Quan Sách

Chương 1004: Chương 1004: Lập tức gặp chuyện không may!




Đêm...

Dãy số 4 tòa nhà lãnh đạo Thành ủy Hoàn Thành.

Một chiếc Audi màu đen chạy như bay xẹt thành một đường cong dừng lại ở trước cửa dưới lầu.

Từ sau xe bước xuống một người đàn ông áo đen, ông ta đi vội về phía lầu số bốn.

Nếu như là ban ngày, người trong nhà nhất định có thấy thấy rõ người vừa đến chính là Trưởng ban thư ký Thành ủy, Vương Kỳ Hoa.

Đêm hôm khuya khoắt, Vương Kỳ Hoa đến nhà lầu số bốn là có chuyện gì?

Vương Kỳ Hoa lên tới lầu ba, ông ta trấn tâm một chút, thật cẩn thận nhấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa đinh đinh rất rõ ràng, khiến lòng ông ta không khỏi có chút lo lắng.

Bí thư đột nhiên thông báo muốn gọi mở một cuộc họp khẩn cấp, Vương Kỳ Hoa lần lượt liên hệ vài lãnh đạo thành phố, duy chỉ có Trần Phó bí thư không liên lạc được.

Vốn Vương Kỳ Hoa có thể gọi điện thoại cho Trương Quốc Dân, nhưng ông ta đắn đo mãi, cuối cùng cũng quyết định tự mình đến, với vì ông ta biết, hội nghị ngày hôm nay, Trần Kinh là nhân vật mấu chốt.

Chuông cửa vang lên thật lâu, từ micro trên cửa truyền ra thanh âm:

-Ai đấy?

-Trần Phó bí thư! Là tôi, Kỳ Hoa!

Vương Kỳ Hoa hạ giọng nói.

Ước chừng 30 giây sau, Trần Kinh mặc áo ngủ, khuôn mặt còn đang ngái ngủ ra mở cửa.

Vương Kỳ Hoa vội nói:

-Trần Phó bí thư, ngại quá, muộn như vậy còn đến quấy rầy cậu nghỉ ngơi!

-Có việc gì gấp sao?

Trần Kinh hỏi.

Vương Kỳ Hoa gật đầu, nói:

-Vâng, Trần Phó bí thư, Bí thư tổ chức hội nghị khẩn cấp!

Ông ta hạ giọng nói:

-Là về vụ án 6.23 đó ạ!

-Hả?

Trần Kinh đột nhiên quay đầu lại:

-Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì sao?

Vương Kỳ Hoa vâng vâng dạ dạ, không biết trả lời thế nào.

Hạ Bí thư Tỉnh ủy trong lúc thị sát Hoàn Thành, vốn đã muốn kết lại vụ án 6.23 lại đột nhiên xuất hiện biến cố mới không lường trước được, đây quả thực là một cái tát vào mặt toàn bộ bộ máy Hoàn Thành, khiến cho cả bộ máy Hoàn Thành đều rất mất mặt.

Nhất là Nhạc Vân Tùng.

Ông ta và Hạ Quân nhiều lần nói chuyện về vụ án 6.23, ông ta ở trước mặt Hạ Quân, vỗ ngực nói quy mô xử lý vụ án 6.23 nhất định sẽ khống chế được, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến đại cục.

Nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện!

Dường như là không muốn làm khó Vương Kỳ Hoa, Trần Kinh thản nhiên nói:

-Tôi thay một bộ đồ khác, anh chờ một chút!

Đợi Trần Kinh thay đồ xong, hắn đi trước xuống lầu, Vương Kỳ Hoa theo sát phía sau.

Đến dưới lầu, Trần Kinh oán trách một câu:

-Là sao vậy chứ? Vào lúc này lại muốn làm thiêu thân, đây không phải là tự chuốc thêm phiền sao?

Sắc mặt Vương Kỳ Hoa chợt biến.

Hôm nay Trần Kinh nói lời này, hoàn toàn chứng minh, vụ án 6.23 hắn đã không còn chịu trách nhiệm nữa rồi. Hắn bực tức nói câu này, nghiễm nhiên có thể là một cái bạt tai vào các lãnh đạo lớn nhỏ phụ trách vụ án này.

