Tỉnh ủy sau khi kết thúc hội nghị thường vụ.
Trường ban thư ký Tỉnh ủy Tương Minh Nhân được Bí thư bảo ở lại, hai người nói chuyện hơn một tiếng.
Đi ra từ văn phòng Bí thư, Tương Minh Nhân hít sâu một hơi, tâm tình có chút phức tạp.
Hoàn Thành điều chỉnh nhân sự rốt cục có kết quả cuối cùng, không thể không nói kết quả này khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ.
Tương Minh Nhân chưa bao giờ nghĩ tới kết quả này.
Mà thông qua cuộc nói chuyện một giờ vừa rồi, ông ta cũng có thể cảm nhận sâu sắc được sự dụng tâm mà Bí thư Mạc bỏ ra trong lần điều chỉnh này.
Nói là hao tổn tâm huyết cũng không quá.
Ông ta ổn định lại tâm tình, chậm rãi đi tới phòng thư ký, thư ký Mạc Chính, Đàm Kiệt vội vàng đứng lên.
Tương Minh Nhân đi tới, thản nhiên cười nói:
- Tối nay Bí thư phải tiếp khách, anh thông báo một chút với Chủ nhiệm Ban hợp tác kinh tế, Trần Kinh, Bí thư muốn gặp cậu ta.
Đàm Kiệt há miệng, trong ánh mắt khó nén sự kinh ngạc.
Với kinh nghiệm của ông ta, Mạc Chính rất ít gặp khách buổi tối.
Mà Mạc Chính lại rất ít gặp khách ở nhà.
Đêm nay Bí thư muốn gặp Trần Kinh? Hơn nữa là gặp tại nhà ông ta?
Trần Kinh quá oai đi.
Hội nghị thường vụ vừa rồi, Đàm Kiệt nhận nhiệm vụ ghi chép, ông ta cũng biết nội dung buổi hội nghị.
Ông ta chợt hiểu, Bí thư muốn gặp Trần Kinh, tuyệt đối có liên quan tới việc điều chỉnh nhân sự của Hoàn Thành.
Nhưng ông ta nghi ngờ, vì sao ông ta muốn gặp Trần Kinh, mà không phải…
Làm Bí thư Tỉnh ủy trăm công ngàn việc, Trần Kinh chẳng qua chỉ là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Hai người cấp bậc kém xa nhau.
ở tỉnh Lĩnh Nam, đừng nói là cán bộ cấp sở, ngay cả cán bộ lãnh đạo cấp thứ trưởng, Mạc Chính cũng có bao nhiêu thời gian mà gặp họ?
Còn may, Đàm Kiệt rất nhanh khống chế được cảm xúc, nghiêm túc nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi lập tức gọi điện cho Chủ nhiệm Trần.
Tương Minh Nhân thản nhiên cười cười, hơi gật đầu.
Đi ra từ phòng Thư ký của Mạc Chính, Tương minh Nhân dưa tay nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn hướng ra ngoài cửa sổ.
Ông ta lẩm bẩm nói:
- Bí thư có kỳ vọng rất cao đối với Trần Kinh, nhưng Hoàn Thành…
Tương Minh Nhân lắc lắc đầu, ông ta đột nhiên cảm giác mình già rồi.
Hiện tại cán bột trẻ trưởng thành quá nhanh, cán bộ trẻ ưu tú lại càng nhiều, ví như cán bộ như Trần Kinh.
Tuổi không lớn lắm, kinh nghiệm đã rất phong phú.
Rất có năng lực làm việc, lại có trình độ tri thức.
Hơn nữa tính cách kiên cường, bất khuất, dám mạo hiểm, dũng cảm chịu trách nhiệm,làm việc không bám vào khuôn mẫu, lại rất nguyên tắc.
Không thể không nói cán bộ như vậy lãnh đạo nào không thích dùng.
Còn đối với một cán bộ trẻ mà nói, được lãnh đạo phát hiện giá trị, lãnh đạo thích dùng mình, điều này cũng có nghĩa tiền đồ của anh ta sẽ vô lượng.
…
Trần Kinh nhận được điện thoại của Đàm Kiệt, rất ngạc nhiên.
Đàm Kiệt rất khách khí trong điện thoại, hai người hàn huyên vài câu, Đàm Kiệt nói:
- Chủ nhiệm Trần, tối nay Bí thư Mạc muốn gặp cậu, địa điểm ở tòa nhà số 33 đại viện Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy, tám giờ tối cậu nhất định phải tới, tới khi đó tôi sẽ đợi cậu ở cửa sân tòa nhà thường vụ.
Trần Kinh ngạc nhiên hơi sửng sốt, nói:
- Bí thư gặp tôi buổi tối? Là nói chuyện công tác sao? Có phải về hạng mục khu công nghệ cao phía tây không?
Đàm Kiệt cười cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, ý đồ của Bí thư tôi không thể tùy tiện đoán, nói thật, tôi cũng không biết Bí thư muốn gặp cậu làm gì?
