tùng, sau đó bắt tay Trần Kinh, cuối cùng ánh mắt hai người chăm chú nhìn Trương Bình Hoa.

Một người trung niên tuổi cao một chút thản nhiên nói:

- Bí thư Trương, anh bị bắt giam, hy vọng anh có thể bình tĩnh, tranh thủ cơ hội lập công chuộc tội…

Trương Bình Hoa sửng sốt, ông ta theo bản năng đứng dậy, nhưng một trong hai người kia đã tới nhẹ nhàng vỗ vai ông ta. Ông ta liền sững lại, trong mắt vụt qua một tia tuyệt vọng. dường như trong khoảnh khắc đã già đi mười mấy tuổi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.