Vương Kỳ Hoa cũng đang cảm thán, cũng không khỏi không tỏ vẻ khâm phục Trần Kinh.

Từ vụ án 6.23, tiêu sái xoay người, thành công rút lui, quả nhiên là biện pháp hay nhất.

Trần Kinh đứng đầu ngọn gió, tận lực giải quyết khó khăn sau đó để lại cho người đằng sau giải quyết.

Vụ án này kết án, mọi người đều vừa lòng, công lao mọi người sẽ không quên Trần Kinh.

Nếu vụ án này cuối cùng xảy ra chuyện, Trần Kinh giải quyết vụ án tốt như vậy, người sau đó lại sai lầm, vậy đây là trách nhiệm của ai?

Vương Kỳ Hoa càng cân nhắc cách thức trong chuyện này, càng cảm thấy Trần Kinh là người làm việc thận trọng, thật sự là khiến người đứng đối diện hắn cảm thấy thật sự xấu hổ.

Thành ủy, tuy rằng đã muộn, nhưng đèn điện sáng trưng.

Trần Kinh và Vương Kỳ Hoa đi thẳng đến Phòng hội nghị thường ủy.

Lúc này trong phòng họp, Nhạc Vân Tùng, Khương Thiếu Khôn, Giản Nhất Quốc, Vệ Hoa đều đã tới rồi, mọi người đều mang một vẻ mặt xanh mét, không có một vẻ mặt nào là bình thường.

Trần Kinh vừa bước vào, mấy người kia đã nhìn chằm chằm vào hắn.

Trần Kinh gật gật đầu với mọi người, không nói một lời ngồi về vị trí của mình.

Nhạc Vân Tùng đưa một tập tài liệu cho Trần Kinh, Trần Kinh nhìn lướt qua, sau đó rất nghiêm túc bắt đầu xem.

Vừa xem, hắn liền hiểu được hóa ra sự tình bắt đầu từ mạng internet.

Có người thông qua internet tuyên bố tin tức vụ án 6.23, đưa ra chứng cứ liên quan nói phía sau thủ phạm chính của vụ án 6.23, Sầm Đại Bằng có liên quan đến Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Việt Tây, Lục Đào, xác nhận Lục Đào là kẻ khả nghi buôn lậu nghiêm trọng. Mặt khác, thông qua Lục Đào, lại tố cáo Sở công an tỉnh, Cục công an Việt Châu, Cục công an Hoàn Thành và rất nhiều cán bộ khả nghi lợi dụng chức vụ dung túng cho bọn buôn lậu.

Mà phía sau, người đưa tin này còn đưa ra một bảng chứng cứ chính xác kèm theo.

Phần chứng cứ này có đề cập đến Bí thư quận ủy quận Tẩu Mã Hà, Trương Bình Hoa bao tình nhân, không làm tròn trách nhiệm, nhận hối lộ và rất nhiều chứng cứ.

Với tình hình hiện tại internet video chưa có phát triển, người này trên diễn đàn đưa ra chính là hình ảnh từ máy quay, hơn nữa đều là ảnh gốc, không có bất kỳ chỉnh sửa.

Mà người lên tiếng tố cáo nói, phần tài liệu công bố ở trên mạng này giống với tài liệu đã có ở Ủy ban kỷ luật tỉnh.

Toàn bộ tài liệu trên mạng chỉ tồn tại ba giờ đã được can thiệp gỡ bỏ xuống.

Nhưng trong ba giờ đồng hồ này, trên internet đã náo loạn lật trời, tin tức tố có này đã bị nhiều diễn đàn đăng lại, mà rất nhiều cư dân mạng đều đã download về máy, mấy thứ này thông qua công cụ truyền tin tức thời, diễn đàn, truyền thông internet mới...tựa như bệnh dịch điên cuồng lan truyền, bây giờ căn bản ngăn chặn không được nữa.

Ủy ban kỷ luật tỉnh, Sở công an tỉnh tức giận.