Ông ta chuyển chủ đề, nói:
- Nhưng tôi có thể nói một chút với cậu, Bí thư bình thường không tiếp cấp dưới ở nhà, cậu có được cơ hội này, thật đáng quý.
- Cảm ơn, cảm ơn Chủ nhiệm Đàm, tôi nhất định tới đúng giờ.
Trần Kinh nói.
Một ngày không nói chuyện.
Sau khi tan làm, Trần Kinh tìm quán ăn bữa cơm, liền bảo Tam ca lái xe hai người đi thẳng tới tòa nhà Uỷ viên thường vụ Tỉnh ủy.
Lúc này Việt Châu đang ở vào lúc cao điểm tan tầm, dòng xe cộ rất đông.
Trần Kinh tới tòa nhà Uỷ viên thường vụ cũng đã 7h30.
Đàm Kiệt cũng dã ở đó đợi hắn.
Đàm Kiệt sau khi lên xe, xe thuận lợi đi vào đại viện Uỷ ban thường vụ uy nghiêm. Trần Kinh không phải lần đầu tới đây, nhưng hôm nay hắn có chút kích động.
Hắn cũng không quen lắm với Mạc Chính.
Thực sự có cơ hội nói chuyện với Mạc Chính vẫn là lần trước cùng đi thị sát Hải Sơn với ông ta.
Mà lần thị sát đó cũng khiến Trần Kinh cảm thấy mình rất bất ngại ngùng.
Rõ ràng Mạc Chính thị sát trung tâm giao dịch đồ dùng gia dụng, cuối cùng Trần Kinh lại nổi bật hơn ông ta.
Tuy thời gian đó rất ngắn, nhưng sau khi Trần Kinh về, hắn vẫn bị phê bình nghiêm khắc, hơn nữa hắn mơ hồ biết có lãnh đạo rất không vừa ý với hành động của hắn, còn la hét đòi xử lý hắn.
Đương nhiên, xử phạt thì khẳng định không có.
Nhưng thị sát mấy ngày sau, hắn lại bị hủy tư cách thị sát cùng Bí thư, đây coi như là xử phạt.
Trần Kinh vì vậy cũng rất buồn bực, vì sao hôm nay đột nhiên Bí thư lại tìm mình nói chuyện?
Vì có chút khẩn trương, Trần Kinh và Đàm Kiệt không nói chuyện nhiều với nhau.
Tới toà nhà số 33, Đàm Kiệt dẫn Trần Kinh thẳng tới thư phòng của Mạc Chính.
Làm Bí thư Tỉnh ủy, công tác của Mạc Chính rất bận rộn.
Thời gian buổi tối, phần lớn ông ta dùng để phê duyệt văn kiện.
Trần Kinh cẩn thận đi theo Đàm Kiệt vào văn phòng của ông, Mạc Chính đang đeo kính lão vùi đầu vào đống văn kiện xếp chồng, vẻ mặt chuyên chú.
Đàm Kiệt gật đầu với Trần Kinh, chỉ sô pha ra hiệu Trần Kinh ngồi xuống.
Ông ta đi tới nói:
- Cậu chờ chút.
Ông ta từ từ thối lui, nhẹ nhàng đóng cửa.
Trần Kinh chảy đầy mồ hôi tay, quan sát thư phòng, không có mấy tâm tư nghiên cứu bố cục trong phòng.
Không biết vì sao, hắn bỗng nhiên ý thức được hôm nay có thể có chuyện sẽ xảy ra, việc có thể xảy ra sẽ ngoài dự liệu của mình.
Cảm giác như vậy khiến hắn có chút bất an.
Cảm giác khó chịu này khiến hắn không thể bình tĩnh.
Qua một hồi lâu, Mạc Chính bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trần Kinh nói:
- Cậu mất bình tĩnh à? Tới thư phòng cậu còn không bình tĩnh, cái danh tài tử của cậu có phải hơi nói quá không?
Trần Kinh thần sắc có chút xấu hổ, nói:
- Bí thư, lòng tôi không yên, đúng là có chút không tĩnh tâm.
Hắn hít sâu một hơi, chầm chậm dùng tay vuốt mặt, ánh mắt nhìn thẳng Mạc Chính.
Hắn liếc thấy bên tay phải của Mạc Chính có mấy cuốn sách.
Cuốn trên cùng là “Tăng Văn Chính công gia thư”, bìa sách này rất thân thiết, vì quyển sách này giống bản của Trần Kinh, bìa giống như đúc.
Trần Kinh đi tới cầm cuốn sách lên.
Thỉnh thoảng tâm tình không tốt, hoặc tâm thần bất định, hắn sẽ lấy ra đọc.
Đọc quyển sách này có thể khiến lòng bình tĩnh, có thể loại trừ những cảm xúc giao động.
Dần dần, Trần Kinh lại nghĩ tới cảnh lúc mình đọc sách, tâm tư không ngờ dần bình tĩnh lại, không tốn bao nhiêu thời gian, cảm xúc dần dần bình tĩnh lại.
Mạc Chính thản nhiên cười, đưa tay phải cầm lấy quyển sách, nói:
- Quyển này cậu rất thích?
Trần Kinh nói:
- Bí thư, tôi cũng có quyển sách như vậy, giống bản của anh.
- Hả? Giống bản của tôi? Bản này rất hiếm thấy.
Trần Kinh trầm ngâm một chút, nói:
- Quyển của tôi là một cấp trên tặng cho tôi, tôi vẫn luôn trân trọng đặt trong thư phòng.
- Vị cấp trên kia rất thích cậu, cậu phải quý trọng quyển sách này.
Ông ta dừng một chút, tay vuốt nhẹ bìa sách:
- Quyển sách này là vào năm 99 khi tôi tham gia lớp nghiên cứu cán bộ hậu bị trường Đảng trung ương, lớp chúng tôi mọi người tổ chức in ra.
Vì có ý nghĩa kỉ niệm, bản này tổng cộng chỉ in 500 cuốn, bạn học chúng tôi tự trả tiền in.
Phụ lục trong sách là bạn cùng lớp năm 99 của tôi viết vài bình luận và tâm đắc đọc sách, rất có ý nghĩa kỉ niệm.
Trần Kinh trong lòng cả kinh, quyển sách kia của hắn là Sa Minh Đức tặng, điều này có ý nghĩa gì?
Hàm ý Bí thư Sa và Bí thư Mạc là bạn cùng lớp ở trường Đảng năm đó.
Nhất định là như vậy.
Trần Kinh sắc mặt trong nháy mắt biến hóa, trong lòng bỗng nhiên cảm giác rất ấm áp.
Đồng thời cũng cảm thấy rất vinh hạnh, vì hắn vừa biết, sách mà Sa Minh Đức tặng mình lại có câu truyện như vậy, điều này khiến hắn cảm động, cũng rất được cổ vũ.
Trần Kinh dừng một chút nói:
- Bí thư, tiền bối tặng sách cho tôi là Bí thư Sa Minh Đức của Tỉnh ủy Sở Giang trước đây, tôi chưa từng biết quyển sách này còn có câu chuyện như vậy, cám ơn anh đã nói cho tôi.
- Haha
Bí thư Mạc cười sung sướng, nhẹ buông sách xuống.
Ông ta đứng dậy, từ từ đi tới, Trần Kinh vì nói chuyện với Mạc Chính nên vẫn đứng, Mạc Chính chỉ sô pha nói:
- Ngồi đi ngồi đi, không cần câu nệ quá.
Trần Kinh ngồi trên sô pha, cũng không dám ngồi cả mông, chỉ ngồi một phần ba.
Mạc Chính không bắt bẻ hắn, ngồi thoải mái trên sô pha nói:
- Lần trước thị sát tôi có ấn tượng rất sâu sắc với Hải Sơn. Chủ yếu tôi có hai ấn tượng, thứ nhất là Hải Sơn có Bạch Thạch sơn đẹp như vậy, nơi đó quá đẹp, quả thực có thể được gọi là đại hoa viên của Lĩnh Nam, khiến người ta tâm tình rất tốt.
Ấn tượng khác chính là những việc cậu làm ở Hải Sơn rất tốt, tôi thu được một số bình luận về cậu, tôi cho rằng có nhiều đánh giá rất không nói quá, cậu làm rất giỏi ở Lân Giác…
Ông ta dừng một chút, cảm thán nói:
- Chúng ta xem một cán bộ liệu có làm được việc hay không, có làm thực tế hay không, dân chúng là đá thử vàng tốt nhất. làm quan một nhiệm kỳ, tạo phúc một phương, sau khi rời đi còn có người có thể nhớ cậu, dây là điểm thực sự đáng để cậu tự hào, nói một câu thành thực, tôi rất ngưỡng mộ cậu, cũng chúc mừng cậu.
Trần Kinh vội vàng đứng dậy nói:
- Bí thư…
Trần Kinh đột nhiên cảm giác được mình đột nhiên dâng lên một trận nhiệt huyết.
Có một cảm giác tự hào chưa từng có nảy sinh từ trong lòng, không thể ngăn lại.
Hắn không phải người dễ bị kích động, nhưng mấy câu Mạc Chính nói khiến hắn đột nhiên trở nên rất dễ kích động.
Bao nhiêu năm, Trần Kinh từ khi bước vào chính đàn vẫn rất cẩn trọng, luôn vùi đầu chăm chỉ làm việc.
Nhưng cho tới tận hôm nay, hắn mới có được sự công nhận và khẳng định cao như thế.
Mạc Chính thân phận như nào? Ông ta đường đường là lãnh đạo quốc gia, ông ta có thể cho mình sự khẳng định như vậy, Trần Kinh sao có thể không tự hào?
- Cảm ơn, cám ơn Bí thư…
Trần Kinh dụi mắt, trước kia công tác ở Lân giác mọi chuyện như cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu hắn.
Những khổ sở, những phiền não, niềm vui sướng, còn cả bi thương, những cảm xúc đó đan xem, khiến hắn khó có thể tổ chức thành ngôn ngữ, nước mặt không kìm được chảy ra…