Ủy ban kỷ luật tỉnh, Thịnh Bí thư đích thân gọi điện thoại cho Nhạc Vân Tùng yêu cầu ông ta nghiêm tra, nhất định phải lập tức làm sáng tỏ các tin tức tiêu cực có liên quan, nếu không tất nhiên sẽ bị khiển trách.

Ủy ban kỷ luật tỉnh tạo áo lực, hơn nữa lại đột nhiên như vậy, Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Không đều trở tay không kịp.

Mà quan trọng hơn là, hiện tại Hạ Bí thư tỉnh ủy đang thị sát tại Hoàn Thành.

Một khi tiếp tục điều tra đưa tới cục diện bất ổn, Hạ Quân sẽ có cái nhìn thế nào về bộ máy Hoàn Thành?

Trần Kinh xem hết tư liệu, nhẹ nhàng đặt tài liệu trên bàn, ánh mắt hắn quét về phía Vệ Hoa.

Sắc mặt của Vệ Hoa cũng rất khó coi.

Tuy rằng trong khoảng thời gian này, giữa ông ta và Hạ Quân tồn tại tranh chấp kịch liệt, ý kiến xử lý vụ án 6.23 của hai người rất khác biệt nhau.

Nhưng hiện tại vụ án này bỗng nhiên lộ ra nhiều cái gọi là tin tức như vậy, điều này cũng không có lợi cho ông ta.

Ông ta có thể cảm giác được rõ ràng Nhạc Vân Tùng - Thành ủy và Khương Thiếu Khôn- Chính quyền, hai vị lãnh đạo tương đối tức giận, mà càng làm ông ta khó có thể mở miệng chính là chuyện này khi bị lộ ra, ông ta dường như thoát không khỏi liên quan.

Dù sao, ông ta cũng ủng hộ nhất định muốn đem vụ án 6.23 điều tra tới cùng.

Hiện tại bại lộ tin tức, có phải là ông ta cố ý để bị lộ tin tức hay không, hay là chính ông ta an bài người làm? Mục đích chính là đảo loạn cục diện, sau đó đục nước béo cò?

Hội trường rất trầm mặc, bởi vì hai vị lãnh đạo lớn không nói gì, ai cũng không dám nói chuyện.

-Vì sao?

Nhạc Vân Tùng gần như rít qua kẽ răng ba chữ kia:

-Ai có thể nói cho tôi biết tại sao lại như vậy? Ai phải chịu trách nhiệm vụ án này?

Nhạc Vân Tùng đã thật sự nổi giận, ánh mắt ông ta lạnh lùng quét về phía mọi người trong hội trường, giống như một lão hổ nhằm đầu người mà cắn.

Sắc mặt Khương Thiếu Khôn trắng bệch, trầm ngâm thật lâu, ông ta nói:

-Về vụ án này, đột nhiên xuất hiện biến hóa, làm lãnh đạo chủ quan, tôi phải có trách nhiệm!

Ông ta nói xong câu đó, dường như đã tiêu hao hết tất cả khí lực, nói thật sự nhanh, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đây là lần đầu tiên ông ta công khai yếu thế trước Nhạc Vân Tùng.

Cho tới nay ông ta đều mạnh mẽ, cứng rắn, nhiều lần chống lại Nhạc Vân Tùng, nhưng hôm nay ông ta không đủ lý lẽ, ông ta không thể không hạ thấp mình, chủ động thừa nhận sai lầm!

Trần Kinh mặt vô biểu tình, vụ án này hắn đã giao trả, không còn liên quan gì đến hắn nữa, hắn có thể Lã Vọng buông cần rồi.

Khương Thiếu Khôn lên tiếng xong, Vệ Hoa lập tức nói:

-Bí thư, tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Tôi nhất định truy tra nguồn tin tức, sẽ nghiêm trị người tung tin, quyết không tha!

Nhạc Vân Tùng hừ lạnh một tiếng nói:

-Anh nói làm sao để nghiêm trị không tha? Anh làm thế nào nghiêm trị không tha? Người ta cũng không phải bịa đặt, sự thật đều ở đó, anh định làm gì người ta đây? Làm lãnh đạo Chính trị pháp luật, không có chút quan niệm và ý thức nào về pháp chế, sao có thể làm lãnh đạo công tác công an, kiểm sát, toà án?

Vệ Hoa lên tiếng một chút đã bị Nhạc Vân Tùng hung hăng phê bình.

Ông ta nổi giận trong bụng nhưng không cách nào giải tỏa, đối mặt với Khương Thiếu Khôn, ông ta có chút ít băn khoăn. Nhưng đối mặt với Vệ Hoa, ông ta không chút băn khoăn, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng kiếm được chỗ giải tỏa.

Mà cơn giận lần này của ông ta khiến hội trường vốn đã rất áp lực lại càng lạnh lẽo, không ai dám nói tiếp nữa.

-Trần Phó bí thư, anh cho ý kiến về việc này đi. Tôi không rõ, lúc trước khi anh phụ trách một khối công tác, thì chưa từng xảy ra vấn đề gì hư vậy, cho tới bây giờ chưa có gây ra cho Thành ủy nhiều phiền toái như vậy. Tại sao đổi người khác liền có chuyện?

Có phải là cán bộ của chúng ta đầu to không lọt, hay là vấn đề căn bản chính là năng lực của cán bộ có vấn đề?

Nhạc Vân Tùng tức giận nói.

Cơn giận của ông ta vẫn chưa hết, lời nói rất khó nghe.

Lời này của ông ta rõ ràng cho thấy nâng Trần Kinh lên, mà mũi giáo hướng về phía Vệ Hoa và Khương Thiếu Khôn.

Vệ Hoa thì không sao, vừa mới bị chửi nên ông ta cũng quen rồi, Khương Thiếu Khôn nghe những lời này của Nhạc Vân Tùng mà nghẹn đỏ bừng mặt, lại muốn phát hỏa.

Ông ta hiện tại hận không thể chửi thề.

Từ khi tiếp nhận vụ án 6.23, ông ta liền sợ nhất là xuất hiện chuyện như vậy, ông ta ngàn phòng vạn phòng nghĩ hết mọi cách, nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy, ông ta có thể nào không tức giận?

Trần Kinh hơi trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn nhìn Vệ Hoa, lại nhìn nhìn Khương Thiếu Khôn nói:

-Việc đã đến nước này, vụ án này chỉ có thế tiếp tục. Vấn đề mấu chốt của vụ án này, Ủy ban kỷ luật tỉnh đều đã có lập hồ sơ, chúng ta chủ yếu vẫn là phối hợp là chính. Đương nhiên, đối với Lục Đào bị tố cáo liên quan, cơ quan công an của chúng ta phải mau bắt người này lại.

Nếu không một khi khiến người này sợ bỏ chạy, trách nhiệm của chúng ta sẽ càng lớn!

Trần Kinh lên tiếng nói điều này cũng không có điểm sáng, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, ngoại trừ cách đó ra không còn cách nào khác.

Nhưng ngoại trừ Trần Kinh ra, không ai thích hợp để nói điều này.

Lời của người khác không đủ trọng lượng, mà những lời này lại là nỗi thống khổ trong lòng Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn, suy nghĩ của bọn họ bây giờ đã sớm chuyển đến việc ổn định cục diện, nhắc tới tiến triển của vụ án bọn họ lại nhức đầu, sao có thể nói được những lời này?

-Anh nghe rõ chưa? Vệ Cục trưởng?

Nhạc Vân Tùng lạnh lùng nói.

Ông ta đưa tay phải ra chỉ chỉ:

-Anh lập tức đi sắp xếp, nhất định phải bắt những người có liên quan lại. Nếu xảy ra sai sót, chức vụ Cục trưởng này anh cũng không cần làm nữa, tự xử luôn đi!

Vệ Hoa đứng dậy, sắc mặt xám xịt đi ra ngoài, Trần Kinh nhìn ông ta từ phía sau thấy lưng ông ta có chút còng xuống, khóe miệng của hắn chợt mỉm cười, ánh mắt híp lại thành một đường cong nhỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.